Khi Yêu Một Thần Chết

Chương 14: Dải nơ đỏ




Trước mắt tôi, mọi thứ đều là một màu đen không ánh sáng. Tôi cố mở mắt nhìn để xem ai đang ở trước mắt tôi nhưng đầu óc nặng trịch, chỉ nhìn thấy gương mặt lúc rõ lúc mờ của một chàng trai nào đó. Hai bàn tay lạnh lẽo của ai đó nắm chặt lấy tay tôi. Nhưng chàng trai đó chỉ lặng im nhìn tôi như thế, không nói một lời nào cả. Tôi cố mở mắt nhìn, ý thức còn lại cho tôi biết đó là Richard. Tôi mấp máy môi định nói gì đó nhưng Richard chỉ hơi cựa mình, cuối cùng bàn tay lạnh lẽo của Richard đưa lên che đi tầm mắt của tôi. Rồi cậu cúi xuống, nói nhỏ vào tai tôi.

-Emma, ngủ đi.

Và rồi tôi không còn nhớ điều gì nữa.


***


“Tóc…”

Một giọt nước bám vào thành cửa sổ, rơi xuống đánh tách xuống vũng nước đọng trên mặt đất. Mưa đã tạnh hẳn, ngoài kia, những sợi nắng nhạt bắt đầu trải dài. Cái cảm giác ấm áp bất chợt ùa vào trong căn phòng nhỏ khiến cô gái đang nằm ngủ bỗng nhíu mày mà thức giấc.

-Ư…

Emma hơi cựa mình, đôi mắt lờ đờ mở ra. Có những sợi tóc mềm màu đen huyền chạm vào mắt cô khiến cô tỉnh khỏi cơn mơ màng mà mở mắt nhìn lại. Nhưng lại không thấy ai cả. Trong căn phòng, ở mép tường, bên dưới khung cửa sổ vẫn còn ẩm ướt, dấu vết của trận mưa bên qua. Cánh cửa sổ mở toang và tấm rèm cũ phất nhẹ, để những sợi nắng nhạt trải vào phòng. Emma vẫn còn đờ người một hồi lâu. Đêm qua, rõ ràng là có ai đó đã vào phòng cô, ngồi bên cạnh cô và nắm chặt lấy tay cô suốt đêm. Không lẽ, tất cả chỉ là một giấc mơ? Nếu chỉ là một giấc mơ thì tại sao nó lại chân thực đến thế? Emma lắc lắc đầu, cô nhổm người dậy, vén chiếc chăn sang một bên. Bỗng, cô nhìn thấy một vệt máu dính trên tấm chăn. Emma đờ người. Vết máu? Vết máu này…? Emma sững người, hàng loạt chuỗi kí ức ùa về. Hình ảnh một chàng trai lao vào trong căn phòng cô giữa đêm mưa xối xả. Chàng trai đó đã ép cô cắn lấy tay mình. Nhưng cô đã không chịu làm như thế. Và chàng trai đó đã tự cắn phập vào tay mình. Lúc đó, dòng máu tươi từ cánh tay ấy chảy ra, cô vẫn còn nhớ. Cuối cùng, thứ cuối cùng mà cô còn nhớ là vị ngọt của máu trong miệng mình và tiếng của chàng trai gọi tên cô, rồi tất cả chìm trong mụ mị. Cô bỗng chốc thấy lạnh người, lạt tấm chăn lên nhìn xuống chân mình. Vết thương nhầy nhầy trên chân hôm qua bây giờ đã khô lại.

“Máu của tôi có thể lọc chất độc đó giúp cô! Cắn tôi đi!”

Lời nói Richard hiện về khiến Emma đờ đẫn. Cô nắm chặt nếp gấp có dính máu trong tay. “Richard… Anh lại cứu tôi.”

Soạt!

Tiếng lá cây đan vào nhau khiến Emma giật mình nhìn ra. Tán lá rung mạnh, một vài chiếc lá rơi lả tả xuống đất. Emma bước xuống giường, tiến gần đến cửa sổ đã mở toang. Không hiểu sao khóe miệng bỗng chốc nâng lên thành một nụ cười.

Emma lặng lẽ khép chặt cửa sổ lại.

Trên tán cây, có chàng trai nào đó thầm thở dài. Cậu vắt mình trên cành cây to, miệng hơi mỉm cười.

