Nạp Lan Tuyết trong lòng nặng trĩu tâm tư, ở tinh cầu của nàng, Nạp Lan Tuyết cũng được xem là một trong thập đại thiên kiêu đời này, dù tu vi chỉ là Hợp Thể kỳ tam trọng thiên nhưng nàng có thể hạ được ác ma Quỷ Chân Tiên Hợp Thể kỳ ngũ trọng thiên, ấy vậy mà đụng phải hắn, nàng lại không có lực hoàn thủ.
Trong lòng nàng rối như tơ vò, nước mắt cứ lặng lẽ rơi, nàng thu mình, hai tay ôm chặt đầu gối, ngẩn ngơ nhìn cái nhẫn ngọc trên tay, đến cả tên của hắn nàng còn chưa biết, chữ biết hắn họ Tần, thật là nghiệt ngã.
Ca ca của nàng, Nạp Lan Ngạo Thiên nhè nhẹ bước vào lều bồng, hắn thở dài nói:
- Thắng thua là chuyện bình thường, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!
Nạp Lan Tuyết vẫn như vậy, vùi đầu vào đầu gối khóc nức nở, nàng nói nghẹn ngào:
- Hắn quá mạnh, muội còn không kịp gọi pháp tướng, dị hỏa cũng không gây ra được tổn thương cho hắn.
Ngạo Thiên khẽ nhíu mày, hắn biết thực lực của muội muội mình, nếu quả thật như nàng nói, tên này mạnh khủng bố đến bực nào đây, Ngạo Thiên nói bậy nó bạ an ủi nàng:
- Ài, dù sao hắn cũng là Hợp Thể đỉnh phong kỳ, muội thua cũng không oan, cố …
Nạp Lan Tuyết cắt ngang lời hắn nói:
- Hắn, … hắn chỉ là Hợp Thể sơ kỳ … hu hu
Ngạo Thiên thoáng giật mình, cái này quả là khoa trương, hắn chợt nhớ lão tổ trong nhà ngày trước truyền tin xuống có nói, ở tinh cầu khác có thể còn huyết mạch từ thời bàn cổ, cho nên lần này vào thông thiên địa cung phải cực kỳ cẩn thận.
Ngạo Thiên nói:
- Muội có nhận ra đặc điểm huyết mạch của hắn không?
Nạp Lan Tuyết cố gắng nhớ lại, nàng nói:
- Muội không biết!
Ngạo Thiên thở dài, lại gần vỗ về tiểu muội của mình, nếu đối phương có ác ý hẳn là nàng đã chết, vẫn giữ cái mạng chứng tỏ còn có thể nói chuyện được.
Lúc này Mã Hồng Tuấn đang dẫn theo thủ hạ truy tìm tung tích của Tần Vũ, một trong những thế lực hắn xác định là có dính líu đến Sinh Mệnh Chi Tuyền, ba ngày tiếp theo rất khó hành động, vì lúc này hầu như tất cả các thế lực lớn sẽ tập hợp lại cùng một chỗ, sử dụng thần hồn chúc phúc đạo đài và bảo đan để nâng cấp tu vi.
Cho nên muốn đắc thủ chỉ có thể ra tay trong tối nay hoặc phải chờ ba ngày sau, nhưng tối nay hắn lại cho rằng là thích hợp nhất, nếu đối phương có liên quan đến Sinh Mệnh Chi Tuyền, tất nhiên những ngày cuối phải ráo riết tham gia tranh đoạt bù lại thời gian bị bỏ phí.
Chính vì lẽ đó, tối ngày hôm nay cũng là lúc đối phương suy kiệt đến cực điểm, hơn nữa, phải ráo riết di chuyển về nơi tập hợp, không có thời gian nghỉ ngơi, đồng thời sẽ suy nghĩ các thế lực khác cũng hành động như vậy, mà có chút lơi là cảnh giác.
Đây là chính là cơ hội tuyệt vời để cho hắn ra tay.
Hơn nữa, hắn cũng muốn xác thực chuyện thủ hạ cứ đến gần thế lực Tần Vũ là lại bị giết mất, dù có làm cách nào đi nữa vẫn bị đối phương phát giác, phạm vi an toàn là năm dặm.
Mã Hồng Tuấn ra lệnh:
- Sử dụng chiến lược đột kích thần tốc để oanh sát địch nhân, không được chần chừ, hiểu chưa?
