Khí Vận Hệ Thống

Chương 279: 279: Dâm Tặc!






Xế chiều, Tần Vũ và Tố Tố lại hạ gục được thêm hai con hung thú Luyện Hư trung kỳ cảnh giới, hiện tại Tần Vũ đã có 240 điểm còn Tố Tố cũng đã tích lũy được 108 điểm, trong ngày mai hẳn là sẽ tích đủ 200 điểm cho nàng.
Bởi vì cả hai đều chỉ bị thương nhẹ trong quá trình chiến đấu nên hồi phục khá nhanh chóng, vì vậy bọn họ quyết định tiếp tục hành động, dự định đến nửa đêm mới dừng lại để nghỉ ngơi.
Tần Vũ và Tố Tố dựa theo ba động chân khí ở phụ cận mà đến hồ nước này, ở phụ cận, một vị nữ tử đang giao chiến với Thiểm Sát Lang, Hợp Thể sơ kỳ hung thú.
Dường như cuộc chiến cũng chỉ mới bắt đầu chưa lâu, lúc này đột nhiên nàng đột ngột nói:
- Hai vị đạo hữu, nếu đã đến xin giúp đỡ Cẩm Tú một tay, tiểu nữ sẽ có hậu tạ!
Tần Vũ giật mình, cô nương này quả nhiên có chút bản lĩnh, vậy mà có thể phát hiện ra có hai người tiếp cận nàng, nhưng hắn cũng không vội lộ diện.
Đoạn từ trong tay nàng, một bình ngọc bắn thẳng về phía Tần Vũ, nàng nói:
- Chân khí linh dịch này coi như thù lao trả trước cho hai vị đạo hữu! Sau khi hạ sát được nó, tiểu nữ sẽ trả thù lao tương xứng.
Tần Vũ nở một nụ cười hoa hậu thân thiện bước ra, giọng không giận không vui hỏi nàng:
- Sao cô nương có thể phát hiện ra ta?
Vệ Cẩm Tú nói:
- Ta thiên sinh mẫn cảm với mùi hương, đạo hữu có mùi hương đặc biệt, mặc dù đã che dấu nhưng vẫn có thể phát hiện ra một chút manh mối.
Tần Vũ cười cười, quả là tà môn, vừa nãy hắn đã cẩn thận sử dụng [Thần Nhãn] kiểm tra xung quanh có bố trí đại trận hay bẫy rập hay không, rồi mới tiềm hành tiếp cận nàng, không ngờ nàng lại có thể phát hiện bọn họ thông qua mùi hương.

Dù cho hắn và Tố Tố đã thu liễm khí tức đến cực hạn.
Tần Vũ vẫn đứng đó quan sát, nàng có chút nóng lòng nói:
- Đạo hữu, ngươi thấy cái giá này chưa xứng đáng sao ?
Khi không mời hợp tác, có quỷ mới tin, hắn đang cẩn thận dò xét xung quanh trước khi quyết định giúp nàng, lỡ đang giao chiến với Thiểm Sát Lang, người phe nàng đột nhiên một kiếm đâm tới, không phải là vạn kiếp bất phục hay sao.
Vệ Cẩm Tú như hiểu ra được gì đó, nàng nói:
- Tiểu nữ hành tẩu một mình, xin đạo hữu yên tâm!
Tần Vũ cười nhạt, nàng thích nói gì thì nói, còn ta phải quan sát cẩn trọng cái đã, mới gặp nhau đã kêu ta tin tưởng ngươi, đầu óc có vấn đề hay không.
Nàng cắn đôi môi đỏ mọng, vừa đánh với Thiên Sát Lang vừa cấp bách nói:
- Đạo hữu, một vật phẩm rớt ra sau khi giết được nó thuộc về đạo hữu, như thế có được không?