-May mà cô ta không phát hiện ra. -Richard lầm bầm nói. Rồi cậu lặng lẽ lấy từ trong tay áo mình ra một dải nơ đỏ. Cậu nhìn chăm chăm vào nó, rồi nhắm hờ mắt –Bây giờ làm sao để có thể đưa nó cho cô ta nhỉ?

-Richard…

Một giọng nói vang lên khiến Richard giật mình. Cậu nghiêng người dậy, đôi mày thanh tú mở to đầy ngạc nhiên. Một cô gái đã leo lên được trên cây, hai bàn tay níu chặt lấy cành cây, một gối tì xuống ép lên tà váy xuống cành cây mà cậu đang nằm, khiến cả tà váy bị gối gấp lại rồi thả xuống không trung, nhẹ nhàng. Richard còn đờ đẫn vì bất ngờ, Emma mỉm cười rạng rỡ:

-Richard, cảm ơn anh.

“Soạt…”

Trong khoảnh khắc đó, không hiểu sao khuỷu tay đang chống trên cành cây đó của cậu lại trượt xuống. Richard đang đờ đẫn mới giật mình nhận ra mình đã rơi xuống. Emma hoảng hốt nhào người về phía trước, tay vươn ra cố níu lấy Richard nhưng cuối cùng lại bị Richard kéo xuống mà ngã theo. Emma hoảng hốt nhắm tịt mắt lại. Nhưng cuối cùng, lại nghe tiếng cười khẽ bên tai, rồi ngay sau đó, một vòng tay ấm của ai đó kéo cô xuống rồi giữ chặt cô trong tay.

-Đúng là đồ sợ chết.

“Rầm!”

Cả hai người ngã xuống nền đất. Emma run run vẫn không dám mở mắt ra. Bỗng, thấy người bên dưới khe khẽ run lên cô mới giật mình mở mắt và choáng tại chỗ. Richard đã ôm lấy cô khi cô ngã xuống. Và cậu đã hứng trọn toàn bộ màn đáp đất ấy.

-Richard! Anh có sao không? –Emma hoảng hốt gào lên rồi vỗ nhẹ mặt Richard. Richard không trả lời khiến Emma cảm thấy hoảng sợ hơn bao giờ hết, lại ra sức gọi. –Richard! Anh có sao không hả? Richard?

Một bàn tay lạnh lẽo nhanh như cắt đưa lên ôm lấy cổ Emma kéo xuống khiến cô bất ngỡ không kịp phòng bị đã bị kéo theo ngã ập xuống. Giật mình mở mắt đã thấy nụ cười rạng rỡ của Thần Chết khiến cô ngây người.

-Cô nghĩ một Thần Chết như tôi lại “có chuyện gì” chỉ vì ngã từ trên cái cây đó xuống ư?

Emma lúng ngồi phắt dậy, gào lên:

-Anh đang làm cái quái gì thế hả???

-Hoa lan chuông…

-Hả? –Lời nói của Thần Chết làm cô ngây người. Bất giác, sờ vào bên tai, một bông hoa lan chuông đã héo rũ được gắn lên tóc cô từ lúc nào.

-Cái này là…?

Thần Chết mỉm cười, nhẹ nhàng lấy ra một vòng hoa đã được đan lại một cách vụng về. Emma ngạc nhiên cầm vòng hoa trên tay, thắc mắc nhìn sang Richard:

-Tại sao anh lại có nó? Không phải anh đã phá tan nó đi rồi sao? Tôi cứ nghĩ nó đã bị nát bét, à không, nói đúng hơn là không còn nữa rồi chứ. Không ngờ anh lại đan lại nó.

Richard chỉ bật cười một tiếng rồi lấy tay gác ngang lên mặt mình.

-Làm sao tôi có thể để nó nát bét được cơ chứ? Đó là loài hoa đầu tiên mà con người tặng cho tôi cơ mà?

“Và cũng là loài hoa đã cho tôi biết cảm giác khi được người khác tặng hoa cùng lời chúc tốt lành như thế nào..”

Emma bật cười, cô đứng dậy. Nhưng đến khi vừa đứng lên thì dải vải cũ sờn trên tóc cô rơi xuống. Mái tóc nâu được thắt gọn thì bỗng bung ra xõa xuống. Emma giật mình quay lại. Định cúi xuống nhặt sợi vải đó lên thì một bàn tay cũng vươn đến chạm lấy nó. Richard cầm dải vải màu nâu cũ sờn trên tay, nghiêng đầu nhìn cô:

-Để tôi giúp cô.

