Ba ngày sau, phía Đông Nam, Nhân Tộc Vực.
Tần Vũ đứng trên lưng của Tam Long bóp nát ngọc giản trong tay, đôi mắt đăm chiêu nhìn xa xăm về phía trước.
- Phía Bắc ư, quả nhiên là như vậy!
Điều này cũng nằm trong dự đoán của Tần Vũ, phía Nam của Nhân Tộc Vực đều nằm trong sự kiểm soát của Tần Vũ, nếu đối phương muốn trốn khỏi sự truy lùng của hắn và tông môn, chỉ có thể đi qua lãnh thổ của ma tộc, hoặc tiến về phía Bắc mà thôi.
Dựa theo tình hình tu vi của Khương Duy Ninh, Tần Vũ liền đưa ra phán đoán rằng hắn sẽ đi về phía Bắc, Tần Vũ liền ra lệnh cho thủ hạ bên dưới chú ý động tĩnh ở phía này nhiều hơn.
Hồng Lâu và Ám Dạ Hành làm việc cực kỳ mau lẹ, chỉ trong ba ngày thời gian đã truy vết tới phương hướng bỏ trốn của Khương Duy Ninh, nhưng đáng tiếc lại để mất dấu ở phía Bắc, bây giờ không có cách này truy tìm tiếp, vì ở đó, không có căn cứ tình báo và nhân thủ tiếp ứng.
Tần Vũ thở hắt ra một hơi, đôi mắt ánh lên sự sắc bén, thông tin tình báo, dù là ở đâu, ở thời kỳ nào và đối với bất kỳ ai cũng đều quan trọng, chỉ cần có đầy đủ thông tin, mọi sự liền dễ dàng.
Thời hiện đại đã cho hắn biết rằng thông tin cực kỳ quan trọng, cho nên những năm vừa qua, hắn không ngừng hướng dẫn Ám Dạ Hành và Hồng Lâu sắp xếp, lưu trữ và mã hóa tất cả các thông tin quan trọng.
Chỉ có điều, phạm vi mạng lưới tình báo của Ám Dạ Hành và Hồng Lâu vẫn còn hạn chế, âu cũng là hữu tâm vô lực, bây giờ cũng chỉ có thể từng bước tiến hành mà thôi.
Hắn đề mấy chữ lên ngọc giản rồi đưa cho thủ hạ.
“Tiếp tục thám thính, đưa Khương Duy Ninh vào mục tiêu cấp tối cao để theo dõi”
Tên thủ hạ nhận thông tin trong ngọc giản, lập tức hít vào một hơi thật sâu, cấp độ tối cao là cấp độ đánh giá cao nhất theo khung bậc xếp hạng đối thủ của Tần Vũ đề ra.
Bởi vì Tần Vũ tuyệt đối không mong muốn tên họ Khương có cơ hội phát triển lớn mạnh, nên liền quyết định đưa hắn vào mục tiêu theo dõi cao nhất của tổ chức, hòng không để hắn lọt lưới.
Phi hành thêm một đoạn thời gian, thành lũy phía nam đã xuất hiện trong tầm mắt, con người ở nơi đây cũng dần quen với sự hiện diện của Hắc Ám Trường Dạ, nhưng trên gương mặt của họ, hằn rõ nỗi nhọc nhằn và lo toan.
Dã thú bị bóng đêm nuốt chửng, số lượng giảm sút, làm cho việc săn bắt trở nên khó khăn hơn, nhiều gia đình tầng lớp dưới của xã hội, bắt đầu lâm vào kiệt quệ, chỉ trông chờ vào mấy sào ruộng chống đỡ qua ngày.
Thành chủ của thành lũy phía nam, lúc này đang vô cùng ngưng trọng đứng ở trên tường thành, chuẩn bị nghênh đón Tần Vũ.
Mới có mấy năm không gặp, thiếu niên Luyện Hư kỳ ngày đó, giờ đây đã là cao thủ Hợp Thể kỳ Lục trọng thiên, dù cho đặt chân ở bất cứ nơi đâu ở Nhân Tộc Vực đã được xem là cao thủ thuộc hàng ngũ đỉnh tiêm của một vực.
Phía chân trời, vân vụ cuồn cuộn, một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp không trung, mang theo uy thế của cường giả từ từ tiếp cận thành trì.
Lão thành chủ từ xa đã vui vẻ hô lớn:
- Cung nghênh Tần thế tử giá đáo!
