Khí Vận Hệ Thống

Chương 307: 307: Oán Niệm Vong Xuyên Trảm






Tiếng cây đổ gục ầm ầm vang vọng khắp khu rừng dưới chân dãy sơn mạch phía Bắc, yêu tộc và nhân tộc chiến đấu vô cùng khốc liệt, tuy nhiên, nếu đứng từ xa quan sát liền nhận ra đây là một cuộc thảm sát yêu tộc.

Bành! Bành!
Chiến đấu đã trải qua hơn hai canh giờ, cũng dần đi đến hồi kết, Nhan Thế Vinh khắp người thương tích, hung ác nhìn tên nam tử trước mặt.

Lúc này, đám yêu tộc bị vây công hoàn toàn bất lợi, dần dần rơi vào thế hạ phong, Nhan Thế Vinh vừa giao chiến với Tần Vũ vừa đảo mắt nhìn quanh chiến trường, đội ngũ ba mươi mấy yêu tộc phút chốc bỏ mình hơn bảy tám người, tràng cảnh vô cùng thảm khốc, nhưng hắn không thể nào bỏ mặc tiểu muội mà rút lui.

Nhan Thế Vinh thiêu đốt tinh huyết bản mệnh và một trong chín hồn phách, sức mạnh tăng đột biến, toàn thân hỏa diệm hừng hực, tốc độ tăng gấp đôi lao về phía Nhan Như Ngọc hòng giải cứu nàng rồi bỏ trốn.

Nhan Như Ngọc thấy ca ca mình lao về phía này, trong lòng gào thét bảo ca ca nàng đừng qua đây, nhưng nàng bị phong bế và cấm khẩu, không nói nên lời, chỉ đành trơ mắt nhìn ca ca nàng đâm đầu vào cái bẫy của đám nhân loại.

ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG! … ĐOÀNG!
Hơn chục tấm Vạn Lôi Phù đồng loạt bạo nổ, hắc sắc lôi điện trùng trùng điệp điệp oanh kích lên thân thể Nhan Thế Vinh, khóe miệng hắn trào máu tươi, trên thân thể hơn chục vết cháy đen kịt dọc hai bên hông, trong vô cùng thảm liệt.

Chỉ còn năm trượng nữa là Thế Vinh đến được chỗ của muội muội hắn thì đột nhiên trước mặt hắn sương mù dày đặc, hắn hoảng hốt chạy loạn trong mê trận, liên tục dùng chín cái đuôi rực lửa trùng trùng điệp điệp oanh kích bốn phương tám hướng xua đi sương mù.

Tần Vũ thi triển Thủy Hóa Độ Trạch bao vây lấy hắn và Cửu Vĩ Yêu Hồ bên trong mê trận, Tần Vũ từ một bên đột kích con yêu hồ.

“Thất Tinh Bộ Sát Kiếm kỹ”
OÀNH!

Yêu hồ bị tập kích bất ngờ, lảo đảo ngã khụy trên mặt đất, di chuyển loạn xạ bên trong mê trận, cố gắng tẩu thoát ra bên ngoài, đột nhiên hai mắt hắn hung quang mãnh liệt, một cái hỏa cầu hình thành ở sau lưng hắn, chín cái đuôi chụm lại, liên tục truyền chân khí vào bên trong hỏa cầu.

Tần Vũ cảm nhận được nguy cơ nồng đậm, lập tức lui về xách theo Nhan Như Ngọc đạp liền bốn năm cước lùi ra xa hơn trăm trượng.

Lập tức tế lên Kim Quy Thuẫn đồng thời kích hoạt Huyết Lân Giao Long giáp hấp thụ lực lượng của một chiêu này.

“Hỏa Hồ Phần Thiên”
UỲNH! OÀNH OÀNH! BÀNH!
Tần Vũ hộc máu văng ra xa hơn trăm trượng, cả thân thể nặng nề đụng nát hơn hai chục gốc đại thụ mới dừng lại, Nhan Thế Vinh cũng không khá hơn là bao, hắn ra tay độc ác với chính cả bản thân hắn để phá giải mê trận, lao ra bên ngoài mong muốn cứu tiểu muội của hắn.

Tần Vũ quăng Nhan Như Ngọc xuống đất, cả người lao vọt về phía Nhan Thế Vinh.

