Tên thủ hạ của Đằng Hóa Nguyên vẫn bám sát đội ngũ của Tần Vũ, trong lòng vô cùng vui mừng, thầm nghĩ may mắn vì với tốc độ này Đằng Hóa Nguyên sẽ kịp truy tới, hắn cũng coi như lấy công chuộc tội.
Ngạo Dương tiềm hành ở trong bóng tối khẽ nói:
- Tần đệ, con nai lạc đàn này đệ muốn giải quyết như thế nào?
Tần Vũ khẽ cười, hắn nói:
- Sát!
Dứt lời, đầu của tên kia lập tức rơi xuống đất, hai mắt trợn lớn nhìn trừng trừng về phía đoàn người Tần Vũ.
Hắn không sao nghĩ ra mình bị Tần Vũ phát giác, hắn đã giữ khoảng cách và tiềm hành rất cẩn thận ở phía sau lưng bọn họ tận ba dặm đường.
Đằng Hóa Nguyên mất đi cảm tri với thủ hạ dưới trướng, trong lòng càng trở nên sốt ruột, hắn nói:
- Mau chóng gia tăng tốc độ di chuyển!
Ở cách đó không xa Nhan Thế Vinh gấp gáp di chuyển về phía Đông Bắc, đã qua bốn ngày, muội muội của hắn vẫn chưa có liên lạc lại, làm cho hắn vô cùng lo lắng.
“Muội muội, muội nhất định phải bình an”
Hắn hét lớn:
- Đẩy nhanh tốc độ!
Đám yêu tộc lao đi vun vút trong rừng rậm, không hiểu sao lòng của Nhan Thế Vinh nóng như lửa đốt, hắn có một dự cảm không lành.
Lúc này, Hoa Hướng Tâm đã tập hợp cùng đám người Trịnh Tuấn Hào di chuyển về phía Tây Nam, chuẩn bị tập hợp cùng tam đại thượng cổ gia tộc và Tần Vũ.
Sáng hôm sau, đội ngũ Tần Vũ đã rời khỏi vùng Đông Bắc, thẳng hướng Tây Bắc Thông Thiên Địa Cung mà di chuyển, chỉ còn cách đội ngũ thượng cổ gia tộc khoảng hai canh giờ di chuyển nữa mà thôi.
Tần Vũ rời đi được mười canh giờ thì Đằng Hóa Nguyên đã đến phía Đông Bắc, nhìn thấy chiến trường khốc liệt ở khu rừng Bồ Đề Thụ, hắn cũng đã đoán ra được câu chuyện đằng sau, cay cú, Đằng Hóa Nguyên ngửa cổ lên trời hét lớn, hắn điên cuồng ra lệnh cho thủ hạ tản ra truy vết xung quanh.
Một tên thủ hạ nhanh chóng báo cáo cho hắn:
- Báo cáo thiếu chủ, tìm thấy thi thể của Lý Hoài ở phía Đông Nam, khả năng địch nhân di chuyển về hướng này!
Đằng Hóa Nguyên tức giận, tát hắn một cái thật mạnh:
- Đồ ngu!
Tên bị tát không hiểu vì sao mình bị tát, trong lòng mơ mơ hồ hồ, có chút bất mãn nhưng mà không dám nói.
Ở một bên Liễu Vân Chí trầm ngâm nói:
- Có lẽ đối phương đã nắm bắt được hành tung của chúng ta nên mới cố tình làm như vậy.
Đằng Hóa Nguyên khẽ gật đầu, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đây là đối phương cố tình chọc tức hắn, Đằng Hóa Nguyên xem xét dấu vết chiến đấu ở đây rồi nhanh chóng đưa ra nhận định:
- Bọn chúng thi triển trận pháp rất thành thạo, hơn nữa, trong đội ngũ chắc chắn có đỉnh cấp thiên phú Trận Pháp Sư tọa trấn, mới có thể thi triển đại trận Thiên La Địa Võng bao trọn mười dặm như thế này, bây giờ đuổi theo mục tiêu chưa chắc là chuyện tốt, không khéo lại rơi vào mai phục.
Cách tốt nhất bây giờ là cố gắng truy vết và theo dõi từ xa đảm bảo an toàn, chờ cơ hội ra tay.
