Tôi đặc
biệt tắm rửa cạo râu sạch sẽ, ngồi trong phòng khách xem ti vi, nghiêm túc chờ
đợi.
Chuông
điện thoại vang lên, người gọi đến là Mạt Mạt.
“Bảo,
anh chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn
bị gì cơ?” Tôi sững người.
“Anh
xem mấy giờ rồi! Em còn tưởng anh sẽ chủ động gọi điện cho em kia!” Mạt Mạt
giận dữ trách, “Quán Cửu Quán Phiêu Hương ở phố ẩm thực trên đường Nam Tân!”
… Có
người ăn cơm khách thế này sao? Cứ như là tôi nợ cô ấy không bằng! Nhưng tôi
rất vui vì điểm hẹn này rất gần nhà tôi, đừng nói là đi xe, có đi bộ thì cũng
chỉ mất hơn chục phút là tới.
Mạt Mạt
dặn dò trong điện thoại, “Này, anh đừng mặc áo vest màu xanh lam, sơ mi trắng,
thắt cà vạt đỏ đấy nhé! Anh mà mặc thế em đá anh ra ngoài kèm thêm một bài lên
lớp đấy!”
Sau khi
cúp máy, tôi than thở một hồi, Mạt Mạt thay đổi rồi, từ một con mèo ngoan ngoãn
trước kia biến thành một cô nàng đanh đá.
Thay
quần áo xong, tôi mê mẩn tự ngắm mình trong gương, chỉnh lại đầu tóc, ngắm
nghía một hồi rồi thở dài: Làm người phải nhìn xuống dưới, cứ nhìn lên trên thì
sống làm sao được? Ngoại hình của tôi sao nhất định phải so với Lưu Đức Hoa, mà
không thể so với Thủy Mộc Niên Hoa[1] chứ?
Việc gì phải so với Lương Triều Vỹ, mà không thể so với Phạm Vỹ[2] chứ?
[1] Tên một nhóm nhạc
Trung Quốc.
[2] Phạm Vỹ là một
diễn viên hài của Trung Quốc, không được đẹp trai lắm.
Nghĩ
thế tôi thấy tự tin hơn nhiều.
Tôi mở
ví ra rồi lại rút khoảng hơn chục tờ trong ngăn kéo, đếm đủ hai nghìn tệ, thầm
tính, mời hai cô gái ăn cơm thế này là tạm đủ, ở đường Nam Tân chắc không có
tiệc “người”[3]chứ? Thế thì chắc là đủ.
[3]Người nằm trên bàn
tiệc, thức ăn bày trên người.
Chưa
đầy mười phút sau, tôi đã ra đến bờ sông, đường Nam Tân đã ở trong tầm mắt thì
đột nhiên chuông điện thoại lại vang lên, là Mạt Mạt gọi, chẳng lẽ lại có gì
thay đổi sao?
“A lô,
sao thế?”
“Anh
đang ở đâu đấy? Sao vẫn chưa đến?” Mạt Mạt giận dữ nói.
Tôi rất
ngạc nhiên: “Em đến rồi à? Sao em đến nhanh vậy?”
“Em ở
gần đó, anh nhanh lên cho em! Mấy năm không gặp mà anh vẫn như thế! Lề mà lề mề
chẳng giống đàn ông gì cả!” Mạt Mạt gắt lên rồi cúp máy.
Tôi rất
điên, dựa vào cái gì chứ, tôi có chỗ nào không giống đàn ông? Hơn nữa bây giờ
em là cái gì của tôi mà dám nói tôi như thế! Đàn ông ghét nhất là người khác
nói mình không giống đàn ông! Có giống hay không bộ dùng mắt nhìn được sao?
Điên
quá, tôi lượm một cục đá lên, giận dữ chửi mấy câu, rồi ném mạnh cục đá vào bãi
cỏ gần lan can ven sông.
Không
được! Ít nhiều tôi cũng phải ra uy cho cô ấy biết mới được! Gọi điện bảo tôi
không đi nữa! Đâu phải tôi không tìm được bạn gái, việc quái gì nhất định phải
mời cô ấy ăn cơm, nhờ cô ấy giới thiệu chứ? Tôi có nhà cửa đàng hoàng, tiền
không nhiều nhưng cũng chẳng đến nỗi nghèo đói!
Quyết
định xong, tôi cầm điện thoại lên bấm số… trong tay tôi là một cục đá.
Shit!
Điện thoại của tôi đâu rồi?
Tôi mò
mẫm trong bãi cỏ một lúc mới nhìn thấy chiếc điện thoại của mình an lành nằm
trong một đống cỏ dại! Điện thoại vẫn còn nguyên, trên màn hình hiển thị có năm
cuộc gọi nhỡ. Khỏi cần hỏi, cả năm cuộc đều do một người gọi đến. Thôi đừng
khách sáo nữa, chạy cho nhanh!
Tôi
chạy một mạch đến quán Cửu Quán Phiêu Hương trên đường Nam Tân, thở hổn hển
định lao vào trong, bước tới nghênh đón tôi ngoài một cô phục vụ còn có một anh
bảo vệ, phải giải thích một lúc họ mới tin không phải tôi đến để đánh nhau hay
đàm phán gì cả, tôi chỉnh trang lại đầu tóc quần áo rồi phong độ ngời ngời bước
vào căn phòng đã đặt trước.
Vẻ mặt
của Mạt Mạt… rất là đáng sợ. Tôi đoán nếu không có nhân viên phục vụ ở đây chắc
chắn Mạt Mạt đã tung chưởng Càn khôn đại na di, ném tất cả đồ đạc trên bàn vào
người tôi rồi.
Nhưng
điều làm tôi ngạc nhiên là trong phòng chỉ có mình cô ấy. Ủa? Mỹ nhân đâu?
“Anh
sống ở đâu vậy?” Giọng Mạt Mạt hết sức âm u lạnh lẽo.
“Anh ở…
không xa lắm, ngay đường Nam Bình.” Tôi tươi cười đáp.
“Ơ, mai
của anh đâu?”
“Mai gì
cơ?”
“Không
phải anh bò đến sao?”
… Trời
ơi! Đây còn là Mạt Mạt sao? Sao mà đanh đá vậy!
Tôi
tươi cười bước tới ngồi xuống bên bàn, cầm một tờ giấy ăn lên lau mồ hôi: “Sao
ghê gớm vậy, lại còn chửi xéo anh nữa! Em nhìn anh ra mồ hôi nè, anh đâu có dám
chậm trễ!”
Mạt Mạt
bĩu môi, chắc là chẳng buồn nghe tôi giải thích nữa.