“Vô Biên Lạc Mộc”
Uỳnh! Uỳnh! OÀNH!
Cửu Vĩ Yêu Hồ cố gắng dùng chín cái đuôi yếu ớt chống đỡ một chiêu này của Tần Vũ, bốn chân của hắn run rẩy kịch liệt, cơ hồ muốn quỳ rạp xuống đất, từ trong miệng hắn, một cái hỏa cầu nhanh chóng thành hình bay nhanh về phía Tần Vũ.

Dị Hỏa Sinh Linh xuất hiện, nó há to cái miệng, nuốt trọn quả cầu hỏa diệm vào bên trong, xoa xoa cái bụng thòm thèm, thú hỏa của Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc, đối với nó là vật đại bổ.

Nó búng tay, hỏa diệm trên người Nhan Thế Vinh đột nhiên biến mất, sức mạnh của hắn giảm sút đột ngột, ánh mắt hoảng hốt nhìn sinh linh vờn quanh người Tần Vũ.

Tần Vũ tỏa ra sát khí nồng đậm, vận chuyển chân khí đến cực hạn, đâm xuyên qua thân thể của Nhan Thế Vinh, đóng cọc hắn trên mặt đất.


Nhan Như Ngọc từ xa gào thét trong vô vọng.

“Không, ca ca, …”
Yêu hồ bị đóng cọc ở trên mặt đất cố gắng cựa quậy, nhưng vô dụng, Tần Vũ đạp cước lui lại về sau, súc thế thi triển Lôi Diệm Trảm Thiên, thẳng đỉnh đầu của yêu hồ mà chém tới.

UỲNH! BÀNH!
Thân thể con yêu hồ bị bổ đôi, chết không nhắm mắt, Nhan Như Ngọc trong trạng thái bị phong ấn và cấm khẩu, sát khí tỏa ra nồng đậm, nỗi oán hận của nàng đã đạt đỉnh điểm, nàng gào thét trong tâm khảm, khóc đến chảy cả máu.

Sát khí từ người nàng tỏa ra ám lên cả môi trường xung quanh, cây cối héo rũ, Tần Vũ không giận không vui, tế xuất Vạn Hồn Phiên, sinh sinh luyện hóa thần hồn của Nhan Như Ngọc.

Hồn phách Nhan Như Ngọc gào thét dữ tợn từ từ ly thể, cố gắng thoát khỏi chín chín tám mốt sợi huyết tơ của Vạn Hồn Phiên đang trói chặt hồn phách của nàng kéo vào bên trong.

Tiếng nàng rít gào rợn người, làm cho nhân tộc lẫn yêu tộc cảm thấy sởn tóc gáy, Cơ Huyền Tử híp mắt nhìn qua Tần Vũ, hắn đã hiểu vì sao Tần Vũ lại làm ra thế cục này, quả nhiên là tâm cơ sâu xa, hắn cũng khẽ rùng mình, đối với nam tử đang tế luyện hồn phiên trước mặt, chỉ có thể làm bạn, không thể kết thù.

Tần Vũ hai tay ấn pháp quyết bắt đầu luyện hóa hồn phách Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc làm chủ hồn áp trận, sát khí và oán hận của nàng đã đạt đến cực điểm, sẽ giúp cho Vạn Hồn Phiên đạt tới sức mạnh thông thiên.

Tố Tố ở một bên liên tục kêu lớn:
- Ca ca!

Nàng lao nhanh về phía hắn muốn giải thoát cho Nhan Như Ngọc, nhưng sát thủ Ám Dạ Hành nhanh chóng cản nàng lại, nàng điên cuồng hét lớn:
- Ca ca, hãy thả nàng ra!
Tần Vũ vẫn như cũ lạnh lùng hoàn thành việc luyện hóa chủ hồn cho Vạn Hồn Phiên, chín cái hồn phách của Nhan Như Ngọc hoàn toàn dung nhập vào bên trong hồn trận, một hư ảnh của một nữ tử xinh đẹp dần dần hiện ra sau lưng Tần Vũ.

Diện mạo của nàng hệt như thân xác nhân loại của Nhan Như Ngọc, dung mạo vô cùng diễm lệ, đôi mắt có thần, tỏa ra oán niệm nồng đậm, sau lưng nàng có chín cái đuôi, chín đốm dị hỏa nhanh chóng bùng lên dữ dội, vạn hồn trong hồn phiên lập tức triều bái hư ảnh sau lưng hắn.