Liễu Vân Chí gật đầu, hắn tiếp lời:
- Bây giờ mau chóng liên lạc với các thế lực đồng minh, khoanh vùng các thế lực vừa mới tiến về trung tâm, hơn nữa, tập trung vào các thế lực có trận pháp sư hùng mạnh, chúng ta có thể lần lượt càn quét bọn chúng thu lại Sinh Mệnh Chi Tuyền.
Đằng Hóa Nguyên khẽ gật đầu, hắn nói:
- Chỉ có đệ là hiểu ý ta! Chúng ta cũng nên đi thôi, cũng đã đến lúc tàn sát lũ ma tộc bám đuôi rồi!
Nói rồi Đằng Hóa Nguyên ra hiệu tập hợp thủ hạ, bắt đầu vây quét lũ ma tộc bám đuôi hắn mấy ngày nay xả cơn bực tức trong lòng.
Nhan Thế Vinh đang di chuyển thì đột nhiên cảm tri được vị trí của tiểu muội muội, hắn lập tức đổi hướng di chuyển xuống phía Nam, tín hiệu khá chập chờn, khả năng nàng ở cách hắn khoảng mười lăm dặm đường, cũng không tính là quá xa.
Di chuyển khoảng một canh giờ thì hắn cũng đã đuổi tới nơi, từ xa Nhan Như Ngọc liên tục đưa mắt ra hiệu cho hắn chạy trốn, nhưng Nhan Thế Vinh vô cùng tức giận khi thấy tiểu muội của mình bị phong ấn như vậy.
Hắn hét lớn:
- Lũ nhân loại khốn kiếp, thả tiểu muội của ta ra!
Tần Vũ toàn thân máu huyết tơi tả, khí tức cũng mờ nhạt đến cực điểm, giọng khàn khàn vô lực nói:
- Hừ, lũ yêu tộc các ngươi có bản lĩnh thì xông đến đây.
Nhan Thế Vinh mắt thấy tiểu muội bị ức hiếp, cộng thêm đám nhân tộc trước mặt, khắp người thương tích, khả năng vừa trải qua đại chiến với đội ngũ tiểu muội hắn, nên hùng hùng hổ hổ lao vào đám người Tần Vũ mà oanh kích, không hề suy nghĩ gì cả.
Cơ Huyền Tử khoát tay ra hiệu cho thủ hạ phối hợp rút lui, hắn vừa hời hợt chống đỡ vừa khiêu khích đám yêu tộc:
- Khặc khặc, lũ yếu ớt các ngươi thực lực cũng chỉ có như vậy thôi sao!
Nhan Thế Vinh nghe vậy, tức giận hét lớn:
- Hỏa Cầu Thuật!
Oành!
Một cái hỏa cầu cự đại, to hơn một mét lao về phía đám người Tần Vũ, ầm ầm bạo nổ, Tần Vũ khẽ há miệng, hút sạch hỏa diệm vào bên trong, trên mặt lộ rõ vẻ châm chọc nồng đậm:
- Đúng là yếu ớt!
Lũ yêu tộc khí huyết công tâm, máu nóng dồn lên não, điên cuồng lao theo đám người Tần Vũ.
Nhan Như Ngọc bị phong bế và cấm khẩu, nước mắt lưng tròng liên tục ra hiệu cho bọn họ rút lui, nhưng bây giờ cho dù nàng làm cái gì cũng đều vô ích.
Cửu Vĩ Yêu Hồ rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao Tần Vũ lại bày ra những thứ này, hắn là cố tình đánh lừa nàng, để nàng nghĩ hắn và đội ngũ bị trọng thương liền phát ra tín hiệu cầu cứu, rồi gom lại một mẻ đánh giết bọn họ, nhưng lúc nàng hiểu ra thì đã muộn màng.
Boong! Boong! Boong!
Lũ yêu tộc nghe tiếng chuông ngân trong người khí huyết nhộn nhạo, mấy tên định lực kém, khóe miệng trào máu tươi, Nhan Như Ngọc kinh hãi nhìn thân ảnh Hoa Hướng Tâm đang lăng không mà đứng, hai tay kết thiện quả, dáng vẻ đạo mạo liên tục cười lớn nói:
- Yêu tộc, để bần tăng hóa kiếp cho các ngươi!
Nói rồi đội ngũ Trịnh Tuấn Hào ồ ạt lao ra từ bên hông bọn chúng, oanh kích dữ dội, đội ngũ yêu tộc phút chốc rối loạn, đội hình hung hãn vừa nãy tan tác như ong vỡ tổ, thế trận đột nhiên thay đổi, nghiêng hẳn về phe Tần Vũ.