“Sao
chỉ có mình em vậy? Gọi món chưa?” Tôi mỉm cười ra hiệu cho nhân viên phục vụ
đưa thực đơn.
“Người ta
đợi mãi anh không đến, giận quá bỏ về rồi!” Mạt Mạt dài giọng đáp.
Tôi
chăm chú nhìn Mạt Mạt, biết là cô ấy vẫn đang giận, tuy trong phòng chỉ có mình
cô ấy làm tôi hơi ngạc nhiên, nhưng tôi biết chắc chắn không phải đối phương
giận dữ bỏ về, Mạt Mạt luôn như vậy, hễ nói dối là ngoảnh mặt đi.
“Đi rồi
à? Đi thì đi chứ, anh mời em ăn cơm!” Tôi mỉm cười đưa thực đơn ra trước mặt
Mạt Mạt, “Em thích ăn món nào?”
Đúng
lúc này, cửa phòng bật mở, một cô gái bước vào, đầu tiên cô ấy và Mạt Mạt nhìn
nhau, sau đó cứ nhìn tôi chằm chằm, cũng không bước tiếp mà cứ đứng đó nhìn tôi
từ trên xuống dưới. Dựa vào trực giác tôi biết đây là cô gái Mạt Mạt đưa tới.
Cô gái này… cũng được. Tóc dài uốn xoăn, gương mặt tròn, nhỏ, ăn mặc cũng rất
thời trang, trên chiếc áo sơ mi gắn rất nhiều mảnh sáng lấp lánh, ngực hơi nhỏ
một chút, eo rất bé, chân dài, đi một đôi giầy da cao đến đầu gối.
Cô gái
đó cũng nhìn ngắm tôi rồi bật cười, nói với Mạt Mạt: “Là anh ta hả?”, dứt lời
liền nhìn tôi một cái rồi lại nhìn Mạt Mạt, “Này, giới thiệu đi.”
“Tiểu
Hy, đây là Lại Bảo, Bảo, đây là Tiêu Tiểu Hy.”
“Anh
khỏe chứ.” Cô gái tên Tiểu Hy đưa tay ra.
“Mọi
người đều khỏe mới thực sự tốt.” Tôi nắm ngay lấy cơ hội thể hiện sự hài hước
của mình.
Tiểu Hy
bật cười, trông rất đẹp. Bề ngoài tôi tỏ ra bình tĩnh nhưng trong đầu thì bắt
đầu suy nghĩ linh tinh.
Ba
người cùng ngồi xuống, gọi món, gọi rượu, sau khi nhân viên phục vụ đi ra, cả
căn phòng liền trở nên yên tĩnh.
Không
khí có chút quái dị, tuy bàn không lớn lắm nhưng khoảng cách giữa ba người vẫn
rất xa, nhất thời lại không biết nói gì, chỉ nhìn nhau cười. Nhưng không hiểu
sao tôi lại thấy, ánh mắt của Tiểu Hy và Mạt Mạt khi nhìn nhau cười có gì đó
rất mờ ám, khó dò.
“Lại
Bảo, bây giờ anh làm việc ở đâu?” Tiểu Hy phá vỡ sự im lặng, lên tiếng hỏi
trước.
Tôi
cười, hơi không quen ánh mắt thẳng thắn, không chút che giấu của Tiểu Hy, sao
tôi lại thấy Tiểu Hy không giống như đang đến xem mặt mà như đã biết tiếng tôi
từ lâu, hôm nay đặc biệt đến tham quan vậy.
“Bây
giờ tôi làm phóng viên ở báo Tin tức ngày nay.” Tôi
cười đáp.
Hai cô
gái đều cười.
Tôi
thấy yên tâm rồi, thích cười thì dễ thôi, tôi sợ nhất là mấy người đẹp lạnh
lùng, toàn thân không có màu buồn ấy, thế thì cái mồm dẻo như kẹo kéo của tôi
làm gì có đất dụng võ.
“Phóng
viên á? Làm về mảng nào?” Tiểu Hy lại hỏi.
Cuối
cùng cũng hỏi đến đây rồi.
Tôi
gượng cười đáp: “Giải trí… à, tin tức về văn hóa giải trí.”
“Phóng
viên giải trí á?”
“Ừ.”
Tôi cúi đầu.
“Phóng
viên tin giật gân lá cải.” Mạt Mạt nói đúng chỗ hiểm.
Cô nàng
nhỏ mọn này!
“Đừng
nói bậy.” Tiểu Hy mắng Mạt Mạt rồi quay sang nhìn tôi.
Tôi cảm
kích rơi lệ!
“Phóng
viên giải trí rất hay mà! Chắc là thường xuyên được gặp ngôi sao lớn nhỉ?” Tiểu
Hy có vẻ rất ngưỡng mộ, nghiêng người chống tay lên cằm.
“Ừ,
thường phỏng vấn một số người trong giới nghệ sĩ,” Tôi cười, “Tiểu Hy, nếu cô
thích ngôi sao nào, đợi đến khi tôi phỏng vấn sẽ xin chữ kí cho.”
“Thật
ư!” Tiểu Hy cười hớn hở, “Tôi thích Trường Quốc Vinh[3] nhất!”
… Mẹ
nói! Cô thích Đặng Lệ Quân[4] không?
Tôi thầm chửi một câu, trên mặt vẫn thoải mái mỉm cười, “Tiểu Hy, cô đùa tôi
hả?”
[3] [4] Cả hai đều là
ngôi sao nổi tiếng của Trung Quốc. Nhưng ở thời điểm này, họ đều đã mất. Trương
Quốc Vinh mất năm 2003, Đặng Lệ Quân mất năm 1995.
“Wow!
Đùa anh anh cũng nhận ra hả!” Tiểu Hy tỏ vẻ kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn tôi
rồi quay sang nhìn Mạt Mạt “Lại Bảo thông minh thật đấy!”
… Tôi
sắp nghiến vỡ răng mất, nếu không phải vì nể mặt Mạt Mạt, chắc chắn tôi đã đứng
dậy bò về rồi!
Mạt Mạt
cười hi hi: “Được rồi, đừng đùa nữa, không lát nữa Bảo giận thật đấy.”
Tiểu Hy
cũng cười: “Làm gì có chuyện đó! Đùa một tí mà đã giận rồi, tớ thấy Lại Bảo
không phải loại đàn ông nhỏ mọn như thế đâu!”
Chiêu
này ác! Nói như thế, kể cả cô ta có làm tôi tức chết tôi cũng phải ra vẻ ngậm
cười nơi chín suối.
