Lý Bạch lão nhân và Ngưng Sương tiên tử đứng ở trên đỉnh núi, nhìn bóng lưng của Tần Vũ đang rời đi ở xa xa phía trước, lão nhẹ giọng nói:
- Hy vọng lần này sẽ thành công!
Ngưng Sương tiên tử ôn nhu đáp lời lão:
- Ân, thiếp cũng hy vọng là như vậy, nơi này sớm đã không còn phù hợp với chúng ta nữa.
Kiếm tiên Lý Bạch khẽ thở dài, rồi giọng mang theo một chút mệt mỏi tiếp lời nàng:
- Bọn họ cũng như chúng ta đã chờ đợi quá lâu rồi, thần thông câu thông hung thú này của hắn, hẳn là hai phu thê lão thái tổ ở thượng cổ Thanh Vân tông ban cho, ta cũng là phụ hắn một tay mà thôi.
Ngưng Sương khẽ đáp:
- Ài, hắn có ân cứu thiếp, quả thật cũng thấy có chút áy náy.
Lão khẽ cười, đáp lời nàng:
- Chúng ta cũng đã bồi thường thỏa đáng.
Hơn nữa, sau này nếu hắn có chết ở trong đó cũng là số mệnh của hắn, chúng ta cũng không thể làm gì khác hơn, chẳng qua là một quân cờ mà thôi, nàng cũng đừng nên bận tâm quá làm gì.
Ngưng Sương tiên tử khẽ thở dài, nàng đáp:
- Ân, thiếp biết rồi.
Nói rồi hai người bọn họ chậm rãi tản bộ trở về ngôi nhà đơn sơ của lão, vừa đi vừa trò chuyện với nhau, không khí vô cùng vui vẻ ấm áp.
Huân Nhi sau khi trở về Hoàng Đô thành, Đông Tấn Quốc liền bế quan tu luyện sớm ngày nâng cao thực lực để có thể trợ giúp Tần Vũ nhiều hơn nữa.
Trải qua sự vụ bên trong Băng Cung Thánh Điện, nàng càng cảm thấy mình thật nhỏ bé ở Thiên Huyền Đại Lục, và hơn hết là thực lực của Tần Vũ ngày càng mạnh mẽ, hắn dường như đang dần dần siêu việt mấy nàng một khoảng cách rất lớn.
Mấy người còn lại, sau khi nghe Huân Nhi giải bày tâm sự, cũng thu xếp chuyện sinh ý và thế lực ở thế tục giao cho thủ hạ quản lý đàng hoàng, liền học theo nàng, chuyên tâm bế quan tu luyện.
Lão Thái bà cũng bị gia tộc triệu tập trở về, chuẩn bị cho đại sự sắp tới, nên bây giờ bên cạnh hắn cũng chỉ còn có đám loi nhoi Tử Yên, Kim Mao, Tam Long, và Thiên Cẩu.
Hiện tại, Thiên Cẩu vẫn ở lại hộ pháp cho Liễu thần hồi phục sức mạnh và làm quen với thân thể mới của nàng, phòng khi có địch nhân truy sát tới, nó có thể mang nàng độn địa bỏ trốn.
Hành động này của Tần Vũ, làm cho Liễu thần cảm thấy rất hài lòng, cũng là minh chứng cho quyết định tin tưởng hắn của nàng ngày trước là đúng đắn.
Ở bên trong đình viện, Tần Vũ buông ngọc giản trong tay xuống, khẽ thở dài, dựa theo tin tình báo bốn tháng trước có dị tượng xuất hiện ở trong hoàng cung của Trung quốc, hiện tại cụ thể như thế nào thì Tần thế gia vẫn chưa thể tra xét đến.
Hơn nữa, tai mắt trong cung liên tục bị người truy quét giết chết gần một phần tư, thẳng đến hôm nay mới có dấu hiện dừng lại.
Thế lực của Tần thế gia cũng như thế gia Đông Vực ở Trung quốc bị tổn thất nghiêm trọng, hiện tại tất cả hành động ở đây đều bị đình chỉ lại, thu liễm đến cực điểm, chờ có kết quả điều tra rõ ràng rồi mới bắt đầu hành động trở lại.
Thiên cấp thám tử của Hồng Lâu cũng đã được phái đến đó, phối hợp với Phong Vân khách điếm tiến hành truy vết người đứng đằng sau đợt thanh tẩy lần này của hoàng thất.
