Trên đỉnh núi, sương mù lượn lờ, một hắc y nhân cúi đầu cung kính nói với chủ tử của hắn:
- Chúng ta đã tổn thất ba trinh sát, cuối cùng cũng xác định được vùng hoạt động của bọn chúng.
Thanh sam bào trung niên khẽ trầm ngâm, rồi nói:
- Đối phương cũng không phải hạng dễ chọc, cố gắng giữ khoảng cách, chuyện còn lại ta tự khắc có sắp xếp.
Hắc y nhân cúi đầu nhận mệnh rồi nhanh chóng rời đi để lại thanh sam bào trung niên đứng đó suy tư một mình.
“Thú vị, quả là thú vị, ha ha … Nạp Lan Tuyết chờ ta, ta sẽ mang nó dâng cho nàng”
Trong ba ngày tiếp theo, đội ngũ Tần Vũ liên tục truy quét tàn binh ma tộc rút lui ở vùng rìa phụ cận trung tâm thông thiên địa cung, đạt được thu hoạch không nhỏ, vậy mà thuận lợi thu đến tay mười viên Ngưng Thần Bảo Đan, cùng vô số công pháp, tài nguyên, và pháp bảo quý giá khác.
Thu hoạch này so với đánh giết hung thú cũng chỉ tương đương thậm chí có thể nói là ít hơn mà lại hung hiểm hơn nhiều lần, nhưng Tần Vũ muốn nhân cơ hội này tôi luyện lực lượng trung kiên của hắn, hòng nắm vững được phương pháp chiến đấu với đám ma tộc.
Mối thù truy sát hắn ngày đó, Tần Vũ vẫn còn nhớ kỹ trong lòng, rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ mang quân chinh phạt Ma Vực, trả lại gấp mười lần tổn thương bọn chúng gây ra cho hắn.
Trinh sát của Bách Quỷ binh đoàn, quỳ một gối, tay để trước ngực báo cáo với Tần Vũ:
- Thế tử, đã phát hiện tung tích của Thánh Tử ma tộc Thất Sát tông, bọn chúng bị thương không nhẹ, đang rút về phía Tây Nam.
Tần Vũ lạnh lùng nói:
- Dẫn đường!
Dứt lời, ba mươi mấy nhân ảnh dung nhập vào cái bóng của Tần Vũ, hắn đạp cước đuổi theo sát trinh sát của Bách Quỷ binh đoàn, Hoa Hướng Tâm cũng nhanh chóng phi thân bám sát theo Tần Vũ.
Đi theo Tần Vũ mấy ngày nay, tên đầu trọc thu hoạch cũng không ít, nên hắn quyết định cùng Tần Vũ hành sự, dẫu sao cũng đỡ nhàm chán hơn đi với đám suốt ngày lải nhải đạo lý làm người kia.
Cơ Huyền Tử cũng dẫn theo thủ hạ nhanh chóng theo sau trợ uy cho Tần Vũ vây sát đám ma tộc, đây cũng là cơ hội để bọn họ trả thù cho sư huynh, sư tỷ, sư đệ, và sư muội bị bọn chúng giết hại bấy lâu nay.
Duy Nhĩ Mục vừa di chuyển vừa liên tục vận chuyển ma công hồi phục nội thương trong cơ thể, trong lòng liên tục chửi rủa đám yêu tộc khốn nạn.
Lúc nãy, vốn định sau khi diệt sát đám hung thú thứ tư, bọn chúng sẽ lui về nghỉ ngơi, nào ngờ bị lũ yêu tộc tập kích, cướp đi bảo đan đã đành còn đuổi cùng giết tận, làm pháp tướng của hắn bị tổn thương trầm trọng.
Duy Nhĩ Mục trong lòng cảm giác bất an nồng đậm, hắn cắn răng dùng chân khí thúc đẩy tốc độ di chuyển đến cực hạn, nếu bây giờ gặp phải địch nhân oanh sát, đội ngũ của hắn sẽ bị tan rã trong phút chốc.
Thượng cổ Thất Sát ma tông, là tông môn thiên về sát thủ tuyệt học, lực công kích tương đối mạnh mẽ so với những tông môn khác, nhưng lão thiên công bằng, bù lại, họ phải đánh đổi lực phòng ngự, đây chính là điểm yếu chí mạng của bọn chúng.
Chính vì vậy, Thất Sát ma tông đệ tử thường hành sự ở những nơi có địa hình thuận lợi cho mai phục du kích tiêu hao địch nhân, tỷ như khu loạn thạch hiện tại, đây là do Duy Nhĩ Mục cố tình đi theo lộ tuyến này, để có thể vừa công vừa thủ khi có địch nhân tập kích.
