Toàn thân Hoa Hướng Tâm tỏa ra kim quang nồng đậm, một cổ tự “Vạn” của phật giáo huyễn hóa sau lưng của hắn phát dương quang đại, một pháp tướng nhìn hệt như Văn Thù Bồ Tát trong Mật Tông dần dần xuất hiện trong hư không.
Pháp tướng bồ tát cưỡi Thiên Sư, hai tay cầm Bát Nhã kinh và Trí Tuệ kiếm khí thế lẫm liệt, chấn áp hết thảy ma thần hiện thế, Bát Nhã kinh trong tay pháp tướng của Hoa Hướng Tâm cấp tốc hóa lớn, từng dòng cổ tự xuất hiện trong hư không, nhanh chóng dung nhập vào thiên địa xung quanh năm trăm trượng.
Hướng Tâm khẽ niệm:
- Quán tự tại bồ tát, hành thâm bát nhã ba la mật đa thời …
Ma thần pháp tướng sau lưng Khả Ma Bối gầm lên dữ tợn, sáu tay cùng lúc huy động vũ khí oanh kích về phía pháp tướng của Hoa Hướng Tâm.
“Lục Đạo Luân Hồi Ma Thủ”
Uỳnh! Uỳnh! …
Sáu đạo lực lượng mạnh mẽ mang theo ma khí nồng đậm ầm ầm hướng đánh đến trước mặt pháp tướng Văn Thù Bồ Tát.
Hoa Hướng Tâm cười lạnh, hắn gằn từng chữ:
- Lưu Ly Giới Kiếm!
Oành!
Trí Tuệ Kiếm trong tay Văn Thù Bồ Tát phút chốc hóa lớn, một đường kiếm kim quang nồng đậm mang theo hàng vạn phật ngữ từ hư không ầm ầm đánh xuống, Lục Đạo Ma Thần pháp tướng chật vật huy động lục thủ chống đỡ một kiếm này của Văn Thù Bồ Tát pháp tướng.
Nhục thân của Khả Ma Bối gánh chịu phản chấn quá lớn, khóe miệng trào máu đen, thân thể hắn căng cứng, nứt toạt, máu tứa ra ướt đẫm đạo bào, tròng mắt đỏ ngầu, đột nhiên hắn trợn lớn nhìn thân ảnh đang lao đến.
Vô Biên Lạc Mộc trong tay Tần Vũ ầm ầm lao về phía hắn, thế không thể đỡ.
Một nhành cây bén nhọn, đường kính hơn hai mét, mang theo vô tận kim hệ mộc diệp sắc bén đâm tới thẳng mi tâm của Khả Ma Bối.
Lúc này, Khả Ma Bối hoảng hốt ra mặt.
Hắn gầm lên giận dữ:
- Mau bảo hộ ta!
OÀNH!
Một tên ma tộc Hợp Thể kỳ đỉnh phong kịp lao đến đỡ cho hắn một kiếm này, nhưng đổi lại bản thân tên ma tộc cũng bị trọng thương, bởi vì trong tình thế cấp bách hắn chỉ kịp kích hoạt nội giáp hộ thân mà thôi.
Khả Ma Bối chửi ầm lên:
- Khốn nạn, hèn hạ!
Tần Vũ cười lạnh, đây là quần chiến, chính ngươi không chuẩn bị tốt lại còn mồm năm miệng mười, hắn để lại ánh mắt khinh bỉ rồi cấp tốc lùi lại, đồng thời tung ra Phật Liên Pháp Bảo về phía Khả Ma Bối.
Tên Ma Bối tức giận chửi ầm ĩ:
- Mẹ kiếp, tên khốn nạn!
OÀNH!
Hắn đạp liền bốn năm cước lui hẳn về phía sau, pháp tướng không có hắn gia trì, liền bị thất thế, bị Văn Thù Bồ Tát pháp tướng đẩy lùi.
Cự kiếm trong tay pháp tướng của Hướng Tâm ầm ầm chém xuống, một cỗ uy áp phô thiên cái địa chấn nát một vùng rộng lớn hơn hai trăm trượng, mặt đất xuất hiện một rãnh nứt sâu hơn trăm trượng, rộng cả hai mét.
Tên Khả Ma Bối vừa bị pháp tướng phản chấn vừa bị uy lực của Phật Liên pháp bảo đánh tới, thân thể trọng thương, hộc ra một búng máu lớn, một bên tay hắn bị chấn nát vô cùng thê thảm.
Khả Ma Bối cay độc nhìn vị đệ đệ của hắn ở phía xa xa, tên đệ đệ này của hắn, hẳn là rất muốn hắn chết cho nên mới thờ ơ như vậy.
