Khiếm Khuyết Gen Yêu Thương

Chương 44: 44: Chương 43





Bởi vì Sở Cửu Ca không nói trước cho Hứa Vân nên phòng cho khách vẫn chưa kịp dọn sạch, đêm nay Kỷ Triệu Uyên không thể không chen chúc một phòng với cậu.

Sở Cửu Ca nói Kỷ Triệu Uyên nghỉ ngơi trước, còn mình thì đi gọi điện thoại cho Kỷ Minh, "Đoán xem tao đang ở đâu?"
"Mẹ mày từ nửa tháng trước đã bắt đầu nhắc mãi là hôm nay mày sẽ về rồi, thấy ai cũng đều phải nói một lần," Kỷ Minh hữu khí vô lực mà nói, "Mày cảm thấy bây giờ mày còn có thể ở đâu?"
Sở Cửu Ca sờ mũi, cười nói: "Mày làm sao thế, cứ như sắp chết ấy."
"Học sinh bỏ học như mày làm sao hiểu được," Kỷ Minh "Haizzz" một tiếng, "Sắp chết với thi cử rồi."
Sở Cửu Ca tấm tắc nói: "Vậy quên đi, mày lo ôn bài đi, tao còn định hẹn mày ngài mai đến đại viện một chuyến."
Kỷ Minh đột nhiên ho khan, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Ngày mai mày muốn tới thăm bà nội mày sao?"
"Đúng vậy." Sở Cửu Ca có hơi nghi ngờ, không biết Kỷ Minh vì sao lại bỗng nhiên trở nên kích động như vậy.

"Dạo gần đây bà nội mày bắt đầu học tiếng Anh, phi thường phi thường quốc tế hóa, đứng với những ông bà cụ khác hoàn toàn chính là hạc trong bầy gà, hoàn toàn không cùng một cấp bậc!" Kỷ Minh có lòng tốt khuyên cậu, "Mày phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Sở Cửu Ca bật cười ha ha, "Bà yêu của tao đã làm gì mày."
Kỷ Minh không học nữa, ném bài thi xuống cầm điện thoại ra khỏi phòng tự học, "Không liên quan tới tao, nhưng bà nội mày đã cạo râu cho ông nội tao, xấu đến mức ông nội tao không dám ra ngoài nửa tháng."
Sở Cửu Ca cười đau cả bụng, vô cùng chờ mong bất ngờ ngày mai của bà cụ.

Cậu hàn huyên với Kỷ Minh một lát rồi chợt nói: "Thật ra lần này tao về còn dẫn theo một người nữa."
"Ai thế?" Kỷ Minh thấy hứng thú, người đang dựa vào lan can đột nhiên đứng thẳng, "Bạn gái à?"
Sở Cửu Ca không nhanh không chậm nói: "Anh, họ, của, mày."
"Mày nói Kỷ Triệu Uyên sao," Kỷ Minh nhàm chán hà hơi, nhìn sương trắng tản ra trong không khí lạnh lẽo, "Thật nhàm chán, làm tao kích động."

"Mày lo thi cho tốt đi," Sở Cửu Ca cười đầy ẩn ý, "Lần sau có cơ hội sẽ nói chuyện tiếp."
Kỷ Minh "Ừ" một tiếng, cúp điện thoại trước.

Sở Cửu Ca trầm mặc đứng bên cửa sổ một hồi, sau đó đi dạo thư phòng một vòng, khi trở về phòng ngủ trên tay cậu cầm theo một cuốn album.

Cậu và Kỷ Triệu Uyên ngồi trên mép giường lật xem, "Có phải khi còn bé em cực kì khác bây giờ không, khi ấy ngày nào mẹ em cũng lo rằng em không cao lên nổi."
Sở Cửu Ca lúc nhỏ trông như một cục bột trắng, mãi cho tới khi lên cấp 2 cậu mới cao lên.

Kỷ Triệu Uyên nhìn vô cùng nghiêm túc, đột nhiên dừng ngón tay trên một người trong tấm ảnh, "Đây là tôi."
"Hả?" Sở Cửu Ca khó hiểu, nghiêng người để xem kĩ hơn, đó là bức ảnh chụp buổi đi chơi xuân năm cậu ba bốn tuổi, về cơ bản đều là trẻ con và người nhà trong đại viện, "Cục cưng anh bị ngáo à, lúc này chắc là anh cũng đã học tiểu học rồi, nhưng ở đây đều là trẻ em mẫu giáo mà."
Kỷ Triệu Uyên chỉ vào một góc cạnh hòn non bộ, "Là tôi thật mà."
Sở Cửu Ca chớp chớp mắt, cố gắng nhận ra bóng dáng lướt qua trong tấm ảnh pixel thấp —— cho dù chỉ là một đứa trẻ nhưng sóng lưng anh thẳng tắp, đúng thật là tác phong nhất quán của Kỷ Triệu Uyên.

