Cẩm Tú vừa đi vừa hậm hực, miệng nàng liên tục chửi bới Tần Vũ:
- Tên dâm tặc, tên khốn nạn, tên vô liêm sỉ, lương tâm của ngươi đúng là bị chó gặm mất rồi mà …
Đám thủ hạ đi bên cạnh nàng, sớm nghe đã muốn điếc cái lỗ tai, nhưng trong lòng bọn họ lại thấy nàng chửi rất đúng, cái tên Tần Vũ đó thật là hiếp người quá đáng, bao nhiêu mồ hôi xương máu của bọn họ mấy ngày qua, đều bị hắn trấn lột sạch sẽ.
Cẩm Tú lại văng tục:
- Tên khốn kiếp, hẳn là bình thường hắn ăn cơm không cần phải rửa chén mà, trấn lột ta sạch sẽ như chó liếm vậy …
Lúc này nha hoàn của nàng vô tình nói:
- Chủ nhân à, người nói như vậy khác nào nói hắn liếm sạch người đâu chứ?
Cẩm Tú chợt đỏ mặt, nhớ lại lúc nãy hắn vô sỉ cầm tay nàng nói mấy lời kia, nàng càng hậm hực:
- Tên đạo đức suy đồi, bại hoại nhân cách, không hiểu sao ta lại đen đủi như vậy cơ chứ, aaaa … tức chết ta mất.
Nàng chửi như vậy cũng đã hơn một canh giờ, mà theo cái đà này, hẳn là bọn họ sẽ phải nghe nàng chửi ít nhất một ngày nữa thì may ra nàng mới chịu thôi.
Ở một bên, Tần Vũ vừa di chuyển vừa vô cùng hài lòng với thu hoạch của mình vừa nãy, thật là sảng khoái, không không có người dâng lễ tới tận miệng, hắn mà không nhận thì thật là hết chỗ nói.
Phía trước hai cao thủ tiên phong cũng đã dừng lại, báo hiệu đã tiếp cận mục tiêu, trước mặt bọn họ hơn hai trăm trượng về phía trước là nơi tập hợp của mười tên ma tộc, bọn chúng đều xuất thân từ Thiên Huyền Đại Lục.
Một tên ma tộc đánh mắt ra hiệu cho đám còn lại, bọn chúng theo lệnh của Thánh Tử Vạn Ma tông, cố tình để lộ vị trí, dẫn dụ đám nhân tộc ngu xuẩn đến đây, hạ sát từng đám một.
Đứng ở bãi đất trống này chỉ có mười tên, nhưng mai phục ở xung quanh phía sau lưng bọn họ, cũng lên đến hai mươi người, bao gồm cả vị Thánh Tử Vạn Ma tông.
Tần Vũ dùng [Thần Nhãn] cẩn thận dò xét phía trước, liền phát hiện ra âm mưu của bọn chúng, hắn đặc biệt chú ý đến tên Thánh Tử Vạn Ma tông, Ma Hãn Nhĩ Cát, chủng tộc cuồng ma, một trong những tam đại chủng ma tộc chiến lực mạnh nhất ở Thiên Huyền Đại Lục.
Tên Nhĩ Cát này lại có thể bày kế dụ địch như vậy, hẳn là cũng không đơn giản, Tần Vũ trong lòng âm thầm tính toán, hắn thôi diễn các loại tình huống để xem thử tổn thất tối đa là bao nhiêu, phần thắng là bao nhiêu, Tần Khang nhìn Tần Vũ, truyền âm hỏi:
“Dường như phía trước có mai phục, chúng ta nên làm sao?”
Tần Vũ sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, hắn liền ra hiệu “Rút lui”, bây giờ nên cố gắng hạn chế giao tranh quy mô lớn nhiều nhất có thể để bảo toàn lực lượng.
Ma Hãn Nhĩ Cát cũng đã phát hiện động tĩnh ở đối diện, nhưng hắn cũng không có ra tay, bởi theo hắn dự trù, thực lực của đối phương tuyệt đối không thấp, hơn nữa, hắn không thể xác định được đối phương có bao nhiêu người, chỉ phát hiện được khí tức của hai người (hai cao thủ tiên phong).