Hiện tại chưa có manh mối, nên Tần Vũ cũng không thể suy đoán thêm được gì, hắn dự định sẽ đích thân đến Trung quốc điều hành sự vụ ở đây, dẫn dụ địch nhân lộ diện.
Nhưng chuyện này cũng hung hiểm, khả năng chính địch nhân cũng đang dẫn dụ hắn đến đó để diệt sát.
Không thể loại trừ khả năng dị tượng này có thể có liên quan đến người xuyên không hoặc siêu cấp cường giả chuyển thế trọng sinh, sau đó một đường chưởng khống tất cả sự vụ trong hoàng cung, tiến hành thanh tẩy một lần tai mắt của các lộ thế lực để thị uy.
Bởi vì nghĩ như vậy nên Tần Vũ liền cho người thông tri sang bên đó tuyệt đối hành sự cẩn thận, nếu như tình hình không khả quan, lập tức án binh bất động xin thêm viện trợ, không được khinh suất lỗ mãng.
Còn hắn sẽ tạm thời chờ đợi ở Thương quốc, quan sát động tĩnh ở bên đó rồi mới quyết định có đi đến đó hay không.
Xiu! Choang!
Một con dao găm bị thủ vệ của Tần Vũ gạt phăng đi, ghim chặt lên cây cột gần đó, Tần Vũ gỡ ngọc giản trên con dao xuống, đọc thông tin bên trong.
“Mười lăm ngày sau, Trúc Lâm, Mục thổ, Tây Bắc, Thương quốc, không gặp không về”
“Đại công chúa Trung quốc, Lâm Thanh Hà”
Tần Vũ đọc xong lời nhắn trong ngọc giản, khẽ nhíu mày suy nghĩ, vì sao Lâm Thanh Hà lại muốn gặp hắn, nàng có chuyện muốn hợp tác, nhờ vả hay nàng muốn dẫn dụ hắn để hạ sát.
Nói không chừng đây là cái bẫy của thế lực nào đó muốn ám hại hắn.
Cũng có thể là Hồn Điện hoặc Liệt thế gia đã nắm được Trung quốc trong tay, bây giờ muốn mượn tay nàng ám hại hắn.
Tần Vũ khẽ nói nhỏ:
- Điều tra những chuyện liên quan đến Đại công chúa Trung quốc những năm gần đây.
Ngoài sân, một luồng chân khí mỏng manh khẽ lưu động, một chiếc lá đang phiêu phù bay lên không trung, lại đột ngột chuyển hướng, chậm rãi rơi xuống đất.
Mười lăm ngày sau, trong trúc lâm, một vị nữ tử đầu đội đấu lạp, trên mặt mang một lớp lụa mỏng, tay cầm nhuyễn kiếm, lưng đứng thẳng tắp đang lặng yên chờ đợi một ai đó.
Từng cơn gió nhẹ thổi thoảng qua làm váy lụa của nàng khẽ động, quanh người nàng tỏa ra một mùi hương thơm ngát dễ chịu.
Hôm nay, nàng đến đây một mình không có ai đi theo nàng cả, dường như nàng rất tự tin vào thực lực của mình.
Từ xa xa, một đầu giao long xuất hiện, nó ầm ầm lao trong không trung, trên đầu của giao long là một nam tử anh tuấn, hai tay hắn chắp sau lưng, hai mắt kim quang nồng đậm, lạnh lẽo quan sát trúc lâm bên dưới.
Xung quanh Lâm Thanh Hà không có ai tiềm phục, chỉ có mình nàng mà thôi, nhưng đọc thông tin mô tả của nàng trên hệ thống, đồng tử của Tần Vũ co rút kịch liệt, nhỏ như kim châm, đến bây giờ hắn đã biết người đứng sau lưng gây ra cơn sóng gió kinh hoàng ở Trung quốc chắc chắn là người trước mặt.
Lâm Thanh Hà nhìn Tần Vũ trên không trung, ánh mắt có chút phức tạp không biết là nghĩ gì, nàng chỉ có hứng thú với Tử Yên bên cạnh hắn mà thôi, đầu giao long kia đối với nàng mà nói, cũng chỉ là một con giun biết bay.
Lâm Thanh Hà khẽ nhíu mày, tên Tần Vũ này, lần này đến đây gặp nàng lại mang nhiều cao thủ như vậy, không lẽ hắn muốn hạ sát nàng hay sao, nàng âm thầm tính toán, chuẩn bị hậu chiêu cho mình, tên này thật là cẩn thận, hèn gì có thể hùng bá một phương như vậy, nàng nhìn hắn có chút thú vị.
