Màn đêm buông xuống, Y Lộ Thước tìm một khối phong thuỷ bảo địa, đào một cái hố to, đem mình vùi vào, chỉ chừa đầu ở bên ngoài phơi ánh trăng.
Hôm sau trong bí cốc u tĩnh vang lên một tiếng thét chói tai thảm tuyệt nhân gian.
Sở Lưu Hương, Cơ Băng Nhạn, Nhất Điểm Hồng ba người được an bài trong một gian phòng xinh đẹp như mộng như huyễn.
Bọn hắn đã ở trong phòng này suốt cả đêm.
Khí sắc bọn hắn nhìn thấy còn tốt, nhưng dưới mắt có chút ám xanh, hiển nhiên ngủ cũng không an ổn.
Sáng sớm vang lên tiếng thét chói tai làm ba người giật mình tỉnh dậy.
Bọn hắn liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi trầm trọng vài phần.
Từ hôm qua bị đưa tới trong này, trừ bỏ ba bữa rốt cục không ai tới qua.
Bọn họ giống như bị bỏ quên, chỉ có thể ở trong này chờ đợi, chờ đợi vận mệnh chưa biết.
Sở Lưu Hương có chút không rõ ý tứ của Thạch Quan Âm, phía trước nghe ý tứ của bà ta rõ ràng là muốn gặp hắn một mặt, nhưng vì sao vẫn chậm chạp không có hành động.
Nếu ả còn không hành động, kế hoạch thật không dễ làm.
Như thế cần sửa đổi kế hoạch.
Phút chốc cửa phòng chi nha một tiếng vang lên, trước mặt có hai nữ tử đi vào.
Hai nàng mặc quần áo thập phần xinh đẹp, ánh mắt Sở Lưu Hương thoáng dừng lại mới nhìn lên khuôn mặt các nàng.
Nguyên bản chờ mong nhất thời hóa thành đáng tiếc.
Hai nữ tử không có mỹ mạo gì kinh người, cũng không có khí chất thoát tục. Tướng mạo hai nàng thật bình thường, thậm chí có chút xấu xí, người bình thường nếu nhìn một cái tuyệt sẽ không xem lần thứ hai.
- Đinh! Mỹ nữ biến như hoa, mức chênh lệch thật quá lớn, mời diễn viên tự điểm sáp.
Hoàng y nữ tử không phải người khác, chính là Y Lộ Thước giả dạng.
Đem hộp cơm đặt trên bàn, "nàng" xoay người nhìn diễn viên, im lặng nhìn thấy, sau một lúc lâu mới nói:
- Ngươi chính là đạo soái ưu nhã thần bí trong truyền thuyết sao?
- Chính là tại hạ.
Sở Lưu Hương sờ mũi, luôn cảm thấy phía trước có cái hố chờ hắn nhảy vào.
Nhẹ nhàng nhếch mày, "nàng" quét nhẹ muội giấy bên cạnh nói:
- Giáng tử, ngươi không phải ngưỡng mộ đạo soái đã lâu, hiện tại người ở chỗ này, vì sao lại biến thành thẹn thùng.
Sắc mặt Giáng tử có chút tái nhợt, để cho ai lúc sáng sớm chứng kiến có một cái đầu nằm trước cửa, đều phải sợ hồn phi phách tán.
Nàng nhìn Sở Lưu Hương mấp máy môi, giống như muốn nói ra suy nghĩ của mình, lại giống như khí lực nói chuyện cũng không có.
Xem trong mắt người khác, lại là một ý nghĩa khác.
Giáng tử nhất định là bị người khi dễ.
Sở Lưu Hương nhìn qua hoàng y nữ tử.
Những người khác nhìn Sở Lưu Hương.
* * *!
Sở Lưu Hương bị hố một phen.
Vết xe đổ nhiều lắm, giải thích càng loạn.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nhìn Giáng tử mỉm cười nói:
- Có thể được cô nương hậu ái, thật là vinh hạnh của tại hạ.
Nụ cười sung mãn mị lực làm cho Giáng tử nở nụ cười, tươi cười làm ánh mắt nàng hết sức sáng ngời, sắc mặt tái nhợt cũng biến thành hồng nhuận.
Bị người mình ngưỡng mộ đối xử ôn nhu, nàng rất cao hứng, cũng rất vui vẻ.
Nàng che miệng cười, cười không ngừng, hình như không cách nào ngừng lại.
* * *!
