Xế chiều, Tần Vũ đã đi được một phần ba quãng đường, hắn vẫn như cũ chốc chốc lại dừng lại, phi thân lên một ngọn cây cao, dùng [Thần Nhãn] tra xét xung quanh, nhưng thẳng đến bây giờ vẫn chưa có manh mối nào.
Tần Vũ nheo mắt nhìn về phía Đông Bắc, nơi đây cây cối xanh tốt lạ thường, nổi bật hơn hẳn những khu vực khác, hắn mỉm cười, có lẽ mục tiêu hắn tìm kiếm nằm ở phương hướng này.
Tần Vũ khoát tay ra hiệu cho đội ngũ tiếp tục di chuyển, dọc đường bọn họ không gặp bất kỳ hung thú hay thế lực nào khác, bởi vì bọn chúng đã di chuyển về trung tâm của tầng hai Thông Thiên Địa Cung.
Nhan Như Ngọc trong lòng cấp bách nghĩ cách kéo dài thời gian, nếu như đội ngũ ở phương Bắc không tìm thấy Sinh Mệnh Chi Tuyền sẽ lập tức tiến về cực Đông tìm nàng phối hợp tìm kiếm tiếp, hoặc nếu may mắn tìm được nó, nhưng thấy nàng lâu ngày không liên lạc lại, bọn họ chắc chắn cũng sẽ tiến đến đây.
Điều quan trọng bây giờ là nàng phải giữ được chân của Tần Vũ, nhưng hắn quá thông minh, hơn nữa, hành sự rất tuyệt tình, không có cơ sở để nàng ra tay, Nhan Như Ngọc thoáng chốc đưa mắt biếc nhìn qua Tố Tố.
Đột nhiên Tần Vũ nói:
- Ngươi hóa thành bản thể yêu thú, ta mang ngươi đi, tốc độ ngươi quá chậm.
Nhan Như Ngọc trong lòng bối rối, cảm giác như hắn nhìn thấu kế hoạch của nàng, nàng nói:
- Công tử, chuyện này có chút bất tiện!
Tần Vũ lạnh lùng nói:
- Đây là mệnh lệnh!
Nhan Như Ngọc sững sờ, nàng định mở lời, thì Tần Vũ đã nói:
- Nếu như Lung Linh làm ngươi vướng tay vướng chân, thì giết nàng trước cũng được!
Nhan Như Ngọc nghe xong hoảng hốt, cắn răng hóa thành bản thể nhảy lên vai Tần Vũ, Lung Linh cũng bám theo chui vào ống tay áo của hắn, rồi nằm im một chỗ đến cả thở cũng không dám thở mạnh.
Lúc này tốc độ di chuyển của đội ngũ Tần Vũ nhanh hơn hẳn lúc trước, chiêu này của Nhan Như Ngọc hắn đã nhìn thấu, làm sao có thể để nàng tự tung tự tác được.
Tần Vũ nói với Cơ Huyền Tử:
- Phiền huynh chăm sóc Tố Tố, ta sẽ đi trước một bước, thời gian cấp bách, mong huynh hỗ trợ!
Cơ Huyền Tử khẽ gật đầu, hắn nói:
- Ta biết rồi, đệ cứ an tâm giao mọi chuyện ở đằng sau lại cho ta.
Nói rồi, Tần Vũ vận Bách Quỷ Chi Thuật đến cực hạn, một thân tốc độ hắn đã kinh thiên, bây giờ lại càng khủng bố, chỉ kém chút nữa đã ngang với thần thông của Côn Bằng nhất tộc, Nhan Như Ngọc trong lòng kinh hãi cực điểm, ngày đó Côn Thanh Sơn chết trong tay hắn quả không oan.
Chỉ qua ha ba cước, Tần Vũ liền vượt qua mười dặm, hơn nữa, dường như hắn không biết mệt là gì, cứ ầm ầm lao đi trong rừng rậm, án theo tốc độ này, chập tối là hắn có đã thể đến vùng Đông Bắc.
Tần Vũ lúc này chợt nói:
- Nhất tộc các ngươi hẳn là còn bí pháp để truy vết nó, bây giờ đã tiếp cận được khu vực ẩn náu của nó, tại sao không mang ra dùng?
Nhan Như Ngọc thâm tâm giật mình, nhưng nàng vờ như không biết gì liền nói:
- Công tử, chúng ta không hề có bí pháp gì cả!
Tần Vũ cười lạnh, bọn chúng đều chung một gốc là yêu, chắc chắn sẽ có phương pháp truy vết yêu vật, chỉ là đang giấu hắn mà thôi.
Tần Vũ không nói gì, lôi ra Tam Vĩ Yêu Hồ, Nhan Như Ngọc cấp bách nói:
- Công tử, quả thật chúng ta không có bí pháp truy vết yêu vật.
Hắn cười lạnh, người không có điểm yếu mới đáng sợ, ngược lại, đối với Nhan Như Ngọc mà nói, điểm yếu của nàng hắn nắm trong tay, vẫn là dễ hành sự.
Tần Vũ lạnh lùng nói:
- Nếu không có bí pháp thì ngươi phải nghĩ cách! Lòng kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn!
Nhan Như Ngọc run rẩy nói:
- Công tử, quả thật tiểu nữ không biết cách truy vết nó, mong công tử giơ cao đánh khẽ!
Tần Vũ không nói gì, hắn lặng yên một lúc, tiếp tục di chuyển như cũ, Như Ngọc thở ra một hơi, thầm kêu may mắn, vẫn có thể đối phó với hắn.
Đột nhiên Tần Vũ dừng lại tế ra hồn phiên, hắn nói:
- Tam Vĩ Yêu Hồ thuần huyết làm yêu thú áp trận, cũng không tính là yếu, ngươi thấy thế nào?