Tần Vũ khẽ gật đầu:
- Được!
Nhưng hắn vẫn đứng nhìn, năm ngón tay trong tay áo liên tục bày bố đại trận xung quanh chỗ hắn đứng, lại hạ xuống 12 phong châm, chừa đường rút lui, xong xuôi, hắn mới bắt đầu đi ra.
Tố Tố vẫn theo hiệu lệnh của Tần Vũ nấp ở bên trong đại trận của hắn, có gì làm sát chiêu phụ hắn hạ sát địch nhân.
Nàng khẽ thở dài, gặp phải người cẩn thận như hắn, đúng là thiệt thòi, người còn lại không đi ra hẳn là để phòng bị nàng giở trò, hoặc là phút cuối ám toán nàng.
Cẩm Tú giọng thanh thúy nói:
- Đạo hữu, thứ cho Cẩm Tú mạo muội, đạo hữu quý danh là gì ?
Tần Vũ cười cười nói:
- Lục Thiếu Du.
Nói đoạn, hắn một tay lôi điện nồng đậm, một tay hỏa diệm hừng hực, chân khí trong cơ thể vận chuyển theo lộ tuyến công pháp, từ từ hợp thành một cái Lôi Hỏa Chưởng, ầm ầm lao về phía con Thiên Sát Lang.
Con Thiên Sát Lang bị Cẩm Tú ép lui, vừa vặn bị Lôi Hỏa Chưởng oanh tới, hông nó truyền tới cảm giác đau nhói, nó gầm lên một tiếng, nhảy phốc ra sau.
Cẩm Tú dẫn dụ người còn lại ra, nàng nói:
- Nếu như ba người hợp sức chúng ta sẽ mau chóng giải quyết được nó, bây giờ cũng không còn sớm nữa!
Tần Vũ cười nhạt nói:
- Không cần, ta với nàng là đủ, tập trung chiến đấu!
Hết cách nàng đành phải vừa đánh con sói vừa đề phòng Tố Tố đang ẩn nấp một bên.
Nàng cũng là cao thủ trận pháp vừa đánh vừa âm thầm hạ xuống đại trận, chừa đường lui cho mình, hai mắt hậm hực nhìn Tần Vũ, nàng đã tỏ ra thành ý như vậy sao hắn còn đa nghi và phòng bị nàng như vậy chứ.
Ngược lại, chính vì nàng nhiệt tình quá mức với người xa lạ, nên Tần Vũ mới phải đề phòng, hai bên còn chưa nói câu nào, đã mời người ta hợp sức, nếu kêu hắn ngu ngu ngốc ngốc, tin tưởng nàng hoàn toàn mà nói, đúng là chỉ có mấy tên dại gái mà thôi.
Cẩm Tú chỉ đơn thuần là thiện lương, nghĩ hắn là đồng tộc, nếu như cùng chia sẻ lợi ích, hẳn là sẽ chịu hợp sức với nàng, dù gì hợp tác với nàng cũng đỡ nguy hiểm hơn là bọ ngựa bắt ve sầu, nàng là Hợp Thể kỳ ngũ trọng thiên, còn hắn mới là Luyện Hư kỳ thất trọng thiên mà thôi.
Nàng tin tưởng chỉ cần lợi ích đủ lớn có thể mời hắn ra sức với nàng, hiện tại thì nàng đã đúng, nhưng chuyện phía sau còn chưa biết được, hắn còn giấu một người, không biết là âm mưu gì.
Cẩm Tú khôn khéo, dùng ngôn từ dẫn dụ Tần Vũ:
- Lục huynh, huynh cầm chân nó, để tiểu muội thi triển Thái Ất Thanh Mộc thuật.
Trong lòng Tần Vũ cười khẩy, dám dùng chiêu này với hắn, hắn vô sỉ nói:
- Được, để huynh che chở cho muội!