Thủ hạ dưới trướng của hắn đồng loạt hô to:
- Rõ!
Cơ Huyền Tử trong lòng có dự cảm không lành, hắn nói:
- Tần sư đệ, ta có dự cảm không lành!
Tần Vũ khẽ nhíu mày, hắn nói:
- Vậy chúng ta đẩy nhanh tốc độ thôi!
Tên đầu trọc xoa xoa cái đầu rồi nói:
- Ta cũng có cảm giác có người nhằm vào chúng ta.
Cả ba người đồng loạt gật đầu, bọn họ vừa trải qua chiến đấu với Nạp Lan Tuyết và ma tộc, tình hình cũng không khả quan, bây giờ mà gặp tập kích quả là khó khăn vô cùng.
OÀNH! OÀNH!
Tần Vũ dùng [Thần Nhãn] cảnh giác nhìn ngó xung quanh, đột nhiên Tần Vũ quát lớn:
- Có địch nhân tập kích!
Đối phương lao đến rất nhanh, theo đà này tầm hơn một khắc nữa sẽ đuổi kịp đám người Tần Vũ, nhìn đội ngũ bị thương không nhẹ, Cơ Huyền Tử nói:
- Chia thành hai nhóm, nhóm yếu nhất cố gắng liên lạc viện binh, nhóm còn lại chặn hậu cầm cự chờ cứu viện.
Tần Vũ gật đầu hắn nói:
- Bách Quỷ binh đoàn bây giờ chiến lực cũng chỉ còn một nửa, đành phải như vậy, Hoa huynh, phiền huynh một hồi khổ chiến rồi.
Hoa Hướng Tâm cười nói:
- Không sao, binh đến tướng ngăn, ha ha, ta vẫn còn sung sức lắm!
Hắn nói như vậy nhưng trong lòng có chút lo lắng, thế công của địch mạnh như vũ bão, hơn nữa, theo tốc độ này hẳn là có chuẩn bị kỹ lưỡng rồi mới tiến đến, không phải dễ đối phó.
Tần Vũ cắn răng nói:
- Sử dụng đội hình phòng ngự, tuyệt đối không sính cường!
Bách Quỷ binh đoàn lập tức ồ ạt tản ra, chia đều thành 3 đội, hình thành thế phòng thủ hình mai rùa, chiến lực đỉnh tiêm đứng đầu, những người còn lại sẽ yểm trợ, bọn họ đã sớm nhận ra trận này là một trận khổ chiến.
Cơ Huyền Tử nhìn Bách Quỷ binh đoàn mà đỏ mắt thèm khát, hắn cũng mong mình có một lực lượng tinh nhuệ, dũng cảm như vậy, tiếc là đội ngũ của hắn vẫn còn kém một chút.
Cơ Huyền Tử phân phó thủ hạ:
- Hỗ trợ Bách Quỷ binh đoàn phòng thủ!
Đám thủ hạ hô rền vang:
- Rõ!
Tần Vũ giương lên Nhật Nguyệt Tinh Cung cùng với Hoa Hướng Tâm thi triển Phục Hổ La Hán Tiễn cản thế tiến công ồ ạt của đối phương lại, đồng thời cũng muốn mượn chiêu này chấn nhiếp ý chí của địch nhân.
Trời xẩm tối, ánh sáng cũng lờ mờ yếu hẳn đi, có là thợ săn lành nghề đi chăng nữa, đến giờ này cũng phải xuống đến chân núi, hung hiểm lắm cũng phải đến lưng chừng núi, nếu không chỉ thêm hai ba khắc sau, bóng tối sẽ bao trùm hết thảy, cực kỳ hung hiểm.
Một đường cam sắc vụt sáng trong không trung, chớp mắt oanh kích đến phía Mã Hồng Tuấn, hắn thân chinh bách chiến, lập tức phân phó:
- Kim Quy trận, ngự!
OÀNH! UỲNH UỲNH! BÀNH!
Tần Vũ từ xa nhìn thấy một màn này, tặc lưỡi một cái, đội ngũ đối phương vô cùng thiện chiến, dường như là con nhà binh, hơn nữa, một chiêu này hẳn đã bị bọn chúng thăm dò ra được, sớm đã có chuẩn bị.
