Khiêm Vương Sát Phi

Chương 61: Mất trộm




“Nhưng thuộc hạ nhìn thấy hai người bọn họ đi về hướng hoàng cung, chờ đến khi thuộc hạ đuổi theo đến nơi thì hai người đó đột nhiên biến mất, là thuộc hạ vô dụng, xin chủ tử cứ trách phạt.”

Cung Diệc Diệp nhìn hắn, giọng nói trầm thấp từ khóe miệng tràn ra: “Bọn họ có phát hiện ra ngươi hay không?”

“Không có, thuộc hạ đều rất cẩn thận không để lộ tung tích, nên chuyện họ phát hiện ra là điều không thể.”

“Tự mình đi xuống lĩnh phạt 30 gậy.”

“Tuân lệnh” Người nọ sau khi trả lời xong ngay lập tức xoay người rời khỏi thư phòng, chuyện lần này hắn không làm vừa ý chủ tử, tất nhiên là cam nguyện chịu phạt.

Cung Diệc Diệp trầm mặc ngồi ở thư phòng, cặp mắt hoa đào chứa tà khí mê người khẽ thu lại vẻ khinh thường hay thấy, lộ ra tia thâm trầm sâu sắc, lại như suy nghĩ sâu xa.

Đêm kia, hai hắc y nhân trà trộn vào phủ hắn rốt cuộc là ai? Hoàng thượng, trong lúc vô ý đi hoàng cung hắn đã thử dò xét nhưng vẫn không biết người đằng sau Hoàng thượng ở nơi nào?… Chẳng lẽ là Mẫn quý phi sao? Xem ra kế hoạch của hắn và mẫu phi đã đến lúc thực hiện rồi.

“Người đâu…” Cung Diệc Diệp hô một tiếng giữa thư phòng.

“Chủ tử”. Chỉ thấy một bóng người lập tức xuất hiện ở trước mặt Cung Diệc Diệp, cung kính đứng ở đó đợi hắn phân phó.

“Ngươi thay ta đi làm một chuyện.” Chỉ thấy Cung Diệc Diệp cẩn thận dặn dò người đó. Cuối cùng sau khi đã nghe rõ mệnh lệnh của chủ tử, người nọ rất nhanh rời khỏi thư phòng, dùng khinh công đi về một hướng, mà cái phương hướng kia vừa vặn chính là…

Cung Diệc Diệp nâng mi mắt nhìn bầu trời đêm đang bao trùm một màn hắc ám, dường như nghĩ tới cái gì làm người ta thống hận, ấn đường dần ngưng tụ vẻ lãnh khốc, tàn nhẫn, cả người tỏa ra một cỗ sát khí mãnh liệt.

Trong Hoàng cung ~~~

Cung Mạch Khiêm đỡ Vân Khinh từ một chỗ tối chậm rãi đi ra, nhìn về hướng người theo dõi bọn họ đang tìm cách rời khỏi, con ngươi đen láy thâm u lóe lên một chút cười tà, khóe miệng khẽ nhếch mang theo độ cong tà mị.

Cung Diệc Diệp muốn theo dõi bọn họ sao? A, cứ như vậy, người kia hẳn là đang muốn biết bọn họ định làm cái gì đi, tỷ như đưa bọn họ vào kế hoạch ban đầu? Hoặc là thay đổi? Thay đổi, hẳn là không có khả năng, thực ra đêm nay hắn cũng không có chuyện gì bí mật cần làm, chỉ là dựa theo tình huống phát sinh mà phát hiện ra bọn họ. Một kế hoạch khổng lồ mà tinh vi không phải lập tức hoàn thành nó được, mà phải đi từng bước một, đi nhầm một bước đều là phải chấp nhận tan xương nát thịt, cho nên Cung Diệc Diệp chỉ có thể lựa chọn bước đầu thực hiện kế hoạch của hắn.