“Tất
nhiên là không giận rồi.” Tôi cười, “Được ăn cơm với hai người đẹp, tôi vui
mừng còn không kịp nữa là.”
Tiểu Hy
nhìn tôi một cái sau đó coi như tôi không tồn tại, hỏi thẳng Mạt Mạt, “Tên này
cũng dẻo mồm gớm nhỉ?”
Shit,
này bà chị, chị đến xem mặt thật sao?
Nói
thật, ngay từ đầu tôi đã cảm thấy cô Tiểu Hy này không đến để xem mặt, điệu bộ
của cô ta đúng là cái kiểu chuyên gia đến “giám định” tôi đây! Ở đây không có
trò mèo gì chứ?
Tôi
đang bối rối thì Mạt Mạt lên tiếng: “Ha ha, Bảo là như vậy đấy, không giỏi ăn
nói nhưng người thì không tệ đâu, sau này cậu quen rồi là ổn thôi.”
Tiểu Hy
tiếp lời: “Ừ, cậu cứ từ từ thử là quen đúng không…”
Tôi
suýt ngất, thật là không sao hiểu nổi, tôi lén lút trợn mắt với Mạt Mạt, ý hỏi:
Sao em lại giới thiệu một cô nàng thế này cho anh!
Mạt Mạt
thấy nhưng coi như không thấy, một nụ cười đắc ý lướt qua khóe môi.
“À,
Bảo, hỏi anh câu này.” Tiểu Hy nói.
Tôi gật
đầu cười, bụng nghĩ cô em đúng là tự nhiên như ruồi, Bảo là để cô gọi sao.
“Tôi
nghe nói… khi Mạt Mạt vẫn còn con nít, hai người từng thích nhau hả?”
Câu hỏi
thẳng thắn của Tiểu Hy làm tôi chết đứng tại chỗ. Thế này là sao? Mạt Mạt ơi là
Mạt Mạt, em đã muốn giới thiệu bạn em làm bạn gái của anh, sao lại có thể nói
chuyện ngày xưa của chúng ta cho cô ấy chứ? Còn cái cô Tiểu Hy này hình như
chẳng hề bận tâm chút nào, làm gì có kiểu ăn cơm xem mặt nào như thế này. Đây
hoàn toàn là…
“Cái…
cái gì cơ?” Tôi cố tình giả ngốc, câu này trả lời sao nổi.
“Ôi
dào! Giả dối quá!” Tiểu Hy cười gian manh, “Chắc chắn là anh biết ý tôi hỏi gì!
Anh chắc chắn hiểu những lời tôi nói với Mạt Mạt lúc nãy! Đàn ông đàn ang lớn
thế này rồi, còn giả bộ trong sáng nỗi gì?”
Không
nghi ngờ gì nữa, cô nàng Tiểu Hy này cũng không còn “gin” nữa. Tuy tôi không
phải là người coi trọng “lần đầu” của con gái lắm, nhưng cũng rất không quen
với kiểu thẳng thắn quá đáng của Tiểu Hy!
“Đúng
đấy.” Mạt Mạt lại còn phụ họa nữa chứ, “Bảo, anh không xem mấy cái phim đó á?
Ai mà tin?”
Tôi
nghiến răng, trợn mắt, tức điên lên được, được rồi đến đây! Hai người đã không
biết xấu hổ là gì thì tôi cũng không biết luôn! Xem ai sợ ai!
Trước
khi đồ ăn được mang lên, tôi khua môi múa mép kể lể về kinh nghiệm xem phim cấp
ba của mình, đúng là tôi đã từng xem, hồi trẻ ngây thơ không biết gì, tôi chỉ
xem rất ít, khi lớn lên trở thành một phóng viên, tôi cũng từng xem, nhưng có
một điều cần nhấn mạnh, đó là bản thân tôi rất ghét mấy cái loại phim đó! Những
sản phẩm khiêu dâm tàn phá đầu độc thế hệ trẻ, thật là một hiện trạng tồi tệ!
Tất
nhiên là mỗi khi đêm khuya thanh vắng, tôi cũng sẽ mở máy tính ra, vào trang
web, đăng nhập vào tài khoản của mình, tìm kiếm và tải xuống. Nhưng tôi xem
những thứ đó là để phê bình, xem trong thù hận, xem với tâm thế một người có
lương tri! Tôi phải xem xem, ngành công nghiệp sex của Nhật biến những thiếu nữ
như hoa như ngọc thành nữ diễn viên phim sex như thế nào!
…
Sau bài
phát biểu của tôi, Tiểu Hy và Mạt Mạt cười nghiêng ngả.
“Bảo,
anh là phóng viên giải trí đúng không? Hay là phóng viên AV (adult video)? Anh
thuộc lòng những cái tên này rồi…ha ha ha…” Tiểu Hy phấn khích đến nỗi lấy đũa
gõ cạnh bàn.
Tôi làm
bộ hết sức vô tội, may mà đã qua được sự khó xử ban nãy.
Lúc này
thức ăn lần lượt được bê lên. Tôi hớn hở cười bảo nhân viên phục vụ giới thiệu
tên và nguyên liệu chính từng món ăn, thế là, khi nghe nhân viên phục vụ không
ngừng nói những từ như “cá hồi”, “sò”, “lươn”, “vịt muối”…, tôi bắt đầu thấy
đau đầu…
Vừa rồi
chỉ mải ngắm Tiêu Tiểu Hy, không chú ý Mạt Mạt gọi những món gì, xem ra cô nàng
biến chất thật rồi, cố tình chặt chém tôi một quả, tuy đã nói buổi tối cùng ăn
cơm nhưng đã nói rõ là tôi sẽ mời, Mạt Mạt, Mạt Mạt trong sáng và đáng yêu
trong quá khứ, mấy năm không gặp, cô ấy thực sự đã bị xã hội làm hỏng rồi…
“Đồ ăn
ở đây ngon lắm.” Tiểu Hy cười, cầm đũa lên rồi quay sang nhìn tôi, chỉ mấy món
ăn trên bàn nói “Bảo, ăn đi, đừng khách sáo!”
Shit,
này bà chị, ai là người trả tiền hả? Cô tưởng mình là bà chủ Đồng chắc? Đã coi
tôi là Hình bổ đầu[5] rồi…
[5]
Hai nhân vật trong phim Võ
lâm ngoại truyện.
Chúng
tôi nói nói cười cười, càng nói càng thấy vào, tuy đây là lần đầu gặp Tiểu Hy,
nhưng cô ấy cũng không ngại ngần gì, cố hết sức ra vẻ thân quen với tôi, không
giống như đến ăn cơm mà cứ như là đến ăn tôi ấy, chẳng lẽ tôi hấp dẫn đến thế
thật sao?