Duy Nhĩ Mục nhìn sang Bỉ Bỉ Đông, rồi hắn nói:
- Bỉ huynh, ta có cảm giác như có ai đó đang truy theo chúng ta!
Bỉ Bỉ Đông trầm ngâm cẩn thận dùng thần thức dò xét xung quanh, nhưng vẫn không cảm nhận được gì, hắn nói:
- Duy huynh, ta không cảm nhận được gì khác thường ở xung quanh đây cả.
Duy Nhĩ Mục khẽ thở ra một hơi, đối phương là người của thượng cổ Huyễn Ma tông, thông thạo huyễn trận và huyễn pháp, phối hợp với Thất Sát tông rất tốt, nên hắn mới cố ý làm thân từ lúc vào đây, nhưng đối phương cũng rất giảo hoạt.
Cho nên lúc này, hắn cũng không có hoàn toàn tin tưởng vào đối phương, trong lòng âm thầm nâng cao phòng bị, hy vọng sẽ kịp thời rút lui về cứ điểm trước khi trời tối.
Mấy ngày nay ma tộc ở trong này liên tục tổn thất nhân lực, vô cùng thảm trọng, hơn nữa, cho đến nay vẫn chưa xác định được đối phương là ai.
Duy Nhĩ Mục cực kỳ mẫn cảm, hắn hét lớn:
- Tản ra!
Phục Hổ La Hán Tiễn bay nhanh như sấm, chớp mắt đã đến trước mặt Bỉ Bỉ Đông, kẻ đang vô cùng thờ ơ, bàng quan với mọi thứ xung quanh, đôi mắt hắn mở lớn, nhìn cửu trùng tiễn oanh tới chỗ của mình.
Là cao thủ Hợp Thể kỳ đỉnh phong, phản ứng của hắn rất nhanh nhạy, biết mình chạy không kịp, dứt khoát tế xuất cương khí hộ thể của cường giả Độ Kiếp kỳ chống đỡ.
Làm xong, Bỉ Bỉ Đông lập tức đưa hai tay che chắn vị trí trọng yếu, sau đó mới đạp cước tung người lên cao, trong trường hợp lực phản chấn mạnh mẽ hắn cũng sẽ bị chấn bay lên trời, còn có cơ hội xoay sở, đỡ hơn là bị đánh thẳng xuống mặt đất, sức sát thương sẽ lớn hơn rất nhiều.
Tần Vũ từ xa nhìn thấy động tác này của hắn, cũng phải thán phục đối phương một câu, trong tình huống nguy cấp như vậy mà vẫn có thể đưa ra quyết định sáng suốt.
BÀNH! UỲNH UỲNH! OÀNH!
Duy Nhĩ Mục chậm chạp, bị một chiêu này chấn bay thẳng xuống mặt đất, oanh ra một hố to, thân thể nứt toạc, vết thương cũ vết thương mới chồng chất, gãy liền ba bốn cái xương ngực, sắc mặt vô cùng khó coi, khục khặc ho ra hai ba búng máu lớn.
Hắn dứt khoát dùng huyết độn phù bỏ chạy, mặc kệ thủ hạ và huynh đệ của mình, bây giờ không phải là lúc hắn lo chuyện bao đồng.
Bỉ Bỉ Đông bị chấn bay, khóe miệng rỉ máu, hai cánh tay run rẩy không thôi, hắn kinh hãi nhìn về phía Tần Vũ, hai mắt trợn lớn, thét lên một tiếng dài:
- TẦN VŨ, NGƯƠI DÁM?
Sau đó nhanh chóng tế lên phi kiếm, một tay bắt lấy cố gắng ổn định thân hình và bám theo phi kiếm rời khỏi phạm vi chiêu thức của Phục Hổ La Hán Tiễn.
Tần Vũ cười nhạt, hắn không nói một lời, lập tức quăng Lôi Chấn Tử pháp bảo oanh kích Bỉ Bỉ Đông, một tia tử sắc lôi điện lao nhanh đến vị trí của đối phương, đánh thẳng lên phi kiếm của tên này.
Bỉ Bỉ Đông thấy vậy lập tức buông tay, vỗ một chưởng lên phi kiếm, mượn lực phản chấn đẩy hắn tách rời khỏi phi kiếm, hắn cười nhạt, nhìn Tần Vũ một cách khinh khỉnh.
Đồng thời từ mi tâm hắn bay ra một cái cấm phiên, huyễn ảnh nhanh chóng thành hình, bao bọc phạm vi hơn hai mươi trượng xung quanh, mượn thế hắn lập tức xoay người chạy trốn.
Chạy được vài bước, Cơ Huyền Tử phi hành song song với hắn, trên mặt Cơ Huyền Tử nở một nụ cười hoa hậu thân thiện làm hắn biến sắc, hét lớn:
- Cơ Huyền Tử, ngươi muốn hai tông khai chiến sao?
