Bên trong biệt viện trưởng lão của Tần phủ.
Một lão giả đang đứng đọc tin tức trong ngọc giản, đọc xong hai mắt hung quang lạnh lẽo, lão viết vội: "Tạm thời án binh bất động, cẩn thận hành sự".
Rồi đưa cho thủ hạ đưa đi.
Mấy cái thế gia khác bây giờ cũng xôn xao nghị luận về chuyện này, bọn họ cũng muốn xem xem thật sự trong cái chuyện này còn có âm mưu gì khác không, chuyện này quả thật còn nhiều uẩn khúc ?
...
Mấy người Tần Vũ đi được một đoạn, liền dừng lại nói lời cáo biệt, bọn họ ai cũng có việc riêng, không tiện đi chung, hơn nữa Tần Vũ còn một chuyện phải làm.
Nói đoạn, Tần Vũ cho thủ hạ lui ra đằng xa chờ mình, một mình hắn ở lại trò chuyện đôi câu với ba nàng:
- Đa tạ các nàng đã ra tay tương trợ, Tần Vũ ta nguyện dùng thân báo đáp các nàng cả đời!
- Vô sỉ! Ai cần tấm thân đê tiện của huynh chứ!
Ba nàng nhao nhao chửi, cái tên này quả thật là mặt dày!
Nói đoạn hắn bỗng hôn chụt, chụt hai phát lên trán Uyển Nhi và Nguyệt Nhi, hắn nói:
- Đây là thưởng cho hai nàng, trợ uy cho ta.
Long Vũ Âm nhìn thấy cảnh này, trong lòng thẹn thùng, không lẽ hắn cũng định hôn ta?
Chụt!
Hắn vậy mà hôn trán của nàng thật a!
Nàng giật mình tung cước đá vào hạ bộ của hắn, nhưng mà lần này Tần Vũ đã có chuẩn bị, bỗng dưng vô thanh vô thức hiện ra ở đằng sau lưng nàng.
Bành! một cái thanh thúy, hắn vỗ mông của Long Vũ Âm, làm cặp mông căng bóng của nàng nảy qua nảy lại một hồi.
- Ngươi! Dâm tặc, vô sỉ.
- A ...!dâm tặc!
Mấy nàng nhao nhao khoa tay khoa chân, miệng chửi loạn xạ.
Uyển Nhi và Nguyệt Nhi thoáng chốc nhìn sang Long Vũ Âm, quả thật cái mông nàng nhìn thật hấp dẫn a!
Còn hắn thì đã phi thân như bay chạy đi, lập tức tập hợp cùng thủ hạ, thi triển Bách Quỷ Dạ Hành vô thanh vô tức biến mất trong sâm lâm.
...
Chuyện là hôm qua Tần Vũ trong lúc giao chiến với đám người Tu Nhai, vô tình phát hiện ra dị bảo trong một động truyền thừa ở vách Phong Sát.
Bây giờ hắn đang cấp tốc di chuyển qua bên đó xem xét tiến vào.
Còn về thủ hạ, Tần Vũ phân phó cho bọn hắn chia nhau ra thu thập thảo dược và bảo vật, tránh lãng phí một hồi cơ duyên.
Bên trong động truyền thừa, Trịnh Tuấn Hào đột nhiên mở mắt, khí tức của hắn bây giờ đã thay đổi hoàn toàn, chính thức đột phá Hóa Thần kỳ nhất trọng thiên.
Hắn lớn hơn Tần Vũ tận 10 tuổi vậy mà bây giờ mới là Hóa Thần kỳ nhất trọng thiên, tốc độ tu luyện như vậy quả thật là hơi chậm so với đám con cháu thế gia.
Từ nhỏ Trịnh Tuấn Hào đã không ưa thích đánh nhau, hắn thích cầm kỳ thi họa, hơn nữa thích giao lưu kết giao hảo hữu, hòa hòa khí khí hợp tác làm ăn sinh khí.
Bởi vì bản tính hắn như vậy mới bị người ta khinh nhờn mà xảy ra một màn truy sát như hôm qua, nếu hắn bá đạo như Tần Vũ, thì người khác cũng phải dè chừng hoặc âm thầm liệu sự mà làm, chứ nào dám công khai phản phúc như vậy.
