Khiếm Khuyết Gen Yêu Thương

Chương 11: 11: Chương 10





Ngay khi Kỷ Triệu Uyên vừa mở mắt đã thấy Sở Cửu Ca nằm sát mép giường, nhìn anh không chớp mắt.

Trong lòng anh có chút nghi ngờ đối với người mỗi ngày phải ngủ trên giường lại dậy sớm như vậy.

Thấy anh tỉnh lại, Sở Cửu Ca mỉm cười đeo tai nghe vào tai anh.

Kỷ Triệu Uyên nghe xong liền đen mặt.

Sở Cửu Ca cảm giác ánh mắt của Kỷ Triệu Uyên như muốn ăn tươi nuốt sống mình luôn, cậu dang tay nhún vai vởi vẻ mặt vô (số) tội: "Tự anh nói đấy nhé."
Kỷ Triệu Uyên đưa mắt nhìn đầu ngón tay của mình, dường như nó còn sót lại chút hơi ấm của Sở Cửu Ca.

Anh chỉ mơ hồ nhớ rằng mình đã đi ngang qua một quầy hoa quả trong giấc mơ, anh thấy một quả cam to rất đẹp nổi bật giữa đám đông, người bán hàng hỏi anh có muốn mua không, lúc này anh mới trả lời là có.

Chuyện xấu hổ như vậy, Kỷ Triệu tất nhiên không muốn cho Sở Cửu Ca biết.

Không có gì để phản bác, Kỷ Triệu Uyên mím môi, một chữ cũng chả muốn nói.

Anh đẩy cái đầu trước mặt ra, trở mình xuống giường đi vào phòng tắm.

Tuy rằng Kỷ Triệu Uyên nổi giận, nhưng anh vẫn làm bữa sáng Sở Cửu Ca như mọi ngày.

Kỷ Triệu Uyên nói: "Giấy đăng kí kết hôn đã được gửi thành công rồi, trong vòng hai mươi ngày cần phải đi lĩnh giấy."
Sở Cửu Ca bất ngờ không phản ứng kịp, cháo thịt nạc trứng muối chưa kịp nuốt xuống đã phun hết ra ngoài.

Kỷ Triệu Uyên kịp thời né tránh, thoát nạn trong gang tấc.


Anh để đũa xuống, rút vài tờ giấy đưa cho Sở Cửu Ca: "Phải có hai người chứng hôn, cậu có muốn mời bạn mới của cậu không?"
Sở Cửu Ca biết người anh nói là Tề Uy, cậu lắc đầu: "Không cần đâu." Ở California tuy Tề Uy đúng là người bạn duy nhất của cậu, nhưng bọn họ còn chưa thân quen đến độ có thể chia sẻ bí mật thế này.

Nếu có thể, cậu hy vọng rằng càng ít người biết về cuộc hôn nhân phi lý này càng tốt, tốt nhất là không ai được biết hết!
"Được, tôi sẽ sắp xếp chọn người chứng hôn nhanh nhất có thể." Kỷ Triệu Uyên dừng lại, "Hôm nay cậu có đi học không?"
Sở Cửu Ca nhìn vết thương trên mặt mình qua màn hình điện thoại, đã đỡ hơn rất nhiều rồi, gặp người cũng không còn là vấn đề nữa.

Cậu chưa kịp trả lời, Kỷ Triệu Uyên lại nói thêm một câu: "Học phí được trừ từ phí sinh hoạt của cậu.

Đắt lắm đấy."
"Đi đi đi! Em đi!" Sở Cửu Ca khó chịu muốn chết.

Người này chỉ biết đâm vào điểm yếu của cậu, đâm chỗ nào trúng chỗ ấy.

Từ trước đến nay thứ mà cậu không thiếu nhất chính là tiền, hiện tại lại bị chính thứ ấy dắt mũi, cậu khó chịu liếc mắt khinh thường, hỏi Kỷ Triệu Uyên: "Rốt cuộc một tháng ba em gửi cho anh bao nhiêu tiền?"
"Trừ tiền thuê nhà của tôi ra, phí sinh hoạt của cậu chỉ có một ngàn đô thôi."
Sở Cửu Ca đổi thành nhân dân tệ, cảm thấy vẫn chấp nhận được, cũng không đến nỗi là quỷ nghèo.

Cậu yên lòng, nhướng mày nhìn Kỷ Triệu Uyên: "Tiền thuê nhà của anh là bao nhiêu?"
Kỷ Triệu Uyên nhìn cậu một cách đầy ẩn ý, từ tốn cất lên hai chữ: "Hai ngàn."
"Nhân dân tệ hả?" Sở Cửu Ca tròn xoe mắt, trong lòng cầu nguyện, không phải dollar, không phải dollar, không phải dollar!
Kỷ Triệu Uyên thoáng cười, chậm rãi mở miệng, đầu lưỡi từ hàm trên chạm hàm dưới: "Hai ngàn đô."
Sở Cửu Ca thấy lòng mình đau quá đi, cậu cảm thấy giá trị quan của mình đã sụp đổ trong nháy mắt, thậm chí còn nghi ngờ Kỷ Triệu Uyên mới là con ruột của ba cậu.