Cậu có hơi không thể tin, "Sẽ không trùng hợp như vậy chứ......"
Không phải là trùng hợp, ông ngoại Kỷ Triệu Uyên và ông nội Kỷ Minh là anh em ruột, những ngày lễ hay ngày tết đều được dẫn đến đại viện để thăm họ hàng.

Anh nhớ rõ Sở Cửu Ca, đứa trẻ như củ cải nhỏ trắng nộn, khi cười lên bên má sẽ xuất hiện má lúm hạt gạo, nhưng vừa mở miệng đã trở thành vị vua nhỏ kiêu ngạo ngang ngược.

Sự tương phản này khiến anh phải chú ý nhiều hơn, nhưng anh vẫn bị xếp vào phạm vi người xa lạ.


Anh rũ mắt, tự phiên đến trang sau tiếp tục nhìn, để lại Sở Cửu Ca bên cạnh tiếp tục giật mình.

Sở Cửu Ca rút bức ảnh ra, ngã xuống giường ngơ ngẩn nhìn tấm ảnh của hai người.

Cậu đứng phía trước, bị một đám hạt đậu nhỏ vây quanh như nâng trứng hứng hoa, Có một vài đứa nhỏ còn nhỏ tuổi hơn cả cậu, nhưng mặc đống quần áo mùa đông như ông cụ non.

Hứa Vân luôn thích mặc đồ cậu thật trẻ con, nói rằng khi cậu lớn lên sẽ có rất nhiều cơ hội trở nên ngầu hơn, không cần mặc những bộ quần áo trưởng thành khi cậu còn trẻ con.

Cho nên chỉ! Có! Cậu! mặc bộ đồ gấu trúc màu sữa, lập tức trở nên nhỏ hơn tất cả mọi người.

Mà Kỷ Triệu Uyên đứng sau hòn non bộ, dường như ngăn cách với những người khác bởi một hàng rào, những tiếng ồn và tiếng cười ở đây đều không liên quan gì đến anh, anh chỉ lạnh nhạt nhìn và cảm thấy nhàm chán.

"Vui thế, cuối cùng cũng thấy được anh khi còn nhỏ rồi, em phải cho anh một nụ hôn vượt qua thời gian!" Sở Cửu Ca hôn Kỷ Triệu Uyên trên tấm ảnh, sau đó gối lên đùi Kỷ Triệu Uyên, đưa ảnh tới trước mắt anh, "Anh cũng hôn em đi."
Kỷ Triệu Uyên mỉm cười nhìn cậu, ngoan ngoãn cúi đầu hôn lên củ cải nhỏ nhắn vừa đáng yêu vừa lưu manh trong bức ảnh.

Sở Cửu Ca cảm thán: "Câu kia nói thế nào nhỉ, anh cho rằng nhất kiến chung tình kỳ thật sự đều là cửu biệt gặp lại?"
Kỷ Triệu Uyên lắc đầu, "Không thích hợp."

"Em cũng nghĩ vậy," Sở Cửu Ca mỉm cười nói, "Kiêu ngạo quá."
"Ý của anh là nhất kiến chung tình không thích hợp," Kỷ Triệu Uyên như bị ma xui quỷ ám giơ tay chọc má lúm hạt gạo của cậu, "Ban đầu tôi thấy em thật phiền, cuộc sống tốt đẹp của tôi đã bị em xáo trộn hỏng bét."
"Hóa ra là anh ghét em như vậy à," Sở Cửu Ca sững sờ, cố ý dùng sức kéo hai má của Kỷ Triệu Uyên, "Sao em lại thấy em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên vậy, vậy là em thua rồi đúng không."
Kỷ Triệu Uyên bị nhéo đau mà vẫn làm bộ không sao cả lạnh mặt, "Không thua."
"Sao lại không thua? Em mệt sắp chết rồi!" Sở Cửu Ca bị anh chọc cười, ngẩng đầu lên hôn cái má mình vừa mới véo, "Người động tâm trước trong một mối quan hệ là người tổn thất lớn nhất, người đó lao về đích sớm, nhưng tiếc rằng khi quay đầu lại thì người kia vẫn đang chậm rãi bước đi từ điểm ban đầu."
"Nếu điểm xuất phát của em ở gốc tọa độ, điểm của tôi nằm trên nửa trục âm." Kỷ Triệu Uyên giơ tay tạo thành chiều dài hư không, "Em chạy sớm, tôi chạy xa, như vậy thì em còn cảm thấy mất mát không?"
"Ah......" Sở Cửu Ca khẽ híp mắt ôm ngực, "Cục cưng ơi, em không không chế được nhịp tim của mình nữa, em sắp bị thính của anh giết chết rồi."
"Vậy thì em có thể nằm thẳng lại, một lúc nữa nó sẽ về bình thương." Kỷ Triệu Uyên nhướng mày, nâng gáy cậu đặt lên đầu gối, sau đó dựa vào tủ đầu giường viết nhật ký của mình.