Tu sĩ đứng trên tường thành cũng lập tức khom người cung kính đón tiếp Tần Vũ đang chậm rãi hạ xuống ở phía trước.
Xét về tu vi, hắn là cao thủ, xét về gia thế, hắn lại càng lợi hại hơn, Tần thế tử của Tần thế gia, đệ nhất gia tộc ở Nhân Tộc Vực, ai lại dám khinh suất cơ chứ.
Tần Vũ đứng trên lưng Tam Long, khẽ gật đầu, hắn nói:
- Đa tạ chư vị! Lần này Tần mỗ đến đây là có chút việc riêng, chỉ tiện ghé ngang qua đây!
Lão thành chủ, trong lòng có chút gấp gáp nói:
- Tần thế tử nếu có gì cần phân phó, lão thành chủ ta nhất định sẽ hết lòng phụng sự!
Tần Vũ nhẹ nhàng phi thân đáp xuống tường thành, thần thái phong vân đạm mạc, hắn từ tốn nói:
- Vậy phiền lão thành chủ, dẫn ta đi một vòng thị sát trận pháp nơi đây!
Lão thành chủ khom người, đưa tay ra hiệu mời hắn đi trước, lão nói:
- Mời thế tử!
Tần Vũ cất bước đi trước, lão vội vàng theo sau, vừa đi vừa nói:
- Nhờ sự viện trợ của tứ đại thế gia Đông Vực, trận pháp phòng ngự ở thành lũy phía nam đã gia cố xong, hiện tại đang có gắng bảo vệ mùa màng ở phía ngoài thành.
Tần Vũ khẽ nhíu mày, hắn hỏi:
- Có việc gì sao?
Lão thành chủ được hắn mở đường, liền nói:
- Bẩm thế tử, không giấu gì ngài, mấy năm nay Hắc Ám Trường Dạ hoành hành, dã thú bình thường bị diệt sạch, số lượng ít ỏi, thời tiết lại không mấy thuận lợi, mùa màng có chút kém, dân chúng ở dưới ăn không đủ no …!
Giọng lão không to không nhỏ, chất chứa phiền muộn, lão tu hành và gắn bó ở đây cũng đã lâu, sớm sinh ra tình cảm, nhìn tình cảnh trước mặt có chút không nỡ.
Hơn nữa, lão cũng có cơ hội tiếp xúc một số chuyện bí mật, lão càng rõ, càng về sau, Hắc Ám Trường Dạ càng dữ dội, bây giờ những sinh vật quỷ dị đó còn chưa công thành, nhưng sau này, lại là chuyện khác, nên lão không thể không tranh thủ xin thêm sự hỗ trợ từ các đại thế gia.
Tần Vũ khẽ gấp cái quạt trong tay, hắn nói:
- Ta sẽ thông tri về gia tộc, phái trận pháp sư sang đây hỗ trợ các ngươi thêm một chút, còn về phần lương thực, ta sẽ cho người hỗ trợ ngươi thông thương với phía tây, để các ngươi có thêm lương thực tích trữ.
Lão thành chủ khom người cung kính:
- Đa tạ Tần thế tử hỗ trợ!
Tần Vũ khẽ gật đầu, hắn đi vòng quanh thành, nhìn qua một lượt trận pháp bố trí ở nơi đây, trong lòng cũng có mấy phần đồng tình.
Trận pháp bố trí ở chỗ này tuy không phải là loại cao cấp, nhưng đủ để chống đỡ những đợt thú triều tầm trung, dùng để đối phó với những công kích đợt đầu của Hắc Ám Trường Dạ thì vẫn đủ, duy có điều, về sau vẫn là khó nói.
Tu sĩ ở trong thành, lâu lâu hiếu kỳ nhìn về phía Tần Vũ và lão thành chủ, bọn họ cũng to nhỏ nghị luận lý do Tần Vũ đến đây.
Lão thành chủ bạo gan nói:
- Thưa thế tử, tại hạ muốn gia trì trận pháp thêm một tầng, mong được thế gia hỗ trợ!
Tần Vũ chậm rãi rảo bước trên tường thành, hắn nói:
- Cái giá để gia trì thêm một tầng trận pháp cho cả thành trì như thế này là không nhỏ, đủ để ngươi và gia tộc tìm đến thành trì lớn ở phía Bắc lần nữa lập nghiệp, ngươi đã quyết định kỹ chưa?