Đồ ăn
đúng là rất ngon, hai cô gái của thời đại mới cũng rất là phóng khoáng, tôi
từng nói, trước kia Mạt Mạt không uống rượu nhưng bây giờ cô ấy uống rất ngon
lành, uống nhiều thế mà chẳng buồn nấc cái nào, cô nàng Tiêu Tiểu Hy thì còn
ghê gớm hơn, rượu Lão Giáo Lô Châu nặng 40 độ mà cứ ba hớp là hết một cốc, uống
như thế nhưng vẫn thản nhiên nói cười.
Tôi cứ
tưởng mình là phóng viên cũng đi nhiều nhìn thấy nhiều, xem nhiều, nhưng những
phim “hot” mà Tiểu Hy kể ra tôi chưa từng nghe thấy, nhìn cô ấy sung sướng cười
như nắc nẻ tôi cũng đau khổ nhận ra rằng mình đã già…
Hình
như trước đây Tiểu Hy từng nói về những đoạn video “hot” đó với Mạt Mạt hay sao
ấy, hai người kẻ tung người hứng trước mặt tôi, kể hết cảnh nóng này đến cảnh
nóng khác như đang diễn hài kịch vậy, mấy lần không nhịn nổi lại bật cười.
Điều
làm tôi thấy lạ hơn là, Tiểu Hy và Mạt Mạt vừa uống vừa ăn vừa nói, thỉnh
thoảng lại nhìn nhau rất lạ rồi bật cười. Nụ cười rất cổ quái, rất thâm sâu
khiến tôi càng lúc càng thấy bối rối.
Chưa
đầy một tiếng, chúng tôi gần như không động đũa nữa, chỉ uống rượu nói chuyện.
Nói
thật, kiểu cách của Mạt Mạt và Tiểu Hy, nhất là Tiểu Hy, cô ấy uống rượu nói
chuyện rất thoải mái, không hề giả vờ giấu giếm, cử chỉ thì khoa trương khiến
tôi vô cùng bối rối, cô ấy đến xem mặt thật sao? Chí ít thì cũng phải giả bộ
đoan trang một tí chứ, Mạt Mạt… đưa Tiểu Hy tới là có ý đồ gì?
“Bảo,
sao anh lơ đãng thế?” Tiểu Hy đột nhiên chĩa mũi nhọn tấn công sang tôi, “Anh
cố tình ra vẻ e ấp trước mặt tôi à, hay là người ở đây tâm hồn đã bay đi đâu
rồi.”
“Tôi
đây là người ở đâu trận địa ở đó.” Tôi cười, nâng cốc rượu lên, “Mời.”
Tôi vừa
uống rượu vừa thầm định vị cho bữa cơm này, đây hoàn toàn không phải là một
buổi xem mặt mà là đến chơi cho vui, hoặc là… Mạt Mạt vẫn còn có ý với tôi ư?
Nên mới đưa một cô gái chắc chắn tôi sẽ không thích để làm nền cho cô ấy.
Ai mà
biết được, trái tim phụ nữ như kim nơi đáy bể, có muốn mò cũng không xong.
Giữa
chừng tôi có vào nhà vệ sinh một lần, khi tôi vừa ra khỏi cửa thì nghe thấy
trong phòng, Tiểu Hy hạ giọng nói: “Anh ấy được đấy chứ…”
Tôi
đứng đờ đẫn trong nhà vệ sinh: cô nàng Tiểu Hy chấm tôi thật sao? Thế thì chết,
tính cách của Tiểu Hy đúng là Hoàn Châu Cách Cách phiên bản hoang dã!
Nói
thực thì Tiểu Hy khá xinh đẹp, thân hình cũng được, ngồi cùng bàn rất dễ ngửi
thấy mùi nước hoa trên người cô ấy, mùi nước hoa đó… rất nồng, rất hoang dã,
cực kì kích thích hormone nam tính của đàn ông, suýt nữa thì làm tôi động lòng.
Nhưng vấn đề là tính cách cô ấy quá hào sảng, hoạt bát phóng khoáng khác với
khoe khoang hào sảng, cũng như lão làng cẩn trọng khác với về già lú lẫn vậy
đó.
Thế là
tôi quyết định, quyết không đồng ý vụ này!
Giải
quyết xong tôi trở về phòng, giữa đường gặp Mạt Mạt cũng đang trên đường ra nhà
vệ sinh, nhìn thấy tôi liền bắt đầu cười, vì uống nhiều rượu nên khuôn mặt nhỏ
nhắn của Mạt Mạt cũng đỏ hồng lên.
“Này,
Tiểu Hy thế nào?”
Tôi bĩu
môi, “Không thích, em là tốt nhất, có em ở đó, Mihiro Taniguchi (diễn viên phim
AV của Nhật) anh cũng không thèm.” Tôi đùa.
“Anh
đừng đùa nữa.” Vẻ mặt của Mạt Mạt trở nên thiếu tự nhiên, cúi đầu tránh ánh mắt
tôi, “Anh mau vào đi, có mình Tiểu Hy trong phòng thôi.”
Tôi gật
đầu cười: “Ừ được, lát nữa lúc nào em về nhớ gõ cửa nhé, cho anh có thời gian
mặc quần.”
“Hứ.”
Mạt Mạt hứ tôi một tiếng rõ to rồi quay người nhanh chân đi về phía nhà vệ
sinh.
Tiểu Hy
ngồi một mình trong phòng, đang nhắn tin thì thấy tôi bước vào liền híp mắt
cười.
Không
thể không thừa nhận, quả thực Tiểu Hy rất xinh đẹp, đặc biệt là thần thái khi
uống rượu có chút gì đó ma mị.
“Bảo,
qua đây.” Tiểu Hy tươi cười, ngoắc ngoắc tôi.
Shit,
dụ dỗ! Trần trùi trụi là cô ấy đang dụ dỗ tôi!
Lẽ nào
Tiểu Hy say thật? Muốn có hành động thân mật với tôi thật ư?
Hứ, quá
coi thường tôi rồi đấy, tưởng ý chí của tôi yếu đuối thế sao? Được! Đã thế tôi
yếu đuối cho cô xem!
Tôi
cũng tươi cười bước tới, ngồi xuống cạnh Tiểu Hy.
Tiểu Hy
xoay người sang nhìn tôi, cười hi hi rồi đưa tay chỉ vào mũi tôi.