Nếu tên kia đã muốn theo dõi bọn họ, trở về hẳn sẽ bẩm báo cho Cung Diệc Diệp nơi hai người họ đến là Hoàng cung. Cứ như vậy, người Cung Diệc Diệp nghĩ đến sẽ chỉ có Cung Chính Mẫn và Mẫn quý phi. Ai kêu hắn chỉ là kẻ tay trói gà không chặt, là một Vương gia hữu danh vô thực, hơn nữa hiện tại hắn đang trúng độc, không phải sao? Cho nên sẽ không ai hoài nghi lên người hắn, mà ở thời điểm hiện tại, đối thủ lớn nhất của Cung Diệc Diệp cũng chỉ có Cung Chính Mẫn. Bọn họ đấu đá lẫn nhau, còn muốn kéo hắn và con mèo con cùng xuống nước không phải sao? Mà hắn đây cũng chỉ là hảo tâm, giúp bọn chúng liều mạng đẩy nhanh kế hoạch một chút thôi, về phần kết quả thế nào phải trông cậy vào mưu lược và vận may của bọn chúng vậy.

Chậc chậc chậc, tại thời điểm y đang định đem dục vọng phát tiết lại bị bọn họ đánh gãy mà mất hết cả tư vị, cảm giác ấy thật không dễ chịu chút nào? Hừ, ai kêu y bày ra vẻ mặt si mê nhìn mèo con như vậy, đó mới chỉ là một chút trừng phạt nhỏ mà thôi. Về sau…. Hừ.

Người nào đó nghĩ đến Cung Diệc Diệp cát giấu tình ý với Vân Khinh, trong lòng nhất thời bốc lên một bụng hỏa, kỳ thực vô cùng khó chịu, mèo con là của hắn, ai ũng đừng nghĩ tơ tưởng đến nàng.

Người nào đó ghen tỵ, hậu quả… thực nghiêm trọng! Ngay tại thời điểm mà bản thân sắp bùng nổ lại đột nhiên bị ngừng lại, chỉ có thể nín nhịn, đây là chuyện thống khổ cỡ nào nha! Cho nên người nào đó nhìn ôn nhuận như ngọc kỳ thật lại cực kỳ tà ác.

Vân Khinh cười đến vô cùng yêu mị nhìn Cung Mạch Khiêm, chỉ biết trong đầu hắn nhất định đang nghĩ cái chủ ý quỷ quái gì đó, về phần đêm nay hắn hành động như vậy, hẳn là muốn dời sự chú ý của Cung Diệc Diệp sang Cung Chính Mẫn, làm cho bọn họ đấu đá lẫn nhau, còn Khiêm và nàng sẽ ở một nơi bí mật gần đó thản nhiên xem cuộc vui.

“Phu nhân biết vi phu đang làm gì sao?” Cung Mạch Khiêm phục hồi lại tinh thần như trước, con ngươi sắc bén hàm chứa ý cười thản nhiên nhìn Vân Khinh, hắn biết nàng hiểu những gì hắn đang làm, nhưng hắn vẫn muốn nghe chính miệng nàng nói ra.

“Ừm, biết.” Vân Khinh điềm nhiên gật đầu hồi đáp.

Nghe được câu trả lời của nàng, trên khuôn mặt tuấn dật xuất trần nở ra một nụ cười kinh tâm động phách, nụ cười ấy trong phút chốc tỏa ra ánh hào quang sáng chói, ngay cả ánh sao trên trời so với tươi cười của hắn lúc này cũng phải ảm đạm thất sắc.

Biết nàng hiểu rõ những gì mình đang làm nhưng khi nghe được chính nàng nói ra lại mang đến một cảm giác hoàn toàn khác biệt.

“Chúng ta trở về đi, trong khoảng thời gian tới sẽ có một đoạn trò hay trình diễn đó.” Bọn họ cần phải bồi dưỡng tinh thần cho tốt để còn xem diễn chứ.

“Được.” Nói xong hai người rất nhanh rời khỏi Hoàng cung. Mà Hoàng cung canh giữ sâm nghiêm đối với Cung Mạch Khiêm và Vân Khinh mà nói quả thực chính là đi lại tự nhiên.

Tuyên Chính điện ~~~

Lúc này trong Tuyên Chính điện tràn ngập một bầu không khí áp lực, các đại thần thượng triều đều không dám phát ra một tiếng động, tất cả đều cúi đầu im lặng đứng đó, chỉ sợ bị Hoàng thượng uy nghiêm ngồi kia lấy ra làm vật hy sinh.

