Khiếm Khuyết Gen Yêu Thương

Chương 4: 4: Chương 3





Là tiến sĩ của một trường đại học nổi tiếng, sau khi trưởng thành thì dọn ra ngoài, nghe nói còn biết nấu cơm.

- -------
Sở Cửu Ca tự mình đeo kính râm cho bà cụ, đổ nước nóng vào cốc giữ nhiệt rồi cho vào túi sau xe lăn, đẩy bà ra ngoài đi dạo.

Đậu đậu đang rầm rì trong sân, muốn đi cùng họ.

Bà cụ vỗ tay Sở Cửu Ca, nói: "Mang Tiểu Đậu Đậu đi cùng đi, chúng ta đến hiệu sách, đã không mở mấy ngày rồi."
"Nó còn nhỏ gì nữa bà," Sở Cửu Ca không tình nguyện quẹo vào, dắt đậu đậu ra, tiện tay nhéo bụng nó một cái, "Đã béo thành cái dạng gì rồi đây nè? Ai mà không biết còn tưởng rằng bà nuôi lợn rừng đấy."
"Nói bừa cái gì thế!" Bà cụ bật cười, dựa vào trên xe lăn cười, kính râm suýt chút nữa rớt xuống từ trên mũi.

Đậu đậu cảm giác được bản thân đang bị cười nhạo, gục đầu trên đùi bà cụ, lỗ tai gục xuống.

Bà xoa đầu nó, rồi cho nó ăn miếng thịt bò khô, chiếc đuôi lông xù mới vẫy vẫy lại.

Bà cụ đã đi chinh chiến gần hết cuộc đời, chưa từng đi học nên cũng không biết được mấy chữ.

Đến thời đại hòa bình, internet trở nên phổ biến hơn, bà cụ tinh thần trẻ trung, thân thể lại khỏe mạnh, nên đã đăng ký các chương trình học vỡ lòng của tụi trẻ, bắt đầu bằng việc học bính âm.

Sau đó thì lão tướng quân, có tính kiên trì còn sẵn sàng học hành chăm chỉ, thi đậu vào trường đại học dành cho người cao tuổi trực thuộc đại học K.

Bà cụ cố tình báo cáo với cấp trên và xin quân khu thay ảnh chụp hồ sơ trong viện bảo tàng lịch sử bằng ảnh tốt nghiệp với nụ cười thấy răng mà chả thấy mắt đâu.

Về sau, bà cụ không chịu nổi tịch mịch nên đã mở hiệu sách cách nhà hai dãy phố, đã đặt tên là "Hiệu sách" còn không thuê người, cứ cách hai bà ngày là lại mang Đậu Đậu tới ngồi trông với mình.


Bà cụ thương cháu nội nên đã để riêng một giá sách mặt tường chuyên để truyện tranh và đĩa nhạc mà Sở Cửu Ca thích, trông giống như một thư viện tư nhân sang trọng.

Đậu Đậu trốn Sở Cửu Ca suốt quãng đường, vừa đến tiệm là đã lập tức nhảy lên nằm ở ổ chó của mình trên cửa sổ, cuối cùng cũng thả lỏng ra, lè lưỡi thở dốc nhìn Sở Cửu Ca.

Sở Cửu Ca không thèm để ý nó, tùy tiện rút một quyển truyện tranh, dựa vào giá sách đọc.

Bà cụ ngồi trong quầy mang kính viễn thị, lật giở vài tờ giấy ghi chép mỏng dính.

"Bà kính yêu của cháu ơi," Sở Cửu Ca sợ chán, lật lật mò mò rồi rút đĩa nhạc 《Channel Orange》 vào máy hát, "Con trai của bà ngày nào cũng nói cháu phá của, bà mới là hình mẫu của việc sống xa hoa trụy lạc đấy."
"Bà cũng đã ngần này tuổi rồi, phải hưởng phúc chứ." Bà cụ ra vẻ đương nhiên, hoàn toàn quên mất công việc nặng nhọc là gì, tháo phích uống một ngụm trà, nói tiếp: "Ba cháu chờ mong quá nhiều ở cháu, hy vọng rằng cháu lớn lên có thể là một nam tử hán đầu đội trời, chân đạp đất."
"Chẳng lẽ cháu không phải sao?" Sở Cửu Ca ngồi xổm trước mặt bà, ôm cổ bà làm nũng.

"Bây giờ còn chưa phải," bà cụ cười rộ lên, chiếc răng dưới bị mất của bà lọt gió, "Cháu yêu của bà vừa ngoan lại vừa hiểu chuyện, nhưng cháu còn chưa trưởng thành.