Emma ngây người một lúc, rồi tần ngần quay lại. Richard mỉm cười, ngồi xuống. Bàn tay lạnh lẽo của cậu nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa bên tai cô qua. Rồi, cậu lặng lẽ rút từ trong tay áo mình ra một dải nơ đỏ, nhìn lên mái tóc của cô. Cậu giấu dải vải cũ sờn của cô đi, rồi thắt dải nơ đỏ đó lên. Miệng cậu bất giác nâng lên một nụ cười dịu dàng khi nhìn mái tóc đã được thắt xong. Lần đầu tiên, Thần Chết mong đợi vào một điều gì đó.

-Xong! –Richard vỗ vào đầu Emma một cái rồi thủng thẳng đứng dậy, quay lại cảm thán một câu –Hôm nay cô ngoan ngoãn đấy!

Nói rồi Richard bước đi. Emma nhìn theo bóng lưng Thần Chết, lòng tự hỏi không bết vết thương trên cánh tay đó đã như thế nào. Cơ bản là cô không dám tự ý xem xét Richard. Cô chỉ đành thở dài rồi quay lại vào bên trong nhà. Không hay biết, phía sau tóc cô, có một dải nơ đỏ nằm đấy, phất nhẹ trong không gian và đáp trên những sợi tóc của cô.


____


Richard ngồi tựa mình vào một nấm mồ nhỏ. Miệng chợt bật cười. Mỗi khi nghĩ đến dải nơ mà cậu tìm mua được mái tóc đó thắt lên, cậu lại không kìm được, có cảm giác vui vui thế nào đó.

Có lẽ cô không biết, dải vải đỏ đó, cậu đã cố tình đi thật chậm qua những cửa tiệm trên thị trấn để tìm. Tối hôm qua, cậu ngồi cạnh cô rất lâu, để chắc chắn rằng điểm đen trong mắt cậu sẽ tàn, và cô còn sống. Cậu không hiểu tại sao cậu lại làm như thế. Nhưng lúc mà ánh mắt lạnh lẽo của cậu chạm vào mái tóc cô, trong đầu cậu đã xuất hiện một ý nghĩ, nếu mái tóc này, được thắt lên một dải vải đỏ, thì chắc là sẽ rất hợp.

Trước khi ánh nắng lên, cậu đã vội vàng nhảy qua cửa sổ bỏ đi, cậu sợ ai đó tỉnh giấc sẽ phát hiện ra cậu đã ngồi đó suốt một đêm dài. Để rồi đến khi quay trở lại, trên tay cậu là một dải vải đỏ. Cậu bất giác bật cười. Tặng thứ gì đó cho ai đó thực sự vui đến thế à?


-Từ khi nào, cậu lại thích quan tâm trong thầm lặng cho người ta thế?


Một giọng nói lạnh lẽo vang lên. Richard cựa mình nhìn lên, không sai. Vitalis lạnh lùng tựa vào gốc cây nhìn cậu, hai tay khoanh vào nhau. Richard đứng dậy, nhàn nhạt trả lời:

-Không có gì là thầm lặng cả, tôi không quan tâm ai hết.

Đáy mắt Vitalis như lóe lên một tia nhìn giận dữ. Nhanh như cắt, Vitalis đã lao đến chỗ Richard và xé mạnh ống tay áo trái của cậu ra. Richard trợn mắt giận dữ:

-Cậu làm cái quái…

-Cái này là gì? –Vitalis nhìn vào vết cắn sâu lộ ra dưới lớp vải rách nhìn lên Richard -Richard, cậu là Thần Chết.

-Tôi chưa bao giờ quên điều đó. –Richard hất tay mình ra khỏi Vitalis, nhàn nhạt quay lưng đi.

Vitalis nhìn theo bóng lưng Richard, điều cậu lo sợ đang đến gần. Cậu thở dài, trầm giọng lên tiếng:

-Richard, có phải cậu đã yêu con người không?

Thoáng chút ngẩn người, Richard quay nhẹ ra sau. Đôi mắt Vitalis nhìn xoáy vào cậu. Richard hơi nhíu mày.