Cậu thờ dài: "Biết trước thì em đã không hỏi rồi, nếu thế thì em có một ngày thật vui vẻ!"
Kỷ Triệu Uyên nhìn Sở Cửu Ca nằm dài trên bàn cơm chán nản vò đầu bứt tóc, đột nhiên cũng rất muốn xoa mái đầu rối kia.


Anh nắm chặt tay, kiềm chế ham muốn kỳ lạ của mình.

Sở Cửu Ca vẫn còn nói đó ở đó, hậm hực nói mình chắc chắn không phải là con ruột của ba đâu.

Kỷ Triệu Uyên nhếch môi cười, đẩy chiếc bánh bao nhỏ cuối cùng đến trước mặt cậu: "Cho cậu."
Bánh bao nhân nấm chiên thơm giòn, chấm thêm ít giấm trong đĩa, mùi hương lưu lại nơi răng và môi ấy khiến Sở Cửu Ca cảm thấy được an ủi.

Cậu liếm liếm ngón tay, cảm động nhìn Kỷ Triệu Uyên: "Cảm ơn anh."
Kỷ Triệu Uyên nhìn vụn bánh còn dính trên khóe môi cậu, quyết định nói thật: "Thật ra..."
"Dạ?" Sở Cửu Ca nuốt miếng bánh bao cuối cùng xuống, ngẩng đầu nhìn anh, "Sao thế ạ?"
"Cậu không hỏi tôi cũng sẽ nói." Trong mắt anh là ý cười trong trẻo, vẽ nên đường cong của nụ cười mỉm trong không khí, "Việc này làm tôi cảm thấy rất vui."
Tình hình gì đây? Hai người đều cảm thấy thích thú với việc "trêu chọc" đối phương à? Sở Cửu Ca có hơi mông lung như một trò đừa, Kỷ Triệu Uyên học xấu rồi! Cậu đùa giỡn không biết xấu hổ là chuyện bình thường, nhưng những lời này do sinh vật không hiểu tình người như Kỷ Triệu Uyên nói ra thì thật sự đáng sợ quá đấy!
"Không phải bệnh nhân mắc hội chứng Asperger đều vô cùng ngây thơ và tốt bụng sao?" Sở Cửu Ca hậm hực, cậu hơi nói lắp hỏi, "Anh, anh thật sự là Aspie chứ?"
Kỷ Triệu Uyên cười cười, anh chỉ vào đĩa không: "Sự tốt bụng của tôi đấy."
Sở Cửu Ca sờ sờ bụng, bên trong đang chứa những miếng bánh bao khiến cả thế giới ngập tràn tình yêu.

Cậu nhìn Kỷ Triệu Uyên rồi lắc đầu chậc chậc, mình đúng là mù rồi.

"Tôi rất thích cảm giác dễ chịu này.

Hi vọng cậu sẽ tiếp tục phát huy." Kỷ Triệu gật đầu nhìn cậu, cầm chìa khóa xe rời đi.

Phát huy cái rắm! Sở Cửu Ca nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng của anh, không ngờ trêu đùa không thành mà còn bị trêu lại nữa chứ, cái cảm giác này rất khó chịu đấy.

Sở Cửu Ca nhìn một bàn bát đĩa đang chờ cậu rửa, hận không thể trực tiếp đập hết xuống đất.


Đồ vật trong nhà có thể tùy ý sử dụng, nhưng nếu bị hỏng thì phải bồi thường theo giá, đây là luật Kỷ Triệu Uyên đã đặt ra trong ngày đầu tiên cậu mới đến đây.

Sở Cửu Ca cầm bát đĩa suy nghĩ hai giây, cậu không dám.

Cọng cải thìa lẻ loi cô đơn, cha không thương mẹ không yêu, còn phải rửa bát lau nhà cho địa chủ, Sở Cửu vừa rửa chén vừa biên màn kịch cay đắng cho bản thân.

Cải thìa Cửu rộng lượng dọn xong nhà bếp, rồi vui vẻ gặm táo trên ghế phó lái, sai Kỷ Triệu Uyên chở cậu đến lớp.

Nụ cười trên mặt Kỷ Triệu Uyên vẫn chưa biến mất tận khi đến bãi đỗ xe của trường học.

Lâm Dục thấy anh từ đằng xa và bảo anh chờ mình một lát.

Lâm Dục đỗ xe xong thì đi nhanh đến bên cạnh Kỷ Triệu Uyên.