“Mẹ kiếp, đúng là lũ khốn nạn”
Thủ hạ trung kiên của hắn mau chóng vây hắn lại bảo hộ hắn rút lui, pháp tướng của Khả Ma Bối hư hư ảo ảo rồi biến mất trong hư không, thế trận lập tức bị thay đổi, đám ma tộc rơi vào thế hạ phong, liên tiếp bị chèn ép.
Khả Ma Bối cắn răng nói:
- Rút lui!
Cơ Huyển Tử cùng thủ hạ và sát thủ Ám Dạ Hành một bên liên tiếp truy kích, Cơ Huyền Tử hai tay kết ấn, Thiên Băng Tuyết Liên pháp bảo cấp tốc nở rộ xoay tròn trên không trung, nhiệt độ xung quanh giảm xuống kịch liệt, từng đóa tuyết liên bám lên lũ ma tộc, làm chân khí trong cơ thể bọn chúng lưu chuyển chậm lại một chút.
Khả Ma Bối vừa phải dùng chân khí chữa thương, vừa phải dùng hỏa hệ chân khí bức lui hàn khí trong kinh mạch ra bên ngoài, nên tốc độ bị giảm lại rõ rệt.
Thiên cấp sát thủ Ám Dạ Hành đã đuổi tới liên tiếp du kích tiêu hao hắn, Khả Ma Hàn một bên cười lạnh, hắn thật mong vị ca ca này của mình chết trận, vị trí thừa kế gia chủ chắc chắn sẽ rơi vào tay hắn.
Ma Hàn lặng lẽ tách dần ra khỏi Ma Bối, bởi vì đối phương đang tập trung đánh kẻ cầm đầu, hắn cũng không dại gì mà đút đầu vào một rọ với ca ca của mình.
Ma Bối hét lớn:
- Tam đệ, ngươi làm vậy là có ý gì?
Ma Hàn cười nhạt rồi nói:
- Đại ca, ta chỉ giữ khoảng cách với địch nhân, du kích tiêu hao hỗ trợ huynh bảo toàn lực lượng mà thôi, làm gì có ý gì đâu chứ!
Nói rồi, hắn huy kiếm đánh hời hợt vài chiêu về phía thủ hạ của Cơ Huyền Tử và yêu tộc, lại tranh thủ tách dần ra xa, lúc nào cũng trong tư thế bỏ chạy.
Ngưng Thần Bảo Đan cũng chỉ là một viên đan dược mà thôi, làm sao hấp dẫn bằng vị trí kế thừa gia chủ của gia tộc Khả Ma được.
Hắn cười lạnh, hai mắt châm biếm nhìn tên ca ca đang chật vật chạy trối chết của mình, trong lòng lộ rõ vẻ tiếu ý nồng đậm.
Côn Thanh Sơn và Tần Vũ đều chú ý đến điểm này, nhưng bọn họ mặc kệ Ma Hàn, dẫu sao truy sát một tên trọng thương sắp chết cũng dễ dàng hơn một tên cường tráng.
Đội ngũ ma tộc không biết từ khi nào chia thành hai phe, một phe từ từ thoái lui rồi biến mất trong sâm lâm, một phe còn lại bị nhân tộc và yêu tộc liên tục truy sát.
Khả Ma Bối thả ra khí tức lão tổ Độ Kiếp kỳ đỉnh phong trong nhà, gầm lên dữ tợn:
- Chết đi, lũ khốn kiếp!
Tần Vũ hét lớn:
- Lùi lại, toàn bộ phòng thủ!
Tần Vũ thi triển Kim Thổ Bích, chặn trước mặt cả đám người nhân tộc, Hoa Hướng Tâm ở đằng xa, dưới sự bảo hộ của bốn tên thủ hạ của Cơ Huyền Tử, huy động pháp tướng, thi triển Bát Nhã Kinh bao phủ trước mặt bọn họ, miệng niệm chú ngữ.
“Bất Động Minh Vương Kinh”
Cơ Huyền Tử thi triển Băng Tường che chắn trước mặt, hy vọng cản bớt uy lực của một kích toàn lực của ma tộc lão tổ Độ Kiếp kỳ đỉnh phong.
Mấy tên cao thủ ma tộc, ỷ thế thi triển pháp bảo và phù lục liên tục oanh kích trợ uy, đánh lùi đám người Tần Vũ và Côn Thanh Sơn.
Côn Thanh Sơn hóa thành bản thể, bay vút lên không trung, hót vang một tiếng trong trẻo, hàng vạn lông vũ bay ồ ạt về phía đám ma tộc.
“Vạn Lý Dực Vũ”
Xiu! Xiu! Xiu! …
Ma tộc lão tổ khí thế ngút trời, hai tay lão đánh ra một ấn phô thiên cái địa, ầm ầm lao về phía truy binh.
“Lục Đạo Luân Hồi Ấn”
OÀNH!