Tần Vũ từ trên không trung phi thân xuống trước mặt nàng, Tam Long cũng hóa nhỏ, trực tiếp luồn vào ống tay áo của Tần Vũ, quấn lên cánh tay hắn như thường ngày.
Lâm Thanh Hà ánh mắt thích thú nồng đậm nhìn Tần Vũ, “Giao Long tý, tên này thật thú vị”, nói đoạn nàng khẽ dò hỏi:
- Tần thế tử mang nhiều cao thủ như vậy là muốn cưỡng gian tiểu nữ hay sao ?
Tần Vũ khẽ giật mình, tiểu nãi nãi trước mặt này thật biết đùa, hắn nói:
- Ta địch nhân cũng không ít, đột ngột hẹn gặp mặt như vậy, ta cũng chỉ là cẩn thận một chút mà thôi!
Nàng khẽ cười rồi nói:
- Theo như ta được biết thế tử cũng không phải là dạng người sợ chết như vậy?
Tần Vũ ngắt lời nàng:
- Bàn chuyện chính sự.
Nàng nhìn hắn vô cùng thích thú, đã rất lâu rồi chưa có nam nhân nào dám nói chuyện với nàng như vậy, nàng nói:
- Tiểu nữ muốn nhờ thế tử hỗ trợ hồi phục thương thế.
Dứt lời, tay nàng khẽ động, thân hình hai người biến mất, thậm chí Tam Long cũng bị trục xuất ở lại.
Tần Vũ trong lòng hoảng hốt cực điểm, nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nếu như nàng cần hắn trị thương, hẳn là bây giờ chưa vội giết hắn.
Hai người bọn họ bị cuốn vào bên trong một đại điện, hình như là một món pháp bảo không gian nào đó của nàng, Lâm Thanh Hà đổi giọng nói:
- Tiểu tử, giao ra tinh huyết bản mệnh, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!
Tần Vũ cười lạnh:
- Nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất, thà chết không chịu nhục!
Nàng bật cười khúc khích, nói:
- Hảo, vậy để ta xem xem, ngươi có thể chống đỡ bao lâu.
Không khí bên trong đại điện trở nên vô cùng lạnh lẽo, hai người bọn họ ánh mắt sát khí mãnh liệt nhìn nhau, đột nhiên Tần Vũ ném pháp bảo tiêu hao về phía nàng.
Oành!
Tuy thân thể này có chút hạn chế, nhưng nàng vẫn có thể vận dụng được một phần tiên cấp thân pháp, nên có thể dễ dàng tránh né được một chiêu này, nàng hừ lạnh, nói:
- Trò vặt vãnh!
Nàng lật tay, một cái phi kiếm xuất hiện, nháy mắt thuấn di đến trước mi tâm của Tần Vũ, phi kiếm xuyên qua tàn ảnh của hắn, Tần Vũ lúc nàng đã ở phía bên phải của nàng, vỗ một chưởng, Lôi Hỏa Chưởng về phía nàng.
Hắn hừ lạnh nói:
- Để ta xem xem phu nhân của ta có bao nhiêu bản lãnh.
Ngoài mặt thì hắn nói như vậy, nhưng trong lòng vô cùng cẩn trọng, Lâm Thanh Hà tu vi chỉ có Luyện Hư kỳ ngũ trọng thiên, nhưng hắn đoán chiến lực của nàng hẳn là phải cao hơn hắn một bậc, dù gì nàng cũng là Tiên Đế trọng sinh.
Bành!
Lôi Hỏa Chưởng đánh vào hư không, nổ tung, sóng nhiệt lan tỏa khắp đại điện, lôi điện chập chờn nổ tí tách trong phương viên hình tròn lớn hơn trăm trượng.
Nàng nhàn nhạt nói:
- Ngươi chống đỡ làm gì cho phí công, ngoan ngoãn theo ta, ta sẽ không để ngươi thiệt thòi!
Tần Vũ giơ ngón tay thối lên nói với nàng:
- Ngươi theo ta làm lão bà, ta sẽ không bạc đãi ngươi!
Nàng tức giận, hai tay kết ấn, một cự chưởng từ hư không chụp xuống, sức nặng vạn cân, ầm ầm trấn áp Tần Vũ xuống mặt đất.