“Mạt
Mạt nói không sai, anh rất dễ khiến người khác có cảm tình.” Tiểu Hy cười, ngồi
rất gần tôi, tôi có thể ngửi thấy hương thơm trên người cô ấy và cả mùi rượu cô
ấy thở ra nữa, “Này, anh thấy tôi có đáng yêu không?”
“Tất
nhiên là có rồi, mỹ nữ đều rất đáng yêu.” Tôi không dám chậm trễ lập tức tiếp
lời.
“Hứ,
anh nói dối.” Tiểu Hy đột nhiên đổi sắc mặt, bĩu môi nói: “Tôi thấy hết! Từ khi
tôi bước vào đến bây giờ, ánh mắt anh nhìn tôi chẳng dê tí nào! Nên anh không
thích tôi.”
Má ơi,
logic kiểu gì kì vậy?
“Dê á?
Tôi phải nhìn cô với ánh mắt dê cụ thì mới là thích cô sao?” Tôi hỏi lại.
“Đương
nhiên à thế rồi, đàn ông mà, nhìn thấy gái đẹp mà không tít mắt thì sao gọi là
đàn ông?” Tiểu Hy lí luận hùng hồn, “Anh không tít mắt nhìn tôi cho thấy anh
không thích tôi, nói đi! Anh ghét tôi điểm nào?”
Chuyện
gì thế này?
Tôi gãi
đầu cười, “Không phải đâu, Tiểu Hy nghe tôi nói này, thực ra tôi có dê mà,
trong lòng dê nhưng không thể hiện ra ngoài!”
“Thật
không?”
“Thật
mà.”
Tiểu Hy
cười, liếc tôi một cái rồi ngồi thẳng dậy, “Lưu manh!”
… Có
người ép người khác thành lưu manh thế này sao?
“A,
Bảo, tôi hỏi anh.” Tiểu Hy đột nhiên hạ giọng ra vẻ thần bí nói, “Anh nói thật
đi, anh còn thích Mạt Mạt không?”
Tiêu
rồi! Câu hỏi này khó nhằn quá!
Câu hỏi
này khó nhằn quá!
Câu hỏi
của Tiểu Hy đúng là quả lựu đạn dưới nước, dù trả lời thế nào đều có thể gây ra
hiệu ứng cánh bướm!
Tôi nói
không thích, cô ấy có thể sẽ nói tôi giả dối, rất có thể sẽ kể lại cho Mạt Mạt
nghe, nếu thế thì tôi và Mạt Mạt chắc chắn “game over”, có khi làm bạn bè cũng
khó ấy chứ!
Phải
biết rằng phụ nữ là như thế, dù đã chia tay với bạn trai cũ nhưng họ hy vọng
bạn trai vẫn luôn yêu họ, dù họ đã kết hôn, nạo thai, sinh con, đặt vòng cũng
vẫn muốn bạn trai cũ còn yêu họ…
Tôi nói
thích ư? Thế cũng không được! Có thể Tiểu Hy sẽ nói cho Mạt Mạt biết, nhưng bây
giờ Mạt Mạt có bạn trai rồi, nếu biết tâm ý của tôi sau này cô ấy sẽ tránh mặt
tôi, thế thì tôi càng không có cơ hội.
Hơn
nữa, nếu tôi nói thích thì Tiểu Hy sẽ không vui, thực ra tôi chẳng sợ cô ấy
không vui với tôi, tôi chỉ sợ cô ấy trách Mạt Mạt, cô ấy sẽ giận Mạt Mạt chơi
đùa cô ấy, Lại Bảo vẫn còn thích cậu, sao cậu lại kéo tớ đến xem mặt người ta…
Tôi
nhìn thẳng vào mặt Tiểu Hy, nhất thời không biết nên nói gì, đúng là tiến thoái
lưỡng nan.
“Sao đờ
người ra vậy? Tôi hỏi anh đấy!” Tiểu Hy giục.
Trong
tình huống này, thời khắc thử thách khả năng ứng biến của tôi đến rồi, cho đến
hôm nay tôi vẫn hết sức khâm phục phản ứng tại chỗ của mình hôm đó.
Tôi đột
ngột đứng phắt dậy, giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ hét lên:
“Nhìn
kìa! Đĩa bay!”
Khi Mạt
Mạt về phòng, Tiểu Hy đã cười đúng năm phút rồi, cười đến mức thở không ra hơi,
Mạt Mạt vào phòng rồi Tiểu Hy vẫn cười, vừa cười vừa đứt quãng chào Mạt Mạt,
làm Mạt Mạt giật cả mình.
“Tiểu
Hy, cậu sao thế?”
Tiểu Hy
nhìn Mạt Mạt, chỉ vào tôi, thở hổn hển nói: “Đồ ngốc… ha ha ha… đồ ngốc…”
Tôi hơi
ngượng nên không nói gì, Mạt Mạt rất tò mò cứ truy hỏi mãi.
Cuối
cùng Tiểu Hy cũng thở được bình thường sau đó kể lại đầu đuôi chuyện vừa rồi,
đến đoạn “đĩa bay” cả hai cùng phá ra cười.
Vừa
cười, Mạt Mạt và Tiểu Hy lại vừa nhìn nhau, ánh nhìn có gì đó rất lạ. Không
biết hai cô nàng này có ý đồ xấu xa gì với tôi đây?
“Ăn no
chưa?” Nhân lúc họ đang vui, tôi chuẩn bị thu dọn chiến trường ra về. Dù gì
cũng chả có nước non gì với Tiểu Hy, tôi về nhà sớm xem đĩa cho rồi.
“No
rồi!” Tiểu Hy đập bàn “Chúng ta đi xem đĩa bay đi!”
Hai cô
gái lại ôm nhau cười khúc khích.
Bực
ghê.
“Phục
vụ, tính tiền!” Tôi gọi cô bé nhân viên phục vụ đang đứng cười ở cửa phòng.
Phục vụ
bước tới “Thưa anh, hóa đơn của anh đã được thanh toán ạ, là chị này.”
Tôi
nhìn Mạt Mạt.
Cô nàng
này chắc chắn là tranh thủ lúc vào nhà vệ sinh đã lén lút trả tiền rồi!
Nhưng
hành động này của Mạt Mạt làm cải thiện ấn tượng của tôi về cô ấy, hóa ra cô ấy
không định chặt chém tôi, lại còn tranh trả tiền nữa! Con gái như vậy… quá ít!
“Mạt
Mạt, đi ăn cơm với anh sao có thể để em trả tiền chứ?” Tôi giả bộ khách sáo,
lèn thò tay sờ ví, sướng quá, tiết kiệm được mấy trăm bạc.