Chuyện bị đối phương thu thập tình báo, cũng không phải là chuyện gì lạ, chính Tần Vũ hắn cũng thu thập tình báo của các thế lực bên trong Thông Thiên Địa Cung này, thì tất nhiên những thế lực khác cũng sẽ làm như vậy, chỗ này không phải chỗ dạo chơi.
Cửu trùng tiễn đụng vào quang mang phòng ngự, ầm ầm bạo nổ, hỏa diệm bao trùm một vùng rộng lớn hơn hai trăm trượng, sóng nhiệt lan tỏa gần một dặm, sát thương vô cùng lớn, hơn chục người bị thương nhẹ, ba bốn người chủ trận Kim Quy bị trọng thương, ho ra búng máu lớn, lảo đảo lùi lại.
Mã Hồng Tuấn trong lòng cũng khen ngợi Tần Vũ một câu, “thật mạnh”, nói rồi hắn lập tức phân phó:
- Đối phương chiến lực rất mạnh, toàn lực ứng phó, không được khinh nhược!
Một tiếng “rõ” rền vang không trung, thủ hạ của hắn nhanh chóng xốc lại tinh thần, ồ ạt lao lên, một tên thủ hạ Hợp Thể kỳ đỉnh phong, gọi ra pháp tướng, đối chọi với huyễn ảnh của Phục Hổ La Hán trong hư không, ánh sáng kim sắc của phật quang, chiếu rọi một vùng rừng rậm rộng lớn.
Tần Vũ và Cơ Huyền Tử đồng thời quát lớn:
- Sẵn sàng chiến đấu!
Dứt lời, hai bên lao vào đánh nhau dữ dội, Hoa Hướng Tâm quấn lấy Mã Hồng Tuấn mà chiến đấu, Tần Vũ và Cơ Huyền Tử hỗ trợ thủ hạ chống đỡ với ba mươi mấy cao thủ Hợp Thể kỳ của đối phương.
Đội ngũ của Tần Vũ vừa chiến đấu vừa lui dần về phía điểm tập kết, Bách Quỷ binh đoàn vốn đã bị thương, sức chiến đấu giảm sút, liên tiếp bị ép lùi, đội ngũ của đội phương phải nói cực kỳ thiện chiến, phối hợp cũng rất nhuần nhuyễn.
Tần Vũ hừ lạnh, Ngũ Hành Sơn đang phải phong ấn Sinh Mệnh Chi Tuyền cho nên hắn không thể gọi ra để chiến đấu, cho nên vô cùng thiệt thòi, bây giờ chỉ còn cách liều mình sử dụng Vạn Hồn Phiên chống đỡ, nếu không cứ đà này, viện binh chưa tới, toàn quân đã bị đối phương tiêu diệt.
Vạn Hồn Phiên sử dụng rất hao tổn tinh thần lực để khống chế, bởi vì phải chưởng khống vạn oan hồn, nên nếu vận dụng nhiều hoặc chiến đấu lâu dài sẽ sinh ra phản phệ thần hồn, ảnh hưởng ít nhiều, mặc dù đối với Tần Vũ về dài hạn mà nói lại không có ảnh hưởng gì, nhưng ngắn hạn, chung quy vẫn có tác động xấu, tỷ như pháp bảo phản phệ làm bị nội thương, hoặc thần hồn lực cạn kiệt.
Hơn nữa, lúc chiều hắn đã sử dụng Vạn Hồn Phiên trong thời gian dài, bây giờ sử dụng có chút miễn cưỡng.
Đắn đo suy nghĩ một hồi hắn quyết định phải mạo hiểm phá tử cục, nếu không, sẽ tổn thất vô cùng thảm trọng.
Diệm Cơ lên tiếng nhắc nhở hắn:
- Đệ nhớ phải cẩn thận!
Tần Vũ gật đầu, từ trong mi tâm một cái hồn phiên nhanh chóng xuất hiện, Vạn Hồn Phiên vừa hiện, không khí lập tức trở nên âm u quỷ dị, kết hợp với đêm đen, càng làm cho pháp bảo trở nên hung tàn.
Ý niệm vừa động, vạn oan hồn ồ ạt lao vào địch nhân, oán khí và tử khí dày đặc bám vào bọn chúng.
Mã Hồng Tuấn mặt đanh lại, hắn hét lớn:
- Mau giết tên điều khiển pháp bảo!