Cơ Huyền Tử gạt phăng lời của hắn:
- Người chết còn biết nói nhảm sao?
Bỉ Bỉ Đông mặt đen như đáy nồi, phun ra một luồng khói đen về phía Cơ Huyền Tử, rồi phân thân ra làm ba, chạy về ba hướng khác nhau, Tần Vũ từ xa quan sát cười lạnh, hắn nói lớn:
- Tên chạy về hướng Tây Bắc là hắn!
Bỉ Bỉ Đông giật mình kinh hãi, hắn hét thảm:
- Tần Vũ ta với ngươi không thù không oán việc gì phải đuổi tận giết tuyệt.
Duy Nhĩ Mục hiện tại bị tên đầu trọc chăm sóc cẩn thận, Hoa Hướng Tâm vừa đánh vừa vô sỉ nói:
- Đạo hữu, kiếp làm ma cơ hàn, để bần tăng hóa kiếp cho ngươi chuyển thế làm người!
Duy Nhĩ Mục hét lớn:
- Con mẹ nó, cút!
Bỉ Bỉ Đông thông thạo huyễn thuật cho nên Tần Vũ sẽ hỗ trợ Cơ Huyền Tử truy sát hắn, tránh cho thất thủ, Bỉ Bỉ Đông liên tục chửi rủa:
- Liêm sỉ của đám nhân loại các ngươi ở đâu, hai đánh một, có biết nhục không?
Tần Vũ cười nhạt, hắn nói:
- Được chúng ta chăm sóc, là phước phận tu hành ba đời của ngươi, ngươi lại chê sao?
Bỉ Bỉ Đông huy động cấm phiên thi triển huyễn trận hòng vây Tần Vũ và Cơ Huyền Tử lại, hắn nói:
- Con mẹ ngươi, cút!
Cơ Huyền Tử cười lạnh:
- Bỉ huynh, chúng ta đứng lại đàm đạo một chút, huynh đừng chạy nữa!
Bỉ Bỉ Đông giận đỏ mặt tía tai nói:
- Cút! Ta không muốn đàm đạo!
Tần Vũ một tay đánh tan huyễn trận, một tay thu lại cấm phiên của hắn, miệng vô sỉ nói:
- Bỉ huynh, cái phiên này ta thu, đa tạ huynh ban bảo!
Bỉ Bỉ Đông giật mình, hắn cố gắng thu hồi lại cấm phiên nhưng cấm phiên lại không cách nào thoát khỏi chín chín tám mốt sợi tơ đỏ như máu của Vạn Hồn Phiên.
Hai mắt hắn trợn lớn, nhìn chủ hồn của Vạn Hồn Phiên sau lưng Tần Vũ, kinh hãi không nói nên lời:
- Vô tận oán niệm chủ hồn, Tần Vũ ngươi … ngươi … ?
Tần Vũ cười nhạt:
- Ta làm sao?
Bỉ Bỉ Đông trên trán vã mồ hôi hột, cố gắng chạy trối chết, hắn bây giờ đang vô cùng hoang mang, tự hỏi liệu tên Tần Vũ có phải là Bàn Cổ Ác Thần chuyển thế hay không, tại sao lại có pháp bảo hung ác đến bực này.
Vạn oan hồn ồ ạt rít gào lao về phía Bỉ Bỉ Đông, chân khí xung quanh bị oán khí và tử khí làm cho dao động kịch liệt, hô hấp của Bỉ Bỉ Đông cũng bị ảnh hưởng, ma khí trong nội thể dao động không ngừng, buộc hắn phải phân tâm, điều chỉnh lại chân khí trong cơ thể.
Cơ Huyền Tử mượn thế, tế lên Thiên Băng Tuyết Liên, kết hợp với tử khí của Vạn Hồn Phiên phong bế ma khí và chân khí xung quanh người Bỉ Bỉ Đông, không khí xung quanh ba người phút chốc trở nên quỷ dị, nhiệt độ giảm xuống đột ngột lạnh đến thấu xương, mang đến cho tu sĩ cảm giác rợn người khiếp vía.
Thần hồn của Bỉ Bỉ Đông bắt đầu bị oán niệm làm cho dao động, hắn hoảng hốt tìm cách bỏ trốn, nếu ở trong này lâu hơn nữa hắn sẽ bị oán khí vây lấy, lại thêm mị lực của Cửu Vĩ Yêu Hồn chủ hồn làm ảnh hưởng, hắn sẽ không còn đường thoát thân.
Nạp Lan Tuyết từ xa nhìn thấy Vạn Hồn Phiên vô cùng tức giận, nàng hét lớn với thủ hạ:
- Mau theo ta, đồ sát tên ác ma đó!