[Đinh! Chúc mừng ký chủ luyện thành chủ hồn Vạn Hồn Phiên]
[Đinh! Ban thưởng thần cấp kỹ năng Vạn Hồn Phiên - Oán Niệm Vong Xuyên Trảm (có thể nâng cấp)]
Chủ hồn đã thành, bây giờ Tần Vũ có thể điều động nàng hỗ trợ hắn chủ động tấn công địch nhân.

Tần Vũ khẽ động, sát khí và oán niệm tràn ra bốn phương tám hướng, chấn nhiếp ý chí chiến đấu của đám yêu tộc, hư ảnh Nhan Như Ngọc sau lưng Tần Vũ bắt đầu kết ấn quyết, hàng vạn oan hồn nhanh chóng tụ tập lại một chỗ, hóa thành một ma thần cự đại, mang theo sát khí rợn người, vung đao ầm ầm chém xuống đám yêu tộc đang chạy trối chết phía trước.

“Oán Niệm Vong Xuyên Trảm”
OÀNH!
Ầm! Ầm! Ầm! … Ầm!
Một đao chém xuống, lập tức trục xuất thần hồn của đám yêu tộc ly thể, hàng vạn oan hồn lao đến cắn nuốt hết thẩy, thủ hạ của Cơ Huyền Tử lẫn Trịnh Tuấn Hào bất tri bất giác lùi lại một mảng lớn, mồ hôi ướt đẫm sống lưng.

Tần Vũ ho ra một búng máu lớn, pháp bảo cường đại, phản phệ càng lớn, hắn thu lại Vạn Hồn Phiên, hư ảnh Nhan Như Ngọc cũng từ từ tiêu tán trong không trung.

Tố Tố hét lớn:
- Ca ca, sao ca lại làm như vậy?
Tần Vũ hừ lạnh, quát lớn:
- Muội làm sao vậy? Vì một con yêu hồ mà to tiếng với ta? Yêu thú và hung thú chết trong tay muội không phải một trăm thì cũng một ngàn, muốn làm bồ tát cứu thế sao?
Tố Tố chết lặng, đứng im nhìn ca ca của nàng, nước mắt cứ thế tuôn trào.


Bích Dao từ xa khẽ thở dài, chuyện này mặc dù mang lại đả kích rất lớn cho Tố Tố, nhưng có lẽ là chuyện tốt.

Dương Nguyệt Thiền vội lướt đến bên cạnh Tố Tố, vỗ về an ủi nàng, Tần Vũ tức giận phất tay áo bỏ đi.

Hướng Tâm khẽ thở dài nhìn Tố Tố, mị lực của yêu hồ hẳn là đã ảnh hưởng đến tâm tư đơn thuần của Tố Tố, nếu nàng cứ như vậy mãi, sớm sẽ chết trong tay địch nhân mà thôi.

Hắn thở dài, nói:
- A di đà phật! Thiện tai, thiện tai! Tiểu muội, Tần Vũ hắn nói đúng, dù gì đi chăng nữa, bọn chúng cũng chỉ là yêu tộc mà thôi!
Cơ Huyền Tử tiếp lời:
- Trong sinh tử chi chiến, một giây chùn tay, lập tức mất mạng, mong muội nhớ kỹ!
Vũ Nguyệt Nhi cũng đã hiểu ra lý do vì sao Tần Vũ phải đích thân bảo hộ Tố Tố, thì ra là do nàng ấy suy nghĩ vẫn còn quá trẻ con, thậm chí có thể nói là ngây ngô, dễ nảy sinh cảm xúc với những thứ đáng yêu như yêu hồ nhất tộc.

Tố Tố khóc nấc thành tiếng, nàng vẫn không hiểu, tại sao thế giới lại tàn khốc đến như vậy, kiếm trong tay nàng run rẩy, sát tâm của nàng có phần lung lay.

Bích Dao đến bên cạnh Tần Vũ rồi nói:
- Huynh làm như vậy, có phải đã quá nặng tay hay không?
Tần Vũ nhàn nhạt nói:
- Nếu nó không thể ngộ, vậy thì chỉ thích hợp ở trong tông môn bế quan tu luyện!
Cành lá xung quanh xào xào theo từng cơn gió thổi, khung cảnh chiến trường càng trở nên hiu quạnh, tàn khốc.