-“Yêu”, là gì?


***


“Yêu” là gì?

“Yêu không để định nghĩa, là để cảm nhận.”


***


-Emma!

Tiếng bà sơ Barberin vang lên từ phía sau.

-Dạ? –Tôi quay đầu lại. Bỏ nốt khúc củi vào bên trong đống lửa rồi phủi mạnh bụi trên tà váy, bước ra bên ngoài.

-Emma, ta thật là vô ý quá. Ngài Hans_Con trai của ngài công tước đã chi viện cho cái cô nhi này sắp đến đây. Con ra vườn hái một chút táo, và xuống thị trấn, mua chút gì đó đi.

-Ngài Hans? –Tôi nhíu mày, nhưng lại nhanh chóng cười tươi –Vâng, bà Barberin, bà đừng lo. Con sẽ nhanh chóng hoàn thành sớm.

Nói rồi tôi định bước đi thì tiếng bà Barberin lại từ phía sau vang lên:

-Emma? Cuối cùng con cũng chịu mua chút gì đó cho mình hử?

Tôi quay lại nhìn bà Barberin. Gương mặt bà bỗng sáng bừng lên, bà cười rạng rỡ:

-Dải nơ đó rất hợp với con, Emma ạ.

-Dải nơ nào ạ? –Tôi càng thắc mắc hơn, bất giác đưa tay ra phía sau tóc mình. Cảm giác mát lạnh và trơn bóng khi chạm vào nó khiến tôi khó hiểu. Tôi vội vàng tháo xuống, chợt ngẩn người. Trong lòng bàn tay tôi, một dải nơ đỏ còn mới đang nằm ở đấy. Đẹp đến kì lạ. Tôi không khỏi ngạc nhiên, chỉ trân trân nhìn vào sợi nơ đó. Nó rốt cuộc là ở đâu ra?

“Để tôi giúp cô.”

Richard? Không lẽ nào là Richard? Không thể như thế. Tại sao Richard lại mua nó cho tôi chứ. Nhưng lúc mà Richard thắt tóc tôi lên, chỉ có như thế thôi. Ngây người một lúc lâu. Tôi vẫn không thể nào nghĩ đến được việc đó. Không hiểu sao tôi lại bật cười. Richard, rốt cuộc anh là người tốt hay kẻ xấu, tôi hoàn toàn không thể biết được. Tôi nhẹ nhàng thắt nó lên, quay sang bà Barberin:

-Cái này là của một người bạn tặng con. Thật tốt quá, đúng không bà?

Nói rồi tôi vào trong xách giỏ chạy ra phía sau cô nhi. Bất giác, đưa lên chạm vào dải vải ở phía sau, cảm thấy vui vui.

-Chà, cái đó là em mới mua sao?

Một giọng nói bất thình lình vang lên, một bàn tay lạnh lẽo vươn đến chạm vào tay tôi ở phía sau tóc. Tôi giật mình quay phắt lại. Michael đang ở phía sau tôi. Miệng nở một nụ cười hiền. Hàng mi trắng dài che đi phần nào đôi mắt đẹp mê hồn. Những lọn tóc trắng cuộn thành từng búp phía sau cũng được thắt lên bởi một dải vải trắng. Tôi bật cười, lắc đầu:

-Không, cái này là của một người tặng cho tôi.

Đôi mày thanh tú của Michael nhíu lại. Cậu lặng ngắm nhìn dải vải hồi lâu rồi nhìn lên tôi:

-Ai đã tặng nó? Một cậu con trai sao?

Tôi cười khì. Không dám nói với Michael rằng là của Richard, vì cũng không dám chắc là của Richard đã tặng mình. Tôi chỉ hơi lắc đầu cười trừ:

-Cũng không có gì quan trọng lắm.

Rồi tôi quay đầu lại định đi tiếp thì bỗng thấy dải nơ sau tóc mình dường như bị ai đó rút ra. Và sau đó, là cả mái tóc của tôi thả xuống. Tôi đờ đẫn vươn tay ra phía sau nhưng không thấy dải nơ đó đâu nữa. Tôi quay vội thì hơi đờ người. Trên tay Michael, dải nơ đỏ nằm đấy. Đôi mày thanh tú của Michael nhìn vào tôi, miệng hơi hướng mỉm cười:

-Nếu nó không quan trọng lắm, thì anh có thể tháo nó ra khỏi tóc em được không?

