Đem cảm tưởng quan sát viết đầy hai tờ giấy, Y Lộ Thước còn chưa tận hứng dừng bút.
Mặc dù từng câu từng chữ không thông thuận, dùng từ ngữ còn nhiều sai lầm, theo hắn xem ra đều không thành vấn đề, hoàn toàn có thể xem nhẹ bất kể.
Nhìn hơn một ngàn chữ long phi phượng vũ, lý lẽ rõ ràng, hạng tầng ngay ngắn.
- Đinh! Hệ thống trọng khải.. tiếp thu sổ cứ.. hệ thống đã mở máy.
- Đinh! Trong bài văn có nhắc tới hệ thống, ký chủ đừng tưởng bổn hệ thống không biết rắp tâm âm hiểm của ngài. Cáp cáp cáp! Ngài muốn hack bổn hệ thống, hết hi vong đi!
Y Lộ Thước cuốn hai tờ giấy ném vào trong không gian.
Nhìn thấy bên kia sắp kết thúc, thuận tay quơ lấy máy quay ném luôn vào.
Rồi mới chậm rãi thu thập một bàn hạt dưa.
- Đinh! Tiết tháo trân quý, mời ký chủ tự cứu vớt mình, nhặt lên tiết tháo, khác: Đem máy quay của hệ thống trả trở về.
Y Lộ Thước xuyên tường mà qua, giả vờ không nghe thấy.
- Đinh! Ký chủ thật cường đạo, ngài đem bài viết cảm nhận cùng máy quay phim ném chung một chỗ, là chuẩn bị cho một ngày nào đó sẽ xuất nó ra cùng diễn viên chia nhau hưởng lợi sao?
Diễn viên đi vắng, thật sự là đáng tiếc.
Đến lúc đó chụp hình cấp diễn viên xem một chút, nghe hắn chấm điểm tốt lắm.
Đột nhiên Y Lộ Thước ý thức được một sự kiện.
Bắt đầu từ chương trước, tiết tháo của hắn hoàn toàn rơi rụng.
Thạch Quan Âm phải bồi tưởng phí tổn thất tinh thần cho hắn!
Sau khi bà ta chết di sản cần cân nhắc nhiều hơn, toàn bộ đều là của hắn.
Ân, cứ quyết định như thế.
Vận mệnh thật tương tự, đơn phương làm quyết định Y Lộ Thước tâm tình khoái trá đi trên đường nhỏ, lại tích cực vây xem một cảnh tượng khác.
Tầng tầng biển hoa, gió nhẹ thổi qua.
Đóa hoa kiều diễm nhẹ nhàng lắc lư, một thân mùi thơm tho đuôi gió phiêu hướng nơi xa.
Nam tử tuấn tú một thân thanh sam đứng giữa biển hoa, mày kiếm khẽ nhíu, sắc mặt u buồn, ánh mắt mê người như có ưu sầu.
Nhìn phía trước, thần sắc hắn u uấ, phảng phất như có vô số sầu tư không cách nào giải bày.
Chỗ không xa, hai nữ tử nhìn thanh sam nam tử không chớp mắt, trong mắt tràn ngập si mê.
Sau một lúc lâu hoàng y nữ tử cố lấy dũng khí đi về hướng nam tử.
Nàng sụp mắt nói gì đó, sắc mặt thẹn thùng đáng yêu, khuôn mặt vốn bình thường bởi vậy đẹp hơn vài phần.
Thanh y nam tử nao nao, trong mắt rối rắm lại không đường chọn lựa. Sau đó cười nhẹ một tiếng, nâng tay vỗ nhẹ lên đ ỉnh đầu nàng.
Mỹ nam tuấn tú + nữ tử bình thường = họa diện tuy tốt đẹp lại tuyệt không có khả năng lưu hành như cô bé lọ lem.
Nam tử từ chối khéo tâm ý đơn thuần của nữ tử, cuối cùng giương mắt nhìn một chỗ nơi xa, nhẹ thở dài một tiếng, rời đi.
Khẽ cắn môi, hoàng y nữ tử ảm đạm mất mát, sau đó si ngốc nhìn theo bóng lưng gầy yếu kia.
- Đinh! Liễu Dật Sinh, nam sủng số 89 của Thạch Quan Âm, 38 tuổi, từng nổi danh Thanh Phong kiếm khách trên giang hồ, thi từ ca phú cầm kỳ thư họa dạng dạng tinh thông, người yêu mến nhiều vô số, năm 20 tuổi ngẫu nhiên gặp Thạch Quan Âm, bị ả nhìn trúng bắt về, từ đó trở đi bị giam trong ngục tù.
Khó được có nam nhân không bị Thạch Quan Âm mê muội, thật sự là ngạc nhiên.
Y Lộ Thước tranh thủ nhìn đối phương kỹ hơn, không hiểu phát hiện một địa phương không quá phù hợp.