Nhưng thâm tâm hắn mách bảo rằng ở phía trước không chỉ có hai người, linh tính của Nhĩ Cát cho rằng ở phía trước ít nhất cũng phải có một đội ngũ từ 20 đến 30 người.
Trực giác mẫn cảm cỡ này, phải nói là hiếm thấy!
Nhĩ Cát ra hiệu cho đội ngũ phía sau lưng “Án binh bất động”, mấy tên ma tộc hiếu sát, ngu ngu ngơ ngơ nhìn nhau, bọn chúng có chút ngứa ngáy khó chịu, không hiểu vì sao Thánh tử Vạn Ma tông lại lựa chọn không tấn công.
Tần Vũ cứ như vậy an toàn rút lui, sau khi rời đi được một dặm thì hắn dừng lại một chút, đôi mắt đen láy của Tần Vũ, dường như sâu vô cùng vô tận, thâm thúy nhìn về phía Thánh Tử Vạn Ma tông đang đứng.
Đột nhiên Nhĩ Cát thấy chột dạ, cảm giác như có người nhìn chằm chằm vào mình, hắn nuốt một ngụm khí lạnh, quả nhiên hắn đoán không sai.
“Có lẽ đối phương là tên Tần Vũ kia”
Nhĩ Cát thừa biết về Nhân Tộc Thiên Kiêu Hành Quyết bảng, nhưng hắn khác với đám còn lại, không có điên cuồng đi truy sát Tần Vũ.
Bởi vì hắn biết rõ, làm như vậy, chỉ có đưa đầu cho Tần Vũ chém mà thôi, muốn hạ sát được tên đó, ít nhất phải bày bố được thiên la địa võng tầng tầng lớp lớp may ra mới có cơ hội chiến thắng.
Tam đệ của hắn lên tiếng:
- Đại ca, đối phương chỉ có hai người sao lại để cho chúng rời đi!
Nhĩ Cát cười cười, châm chọc nói:
- Ngươi đúng là ngu xuẩn!
Ánh mắt của tên Ma Hãn Nhĩ Thành lóe lên sát khí trong phút chốc rồi lập tức giả bộ khù khù khờ khờ nói:
- Ha ha, mong đại ca chỉ điểm.
Nhĩ Cát nói:
- Hừ, có nói với ngươi cũng vô dụng!
Nhĩ Cát vô cùng khinh thường đám đệ đệ của hắn, một lũ ngu si tứ chi phát triển, đường đường lại một trong tam đại chủng tộc mạnh nhất ma tộc, ấy vậy mà sáu tên đệ đệ của hắn, bị người ta hại chết tận bốn người, bây giờ chỉ còn lại hai tên tam đệ và thất đệ mà thôi.
Mấy cái tên đệ đệ của Nhĩ Cát cũng chỉ vì hành động lỗ mãng, suy nghĩ thiển cận bị bọn chúng kích động, đưa cổ cho người chém, gia tộc cũng không thể làm gì đối phương.
Nhưng suy cùng chuyện này đối với hắn mà nói, cũng chả là gì, chết bớt càng tốt, đỡ vướng tay vướng chân hắn.
…
Vừa nãy nếu như phía ma tộc, chỉ có tầm mười đến mười lăm người, Tần Vũ tự tin có thể ra tay, nhưng mà đối phương đến tận ba mươi người, mọi chuyện liền khác, phải biết rằng chiến lực bộc phá của bọn chúng khi thiêu đốt tinh huyết là tương đối lớn.
Tần Vũ không hy vọng sẽ có thương vong trong ba ngày đi săn này của hắn, nên hắn lựa chọn an toàn rút lui, nếu như đối phương truy theo, hắn sẽ dẫn dụ đám ma tộc vào hậu chiêu đã chuẩn bị sẵn lúc tiến về đây, rồi từ từ hạ sát địch nhân.
Hai cao thủ tiên phong của Tần Vũ đang di chuyển ở phía trước đột nhiên bị tập kích, hơn hai chục ngọn băng thương bén nhọn ầm ầm lao về phía hai người bọn họ.