“Không
sao, em mời anh ăn cơm, anh mời bọn em đi chơi.” Mạt Mạt cười và đứng dậy, tiện
tay cầm chiếc túi xách lên.
“Chơi
gì cơ?” Tôi sững người.
“Chơi
đĩa bay!” Tiểu Hy cũng đứng dậy cười, cô nàng này sao mà dai như đỉa!
Mạt Mạt
bĩu môi, chỉ ra ngoài cửa sổ “Trời tối rồi, anh định làm gì? Về nhà chắc? Không
có đời sống về đêm sao?”
“Ý hai
quý bà là…”
“Karaoke!”
Tiểu Hy búng tay đánh tách một cái.
Tôi
lặng lẽ đứng dậy, tiện tay sờ ví, bụng nhớ đến bài hátKhông
gặp không về của Tôn Nam.
“Không
cần đau khổ, là của anh có muốn chạy cũng không được, không cần đau khổ, không
phải của anh có muốn có cũng không xong…”
Có khi
bài hát này của Tôn Nam hát về
tiền trong ví tôi hôm nay cũng nên…
Trong
phòng karaoke, Tiểu Hy vẫn còn rất hăng, uống bia ăn bánh kẹo, làm một bài Ánh
trăng trên cao, tôi và Mạt Mạt nhiệt tình vỗ tay.
Hát
xong, Tiểu Hy ngửa đầu tu hết nửa cốc bia sau đó nhìn tôi và Mạt Mạt cười:
“Này, anh cũng hát đi! Hôm nay họng tôi không tốt lắm, nghe hai người hát vậy!”
Dù gì cũng
là lần đầu gặp, vẫn nên “e ấp” một chút thì tốt hơn, thế là tôi nói mình không
biết nên hát bài nào, thế này đi, hát mấy bài nhiều người hát ấy, Tiểu Hy chọn
một bài cho tôi hát.
Tiểu Hy
nhìn Mạt Mạt rồi lại nhìn tôi, “Hi hi, theo tôi thì hai người, Lại Bảo hát bài Có
bao nhiêu tình yêu có thể tái hợpcòn Mạt Mạt hát bài Sau
này của Lưu Nhược Anh, quá hợp!”
Tôi lén
nhìn Mạt Mạt một cái, trong ánh đèn mờ ảo, tôi cảm thấy Mạt Mạt biến sắc. Chi
tiết đó khiến tim tôi đập nhanh mấy nhịp, câu này của Tiểu Hy sao có vẻ thâm ý
sâu xa thế nhỉ?
Tiểu Hy
đã chọn bài Có bao nhiêu tình yêu có thể tái
hợp rồi đưa micro cho tôi, mỉm cười: “Bài này hợp ý anh
chứ?”
Giai
điệu vang lên, tôi cũng cảm thấy hơi buồn, có lẽ lời bài hát thực sự là những
điều tôi muốn nói với Mạt Mạt chăng?
“Thường
trách mình rằng lúc đầu không nên như vậy, thường hối hận đã không giữ em lại,
mấy năm qua anh sống không vui không buồn, chỉ là hình như thiếu đi sự tồn tại
của một người…”
Tôi
hát rất cảm xúc, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn Mạt Mạt, lúc đầu Mạt Mạt nghe
rất bình tĩnh, sau ánh mắt dần trở nên mơ màng. Giây phút đó trái tim tôi như
loạn nhịp, trước mắt đột ngột hiện lên hình ảnh cô thiếu nữ mặc váy liền thân
màu xanh lam, tóc cột đuôi ngựa đó. Đó là mối tình đầu, là người tình trong
mộng của tôi.
Hát
xong, hình như tôi đã nhớ lại rất nhiều chuyện xưa, tôi quay đầu sang nhìn Mạt
Mạt, Mạt Mạt cúi đầu không nhìn tôi.
Tiểu Hy
có vẻ không để ý, mặc kệ Mạt Mạt, chọn tiếp bài Sau
này rồi đưa micro cho Mạt Mạt.
Mạt Mạt
hát thật.
“Sau
này cuối cùng em cũng học được cách yêu, tiếc là anh đã biến mất trong biển
người, sau này cuối cùng em cũng hiểu ra trong nước mắt, có những người nếu đã
lỡ làng là sẽ không…”
Cô ấy
cứ hát, tôi nhìn cô ấy, mắt Mạt Mạt nhòe ướt rồi bịt miệng bật khóc.
Như thể
tiếng hát của Mạt Mạt đang kể chuyện, hối hận, cầu khẩn tôi. Chớp mắt đã từng
ấy năm trôi qua, tôi đã từng nhớ Mạt Mạt, nhớ lại từng cử chỉ lời nói, từng nụ
cười ánh mắt của cô ấy, Mạt Mạt chắc chắn cũng thường nhớ đến tôi, cô ấy cũng
nhớ lại, cũng sẽ hoài niệm, cũng từng hối tiếc, từng trách móc bản thân lúc đầu
không biết trân trọng. Tôi tin rằng chúng tôi giống nhau.
Tiếng
nhạc vang lên nhưng trong phòng lại yên lặng như chốn không người. Mạt Mạt
không hát nữa, chỉ cúi đầu bịt miệng.
Tiểu Hy
ngồi sát bên cô ấy, nhẹ nhàng an ủi, Mạt Mạt cũng nói gì đó, Tiểu Hy thở dài
rồi lại ngồi xuống cạnh tôi.
“Cô ấy
không sao chứ?” Tôi ra vẻ thâm trầm hỏi, thực ra trong lòng thì đang sướng rơn.
“Anh
không sao chứ?” Tiểu Hy đột nhiên hỏi lại tôi.
“Hả?
Tôi thì làm sao được?” Tôi hợi khựng lại.
“Không
phải hồi trẻ hai người từng yêu nhau sao?” Tiểu Hy cười, dứt lời liền nhìn tôi
đầy hàm ý, như đang xem tôi làm trò cười vậy.
Tôi
chịu rồi, tóm lại là Mạt Mạt giới thiệu Tiểu Hy cho tôi, hay là Tiểu Hy đến
giúp chúng tôi nối lại duyên xưa?