Tần Vũ mặc kệ cự chưởng, dùng bộ pháp Tam Thiên Lôi Động cùng Trúc Lâm Khoái Bộ kết hợp Phong Vân Kiếm kỹ lao đến áp sát nàng.
Hắn hừ lạnh, theo như mô tả bây giờ thần hồn nàng đang bị trọng thương, hắn phải khống chế nàng, nàng đã lộ ra mặt thật của nàng, hôm nay nàng không chết chính là hắn phải chết, vì vậy hắn nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.
Ầm Ầm Ầm
Cự chưởng đánh lên mặt đất, làm mặt đất lún xuống hơn trăm trượng, đá lót nền vỡ nát bay tứ tung.
Mắt thấy Tần Vũ đang lao đến, nàng xuất ra một dải lụa đỏ, ầm ầm lao về phía hắn.
Đột nhiên, một làn sương mù bao phủ thân ảnh của hai người vào bên trong, Tần Vũ đã thi triển thành công Thủy Hóa Độ Trạch.
Nàng hừ lạnh, tay ấn pháp quyết, tế lên pháp bảo hỏa hệ, hỏa diệm nhanh chóng lan tỏa muốn tiêu hao sương mù của Thủy Hóa Độ Trạch, nhưng mà tu vi hiện tại và thần hồn của nàng bị hạn chế nên phát huy không được bao nhiêu sức mạnh chân chính của pháp bảo.
Nàng tế lên pháp bảo hộ mệnh hình khiên, ngăn chặn công kích của Tần Vũ.
Choang!
Mộc kiếm chém vào hộ thuẫn của nàng, vang lên một tiếng thanh thúy, công kích của Tần Vũ bị phản chấn lại, ngực hắn truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt, ánh mắt hung quang mãnh liệt nhìn về phía nàng.
Nàng châm chọc hắn:
- Tiểu tử, đến đây ta dạy cho ngươi thế nào là lễ độ!
Tần Vũ cười lạnh, hắn nói:
- Nương tử tắm rửa sạch sẽ, chờ ta đến!
Má nàng đỏ bừng, trong lòng bừng bừng tức giận, đã lâu lắm rồi mới có người dám sỉ nhục nàng như vậy.
Hai tay nàng, mộc hệ chân khí nồng đậm, dưới mặt đất, vô số dây gai xuất hiện, bao phủ một vùng rộng lớn, liên tục đập loạn xạ trong sương mù, hòng ngăn cản Tần Vũ.
Tần Vũ lúc này đã ở bên ngoài, lặng lẽ kết ấn, Phật Nộ Hỏa Liên ngũ sắc chậm rãi thành hình, Lâm Thanh Hà cảm nhận khí tức nguy hiểm nồng đậm, vội lui ra xa, nàng vậy mà có thể di chuyển trong Thủy Hóa Độ Trạch, thật là đáng kinh ngạc.
OÀNH!
Nàng bị phản chấn bay lùi lại một đoạn hơn năm mươi trượng, khóe miệng khẽ trào máu, nàng tức giận trong lòng.
“Chết tiệt cái cơ thể này quá yếu”
Hai tay nàng khí tức Kim hệ chân khí nồng đậm, mang theo uy áp lên thần hồn mãnh liệt đánh về phía Tần Vũ, nàng muốn trực tiếp đánh lên thần hồn của hắn.
Tần Vũ hít một ngụm khí lạnh, nhìn song thủ đang bay về phía hắn, suýt chút nữa hắn quên mất nàng là Tiên Đế trọng sinh, thủ đoạn công kích như vậy là bình thường.
Tần Vũ hai tay kết ấn, Luân Ly Hỏa Pháp Ấn thành hình, đối chọi với song thủ của nàng, hai chiêu chạm nhau, vỡ tan tành, kình lực lan tỏa khắp đại điện.
Ầm! Ầm!
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, thần hồn tên này cũng mạnh mẽ dị thường, nàng đã quá xem thường hắn rồi.
Nàng nói:
- Coi như cũng có chút bản lĩnh!
Tần Vũ cười lạnh nói:
- Hừ, coi như cũng xứng làm lão bà của ta.
Lâm Thanh Hà tức giận, rút kiếm, chém một chiêu Khí Độ Sơn Hà về phía hắn, kiếm khí bén nhọn, lao về phía Tần Vũ nhanh như chớp.