Tôi ngây người nhìn Michael. Vươn tay ra cố giật nó lại nhưng Michael đã chặn lấy tay tôi.

-Anh thực sự, muốn thứ em thắt lên đầu tóc của em là dải của anh. –Michael nhìn tôi, rồi rút từ bên trong chiếc áo trắng tinh khôi ra một dải nơ trắng.

Dải vải này là sao?

-Anh… -Lúc tôi lên tiếng định nói thì Michael bỗng nhiên cúi xuống hôn nhanh vào má tôi. Tôi trợn tròn mắt làm rơi cái giỏ xuống đất, bắn người ra sau.

-Anh… làm cái gì thế Michael????

-Haha… Đừng thế, Emma. Chỉ thay cho một lời chào thôi mà. Em không nên hốt hoảng vậy chứ? –Michael cười, rồi nhìn sang dải vải đỏ trên tay, nói tiếp –Dải vải này…

Ngay lúc đó, một bóng đen nhảy thụp xuống phía sau Michael. Một bàn tay vươn đến tóm chặt lấy cổ tay đang cầm dải nơ đỏ của Michael, gằn từng chữ:

-Thả-nó-ra.

Tôi đờ người. Michael cũng đờ đẫn. Tay cậu ấy dường như run lên. Michael quay ra phía sau, chỉ bật lên một tiếng:

-Anh…

Gương mặt Richard vẫn lạnh tanh. Không hề để tâm đến tiếng “anh” của Michael. Thô bạo vặc mạnh tay Michael rút sợi dây đỏ ra rồi ném về phía tôi.

-Cuối cùng cũng gặp được anh, anh trai. –Michael cười.

Richard không trả lời, chỉ nhìn Michael với ánh mắt lạnh lẽo rồi lặng lẽ bỏ đi. Không đâm chém nhau như ngày trước nữa. Michael nhìn theo bóng Richard, gương mặt buồn bã. Rồi sực nghĩ ra điều gì, Michael quay lại nhìn dải vải đỏ trên tay tôi:

-Emma, dải nơ đó, là của Richard. Đúng không?

.

.

.


***


Cô thẫn thờ ngồi hồi lâu. Táo, một chút bánh, một chút hoa, đều đã đủ cả rồi.Nhưng dải vải này… Emma nắm chặt nó trong tay, vẫn không thắt lên được. Thực sự là của Richard sao?

Cô đứng dậy, cầm chiếc giỏ ra sau cô nhi để trút đống đồ đang phơi trên dây vào.

-Đống đồ đã khô. –Cô lầm bầm nói. Vươn tay để kéo tấm chăn xuống thì một bàn tay lạnh lẽo từ phía sau vươn đến ngăn lấy tay cô.

Emma bỗng chốc lạnh người, nuốt khẽ nước bọt.

-Tại sao cô không thắt tóc mình lên? –Tiếng nói từ phía sau vang lên.

Cô lại nuốt nước bọt. Hít thật sâu, cô quay lại thì giật mình nhận ra người phía sau đang đứng quá gần với cô. Emma đưa tay vào túi áo, lấy ra dải nơ đỏ, nhìn lên Richard:

-Cái này, là của anh đúng không?

Richard nhìn vào dải nơ trên tay cô, ánh mắt bỗng trở nên thâm trầm, giọng nói bỗng chốc lạnh lẽo:

-Nó có vấn đề gì sao?

Emma lắc đầu nguầy nguậy. Cười tươi nhìn Richard:

-Richard, cảm ơn anh! Nó rất tuyệt, tôi rất thích nó.

Ngay lập tức, cổ tay đang nắm sợi vải của cô bị Richard tóm lấy siết chặt. Gương mặt Richard bỗng chốc tối sầm lại.

-Nghe đây, cô không được đánh mất nó. Phải luôn luôn thắt nó lên để tôi thấy. Nếu ngày nào đó tôi thấy cô thắt trên tóc dải vải màu trắng của thằng kia thì tôi sẽ cho cô…-Vốn định tiếp tục tuôn ra những lời đe dọa thật nặng nề để cô khiếp sợ, nhưng cuối cùng lại không nỡ. Chỉ mỉm cười nhìn cô. –Nếu không tôi sẽ buồn lắm đấy.