Hắn siết chặt nắm đấm, hắn thề tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra một lần nữa.
...
Tần Vũ nhìn xuống dưới vách Phong Sát, cẩn thận dùng dò xét phát hiện có một phiến đá nhô ra trước cửa động, sau một lúc lâu thăm dò bên dưới, thấy đã an toàn, Tần Vũ mới phi thân đáp xuống phiến đá.
Bởi vì tinh thần lực hắn mạnh mẽ dị thường liền phát hiện trong động phủ có người.
Tần Vũ liền lập tức thu liễm khí tức, từ từ bí mật tiến vào trong.
Lúc này Trịnh Tuấn Hào đang điều chỉnh khí tức, hấp thu phần dược lực còn lại chữa nốt phần thương thế còn lại.
Hôm qua hắn tiến vào đây thuận lợi đạt được truyền thừa của một lão giả Hợp Thể kỳ đỉnh phong, cũng không phải là to tát gì nhưng cũng giúp hắn chuyển nguy thành an.
- Ai?
Bởi vì bây giờ Trịnh Tuấn Hào hắn nắm giữ trận pháp bảo vệ động phủ này trong tay, nên lập tức cảm ứng được sự hiện diện của Tần Vũ.
Tần Vũ trong lòng lập tức tính toán, khí tức của hắn đã thu lại cực điểm, trừ phi là cao thủ Hợp Thể kỳ trở lên mới phát hiện được, nói như vậy, nếu người bên trong đã phát giác ra Tần Vũ thì hẳn đã nhận được truyền thừa, nắm giữ pháp trận bảo vệ động phủ.
Đánh nhau trong đây chắc chắn sẽ thiệt thòi, hơn nữa khí tức của hắn lại là Hóa Thần sơ kỳ, nên Tần Vũ quyết định đường đường chính chính bước ra, tính toán cẩn thận từng bước đối sách, xem xem đối phương muốn làm trò quỷ gì, hơn nữa bày ra trên bộ mặt phong thái chính nhân quân tử, khí khái đạo mạo vô cùng, đoạn hắn ra dáng nho nhã thư sinh nói:
- Xin huynh thứ lỗi cho, ta không có ý mạo phạm huynh, ta là vô tình đi lạc vào đây.
Di!
Xong cả hai lập tức nhận thức nhau, bởi vì trên quần áo của họ có gia huy của thế gia, hơn nữa lại có ngọc bội thân phận đặc biệt.
- Thứ cho tại hạ đường đột, không biết đệ có phải là Tiên Kiếm Tần Vũ uy danh đỉnh đỉnh Trung Thổ.
- Ahaha… quả thực là đệ, bất quá đó chỉ là danh hào người đời gọi đệ như vậy thôi, đệ còn chưa đạt đến trình độ ấy.
- Tại hạ Trịnh Tuấn Hào, đích hệ thiếu chủ Trịnh thế gia Tây Vực.
Hai người bọn họ cẩn thận dò xét lẫn nhau, thấy đối phương không ý đánh mình nên không khí bây giờ hòa hoãn đôi chút.
Nói chuyện đôi câu, bỗng Trịnh Tuấn Hào nói:
- Không giấu gì Tần đệ, truyền thừa trong này ta đã đoạt lấy rồi, hơn nữa bảo vật trong này ta cũng không thể nhường đệ.
- A … bảo vật nhiều như vậy không gian giới chỉ của huynh sợ cũng không chứa hết a! Để ta giúp huynh mang ra ngoài một tay.
Vô sỉ! Trịnh Tuấn Hào thầm mắng trong lòng một câu, bất quá Tần Vũ nói không sai, thật sự mà nói Trịnh Tuấn Hào cũng không thể nhét thêm, những vật quan trọng hắn đã lấy hết rồi, nhưng mà tích lũy bên trong động phủ này vẫn còn nhiều.
Bất ngờ hắn nói:
- Di! Hay là ta thấy thế này không bằng đệ bán cho ta không gian giới chỉ đi.
Tần Vũ nghĩ nghĩ một hồi, bất ngờ giơ 5 ngón tay, Trịnh Tuấn Hào cười lớn:
- Không ngờ đệ hào sảng như vậy, 5 vạn, cái giá này ta mua, mặc dù đắt gấp đôi bình thường nhưng bây giờ là đáng a.