Lúc này
nhạc đã dừng hẳn, trong phòng rất yên lặng, tôi cố nhẫn nhịn sự mất mát tình
cảm, lau sạch vết máu trong lòng, bắt đầu đấu khẩu với Tiểu Hy, cũng muốn mượn
đó làm phân tán sự chú ý của mình, đồng thời nhắc nhở mình đừng tự đa tình, bài Sau
này của Mạt Mạt chưa chắc là hát cho tôi. Cảm giác này rất
lạ, tuy biết những năm qua chắc chắn Mạt Mạt có người khác, nhưng cứ nghĩ đến
chuyện cô ấy có người đàn ông khác, lại còn rất có thể đã làm chuyện đó với anh
ta là tôi lại thấy khó chịu.
Tiểu Hy
ngoái đầu nhìn Mạt Mạt một cái rồi quay sang nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt hoàn
toàn thay đổi.
“Sao
thế?” Tôi sững ra.
Tiểu Hy
lắc đầu, nở nụ cười như của bề trên, đột nhiên đổi giọng: “Anh việc gì phải giả
bộ tươi cười.”
Một câu
nói đánh ngay vào thân kinh của tôi, tôi bĩu môi “Việc gì cô biết rồi còn hỏi…”
Tiểu Hy
cố tình hát bài Khi tôi biết hai người yêu nhau, nửa
chừng thì điện thoại di động kêu nên chạy ra ngoài bắt máy.
Tôi và
Mạt Mạt ngồi trong phòng, không nói gì với nhau, cô ấy lật tuyển tập bài hát,
tôi uống rượu. Chai rượu vang trên bàn đã thấy đáy, hai két bia nhỏ cũng rỗng
không, không biết là ai uống, uống lúc nào. Hình như tôi cũng uống khá nhiều,
nhưng sao hôm nay tôi không có cảm giác say nhỉ?
Tiểu Hy
quay lại, mặt mày hớn hở, đi thẳng vào phòng cầm túi xách của mình lên, nhìn
Mạt Mạt nói: “Mạt Mạt, tớ có việc đi trước nhé! Chồng tớ từ Thượng Hải về rồi!
Đang đợi tớ ở nhà…”
Thấy
chưa, thế giới này là như vậy đấy, không phải tôi không hiểu thế giới thay đổi
từng ngày. Có chồng rồi còn đi xem mặt, còn tôi? Vừa xem mặt đã trở thành kẻ
thứ ba.
Tiểu Hy
vừa nói ra tôi ngớ người, tuy lúc trước trong lòng cũng có chút nghi ngờ, nhưng
dù thế nào cũng không thể nghĩ cô ấy đã có chồng. Tiểu Hy nói xong cũng giật
mình, nhìn Mạt Mạt một cái, sắc mặt Mạt Mạt sầm xuống, lườm cô ấy một cái cháy
mặt.
Tiểu Hy
lè lưỡi: “Nói nhầm nói nhầm! Cậu tự xử lí đi Mạt Mạt, tớ phải đi thật đây!” Nói
đoạn quay sang vẫy tay chào tôi “Bảo, liên lạc sau nhé, bye!”
Tôi cười
khàn, cũng vẫy vẫy tay, nhìn Tiểu Hy nhanh nhẹn bước ra khỏi phòng.
Trong
phòng liền trở nên yên lặng, chỉ có tiếng nhạc vang lên bên tai, tôi và Mạt Mạt
ngồi chéo nhau, không khí rất kì lạ.
Tôi
châm một điếu thuốc, hít một hơi rồi thở ra: “Phù…Mạt Mạt, thế này là thế nào?”
Cô ấy
dán mắt vào màn hình, lắc lư theo điệu nhạc, giả vờ không nghe thấy.
Một
thằng đàn ông mạnh mẽ như tôi đây sao có thể chịu được bị đám đàn bà con gái
giễu cợt như thế? Tôi chộp lấy micro: “Mạt Mạt!”
“Hả?”
Mạt Mạt giật mình đáp, mắt vẫn dán vào màn hình, không nhìn tôi, rõ ràng là cô
ấy nghe thấy tôi gọi rồi.
“Chuyện
này là sao?” Tôi cầm micro hỏi rất “rock”.
“Cái gì
mà sao?” Ai ngờ Mạt Mạt lại giả ngốc.
“Tiểu
Hy!” Tôi cao giọng.
“Tiểu
Hy là bạn thân của em.” Mạt Mạt tiếp tục giả ngây.
Tôi
xoay lại, ngồi ngay trước mặt Mạt Mạt, nhìn chằm chằm vào cô ấy. Mạt Mạt có tật
giật mình, chỉ cúi đầu không nhìn tôi, tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì, nhưng
tôi hơi giận, giới thiệu một cô gái có chồng cho tôi, coi tôi là trò tiêu khiển
chắc?
“Em đưa
Tiểu Hy đến để thử anh à?” Tôi hỏi thẳng, không cho Mạt Mạt cơ hội nói nhăng
nói cuội.
Mạt Mạt
cúi đầu, giọng càng lúc càng nhỏ: “Không phải, Tiểu Hy muốn gặp anh.”
“Cô ấy
gặp anh làm gì? Em nói đi, cô ấy gặp anh làm gì? Anh có cái gì đáng phải gặp
sao?” Điên thật đấy, tôi đã biết ngay là có trò mèo mà, nhưng không ngờ trò mèo
này lại lớn đến thế! Giọng tôi hơi lớn, dụi mạnh tàn thuốc vào chiếc gạt tàn
trên bàn.
Mạt Mạt
lặng lẽ ngẩng đầu nhìn tôi, khẽ mở miệng “Bảo, anh đừng giận, em không lừa
anh.”
Tôi
không giận, không những không giận mà còn đang sướng rơn! Rõ ràng Mạt Mạt đưa
Tiểu Hy đến thử tôi, những điều này không có gì khó hiểu, tóm lại chỉ có một ý,
đó là Mạt Mạt cố tình giở trò với tôi! Có một câu nói rằng, nếu một cô gái
không thích bạn, cô ấy sẽ không bận tâm đến bạn dù chỉ một chút. Có thích mới
quan tâm, quan tâm mới day dứt, day dứt mới không thể buông tay, không thể
buông tay mới căng thẳng, căng thẳng mới giở mấy chiêu chỉ con gái mới dùng với
bạn.
“Anh
giận thật rồi.” Mạt Mạt cúi đầu, bộ dáng đáng thương như vừa phạm lỗi, và nó
làm dậy lên trong tôi cái bản tính thương hương tiếc ngọc và tinh thần đạo đức
cao quý tự coi mình là bạn của phụ nữ - đối xử với nữ giới phải ấm áp như mùa
xuân.
“Anh
không giận thật mà.” Tôi khẳng định lại lần nữa, “Anh chỉ tự hỏi, màn kịch tối
nay rốt cục là em đưa Tiểu Hy đến xem mặt anh hay là Tiểu Hy thay em xem mặt
anh?”