Lão thành chủ cùng mấy vị tộc trưởng thở dài trầm mặc, qua hai ba nhịp thở, lão chậm rãi nói:
- Âu cũng là quê hương, khó lòng mà từ bỏ, mong thế tử thành toàn cho lão già này!
Tần Vũ khóe miệng khẽ cười, hắn nói:
- Tần thế gia ta chỉ lấy tiền nguyên liệu!
Lời hắn vừa nói ra, làm mọi người lập tức chấn động, lão thành chủ và mấy vị tộc trưởng ở đây, quỳ rạp trên tường thành, cung kính nói:
- Đa tạ Tần thế tử ban ân!
Gia Cát Thường Hi chậm rãi đi bên cạnh Tần Vũ, trong lòng cũng vui lây, khẽ liếc trộm hắn một cái, nam nhân của nàng, vẫn còn có chút lòng nhân từ a!
Tần Vũ không nói gì, chỉ cất bước đi tiếp, lão thành chủ vội vàng lật đật chạy theo sau tiếp chuyện hắn, giọng lão lúc này đã bớt phiền muộn hơn ban đầu, có lẽ khúc mắc trong lòng lão đã được cởi bỏ.
Tần Vũ chợt hỏi:
- Gần đây trong thành có phải có một nhóm tu sĩ liên tục tiếp cận Hắc Ám Trường Dạ không?
Lão thành chủ vội nói:
- Quả thật là có chuyện này!
Chuyện Tần Vũ vừa hỏi lão, được Ám Dạ Hành và Hồng Lâu ghi chép lại và thông báo lên trên, hắn vô tình xem qua, chuyện này chẳng qua là một chút chuyện nhỏ nhặt, nhưng hắn lại cảm thấy là lạ, muốn hỏi thăm thêm một chút.
Tần Vũ trầm giọng hỏi:
- Ngươi có rõ bọn chúng đang làm cái gì không?
Lão thành chủ vội đáp lời:
- Chuyện này tại hạ cũng không rõ!
Tần Vũ thở ra một hơi trầm mặc, hắn nói:
- Được rồi, ngươi cho người chú ý bọn chúng một chút!
Tần Vũ chợt nhớ về Âm Thi Tông ngày trước, nhưng mau chóng gạt bỏ suy nghĩ này ra một bên, bởi vì truyền thừa của Âm Thi Tông đã bị lão Thái bà chôn vùi cùng với bí cảnh.
…
Màn đêm nhanh chóng phủ xuống Thiên Huyền Đại Lục, mặt trời vừa khuất sau rặng núi, làn khói xám lập tức tràn ra từ sâu trong táng địa, nhanh chóng lan ra khắp nơi, chỉ thoáng chốc đã lan đến rìa hào quang của Thần tượng.
Bích Dao nhíu mày, quan sát kỹ xung quanh, nhưng cũng chưa thể đưa ra phán đoán chính xác nào, chỉ có thể đoán rằng, đây có lẽ là một phần của pháp tắc lĩnh vực.
Bích Dao lên tiếng:
- Có lẽ là lĩnh vực!
Tần Vũ hỏi lại:
- Lĩnh vực?
Nàng khẽ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, nhưng nếu bao phủ cả phạm vi rộng lớn như thế này, ít nhất cũng phải là cổ thần.
Nghe nàng nói như vậy, Tần Vũ liền xâu chuỗi nhiều thứ lại, hắn chợt hỏi bâng quơ, cố ý nói cho lão Thái bà nghe.
- Chẳng lẽ nơi này giam giữ một vị cổ thần?
Lão Thái bà khẽ biến sắc, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, sớm muộn gì hắn cũng biết đến chuyện này, nhưng không nghĩ, hắn lại thông minh đến vậy, chỉ qua một vài chuyện liền có thể đưa ra suy đoán như này, cũng đã là không tệ rồi.
Tần Vũ thấy lão Thái bà không lên tiếng, ánh mắt hiện tia tiếu ý, vậy là hắn đoán trúng được bảy phần của câu chuyện nơi đây rồi.
Tần Vũ bước ra khỏi thần quang của Thần tượng, bước vào bên trong làn sương xám trắng, mảnh vỡ thần tượng trong người hắn, lập tức phát sáng, đẩy lùi đi làn sương bao bọc hắn vào bên trong.
Bích Dao khẽ hỏi:
- Chàng định làm gì?
Tần Vũ cười cười nói:
- Một chút chuyện riêng!