Cẩm Tú trong lòng có chút buồn cười, một tên Luyện Hư kỳ thất trọng thiên lại muốn che chở cho Hợp thể kỳ ngũ trọng thiên, nhưng nàng vẫn ôn nhu nói:
- Lục huynh cẩn thận.
Nàng không tin không có nam nhân nào cự tuyệt được lời ngọt ngào của mỹ nhân, nhưng mà nàng không biết là Tần Vũ đã ăn không biết bao nhiêu mỹ nhân rồi đi, chút công phu này của nàng mà nói, gạt người khác thì được, đối với hắn không có tác dụng.
Tần Vũ khẽ gật đầu, thi triển Tam Thiên Lôi Động, kết hợp với Xuy Hỏa Chưởng, nhắm thẳng đỉnh đầu của con sói mà oanh tới.
Bành!
Một chưởng này của hắn đánh vào hư không, con sói nhảy lùi lại phía sau, huy một trảo bén nhọn đánh về phía Tần Vũ.
“Lang Nha Trảo”
Oành!
Tần Vũ dựng lên Kim Thổ Bích chống đỡ, lùi lại phía sau tế lên Hạo Nhiên Khiên phòng ngự.
Cẩm Tú có chút kinh ngạc nhìn tên nam nhân trước mặt, sức phòng ngự của hắn cũng ngưu quá đi, hơn nữa, tốc độ và lực công kích không hề thua kém nàng là bao nhiêu.
Dưới mặt đất, dây leo mọc ra chằng chịt, bao phủ phạm vi hơn hai trăm trượng, nàng hét lớn:
- Thái Ất Thanh Mộc Thuật!
Tần Vũ nghe được cảnh báo của nàng, đạp ba cước lùi lại, hàng trăm dây leo quật tới tất về phía Thiểm Sát Lang, nó chật vật né tránh, nhưng cũng bị quật trúng hơn chục cái.
Nó tức giận, bốn chân lôi điện chớp sáng, nó như thuấn di lao vọt tới phía Tần Vũ.
“Thiểm Điện Sát”
Oành!
Tần Vũ tế lên Kim Quy Thuẫn, lại kích hoạt [Thần Ma Thủ] và Huyết Lân Giao Long Giáp đến cực hạn chống đỡ, thân hình hắn văng ra xa hơn trăm trượng, ầm ầm đụng nát hơn chục gốc cây, nện một lỗ to hơn trăm trượng dưới mặt đất.
Tần Vũ lấy hai tay xoa xoa ngực, ho ra một búng máu, nuốt xuống đan dược chữa thương xong, liền cấp tốc vận chuyển chân khí và Sinh Minh Chi Linh Chân Hỏa hồi phục thương thế.
Cẩm Tú thật sự lo lắng cho hắn, gấp gáp hỏi:
- Lục huynh, huynh không sao chứ ?
Tần Vũ khoát tay nói:
- Cầm cự cho ta hồi phục thương thế.

Nàng khẽ gật đầu, kiếm trong tay nàng quang mang đại thịnh, một đường kiếm khí hình bán nguyệt nóng rát mặt ầm ầm lao về phía con sói.
“Nguyệt Diệm Trảm”
BÀNH!
Kiếm khí lao nhanh như chớp, con sói không kịp né tránh, trúng chiêu, bị nện thẳng xuống mặt đất, ngoắc ngoải đứng dậy, gầm gừ với nàng.
Trên miệng nó, hình thành một cái hắc sắc lôi cầu, đột nhiên nhắm thẳng hướng Tần Vũ mà oanh tới, nó muốn hạ sát tên yếu nhất trước rồi mới đối phó với nàng.
Cẩm Tu lo lắng:
- Lục huynh, cẩn thận!
ĐOÀNG!
Rừng cây phía sau lưng Tần Vũ bị oanh nát một mảng hơn năm mươi trượng, Tần Vũ vào phút cuối đã dùng Tam Thiên Lôi Động né tránh một chiêu này của con sói.
Đột nhiên hắn mỉm cười quỷ dị, chân Tần Vũ đạp theo cước bộ Thất Tinh Bộ Sát Kiếm Kỹ mà lao tới, mộc kiếm trong tay Tần Vũ, mộc hệ chân khí và kim hệ chân khí cực kỳ nồng đậm.
“Vô Biên Lạc Mộc”
ẦM!
Một nhành cây cự đại đường kính to hơn một mét, mạnh mẽ ép tới bên hông con sói, trúng chiêu, nó gầm lên đau đớn lùi lại.
Cẩm Tú có chút kinh ngạc nhìn hắn.
“Thật mạnh”
Nghĩ đoạn, nàng đã oanh tới.