Hắn như phát hiện ra thế giới mới, giật mình chớp mắt vài cái: "Sao hôm nay anh vui thế? Ai không biết còn tưởng anh sắp kết hôn ấy chứ."
Kỷ Triệu Uyên nhếch miệng, làn môi mỏng lại khôi phục về vẻ lãnh đạm thường ngày: "Ừ."
Lâm Dục khó hiểu nhìn anh, hắn ấn chọn tầng thang máy, cười một cách vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ: "Ừ là có ý gì?"
"Tôi sắp kết hôn rồi, tối hôm qua vừa gửi đơn xong." Anh bước vào thang máy, nhìn Lâm Dục còn đứng bên ngoài nói, "Hai mươi ngày tới anh có thời gian đến làm người chứng hôn cho tôi không?"
Vẻ mặt Lâm Dục bỗng lạnh đi, tay chống lên cửa thang máy, thanh âm lạnh lẽo hỏi: "Là ai vậy?"
"Lần trước tôi từng nhắc đến cậu ấy với cậu rồi."
Lâm Dục cười lạnh một tiếng: "Kẻ ngu ngốc hại anh phải vào đồn cảnh sát đó sao? Không phải hai người mới chỉ quen biết vài ngày thôi ư."
Lâm Dục luôn có dáng vẻ ôn nhu hòa nhã, Kỷ Triệu Uyên quen hắn lâu như vậy rồi mà chưa bao giờ thấy hắn cay nghiệt đến thế: "Là cậu ấy." Anh nhìn khóe mắt bỗng dưng đỏ hoe lên của hắn, hoang mang hỏi, "Lâm Dục, mắt anh bị sao à?"
Trong phút chốc Lâm Dục không còn sức lực nữa.

Anh cái gì cũng chẳng hiểu, cho dù cả thế giới đều biết Lâm Dục thích Kỷ Triệu Uyên, thích mười mấy năm, anh cũng không thể hiểu được thứ tình cảm chỉ ngọt ngào thoáng qua nhưng phần đa thời gian lại đau đớn thấu tim gan ấy.

"Không sao." Hắn cố gắng gạt đi hơi nóng dâng lên khóe mắt mình xuống, cười như thể mình chân thành chúc phúc cho bạn mình lắm, "Dù bận cũng phải dành ra chút thời gian chứ, anh kết hôn thì sao tôi có thể không tới được?"
"Anh đi lên trước đi, tôi để quên đồ trên xe." Lâm Dục cười phất phất tay, sau đó cửa thang máy chậm rãi đóng lại, trên mặt kính thang máy hiện lên một khuôn mặt ảm đạm đến tuyệt vọng.

***

Ba giờ chiều, Lâm Dục cầm một tập tài liệu đi tìm Kỷ Triệu Uyên.

"Ngày mai xuất phát đi Mojave, nhưng còn thiếu người, sếp bên tôi muốn mượn anh dùng một thời gian." Lần này hắn không ngồi lên bàn nữa mà một tay đút túi đứng bên cạnh, "Jenny về rồi."
Jenny là con rùa da [1] mà sếp của Lâm Dục – giáo sư Hassan đã cứu cách đây hai mươi ba năm.

Sau khi trưởng thành thì cơ thể nó dài tới gần ba mét, vô cùng hiếm.

Năm đó giáo sư Hassan đến bãi biển ở Florida thì phát hiện rùa con Jenny đang bị thương.

Ông đã gắn một con chip định vị trên người nó rồi mang nó về sở nghiên cứu ở California.

Sau ba tháng dưỡng thương, nó được thả về Thái Bình Dương, trên chiếc mai rùa của nó mang theo những nụ hôn chúc phúc của tất cả mọi người trong sở nghiên cứu.

[1] Rùa da hay rùa luýt là loài rùa biển lớn nhất và là loài bò sát lớn thứ tư sau 3 loài cá sấu.

Hai mươi ba năm sau, giáo sư Hassan không thể tìm thấy bất kì tin tức nào về việc Jenny lên bờ đẻ trứng, điều này gần như trở thành tâm bệnh của ông.

Lần này dấy vết của Jenny được tìm thấy ở khu bảo tồn Mojave, phía nam California, giáo sư Hassan mừng rỡ phát điên, nhanh chóng chọn người khởi binh ra trận.

Kỷ Triệu Uyên hơi do dự: "Đi bao lâu?"
"Hai tuần." Lâm Dục cười nhạo, "Không chậm trễ việc kết hôn của anh đâu."
Kỷ Triệu Uyên suy nghĩ vài giây rồi gật đầu: "Được."
Khang Lai Lệ vừa quay lại sau khi rót ly cà phêm lúc đi ngang qua bàn làm việc của Kỷ Triệu Uyên liền nghe thấy Lâm Dục nói câu đó.

Cô phi ngay lại gần, "Weller sắp kết hôn?"
"Phải." Kỷ Triệu Uyên nhìn cô, "Hai tuần sau cô có thời gian không, tôi còn cần một người chứng hôn nữa."
"Chắc chắn phải có chứ." Khang Lai Lệ sâu xa nhìn bọn họ, sau đó nháy mắt với Lâm Dục một cách đầy ý tứ, "Chúc mừng nhé, giấc mơ thành sự thật rồi!"
Holly: Thề là tôi không hiểu tại sao chị Khang có thể có cái hiểu nhầm hết sức vô lí như thế này, cho dù chị biết Lâm Dục thích anh Kỷ Meow Meow đi chăng nữa thì cũng phải có cái từ ngữ làm bằng chứng dẫn đến sự hiểu nhầm của chị chứ, sao chị ảo tưởng vô duyên thế.

Thề là tôi ghét cái chị Khang này từ cái lần đầu tiên mà chị ấy lên sàn..