Nhan Như Ngọc trong lòng vô cùng đau đớn, ngọc lệ tuôn trào, xót thương cho đồng tộc đang bị tàn sát trước mặt, hận ý của nàng đối với Tần Vũ bây giờ đã đạt đến cực điểm, nàng tức giận đến nỗi thổ huyết, hai mắt đỏ ngầu tơ máu.
Lúc này vẻ mệt mỏi trên mặt Tần Vũ hoàn toàn biến mắt, thay vào đó là sát ý nồng đậm, hắn đạp nhẹ hai cước lao vọt về phía Nhan Thế Vinh, một tia kiếm khí mang theo uy áp cự đại ầm ầm đánh về phía Thế Vinh.
“Trọng Nhạc Kiếm kỹ - Bát trọng thiên”
UỲNH!
Thế Vinh huy động chín cái đuôi vươn về phía trước chống đỡ, đánh bật kiếm khí trở ngược lại về phía Tần Vũ, bốn chân đạp trong không trung lao vọt về phía sau, miệng nhả Hỏa Cầu, ầm ầm đánh về phía Tần Vũ.
“Hỏa Cầu Thuật”
Oành!
Tần Vũ xuyên qua biển lửa, hỏa diệm cuồn cuộn quấn quanh người hắn trợ uy, một luồng hỏa diệm nóng bỏng từ mộc kiếm tuôn trào đánh trả về phía Cửu Vĩ Yêu Hồ trước mặt.
“Liệt Diệm Trảm”
Uỳnh! BÀNH!
Kiếm khí bén nhọn mang theo hỏa diệm nồng đậm chém đôi mặt đất bên dưới Cửu Vĩ Yêu Hồ, để lại cái rãnh thật sâu, ngọn lửa liên tục phun trào như núi lửa.
Nhan Thế Vinh trong lòng thoáng tia kinh ngạc, thiên phú khống hỏa của hắn trong yêu hồ nhất tộc cũng được xem là thiên tài ngàn năm có một, nhưng đứng trước mặt Tần Vũ dường như không đáng là cái gì cả.
Hắn thi triển mị lực hòng dao động Tần Vũ.
“Hoan Ảnh Thuật”
Diệm Cơ cười lạnh, từ trong đan điền của Tần Vũ nàng đánh ra pháp ấn, mang theo thần hồn lực, thanh tỉnh tâm trí Tần Vũ, phá đi pháp chướng của Cửu Vĩ Yêu Hồ, nàng khẽ cười:
- Tần đệ, dường như hắn muốn câu dẫn đệ đó nha!
Tần Vũ cười ha hả trên không trung, hai tay huy động chân khí lôi hệ và hỏa hệ, đánh ra Thiên Lôi Huyền Hỏa chưởng về phía Cửu Vĩ Yêu Hồ.
UỲNH! BÀNH!
Sóng nhiệt lan tỏa khắp nơi, lôi điện không ngừng oanh kích loạn xạ, Nhan Thế Vinh đang thế lao lên đột kích Tần Vũ, không may trúng chiêu, thân thể chấn động, lùi lại hơn hai mươi trượng, cơ thể truyền đến từng trận tê liệt bởi lôi hệ chân khí.
Hắn vận nội công khu trục lôi hệ chân khí ra bên ngoài, đồng thời thi triển Thanh Phong Thuật, lùi ra xa, đồng thời huy trảo đánh về phía Tần Vũ.
“Hỏa Hồ Yêu Trảo”
Tần Vũ kích hoạt [Thần Ma Thủ] tế lên mộc kiếm ngang ngực chống đỡ, cường ngạnh xông vào Nhan Thế Vinh oanh kích tới tấp, Phong Sát trùng trùng điệp điệp liên miên không dứt vô cùng vô tận.
Thiên phú hỏa hệ của Yêu Hồ nhất tộc đối với Tần Vũ mà nói không hề có chút uy hiếp nào, ngược lại còn liên tục cung cấp năng lượng cho hỏa diệm vũ kỹ của Tần Vũ, Nhan Thế Vinh liên tục bị bức lui, trong lòng vô cùng khó chịu.
Tần Vũ tế lên pháp bảo Thông Thiên Tháp, lôi điện bao trùm một vùng rộng lớn hơn trăm trượng, vây lấy Nhan Thế Vinh Vào bên trong.