Không đợi nàng trả lời, Vạn Hồn Phiên trong tay Tần Vũ tỏa ra huyết quang nồng đậm, từng sợi tơ máu bắt đầu tuôn ra, hướng về phía ống tay áo của hắn tràn tới, xâm nhập vào thân thể của Tam Vĩ Yêu Hồ Lung Linh, lôi ba hồn bảy vía nàng từ từ ly thể.
Nhan Như Ngọc hoảng hốt nói:
- Công tử, chúng ta đang tìm bồ đề thụ!
Hắn vẫn không dừng tay, miệng niệm chú ngữ, tay bắt pháp quyết, như cũ làm tới.
Như Ngọc hoảng hốt, từ trong mi tâm nàng một cách rễ cây từ từ bay ra, nàng gấp gáp nói:
- Công tử, cái rễ cây bồ đề thụ này đổi lấy một mạng của Lung Linh, mong người giơ cao đánh khẽ!
Sát khí trong người hắn tỏa ra nồng đậm, nhiệt độ xung quanh giảm xuống một cách đột ngột, làm người ta không rét mà run, Tam Vĩ Yêu Hồ run lẩy bẩy trong ống tay áo của hắn, Tần Vũ gằn từng chữ:
- Đám yêu hồ các ngươi quả nhiên là không thành thật bao giờ!
Nhan Như Ngọc hoảng hốt nói:
- Công tử, tiểu nữ cũng chỉ là giữ lại thủ đoạn bảo mệnh!
Tần Vũ túm gáy của nàng nhấc lên trước mặt rồi nói:
- Mau truy vết!
Nói rồi hắn quăng mạnh nàng xuống mặt đất bên dưới, thân thể Nhan Như Ngọc vô lực ngã mấy vòng, lảo đảo đứng dậy, nàng gắng gượng dùng bí pháp gia tộc, dẫn hắn tiến về phía sơn mạch ở vùng Đông Bắc.
Trong lòng hận ý cực điểm, chỉ cần ca ca nàng tiếp ứng, nàng sẽ xé xác hắn thành từng mảnh.
Đêm khuya thanh vắng, vầng trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời, nhè nhẹ soi sáng một đêm đen vô vọng.
Hôm nay tiết trời lặng gió, nên rừng cây về đêm càng an tĩnh dị thường, chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu rải rác xung quanh, chốc chốc lại nghe tiếng lạo xạo của lá cây, bị mấy con thú săn mồi ban đêm vô tình dẫm trúng.
Xiu! Xiu!
Một đạo thân ảnh nam tử trung niên, khôi ngô tuấn tú lướt qua nhành cây, thân pháp hắn kỳ diệu đến nỗi một chiếc lá cũng không hề dao động, trên vai hắn một con Cửu Vĩ Yêu Hồ đang dùng chi trước chỉ đường cho hắn tiến vào sơn mạch nơi đây.
Tần Vũ đã chạy trong sơn mạch hơn hai canh giờ, vẫn chưa có truy ra dấu vết của Sinh Mệnh Chi Tuyền, đặc điểm của [Thần Nhãn] là bảo vật trong phạm vi năm dặm nó mới có thể truy ra manh mối, hắn trong lòng bắt đầu hoài nghi Nhan Như Ngọc.
Khuôn mặt hắn hiện chút nóng nảy, đôi mắt vằn lên từng tia huyết khí, đây là hắn cố tình bộc lộ cảm xúc để đe dọa Nhan Như Ngọc, nàng khẽ nuốt nước bọt, ôn nhu nói với hắn:
- Công tử, sắp đến rồi, mong công tử kiên nhẫn!
Giọng hắn mang theo sát khí mãnh liệt, Tần Vũ nói:
- Ta cũng mong là như vậy!
Di chuyển hơn năm mươi dặm nữa thì [Thần Nhãn] phát ra tín hiệu bảo vật xuất hiện ở phía trước mặt, chếch về hướng bên trái một chút.
Bách Quỷ Chi Thuật không thể duy trì liên tục bởi vì thủ hạ ở trong cái bóng của hắn cũng cần thời gian để khôi phục, cho nên tốc độ bây giờ có chút chậm.
Qua khoảng một khắc, hắn cũng đã tiếp cận được điểm sáng, lúc này hệ thống nhảy ra một cái thông báo.
[Đinh! Phát hiện Sinh Mệnh Chi Tuyền]
[Đinh! Phát hiện Bồ Đề Thụ Yêu vạn năm]
…
Tần Vũ trong lòng mừng rỡ, hắn không vội tiếp cận Sinh Mệnh Chi Tuyền tránh kinh động đến nó, làm nó bỏ chạy mất, ngược lại bắt đầu âm thầm bày trí trận pháp ở phạm vi năm dặm xung quanh nó, đồng thời đợi mọi người tập hợp đông đủ, cơ hội đắc thủ cũng cao hơn mấy thành.
Nhan Như Ngọc thở dài, trong lòng vô cùng lo lắng Tần Vũ sẽ ra tay giết nàng ngay lập tức, nhưng lạ thay hắn dường như không quan tâm đến hai nàng nữa, chỉ tập trung bày trí bố cục ở đây mà thôi.
Nếu Nhan Như Ngọc biết được suy nghĩ của hắn, dự định dùng hai nàng làm lá chắn để khi giao đấu với đám yêu tộc có thể giành thế thượng phong, hẳn là nàng sẽ tự bạo đồng vu quy tận với hắn, tránh làm gánh nặng cho ca ca nàng.
Nhưng mà nàng mấy ngày qua sống trong nơm nớp lo sợ, bây giờ chỉ lo bảo toàn tính mạng cho cả hai người mà thôi, làm sao biết được hắn tính toán đến bực này.