“Như thế nào? Các vị ái khanh không có bất kỳ ai đưa ra ý kiến gì sao?” Thanh âm uy nghiêm hùng hậu vang lên trong điện, ở trong này mỗi người đều có thể nghe được ý của Cung Huyền Minh vô cùng rõ ràng, cũng có thể nghe ra rất rõ ràng căm giận ngút trời ẩn nhẫn trong lời nói của hắn.

Không khí trong đại điện phút chốc lại trầm xuống thêm một nấc. Các đại thần cúi đầu vụng trộm dùng khóe mắt, ông nhìn tôi, tôi nhìn ông không chút phản ứng như cùng nghĩ ra một điều gì đó nhưng không ai dám mở miệng.

Ai dám nói chứ! Chẳng phải ngại bản thân mình còn sống chưa đủ dài. Trong Hoàng cung mất trộm là chuyện nhỏ hay sao? Nhìn lại khuôn mặt của Hoàng thượng căng phồng xanh mét, long nhãn phát ra tia căm giận ngút trời, có thể đoán được vật mất trộm khẳng định không phải là vật nhỏ,

Thân là Hoàng thượng còn thứ tốt gì mà không có? Tùy tùy tiện tiện lấy một thứ đặt tại dân gian cũng đều là vô giá! Nhưng với Hoàng thượng, thường xuyên nhìn thấy những thứ này, tự nhiên sẽ không để tâm quá nhiều, xem nhiều hơn nữa chẳng phải cũng chỉ cảm thấy không có gì ngạc nhiên, không có gì trân quý sao?

Nhưng lần này thứ đó thế nhưng lại làm cho Hoàng thượng để tâm đến, lại còn phẫn nộ như vậy, vậy khẳng định không chỉ là vật trân quý bình thường. Tuy rằng Hoàng thượng cũng không nói ra đó là bảo vật gì, nhưng bọn họ dám khẳng định bảo vật đó tuyệt đối không giống với những trân kỳ dị bảo trước đây.

Trong khi bọn họ lại không biết cụ thể là bảo vật gì, cũng không biết kẻ trộm là ai, ai dám đi mở miệng nói chuyện? Đi lên sao? Đi lên để đâm vào chỗ chết sao? Bọn họ cũng đâu phải chán sống rồi chứ.

“Không ai đưa ra ý kiến gì sao? Hừ. Được, được lắm, các ngươi đúng là thần tử trung thành của trẫm, vì trẫm tận tâm, tận lực? Được. Các ngươi như vậy chính là vì trẫm tận trung ư?” Cung Huyền Minh ngồi ở ngai rồng trợn mắt nhìn những thần tử đang im lặng ở phía dưới. Đôi mắt ngập tràn lửa giận quét qua vị trí của từng người, từng người, phẫn nộ ở lồng ngực ông phập phồng rít gào. Ngay buổi sáng hôm nay, hắn mới phát hiện ngọc tỷ truyền quốc đặt trong hộp đã bị đánh cắp? Điều này có thể làm bảo hắn không phẫn nộ sao? Hiện tại hắn chỉ hận một nỗi không thể đem tên tặc nhân kia trảm đao vạn quả!

Ngọc tỷ bị mất là việc vô cùng quan trọng, không thể nói cho các đại thần cùng biết, cũng không thể quang minh chính đại đi tìm. Ai? Rốt cục là ai dám cả gan lẻn vào Hoàng cung đánh cắp ngọc tỷ truyền quốc?!

Cung Huyền Minh càng nghĩ càng trở nên phẫn hận, uy nghiêm tản ra làm người ta cảm nhận rõ sự tàn nhẫn, nhìn quét qua các vị đại thần phía dưới, ngọc tỷ bị mất trộm nhất định bọn họ không thoát khỏi liên quan.

“Tối hôm qua, thủ vệ trực đêm là ai?” Cung Huyền Minh cố gắng kiềm chế lửa giận trong người, trầm giọng hỏi.

“Là, thuộc hạ” Ngay tại thời điểm không một ai dám cất tiếng trả lời, một thanh âm mỏng manh mang theo vẻ yếu ớt vang lên trong đại điện, đánh gãy một ngụm lửa giận Cung Huyền Minh đang sôi sục tại thời điểm ai cũng chần chờ không chịu lên tiếng.