Kiếm khí sắc bén, mang theo kình lực bá đạo ầm ầm đánh tới chỗ con sói vừa lùi lại.
“Phá Nguyên Kiếm”
BÀNH!
Con Thiểm Sát Lang liên tiếp trúng hai chiêu mạnh mẽ của Tần Vũ và Cẩm Tú lảo đảo, khóe miệng trào máu nhễu nhại, nó gào thét:
- Hai tên nhân loại hèn hạ!
Dứt lời, nàng bấm pháp quyết, một cái pháp bảo hình tháp xuất hiện, nó cấp tốc hóa lớn, ầm ầm trấn áp trên đầu con sói.
“Thí Thần Tháp”
Ầm Ầm Ầm …
Hơn hai vạn cân lực lượng mạnh mẽ đè bẹp con sói xuống mặt đất, nó cố gắng đứng vững bằng bốn chân, run rẩy không ngừng, bên trong thân thể từng cái xương truyền đến cảm giác áp bức đau đớn.
Nó nén đau, bốn chân lôi điện chập chờn, thuấn di đánh tới trước mặt Cẩm Tú.
OÀNH!

Cẩm Tú đang điều khiển Thí Thần Tháp pháp bảo, không kịp phòng bị, bị nó đánh trúng, đạo bào trước ngực bị rách toạc, lộ ra áo yếm bên trong, thân thể nàng như diều đứt dây, ầm ầm bay về phía sau, ho ra một búng máu lớn.
Tần Vũ không nói không rằng, hủy chiêu, lao đến ôm nàng, một tay hắn ôm ngang ngực nàng, một tay bợ mông nàng, lại bóp thêm một cái cho đã cái nư.
Hắn hạ thân vững vàng, hai chân khẽ chùn xuống giảm bớt lực phản chấn tiếp đất, mặt đất dưới chân Tần Vũ, ầm ầm nứt nẻ, lõm xuống hơn năm mươi tấc, hắn nói:
- Tiểu muội, không sao chứ!
Nói rồi hắn đưa cho nàng một mai đan dược, rồi nhanh chóng lao lên, Cẩm Tú tức tối nói:
- Huynh lợi dụng ta ?
Tần Vũ vô sỉ nói:
- Tình thế cấp bách, ta không làm như thế làm sao đỡ được muội ?
Cẩm Tú ấm ức nói:
- Nhưng mà huynh còn bóp mông ta!
Tố Tố lấy hai tay che miệng, mắt chữ A mồm chữ O nhìn Tần Vũ, ca ca của nàng thật vô sỉ, thiệt là hết chỗ nói.
Tần Vũ vừa bức lui Thiểm Sát Lang vừa nói:
- Nhà ta có bệnh di truyền, hai tay không thể khống chế được, mong muội thông cảm.
Tố Tố nhớ lại chuyện xưa mà Tử Yên kể cho nàng nghe, cười khúc khích ở trong đại trận.
Cẩm Tú uất ức không nói nên lời, đành mặc kệ hắn cố gắng trị thương, lát nữa phải cho hắn ăn chút đau khổ nàng mới hả dạ.
Đột nhiên nàng đỏ mặt, vội lấy đạo bào khác ra thay, trong lòng vô cùng tức tối.
“Aaaaa… tiện nghi cho tên dâm tặc nhà ngươi!”
Nói đi cũng phải nói lại, cái mông của nàng bóp thật đã cái tay, hắn hắc hắc cười vô sỉ.
Nàng thấy hắn cười khoái chí như vậy, tức giận quát:
- Huynh ...!ngươi là đồ dâm tặc!
Đúng là xui xẻo mới đụng phải hắn mà, nàng hồi phục được một chút, liền dồn hết sự bực tức lên con Sát Lang mà đánh tới tấp cho hả dạ.

Nó cũng thật là xui xẻo, Tần Vũ thì không không ăn hưởng, còn nó thì không không bị nàng xả giận.
Nhìn con sói bị nàng oánh tới tấp tới, Tần Vũ có chút líu lưỡi, hẳn là tiểu nãi nãi này tức giận chuyện hắn bóp mông nàng, nên mới lôi con Thiên Sát Lang ra trút giận, mới bóp mông có một cái, làm gì hung hăng dữ, tính tình thiệt là nhỏ mọn.
Nói rồi hắn lao lên hợp công với nàng, Cẩm Tú nhìn hắn bằng con mắt hình viên đạn, hắn trưng ra cái bộ mặt hoa hậu thân thiện, cười cười nói:
- Ta ...!thật sự không có cố ý a!