Edit: Khuynh Khuynh
__________________________________
Vừa ra khỏi không gian, Phượng Khuynh Ca liền bị mấy người đàn ông ép nhét vào trong xe riêng của mình.
Cô rơi vào thế khó xử, cô có thể không quan tâm ý muốn của Phong Thất Hiên, Mạnh Lâm Phong cùng Lam Kiếm Tà, nhưng cô lại luyến tiếc làm Phượng Tử Thịnh và Bạch Dật Thuỷ đau lòng. Vì thế vung tay lên, để cho mấy vị mỹ nam ngồi vào trong xe của mình, cô lái xe chở tất cả bọn họ lướt gió.
Trong năm vị mỹ nam trừ bỏ Bạch Dật Thuỷ là chính nhân quân tử không ăn khói lửa nhân gian, mấy người đàn ông khác ai không phải hoa hoa công tử thường xuyên lái xe chở người đẹp đua tốc độ? Lần đầu tiên có người con gái chở mình như vậy, loại cảm giác này chưa từng trải qua, vì thế mấy người nhất trí đồng ý cái đề nghị này.
Lúc chiếc xe hơi màu đỏ băng băng trên quốc lộ, vô luận là người ven đường hay những người lái xe cạnh bọn họ đều không khỏi ghé mắt nhìn vào, khiến cho tình trạng giao thông trên đường rơi vào ách tắc.
Đó là năm người đàn ông tuấn mỹ cùng một cô gái váy đỏ vũ mị phong tình, khiến cho bọn họ không khỏi hoài nghi mấy người này có phai là minh tinh lén ra ngoài du ngoạn hay không? Bọn họ lại còn thường xuyên cùng cô gái đang lái xe liếc mắt đưa tình, khiến cho người đi đường liên tiếng thét chói tai.
“A...Bảo bối, dừng lại một chút.” Phong Thất Hiên đột nhiên hô.
“Làm sao vậy?” Lam Kiếm Tà không hờn giận nói: “Chúng ta còn phải tranh thủ thời gian trở về, như vậy buổi tối mới có thể bắt đầu tu luyện.”
“Người kia có phải A Nhiên không?” Phong Thất Hiên chỉ chỉ vào người đàn ông bên đường.
Phượng Khuynh Ca theo tay hắn nhìn qua, chỉ thấy A Nhiên thần sắc tiều tuỵ ôm một người phụ nữ gầy yếu. Hắn cản một chiếc taxi lại, nhưng mà tài xế khi nhìn thấy người phụ nữ kia lại nhanh chóng chạy đi như thể đang trốn tránh ôn dịch.
“Đó là Tư Mã Xuyến.” Lúc nói ra mấy lời này Phượng Khuynh Ca nhìn thoáng qua Mạnh Lâm Phong: “A Nhiên vậy mà không ghét bỏ cô ta xấu xí.”
Trong thân thể của Tư Mã Xuyến đã có ma khí của cô, ma khí sẽ cắn nuốt sinh mệnh của cô ta, sẽ làm cho toàn thân cô ta thối rữa mà chết.
Phượng Khuynh Ca trong thấy được sự thương tâm trong mắt A Nhiên, đột nhiên cô muốn thành toàn cho người đàn ông ngốc nghếch này: “Lâm Phong, đem viên thuốc này cho hắn đi.”
Tư Mã Xuyến thật hạnh phúc, có thể có được người đàn ông như A Nhiên yêu thương. Ăn viên thuốc này, cô ta không thể khôi phục thân thể, nhưng mà sẽ không tiếp tục thối rữa nữa. Vả ại dung mạo cô ta sẽ hoàn toàn biến dạng so với người bình thường, đoán chừng ngay cả cô ta cũng không chịu đựng nổi. Như vậy cô ta liền sẽ ngoan ngoãn theo A Nhiên trở về rừng rậm nguyên thuỷ rồi.
Lúc Mạnh Lâm Phong đem viên thuốc giao cho A Nhiên, A Nhiên nhìn nhìn về hướng của bọn họ. Hắn hướng Phượng Khuynh Ca cúi người, không tiếng động cảm tạ cô.
Phượng Khuynh Ca gật đầu, hướng hắn vẫy vẫy tay, nói vói mấy người khác: “Đi thôi! Trước phải trị bệnh cho anh trai của Tiểu Thất Thất, sau đó sẽ tìm một chỗ non xanh nước biếc tu luyện, chúng ta phải làm tai hoạ, sống cả ngàn năm.”
“Chỉ cần có thể cùng Tiểu Ca ở cùng một chỗ, sống thêm một vạn năm cũng sẽ không nhàm chán. Bất quá, anh trai của anh có thể tu luyện hay không?” Phong Thất Hiên chờ mong nói: “Anh trai của anh vô cùng tuấn mỹ, em sẽ thích anh ấy, không bằng đem anh ấy cũng thu vào đi.”
“Phong Thất Hiên, cậu không muốn sống sao?” Lam Kiếm Tà xiết chặt đầu quyền, hướng hắn hét một tiếng.
Phong Thất Hiên cúi đầu thấp một hút, cười nhạo nói: “Bảo bối để ý nhất là hai tên tiểu tử đó, Mạnh Lâm Phong cùng hai tên tiểu tử đó lại có giao tình, nắm đấm của anh cứng rắn nhất, tôi nếu không tìm người giúp đỡ, chẳng phải bị mấy người khi dễ gắt gao sao? Còn có, tôi không phải tên Phong Thất Hiên.”
“Đã sớm đoán được cậu dùng tên giả mà.” Mạnh Lâm Phong lộ ra vẻ mặt kinh thường.
“Đây là bất đắc dĩ nha! Lúc trước người phụ nữ đó muốn tôi đến gần Tiểu Ca Nhi, còn phải sử dụng mỹ nam kế với cô ấy. Hắc hắc.... tên thật của tôi là Lâm Hiên.”
“Lâm Hiên, anh trai của anh tên Lâm Liễu có phải không?”...Két.... Phượng Khuynh Ca dừng xe ngay, bánh xe ma sát xuống đường tạo ra âm thanh khó nghe.
“Làm sao em biết.” Phong Thất Hiên nghi hoặc nhìn cô.
Phượng Khuynh Ca nhìn phương xa, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô làm sao không biết. Ở trong nguyên tác, Lâm Hiên cũng là một trong số những người trong hậu cung của Tư Mã Xuyến.
Lâm Hiên, Phong Thất Hiên, Tiểu Thất, Tần Ngũ, còn có một bộ đội đặc công soái ca, toàn bộ bọn họ đều chung tình với Tư Mã Xuyến.
Nhưng mà cô vốn là con bướm* cải biến vận mệnh của vật hy sinh nữ phụ, cũng hoàn toàn sửa lại nhân sinh đầy diễm phúc của Tư Mã Xuyến.
[ Ý là Hiệu ứng bươm bướm đó mà.]
Trong thế giới này, Lâm Hiên cùng Tư Mã Xuyến không có quá nhiều liên quan, cái tên đặc ông soái ca kia cũng trở thành vật hy sinh.
Bất quá cô cũng phải cảm tạ đại thần đã cho cô một cơ hội như vậy. Có thể gặp được anh hai cùng Bạch ca ca, cô đã cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất rồi.
“Trở về đi, đột nhiên em muốn vẽ tranh nude! Anh ca ca, anh còn chưa thấy được bản lĩnh của em đâu, sau khi trở về người đầu tiên em vẽ sẽ là anh.”