Quả
nhiên Mạt Mạt giật thót vì câu hỏi này, ngẩng đầu đờ đẫn nhìn tôi không chớp
mắt.
Một lúc
sau mặt đỏ bừng, không biết là vì rượu hay là vì thẹn, tóm lại là tôi thấy đỏ.
Mạt Mạt khẽ liếc tôi một cái, gương mặt nở nụ cười “Nằm mơ.”
Chỉ
trong phút chốc, lòng tôi như nở hoa.
Ra khỏi
quán karaoke, tôi đứng bên lề đường xem giờ, đã hơn 11 giờ rồi. Đèn đóm xung
quanh sáng trưng, bầu trời tối om, không khí rất là mờ ám.
Tôi
nhìn Mạt Mạt, Mạt Mạt cũng nhìn tôi, tôi không hiểu ý tứ trong ánh nhìn ấy,
nhưng chắc chắn là cũng có ý tứ gì đó. Trong sách viết, mắt người có thể nói
chuyện. Nhưng ánh mắt Mạt Mạt lúc này đang nói tiếng ngoại quốc sao?
Dù thế
nào, đây là một thời điểm quan trọng. Cô nam quả nữ, lửa gần rơm, màn đêm mông
lung, ánh đèn mờ ảo; ngẩng đầu nhìn trăng sáng, chân hồng rẽ sóng khơi, đào hoa
đằm thắm sâu ngàn thước, một cành hạnh đỏ ló hoa đầu tường[6]…
[6] 4 câu thơ trong 4
bài thơ khác nhau, tác giả ghép thành một bài.
Tôi
quay sang Mạt Mạt mỉm cười khẽ nói: “…Đi thôi, anh đưa em về.” Không sai, tôi
đã nói như vậy đấy, thả con săn sắt bắt con cá rô mà! Dê già phải giả bộ quân
tử, cũng giống như sói dữ phải giả dạng bà ngoại mới lừa được cô bé quàng khăn
đỏ vậy đó.
Mạt Mạt
do dự nhìn tôi rồi lắc đầu. Lòng tôi ngập tràn sung sướng, tôi biết mà! Tôi
biết mà! Tôi biết mà! Bình tĩnh! Bình tĩnh…
“Sao mà
lắc đầu vậy em?” tôi ra vẻ ngơ ngác, trợn mắt quan tâm nhìn cô ấy.
Mạt Mạt
đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt tôi: “Em tự về, không xa lắm, đi xe
mười phút là đến.”
Tôi cảm
thấy sự việc hết sức nghiêm trọng, theo lý mà nói, mối tình đầu gặp lại sau bao
năm xa cách, bây giờ chướng ngại vật Tiểu Hy đã tự động biến mất, lại trong một
đêm không trăng lặng gió như thế này, không xảy ra chuyện gì thì thật là không
phải, nhưng Mạt Mạt nói vậy thì khác gì bảo tôi, tối nay hết trò rồi!
“…Em tự
về không an toàn đâu, anh cảm thấy, anh sợ cái đó…” Tôi bắt đầu nhăng cuội.
Mạt Mạt
bật cười: “Anh đưa em về mới không an toàn thì có! Đưa em đến nhà rồi đề nghị
lên uống cái gì đó, Bảo, anh thôi đi, chúng ta quen nhau gần mười năm rồi!”
Cô ấy
nói như thế tôi chẳng còn hy vọng gì nữa, xem ra Mạt Mạt rất hiểu mấy chuyện
đêm khuya trai gái này, mấy trò mèo của tôi e là không thể xử lý được cô ấy.
Mạt Mạt
nhìn tôi, lén cười một cái rồi nhướn mày ý bảo: Em còn không biết anh chắc.
Tuy có
hơi không cam lòng nhưng tôi quyết định không làm những việc vô ích nữa, không
làm ngọc nát thà giữ ngói lành, thôi thì đầu tiên cứ giữ quan hệ bạn bè trong
sáng xem hiệu quả thế nào, dù gì ngoài thân phận tình yêu đầu vẫn còn mối quan
hệ bạn học cũ nữa mà!
Mạt Mạt
cười vẫy tay chào tôi, mở cửa một chiếc xe taxi chờ khách bên đường rồi quay
đầu lại ra hiệu gọi điện thoại cho tôi, thấy tôi gật đầu mới lên xe.
Nhìn
đèn đuôi xe càng ngày càng mờ, tôi thở dài, có cảm giác buồn bã như vừa mất mát
thứ gì đó, tôi đi bộ vài bước trên vỉa hè, không thể ngăn được cảm giác thất
tình giả đó, đột nhiên nhớ ra một anh em đồng cam cộng khổ liền rút máy ra gọi,
bên đó lão Đường bắt máy trong tiếng nhạc ồn ã.
Nghe
giọng nói phấn khích của lão Đường, có thể thấy cậu ta đã hoàn toàn thoát ra
khỏi bóng tối của sự thất tình, lại còn phấn khởi bảo tôi cậu ta đang ở quán
bar xyz nào đó, đã lấy được số điện thoại của một em tiếp thị bia…
Tôi
liền từ bỏ ý định uống rượu chuyện trò với cậu ta, nói chuyện tâm tình với cái
tên vô tâm vô tính ấy thì khác gì tự giày vò mình? Thế là tôi mắng cậu ta mấy
câu rồi cúp máy, châm một điếu thuốc rồi đi bộ dọc bờ sông về nhà.
Dọc
đường hát bài Người cô độc thật bất hạnh cũng
không hiểu ra được điều gì, hoàn toàn không rõ tối nay Mạt Mạt và cái cô Tiểu
Hy đó muốn gì ở tôi, rất nhiều tình tiết đáng ngờ nhưng cuối cùng chẳng có gì
xảy ra cả, thế là thế nào nhỉ? “Hồng môn yến”, “Bắt – thả Tào Tháo” hay là
“Mộng xuân khuê”?
Nếu
không thì là tôi tự sướng thật sao?
Ai mà
biết được? Trái tim phụ nữ như kim nơi đáy bể, có muốn mò cũng không xong.
Tôi
nhớ một ngày vừa tốt nghiệp không lâu
Bạn
gái gửi cho tôi một tin nhắn:
“Chúng
ta vẫn chia tay đi!”
Tôi
còn chưa kịp đau lòng
Bạn
gái lại gửi thêm một tin nữa:
“Xin
lỗi nhé, em gửi nhầm.”
Lần
này có thể đau lòng cả thể rồi…
Ngày 15 tháng 8. Âm u.