Hẹn gặp lần sau, dù việc học của cháu có thể nào đi chăng nữa thì cháu đã là người lớn rồi."
Ánh nắng chiều rất tốt, đậu đậu lật cái bụng nằm trong ổ, ngáp một cái thật lớn.

Bà cụ xoa mái tóc xoăn mềm mại của cháu nội, hai bà cháu nhỏ giọng tâm sự, lâu lâu bật ra tiếng cười.

***
Ngày mà cậu đi chỉ có Hứa Vân, Kỷ Minh và chú Hác tài xế tới đưa cậu.

Chân của bà cụ không tiện đi, ba cậu thì đi làm nên cả hai đều không tới.


"Mẹ đừng khóc," Sở Cửu Ca đứng ở cửa sân bay ôm mẹ mình, thấp giọng dỗ: "Hôm qua nội có nói là chờ con áo gấm về làng đấy.

Biết đâu con thông minh đột xuất cái rồi được nhận vào trường đại học nổi tiếng thế giới, trên mặt mọi người sẽ có ánh sáng tự hào blink blink."
"Chỉ có con dám nói vậy thôi!" Hứa Vân "Phụt" một tiếng bị cậu chọc cười, nhưng vẫn còn hơi nghẹn ngào.

Bà ngẩng đầu nhéo mặt con trai mình, "Mẹ chỉ muốn con bình an vô sự, ngoan ngoãn và chăm sóc bản thân."
Thông báo của sân bay nhắc lên máy bay, Sở Cửu Ca vẫy tay với Hứa Vân rồi đẩy bà vào trong xe, đóng cửa xe, "Mẹ, mẹ mau về đi, con nhìn mẹ đi."
Hứa Vân lại bắt đầu khóc, cầm tay con trai không chịu buông.

"Mẹ đừng vậy mà," Sở Cửu Ca cúi người xuống, nắm lấy tay bà, hôn lên từng bàn tay rồi giơ lên chạm mặt mình vào, "Nhìn mẹ vậy con sẽ khó chịu, rồi sẽ khóc đó.

Con không có nhiều đồ lắm, để một mình Kỷ Minh đưa con đi là được."
Kỷ Minh cầm lấy vali của Sở Cửu Ca, cười với Hứa Vân, "Cô ơi, cô yên tâm đi ạ."
Kỷ Minh đi cùng cậu tới trạm kiểm soát an ninh, cụng tay với cậu, trong lòng cũng cảm thấy hơi không nỡ.

Tuổi của bọn họ chỉ kém nhau mấy tháng, chơi với nhau từ hồi còn cởi truồng tắm mưa.

Khi còn nhỏ thì cùng sống trong khuôn viên quân khu, hôm nay đập cửa sổ nhà bếp, ngày mai đi hái hoa hải đường trắng ở khu nhà Tây.

Sở Cửu Ca miệng ngọt láu cá, Kỷ Minh thì bên ngoài ngoan ngoãn bên trong một bụng xấu, hai người cấu kết với nhau làm không biết bao nhiêu chuyện xấu.

Nếu năm đó Sở Cửu Ca không chiến tranh với bố mình, thì chắc là giờ đây cũng giống như Kỷ Minh học năm hai ở đại học K.


"Mày nói xem, năm đó vì sao mày phải để tâm tới một chuyện vụn vặt như vậy?!" Kỷ Minh thở dài, vỗ vỗ bờ vai của cậu.

"Này, mày nghĩ gì đấy?! Bà nội nhà tao cũng không dài dòng được như mày." Sở Cửu Ca cười hì hì đánh cậu ta, "Đâu phải tao đi ngồi tù đâu.

Anh đây đi California đó, nắng này, biến này, gái đẹp ngực lớn nè, mày cứ cố gắng ghen tị đi."
Kỷ Minh vẫn có hơi lo lắng, thấy rằng cậu ngây thơ và lạc quan quá, "Mày có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho tao."
"Biết —— rồi —— bà —Kỷ ơi." Sở Cửu Ca dài giọng đáp, nói xong thì đột nhiên nhớ ra điều gì, túm chặt Kỷ Minh, hỏi hắn: "Quên hỏi mất, người anh họ của mày thế nào."
Như dẫm phải bom, mặt bà Kỷ sầu tới mức nhăn nhó thành cái bánh bao, khô cả giọng nói như sợ hãi lắm, "Đã lâu không gặp nhưng tao nhớ rõ ảnh khó ở lắm, đã thế lại còn độc miệng, mỗi lần mở miệng như là có thêm con dao ấy.