Băng Tường vỡ nhanh chóng vỡ nát, Kim Thổ Bích cũng không chống đỡ được bao lâu, hai người Cơ Huyền Tử và Tần Vũ khóe miệng trào máu cấp tốc lui lại, ma ấn đánh lên Bát Nhã Kinh của Hướng Tâm, ầm ầm bạo nộ, tên đầu trọc bị phản chấn, toàn thân nứt toạc, máu chảy bê bết cả đạo bào, pháp tướng lung lay biến mất trên hư không, Tần Vũ khoát tay, bốn sát thủ của Ám Dạ Hành lập tức lùi lại bảo hộ hắn lui về mê trận.
Tần Vũ nói:
- Không cần đuổi theo, mau quay về oanh sát hung thú!
Đám người nhân tộc mau chóng lùi lại theo lệnh của Tần Vũ, sau đó lập tức cảnh giới đám yêu tộc.
Bọn họ trong lòng đều minh bạch, lũ yêu tộc nãy giờ chiến đấu vô cùng hời hợt, khả năng là muốn đục nước béo cò.
Nhan Như Ngọc hét lớn:
- Chủ lực bọn hắn đã trọng thương, mau ra tay!
Đám yêu tộc nhất tề xông vào đám người Tần Vũ mà oanh sát, ở phía đằng xa, Khả Ma Bối toàn thân trọng thương chạy trối chết, ánh mắt cay độc ghi tạc từng hình bóng của đám người Tần Vũ.
“Khốn kiếp!”
Cơ Huyền Tử ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám yêu tộc, hắn và Tần Vũ dự đoán không sai, quả nhiên đám này có dị tâm, nhưng bọn chúng không hề hay biết, ngoài Hoa Hướng Tâm ra, đội ngũ nhân tộc còn có hai người bọn họ trấn thủ.
Cơ Huyền Tử nói:
- Côn Bằng nhất tộc sở trường tốc độ, phiền Tần đệ trấn áp, còn lại Cửu Vĩ Yêu Hồ giao cho ta!
Tần Vũ gật đầu, rồi chớp mắt lao đến Côn Thanh Sơn, làm hắn giật nảy mình.
“Ta kháo! Gặp phải quỷ!”
Tần Vũ đột nhiên từ trên hư không, giáng xuống một kiếm mang theo tầng tầng lớp lớp trọng lực.
“Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - Bát trọng thiên”
Bành!
Côn Thanh Sơn lấy hai cánh che chắn trước mặt, đỡ một kiếm nặng nề của Tần Vũ, cả thân thể bị chấn văng ra xa hơn trăm trượng.
Hắn giang hai cánh, vỗ mạnh một cái ổn định thân hình, Côn Bằng nhất tộc quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ một cái đập cánh liền có thể trụ vững trên không trung, không những vậy còn lao vọt về phía người Tần Vũ.
Côn Thanh Sơn há miệng, một quả thủy cầu cuộn xoáy dữ dội ầm ầm lao về phía Tần Vũ.
“Thủy Xạ”
Uỳnh!
Thủy cầu vừa đến trước mặt Tần Vũ đã bạo nổ, hàng vạn giọt nước bén nhọn theo lực xoáy bay tán loạn trong không trung nhằm vào thân thể Tần Vũ mà oanh kích.
Tần Vũ tế lên U Minh Đăng, hỏa diệm bùng nổ dữ dội làm giảm uy lực của Thủy Xạ, đồng thời tế lên Kim Quy Thuẫn chống đỡ.
Côn Thanh Sơn bay nhanh như chớp, ánh mắt bén nhọn, bay sượt qua người Tần Vũ, lông vũ trên người Côn Bằng nhất tộc vô cùng cứng cáp và bén nhọn, rạch trên tay Tần Vũ một đường dài, tứa cả máu tươi.
Tần Vũ đạp cước lùi lại, vừa rồi hắn may mắn lách người tránh thoát, nếu không một vết cắt kia hẳn đã chẻ đôi nhục thân hắn.
Tần Vũ dùng bộ pháp Tam Thiên Lôi Động phối hợp với Thiên Mã Hành Không truy theo sát rạt Côn Thanh Sơn.
Vừa vào tầm chiêu Tần Vũ đã thi triển Phong Vân Kiếm kỹ, nhắm thẳng đầu của Côn Thanh Sơn mà oanh tới.
Xoạt!
Côn Thanh Sơn xuýt xoát lách người né tránh, lông vũ trên lưng hắn hằn lên một đường kiếm dài, cả người đau nhức mãnh liệt, ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ kinh hãi.
“Thật mạnh!”
Trong lòng hắn càng nâng cao cảnh giác, hơn nữa, hắn cũng cấp bách suy nghĩ, dường như đối phương đã có phòng bị trước, chủ lực của nhân tộc, không phải chỉ có mỗi Hoa Hướng Tâm.
“Khốn kiếp! Lũ nhân tộc đê tiện”