Sở Cửu Ca càng muốn xoay người nằm nghiêng, vươn tay chỉnh ngọn đèn đầu giường cho anh, "Anh còn nhớ lần đầu tiên hôn em anh đã hứa gì không?"
Sở Cửu Ca cười nhìn anh, trong lòng đột nhiên có cảm giác thành tựu tới từ những đau khổ.

Tại sân bóng cũ nát của Orange County, cậu đã hôn lên đôi môi mỏng của Kỷ Triệu Uyên, nhịp tim đập sung sướng và máu cậu như sôi trào lên.

Nhưng khi đó Kỷ Triệu Uyên lạnh lùng giải thích rằng tim đập nhanh có thể là do rối loạn chức năng tự chủ.

Kỷ Triệu Uyên xấu hổ đến vành tai ửng đỏ, anh cắn môi dưới, làm bộ như không nghe cậu nói gì tiếp tục viết nhật ký của mình.

Sở Cửu ca không muốn buông tha anh, giơ chân đạp vào eo anh một cái thật nhẹ, "Bây giờ anh đã biết lí do tim em đập nhanh chưa?"
Kỷ Triệu Uyên cứng đờ gật đầu, tiếp theo nhanh chóng ghi vào cuốn sổ: 【 một trong những lí do dẫn đến tim đập nhanh: Tình yêu.

】 anh đưa vở cho Sở Cửu Ca, làm như không có việc gì nói: "Cho em xem."

"Em không xem," Sở Cửu Ca giả vờ tức giận, xoay người đưa lưng về phía anh, thật ra cậu phải dùng tay bóp đùi mới có thể ngăn được nụ cười không bật ra, "Em muốn nghe anh đọc, tốt nhất là đọc toàn bộ cuốn sổ."
"Tôi......" Kỷ Triệu Uyên á khẩu không trả lời được.

Viết và đọc hoàn toàn là hai cảm giác khác nhau, vế trước chỉ là đơn thuần tự mình phân tích, anh có thể căn cứ vào tâm trạng để đối đãi, nhưng vế sau......!Thật sự là quá cảm thấy thẹn.

"Đọc đi đọc đi", Sở Cửu Ca ôm chăn xoay người lại, ủ rũ làm nũng với anh, "Trong lòng anh em tốt thế nào, em mong rằng anh có thể nói cho em biết."
Kỷ Triệu Uyên cúi đầu nhìn cậu một lúc, thở dài, sau đó nằm xuống cạnh cậu, bất đắc dĩ đọc cho cậu nghe.

Sở Cửu Ca cuộn mình trong người anh, dần dần nhắm hai mắt lại.

Anh đặt cuốn sổ xuống, nghiêng đầu trán chạm trán Sở Cửu Ca.

Bóng đêm ngoài cửa sổ ôn nhủ dịu dàng, đám mây bọc ngôi sao nhỏ nhẹ nhàng lay động như đang dỗ đứa trẻ ngủ.

Kỷ Triệu Uyên lén lút hôn Sở Cửu Ca đã ngủ say, đột nhiên thấy rằng mình không cần ngôi sao kia nữa.

Không có công bằng trong thế giới tình cảm, dường như thật sự không có câu trả lời cho câu hỏi ai đau khổ hơn ai.

Nhưng nếu cho Kỷ Triệu Uyên một cơ hội khác, anh hy vọng rằng mình có thể thoát khỏi gien khuyết tật và là người động lòng trước.

Cho dù thật sự đau khổ cũng không sao, phải chờ lâu cũng không sao, ít nhất mỗi ngày sau khi anh động lòng đều là những ngày đẹp nhất của anh..