- Uy! Huynh hiểu lầm ý ta rồi!
- 50 vạn ?
Tần Vũ lắc đầu nói:
- 500 vạn!
- Di! Đệ thật biết làm ăn nha, 500 vạn, không ấy ta bán những vật còn lại trong cái động phủ này cho đệ với cái giá này đi.
Tần Vũ nghĩ nghĩ, đống bảo vật và đan dược còn sót lại trong này, trị giá không quá 300 vạn, nhưng mà hắn đặc biệt chú ý cái kiếm rỉ sét ở trong góc tường kia.
[Thần Nhãn] là soi đến cái kiếm này.
- 200 vạn, huynh đồng ý thì đệ mua.
- 400 vạn, đệ đồng ý thì huynh bán.
Trịnh Tuấn Hào cò kè mặc cả, bất giác hai người như hai lão bán cá ở chợ cò kè qua lại.
- 300 vạn, thành giao.
- A … cái giá này thật thiệt thòi cho đệ quá mà!
Tần Vũ lòng đau như cắt nói, hắn cũng là gấp gáp mua lại cái động phủ này, sợ cò kè qua lại, hơn nữa ở lâu Trịnh Tuấn Hào nắm trong tay quyền điều khiển động phủ dễ sinh biến cố.
Mặt khác, Tần Vũ sợ hắn để ý đến thanh kiếm rỉ sét nên mới đau lòng bỏ ra cái giá này để thu động phủ tới tay.
- Sảng khoái, nếu lần sau ta tìm được động phủ nữa, ta lại đệ đến mua rác a!
- Haha … đệ không cần đâu a.
Tần Vũ ngượng ngạo nói.
Trịnh Tuấn Hào thật cẩn thận nhìn lại một lượt động phủ nữa, bởi vì đột nhiên Tần Vũ bỏ ra cái giá 300 vạn mua lại đồ trong này làm hắn sinh nghi.
Bất quá không có phát hiện thêm được bảo vật gì hắn mới an tâm cho Tần Vũ thu gom.
Thoáng chốc Trịnh Tuấn Hào trợn mắt há mồm, cái tên Tần Vũ này vậy mà dọn sạch sẽ động phủ, đến cộng lông cũng không còn.
Hắn đúng là vết đến tận cùng 300 vạn đi.
“Đúng là sạch như chó liếm a!”
- Huynh tự nhận dọn bảo trong động phủ xa xa không bằng đệ.
Tần Vũ vô sỉ cười lớn nói:
- Ha ha, đa tạ huynh quá khen!
[Đinh! Ký chủ nhận được Thần cấp binh khí rỉ sét – không thể tu bổ]
[Đinh! Nhỏ máu nhận được kỹ năng bán thần cấp độ truyền thừa]
[Đinh! Thu thập bảo vật nhận được:
10 điểm sức mạnh
10 điểm nhanh nhẹn
10 điểm thể chất
0.1% tỷ lệ may mắn]
Hời to, trong lòng tần vũ thầm nghĩ, Địa Cấp công pháp tối thiểu giá 2 vạn, tương tự Thiên cấp công pháp giá 10 vạn, còn bán thần cấp công pháp lại là chuyện khác, trực tiếp là 100 vạn, bởi vì uy lực của nó mạnh gấp mấy chục lần thiên cấp, nắm trong tay mấy kỹ năng bán thần cấp độ, Tần Vũ càng biết rõ điểm chênh lệch này.
Diệm Cơ trong ngọc bội cũng lắc đầu ngao ngán, thở dài không thôi, làm sao nàng lại đi theo một thân chủ vô sỉ bực này như Tần Vũ cơ chứ, ngày xưa đúng là mù mắt mà!
…
Trịnh Tuấn Hào vừa đi vừa nghĩ, cái tên Tần Vũ này thật là thú vị, hơn nữa hắn cảm thấy Tần Vũ rất đáng để kết giao.
Hai mắt hung quang mãnh liệt, Trịnh Tuấn Hào bắt đầu tìm kiếm Tào gia và Thủy gia đệ tử.