Nụ cười của Sở Lưu Hương có chút cứng đờ, cuối cùng giống như không chịu được quay đầu qua nơi khác.
- Đinh! Kính có mang sắc nhãn đeo không được, diễn viên quá chú trọng bề ngoài, mời ký chủ nhận chân tìm phiền toái.
Mặt không biểu lộ nhìn thoáng qua diễn viên đang hận không thể dùng bàn tay che mặt, đôi mắt Y Lộ Thước vừa chuyển, nhìn muội giấy chỉ biết cười nói:
- Nha đầu ngươi cao hứng như vậy, không phải vì tình yêu trai gái mà ph óng đãng rồi chứ.
Giáng tử giậm giậm chân, ngón trỏ quấn quanh lọn tóc, yêu kiều sẵng giọng:
- Chết nha đầu, ngươi đang nói gì vậy.
Ánh mắt lại trộm liếc nhìn người mình thích.
Sở Lưu Hương:
* * *!
Biểu tình khổ bức của diễn viên rất thú vị, Y Lộ Thước nháy mắt cảm thấy vui vẻ, cười nói:
- Hương Soái mị lực phi phàm, lại có bao nhiêu nữ nhân sẽ không bị hắn hấp dẫn.
Lần này Giáng tử không có phản bác, nàng nhìn Sở Lưu Hương, môi hồng cắn nhẹ, khuôn mặt thẹn thùng đáng yêu.
Công lực thông đồng nữ nhân của Sở Lưu Hương thật sự là..
Mọi người không lời.
Người không lời nhất là Sở Lưu Hương.
Hắn cảm thấy chính mình rất vô tội.
Rõ ràng mình không có làm gì, chỉ nói một câu nói mà thôi, lão Cơ bọn họ lại nhìn hắn kiểu như vậy, thật sự đả thương lòng người.
- Hương Soái.
Y Lộ Thước nhếch môi:
- Ngươi cảm thấy Giáng tử nhà ta thế nào?
* * *!
Sở Lưu Hương.
Ngươi đang giới thiệu sản phẩm sao?
Không thể a!
Đây là người, dù có mỹ lệ thế nào cũng không cần.
Cơ Băng Nhạn không nhúc nhích ngồi nơi đầu giường vây xem.
Nhất Điểm Hồng không nhúc nhích ngồi trên giường, vây xem.
Y Lộ Thước nhìn chằm chằm diễn viên, cầu giải thích.
Giáng tử tràn đầy chờ mong nhìn chăm chú diễn viên, cầu ái.
Sở Lưu Hương áp lực thật lớn, liều mình nhu mũi, tư thế chỉ hận không đem cái mũi nhu rụng.
Đợi nửa ngày không thấy diễn viên đáp lời, Y Lộ Thước phân tích một chút biểu tình của đối phương, mới hiểu ra nói:
- Nguyên lai Hương Soái thẹn thùng a.
* * *!
Trong lòng Sở Lưu Hương lộp bộp, thầm nghĩ hiểu lầm lớn quá.
Người trong lòng cùng chính mình lại ra vẻ "thẹn thùng", Giáng tử cô nương bậm môi, lại nhìn Sở Lưu Hương phát ra tiếng cười như chuông bạc.
May là còn cố kỵ hình tượng của mình, cáp cáp cười to đồng thời vẫn không quên dùng tay che miệng, làm cái mồm to như chậu máu không đến nỗi dọa người.
* * *!
Sở Lưu Hương a Sở Lưu Hương! Cơ Băng Nhạn lộ vẻ đồng tình.
* * *!
Nhất Điểm Hồng trực tiếp nhắm mắt làm như không thấy.
Trái tim Sở Lưu Hương nhảy lên thình thịch, tiểu nhân trong lòng không ngừng cong tường.
Giương mắt nhìn vẻ tươi cười trên mặt hoàng y nữ tử, trong lòng bộp một tiếng, giật mình cảm thấy có chút quen thuộc.
- Cô nương có chút quen mặt, có phải trước kia chúng ta từng gặp qua hay không.
Lời vừa ra khỏi miệng, Sở Lưu Hương liền quỳ chính mình.
Hắn không phải đang làm quen, thật sự không phải.
Hắn thật sự cảm thấy đối phương nhìn thật quen mặt, nhất là vẻ tươi cười kia, vẻ tươi cười không có ý tốt.
Cho nên, lão Cơ các ngươi không cần dùng ánh mắt này nhìn người, tự tôn sắp tan các ngươi biết không.