“Đều lôi ra ngoài chém hết cho trẫm.” Một câu nói đã quyết định sinh tử của một con người. Thống lĩnh cấm vệ quân tháo bỏ mũ quan cùng lệnh bài tướng lãnh nhận án phạt.

Cung Huyền Minh nhìn một loạt những người có liên quan, chờ mọi chuyện xong xuôi sẽ xử lý hết bọn họ sau. Cả đại điện vốn đã lặng ngắt như tờ lại càng trở nên lặng yên không tiếng động dù chỉ là rất nhỏ. Một đám yếu tim còn không dám thở mạnh, hiện tại họ đều hận không thể tàn hình luôn cho rồi, như vậy sẽ không sợ bị Hoàng thượng điểm danh tới.

“Nếu các vị ái khanh đã không thể nói được điều gì, vậy bãi triều.” Nói xong Cung Huyền Minh liền phất tay áo, xoay người nhanh chóng rời khỏi chính điện. Trong khoảnh khắc xoay người ngắn ngủi, tầm mắt Cung Huyền Minh lơ đãng nhìn về phía Cung Chính Mẫn và Cung Diệc Diệp đang yên lặng đứng đó, long nhãn uy nghiêm chợt lóe lên tia thâm trầm khác thường.

“Phù”. Thật nguy hiểm nha! May là Hoàng thượng không tiếp tục truy vấn, nếu không bọn họ khó có thể toàn mạng. Hoàng thượng hôm nay cho người ta cảm giác như sát vương vậy.

Đợi khi bọn họ hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng Cung Huyền Minh nữa, một đám liền thở ra một hơi thật lớn. Cảm giác sống sót trước lưỡi hái tử thần cũng thật vi diệu nha, bọn họ như đã bước một chân vào cửa Diêm Vương điện rồi! Nguy hiểm! Thật quá nguy hiểm! Có điều, món đồ bị mất trộm làm cho Hoàng thượng tức giận như vậy rốt cuộc là cái gì?

“Ngôn thừa tướng, ông thử nói lần này thứ mà Hoàng thượng bị mất rốt cuộc là bảo vật gì? Khiến cho Hoàng thượng cứ như vậy mà lửa giận ngút trời?” Đứng trong điện, một vị đại thần rốt cục không thể nhịn nổi hiếu kỳ trong lòng, liền kéo Ngôn Khánh Phong nghi hoặc hỏi.

“Tâm tư của Hoàng thượng, chỉ dựa vào ta sao có thể đoán được? Lão phu cũng không biết, chúng ta vẫn nên trở về cẩn thận suy nghĩ xem bản thân nên làm gì có lẽ sẽ tốt hơn đó.’’ Ngôn khánh Phong nhìn vị đại thần kia mở miệng hồi đáp.

Bản thân ông cũng vô cùng buồn bực, rốt cuộc là mất trộm thứ gì mới làm cho Hoàng thượng giận tím mặt như vậy? Chẳng lẽ thứ đó đối với Hoàng thượng vô cùng trọng yếu? Nhìn Cung Diệc Diệp đang tĩnh lặng đứng ở nơi đó, trong mắt lão hiện lên tia khác thường sâu sắc, không biết, chỗ hắn có chút tin tức gì không?

“Khụ khụ…Nên thế, nên thế, vậy hạ quan xin cáo từ trước.” Vị đại thần kia nghe được ý tứ trong câu nói của Ngôn khánh Phong lập tức thu liễm hiếu kỳ của mình. Đúng vậy, ngày mai sống chết thế nào còn chưa rõ, đêm nay nhất định sẽ là một đêm dài đây.

“Cáo từ” Ngôn Khánh Phong cũng dáp lại một câu.

Đợi đến khi các đại thần hầu hết đã rời khỏi chính điện, Ngôn Khánh Phong dợm bước đi đến bên cạnh Cung Diệc Diệp nhỏ giọng hỏi: “Ngươi….”

“Nhạc phụ, nên trở về trước thôi, có chuyện gì sẽ nói sau.” Cung Diệc Diệp nhìn Ngôn Khánh Phong đang đi về phía mình, thời điểm thấy ông muốn nói gì đó bèn mở miệng chặn lại.

“Được…” Ngôn Khánh Phong nghe được câu nói của hắn ta cũng đáp lại. Hai người cùng nhau xoay bước rời khỏi chính điện.