Mấy đứa nhóc ở chỗ ông nội tao toàn bị ảnh chọc cho khóc."
"Mày mà cũng khóc?" Sở Cửu Ca bật cười, nghĩ về hình ảnh tiểu bá vương Kỷ Minh bị người ta nói cho khóc thì cười tới mức không đứng thẳng lên được.

Đúng thật là cậu đi được năm mươi bước thì cười hết một trăm bước, tuy rằng khi Kỷ Minh còn nhỏ nom ngoan ngoãn hiền lành, nhưng lại là đàn ông đích thực đấy, bị ông nội treo trên cây rút roi ra cũng không thèm ới tiếng nào.

Sở Cửu Ca thì khác hẳn, cậu sợ đau, hễ mà mắc lỗi thì lập tưc khóc huhu đi ôm đùi bà nội, đôi mắt đong đầy nước mắt, mềm giọng nói là mình sai rồi, bảo đảm lần sau không như vậy nữa, Kỷ Minh đứng bên nhìn đến mức mà phải mở miệng chửi "Nhát như gì á!"
Kỷ Minh không thừa nhận, nhưng mặt lại đỏ.

Hắn đưa vali cho Sở Cửu Ca, đẩy người về phía trước, "Đi mau lên đi, thấy cái mặt mày nữa là phiền!"
Chỗ ngồi của Sở Cửu Ca gần cửa sổ, bên cạnh là một người đàn ông da trắng mập mạp, có hơi hói, sau khi đi ra để cậu vào thì còn hiền lành nhìn cậu cười một cái.

Sau khi máy bay vào tầng bình lưu, tiếp viên hàng không đẩy xe đẩy để rót đồ uống cho hành khách.

Sở Cửu Ca đóng cửa chớp, lấy bàn nhỏ xuống, để cô tiếp viên hàng không xinh đẹp rót cho mình một ly Coca.

Cậu uống một hớp, nắm tay lại chống cằm, bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống tương lai của mình.

Tuy rằng Kỷ Minh nói như vậy, nhưng cậu cảm thấy chắc chỉ là nói quá lên thôi.


Sau hai ngày nghe mẹ cằn nhằn, cậu đã có thể hình dung ra đại khái con người Kỷ Triệu Uyên.

Là tiến sĩ của một trường đại học nổi tiếng, sau khi trưởng thành thì dọn ra ngoài ở, nghe nói còn biết nấu cơm —— quả thực đúng là con nhà người ta chui ra từ sách giáo khoa.

Sở Cửu Ca "Chậc" một tiếng, chép chép miệng, có hơi không cho là đúng.

Cậu nghĩ thầm nhất định là một con mọt sách, mắt kính còn dày hơn đít chai, ngoại hình xuề xoà lôi thôi.

Cậu vuốt mái tóc quăn mình mới làm hôm qua, trong lòng càng thêm khinh thường, nói không chừng tóc còn bết, mũi sưng đỏ, vành mắt quầng thâm đen thui, vừa nhìn là đã thấy mất cả hứng, giống như bạn cùng bàn của cậu hồi lớp 10.

Tên là gì nhỉ? Sở Cửu Ca nhíu mày tự hỏi, hình như tên là cái gì mà Điền......!Điền......!Điền Thổ? Hay là Điền Địa?
À, đúng rồi! Điền Nghiêu! Sở Cửu Ca vỗ chán nhớ lại.

Động tác của cậu hơi lớn, người nước ngoài đang đọc tạp chí bên cạnh sợ hãi mà chớp chớp đôi mắt nhỏ.

Bởi vì mối quan hệ với Điền Nghiêu, Sở Cửu Ca theo bản năng mà không có cảm tình gì với những người học giỏi.

Tưởng tượng đến lúc mình sẽ đối mặt với Kỷ Triệu Uyên thì cậu liền thấy sầu cả ruột, không nhịn được xoa xoa huyệt Thái Dương.

Bỏ đi! Cậu đeo bịt mắt, lại hỏi tiếp viên hàng không một cái chăn.

Cậu nghĩ thầm một chỉ là một con mọt sách mà thôi, đạo hạnh có thể cao được bao nhiêu? Giặc tới thì đánh, nước dâng lên thì chặn, thật sự không được thì dùng nắm đấm để thuyết phục.

Máy bay va chạm nhẹ, Sở Cửu Ca nghiêng người ngủ thiếp đi.

Sau hơn 20 tiếng lăn lộn, thậm chí còn bị nôn mửa một lần trong quá trình chuyển máy bay, cuối cùng cậu cũng gặp được Kỷ Triệu Uyên ở sân bay Oakland..