Trên đời này còn có cường đạo không giết người, Sở Lưu Hương thật sự vượt qua tưởng tượng của Killua.
- Anh đã là cường đạo, chặt cỏ phải trừ tận gốc, anh nên đem bọn hắn toàn bộ giết sạch.
Sở Lưu Hương:
- !
Thiếu niên, thật hung tàn!
Sờ sờ mũi, hắn nói:
- Kỳ thật tôi chỉ đi trộm chút đồ.
Vì vậy Killua, Kha Đặc, Mi Cơ vểnh tai nghe Sở Lưu Hương làm sao trộm đồ.
Nghe xong ba người không khỏi vươn ngón cái, vô cùng tán thưởng.
Trước khi trộm đồ còn lưu lại tin nhắn cho khổ chủ, phải có bao nhiêu lòng tự tin!
Rất khốc!
Một khắc này trong lòng ba thiếu niên cùng có một lý tưởng nhân sinh.
Sẽ có một ngày, bọn hắn cũng lưu lại tờ giấy cho mục tiêu nhiệm vụ, báo cho đối phương ngày nào tháng nào năm nào, lấy mạng chó của hắn!
Chỉ cần nghĩ tới trong một đống bảo tiêu thợ săn bảo hộ, bọn hắn dễ dàng đem nhân vật mục tiêu giết rụng, liền hưng phấn không thôi.
Bên kia Tịch Ba vỗ bàn nói:
- Làm tên trộm không tiền đồ, nếu hắn muốn gia nhập Tấu Địch Khách gia tộc, cần phải giết người.
Y Lộ Thước mặt không biểu lộ nói:
- Vậy vừa rồi cha còn khen cường đạo Khố Lạc Lạc.
Tịch Ba nghẹn lời:
- Khố Lạc Lạc giết người.
Y Lộ Thước nói:
- Con giúp hắn giết là được.
Tịch Ba đang muốn lên tiếng, chỉ nghe Cơ Cừu thét lên chói tai, nức nở nói:
- Trời ạ, ái tình thật cảm động lòng người!
Tịch Ba:
- !
* * *
Khố Lạc Lạc đi tới Tấu Địch Khách gia tộc, sự kiện tranh luận Sở Lưu Hương có tư cách gia nhập làm con dâu của Tấu Địch Khách gia môn hay không cũng đã kết thúc.
Tịch Ba cùng Khặc Nặc ném phiếu phản đối, Mã Ha bỏ quyền, những người khác tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh người mới đến.
Tịch Ba tận tình khuyên bảo:
- Cha xem Khố Lạc Lạc không tệ..
Y Lộ Thước ngắt lời:
- Vóc người của hắn rất lùn, con không thích.
- !
Đầu gối trúng một mũi tên Khố Lạc Lạc.
Tịch Ba nói:
- Thực lực hắn cường đại.
Y Lộ Thước nói:
- Thực lực cường đại, không dễ quản chế. Nếu ngày nào đó hắn buồn chán làm con dâu Tấu Địch Khách gia tộc, mang theo đám đoàn viên đem tiền tài của gia tộc cướp sạch, cha muốn khóc cũng không có địa phương khóc.
Tịch Ba:
- !
Khố Lạc Lạc:
- !
Tịch Ba đánh một chưởng chấn vỡ góc bàn, cả giận nói:
- Hắn dám!
Khố Lạc Lạc:
- !
Y Lộ Thước:
- Khố Lạc Lạc có mới nới cũ, lỡ như hắn cho con mang nón xanh, cha phụ trách đem hắn giải quyết rụng sao?
Tịch Ba:
- !
Lấy thân thủ của Khố Lạc Lạc, nếu muốn giết hắn không chết cũng trọng thương.
Y Lộ Thước lại nói:
- Con không thích một người cả ngày chỉ chết đọc sách, đọc ra vành mắt đen; không thích người trong ngoài không đồng nhất, một bụng nước đen; không thích tuổi rõ ràng đã rất lớn, lại thích giả non giả ngoan lừa tiểu nữ sinh.
Tịch Ba co rút khóe miệng, nói:
- Người như vậy không cần cũng tốt.
- !
Mã Kỳ. Đam Mỹ Hay
- !
Khố Lạc Lạc.
Người gia đình này còn có thể tôn trọng người khác một chút được không, chứng kiến hắn rồi còn có thể xem như không nhìn thấy sao.
Ho nhẹ một tiếng, Khố Lạc Lạc tươi cười như gió mùa xuân, cùng Mã Ha Khặc Nặc bọn họ chào hỏi, nói xong việc hợp tác, lúc này mới quay đầu nhìn Y Lộ Thước cười nói:
- Đã lâu không gặp.
Y Lộ Thước cúi đầu nhìn ngón tay, phảng phất như không có nghe hắn nói chuyện.
Khố Lạc Lạc tươi cười cứng đờ, nói:
- Y Lộ Thước.
Y Lộ Thước ngẩng đầu mở to hai mắt, nói:
- Anh đang nói chuyện với tôi?
Khố Lạc Lạc:
- !
Trong mắt Mã Kỳ lộ vẻ đồng tình, đoàn trưởng đáng thương.
Sở Lưu Hương đang kể chuyện lý thú trong giang hồ cho ba cậu em vợ nghe qua, đột nhiên Kha Đặc nhỏ giọng nói:
- Đoàn trưởng đến.
Sở Lưu Hương giương mắt nhìn, chỉ thấy bóng dáng.
Một lát đối phương quay người lại, giống như phát hiện ánh mắt của hắn, cũng giương mắt nhìn lại đây.
Ánh mắt hai người chợt tiếp xúc.
Kháo!
Con mẹ nó thật quá giống.
Lúc mẹ hắn sinh hắn, đem huynh đệ của hắn ném tới dị thế giới sao?
Hai người không nhịn được cùng thầm mắng.
Trong mắt Khố Lạc Lạc, nam nhân cười híp mắt kia không có vương bá khí như mình, không cuồng khốc túm, không hình thành uy hiếp.
Trong mắt Sở Lưu Hương, người này cười híp mắt nhìn thấy tuyệt không chính phái, có thể nói hư ngụy vô cùng.