ẦM! ẦM! ẦM! ẦM!
Cả hai may mắn né tránh được gần hết tấn công của đối phương, chỉ bị xây xát nhẹ.
Sau khi ổn định thân hình, bọn họ ngay lập tức thủ thế phòng thủ, chuẩn bị nghênh địch.
Tần Vũ ở phía sau ra hiệu cho Bách Quỷ binh đoàn sẵn sàng chiến đấu, đồng thời nhanh chóng quan sát chiến lực của đối phương, sau chừng năm mười giây, hắn cười lạnh, ra hiệu cho đội ngũ, bao vây địch nhân lại.
Tư Mã Thiên nhíu mày, hắn cảm nhận được chân khí ba động rất mỏng manh, trong lòng âm thầm nâng cao cảnh giác, hắn nói:
- Đánh nhanh thắng nhanh!
Đội ngũ hơn hai mươi người của hắn, mau chóng xông lên vây sát hai cao thủ Hợp Thể kỳ đỉnh phong của Tần thế gia, mười người trong Bách Quỷ binh đoàn lập tức lộ diện tiếp ứng.
OÀNH! OÀNH!
Hai bên lao vào giao tranh dữ dội, lúc này Tư Mã Thiên đang được bốn tên Hợp Thể sơ kỳ vây quanh bảo vệ, còn mười tám người kia đang vây công mười hai người của đối phương.
Tư Mã Thiên trong lòng có chút đắn đo.
“Chết tiệt, đối phương cũng di chuyển theo đội ngũ”
Hắn cẩn thận tính toán, rồi tự mình xuất thủ, hắn hét lớn:
- Dùng toàn lực hạ địch!
Dứt lời, Ám Dạ Hành đã lao đến đột kích hắn.
OÀNH!
Một tên Hợp Thể trung kỳ đứng kế bên Tư Mã Thiên kịp thời che chắn cho hắn, nhưng bản thân bị thương không nhẹ, cánh tay trái dường như bị chấn nát hoàn toàn, Tư Mã Thiên ánh mắt thoáng chốc lạnh lùng, hắn dứt khoát nói:
- Rút lui!
Bởi vì hắn biết rằng, phía đối thủ còn có người mai phục xung quanh, đối chiến lâu dài Tư Mã Thiên hắn cũng không có lợi, trước hết rút lui, dẫn dụ địch nhân lộ diện, rồi hắn sẽ tính toán xem thử có cơ hội thắng hay không rồi mới quyết định phản kích, còn nếu như không được, cũng có thể an toàn rời đi.
Tần Vũ cười gằn nói:
- Truy theo!
Đã xác định đối phương yếu thế hơn mình, hắn liền dứt khoát truy theo, đánh du kích tiêu hao địch nhân, nếu như có cơ hội, liền toàn diện khai chiến hạ sát toàn bộ đối phương.
Tư Mã Thiên hai mắt lạnh lẽo, lặng lẽ truyền âm cho thủ hạ:
“Lui về điểm mai phục”
Tần Vũ thấy bọn chúng cố tình giữ khoảng cách vừa đủ để hắn có thể truy theo, liền suy đoán đối phương đang dẫn dụ mình vào điểm mai phục, hắn liền ra hiệu lệnh cho Bách Quỷ binh đoàn kéo giãn đội hình, chỉ để đội tiên phong truy sát theo đối phương, những người còn lại ở phía sau có thể tiếp ứng, hoặc rút lui nếu rơi vào mai phục của địch nhân.
Tư Mã Thiên thấy đội hình của đối phương đột nhiên giãn ra, nhưng theo hắn quan sát, thì chỉ thấy những người chiến lực thấp bị tụt lại phía sau, hắn trong lòng cũng gấp gáp tính toán, một là đối phương đuối sức thật sự, hai là đối phương cố tình kéo giãn khoảng cách để phản chế lại mai phục.
Tư Mã Thiên liền ra hiệu cho đội ngũ đột ngột đánh úp trở lại, ép đội ngũ Tần Vũ phải co lại gần nhau.
“Ép đối phương tụ về một điểm, dẫn dụ địch nhân từng bước!”