Luận thiên hạ nam nhân có ai không bị Thạch Quan Âm làm mê muội, trừ Hoàng Phủ đại hiệp cùng diễn viên, chính là cơ lão (đồng tính) không nghi ngờ.
- Đinh! Thiện ngôn quan sắc, khứu giác ký chủ nhạy cảm, hệ thống tán thưởng.
- Đinh! Tình thâm dứt khoát, chỉ chờ ngươi tới truy. Hệ thống thu được tâm nguyện của Liễu Dật Sinh hiệp sĩ, có khoản thu nhập thêm, ký chủ kiếm hay không?
Không ai sẽ chê mình nhiều tiền, sát thủ tài mê thống khoái làm ra tuyển chọn.
Đúng lúc hắn vừa rời khỏi, chỗ kia lại trình diễn tuồng kịch "tranh phong ghen tuông, không phải ngươi chết chính là ta sống".
Có câu nói "canh nhiều thịt thiếu", trong bí cốc thật nhiều mỹ nam, nhưng có thể thông đồng cho ăn thịt quá ít.
Cao lớn uy mãnh anh tuấn suất khí con mẹ nó đừng nghĩ, toàn bộ đều thuộc một mình Thạch Quan Âm, đệ tử dưới cửa tuyệt đối đụng không được.
Cho dù cho các nàng mượn một vạn lá gan các nàng cũng không dám, trừ phi chán sống.
Nhưng có nữ tử nào mà không hoài xuân.
Những nam nhân đã qua kỳ hạn bảo hiểm bị Thạch Quan Âm ném xuống vẫn có thể bị chấp nhận, mặc dù tuổi tác hơi lớn một chút, nhưng mị lực thành thục đâu phải những tiểu tử mao đầu có thể sánh bằng.
Giảng văn nghệ một chút, ông trời chiếu cố bọn hắn, năm tháng cũng không lưu lại dấu vết gì trên người bọn họ, chỉ làm bọn hắn tăng thêm mị lực vô hạn.
Nhưng nam nhân con rối có thể sống sót qua tay Thạch Quan Âm thật sự quá ít, quân tử ôn nhuận như ngọc giống như Liễu Dật Sinh càng hiếm.
Tuổi tác nữ tử trong bí cốc nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng vẫn đã đi tới tuổi tác tình đậu sơ khai.
Xem xét được đối tượng, các nàng liền triển khai thế công, tranh cướp nam tử triển lãm một mặt tốt đẹp của chính mình.
Ngày thường nói chuyện thanh âm to tiếng, nhưng lúc này lại giảm bớt biến thành nũng nịu giả trang ôn nhu.
Mặc dù muốn đem nam thần bắt, nhưng bởi vì quá mức cẩn thận trái lại không ai dám công khai tỏ vẻ.
Cách làm của hoàng y nữ tử hiển nhiên đánh vỡ "thường quy", làm cho đồng bạn cũng có ý tứ với Liễu Dật Sinh sinh lòng bất mãn.
Hơn nữa còn là thật bất mãn.
Chỉ thấy một nữ tử khí thế hung hung lớn tiếng quát lên:
- Hoàng Thường, ngươi lại có mặt thổ lộ với Liễu đại hiệp, phi! Cũng không tát vũng nước tiểu chiếu chiếu đức hạnh của chính mình.
Mỗi người đều có chân đau, đối với hoàng y nữ tử mà nói chân đau của nàng chính là dung mạo bình thường của chính nàng.
Sắc mặt nàng vặn vẹo, lại đắc ý nở nụ cười:
- Đức hạnh! Nói không phải là chính người đi. Liễu đại hiệp lại ôn nhu lại quan tâm đối với ta, ngươi thấy được không phải sao.
Bạch y nữ tử cắn răng ghen ghét nói:
- Liễu đại hiệp đối với ai cũng ôn nhu như vậy, ngươi tính thứ gì, đáng giá cho hắn đặc thù đối đãi.
Hoàng y nữ tử hừ lạnh một tiếng, phun nói:
- Một đường hóa sắc, ai so với ai cao quý. Thích hắn thì thổ lộ là được, trang băng thanh ngọc khiết gì.
"Làm biểu tử còn muốn lập đền thờ", ngay cả chính mình cũng mắng luôn, hoàng y nữ tử thật sự là thẳng thắn, ha ha.
Bạch y nữ tử thần sắc trướng hồng:
- Ngươi.. ta..
Hoàng y nữ tử cười lạnh nói:
- Ngươi ngươi cái gì, ta, chẳng lẽ ngươi thích ta.
Nghe nói sắc mặt bạch y nữ tử càng đỏ, tức giận không nói được, sau một lúc lâu mới cả giận nói:
- Ngươi nói bậy cái gì!
Hoàng y nữ tử nói:
- Ta biết ngươi thích ai.
Nghĩ tới Liễu đại hiệp phong thần tuấn dật, khuôn mặt nàng chợt đỏ, sau đó lại nhăn mày trong mắt lóe lên tia ghét bỏ:
- Bị người như ngươi thích, thật khiến người ta buồn nôn.