Tần Vũ như thuấn di, né tránh chiêu thức, từ trên cao, bổ xuống một chiêu Trọng Nhạc Kiếm kỹ - Bát trọng thiên, oanh lên nhục thân nàng.
Chỉ cần bức thần hồn nàng ra khỏi nhục thân, hắn sẽ có cách trói buộc nàng.
Đang!
Lâm Thanh Hà hành động như chóng, tế lên pháp bảo hình khiên chống đỡ một chiêu này, đồng thời ở phía sau, vỗ một chưởng lôi hệ chân khí và hỏa hệ chân khí nồng đậm về phía Tần Vũ
“Lôi Hỏa Chưởng”
Tần Vũ tế lên pháp bảo hình mai rùa, ngạnh kháng chiêu thức, đồng thời thi triển Kim Thổ Bích, còn hắn ở phía sau, súc thế Lôi Diệm Trảm Thiên oanh kích nàng.
Oành! Oành!
Cự chưởng của nàng đụng vào pháp bảo mai rùa nổ tanh bành, sóng nhiệt và lôi kình càn quét một vùng xung quanh hơn trăm trượng, chấn nát Kim Thổ Bích của Tần Vũ, đánh lên cương khí hộ thể của hắn.
Lúc này hắn cũng đã chém ra một chiêu Lôi Diệm Trảm Thiên, lôi long kiếm khí và hỏa long kiếm khí ầm ầm lao về phía nàng, đánh lên hộ thuẫn, khí huyết trong người nàng rạo rực, nàng phun ra một ngụm máu tươi, pháp bảo của nàng cực kỳ mạnh mẽ, nhưng thân thể không đủ sức chống đỡ, bị phản chấn trọng thương.
Nàng thoáng chút kinh ngạc nhìn tên thiếu niên trước mặt, nàng đã đánh giá thấp hắn, vốn dĩ nàng nghĩ có thể áp chế được hắn, nhưng không ngờ, hắn danh xứng như thực, không phải là một tên nhị thế tổ được người đời đồn thổi quá mức.
Thanh Hà trong lòng tính toán, nếu như mười chiêu nữa không đả bại được hắn, nàng sẽ lập tức rút lui, vốn nàng định khống chế hắn, từ đó khống chế Tần thế gia hỗ trợ nàng khôi phục thực lực, nhưng có lẽ không thuận lợi như nàng tính toán.
Hai tay nàng kết ấn, một đại trận hiện lên vây hắn lại bên trong, lôi điện nồng đậm liên tục oanh kích tứ phía, Tần Vũ cười lạnh, thả ra sinh linh của Phong Lôi Long Diệm, con rồng nhỏ liên tục há mồm hấp thu lôi điện ở bên trong đại trận luyện hóa, nàng lập tức thu lại đại trận.
Nàng nói khẽ:
- Dị hỏa Phong Lôi Long Diệm, hừ, ngươi ngược lại đồ chơi cũng không ít!
Tần Vũ mỉm cười quỷ dị:
- Nhìn kỹ đại trận của phu quân nàng!
Đùng!
Luyện Ngục đại trận khởi bạo, vây lấy nàng vào bên trong, hắn liên tiếp tế lên pháp bảo U Minh Đăng, Thiên Huyền Phiến, Thông Thiên Tháp đồng loạt trợ trận, uy lực đại trận tăng lên chóng mặt.
Lâm Thanh Hà sắc mặt không hề hoảng hốt, nàng hừ lạnh một tiếng, một cái pháp bảo hình cầu xuất hiện, tay kết pháp ấn, miệng niệm chú ngữ, nhanh chóng bao bọc thân thể của nàng lại.
Nàng vừa làm xong thì hai mắt trợn lớn nhìn về phía Tần Vũ, Lâm Thanh Hà cảm nhận được sự nguy hiểm nồng đậm của mũi tên đang súc thế trước mặt.
Nàng lập tức dịch chuyển hắn ra ngoài, còn mình ở lại, tịch thu mười hai phong châm của hắn, khẽ cười:
- Tiểu tử, thú vị!
Tần Vũ tức giận, ngửa cổ gầm lên một tiếng, thủ hạ của Tần thế gia sợ hãi, đồng loạt quỳ xuống.
Truy Tung Ấn Ký của hắn để lại trên người nàng cũng bị xóa mất, đúng là không thể chọc nổi cái tai họa này.
Hắn dùng chức năng thu hồi pháp bảo của hệ thống, thu hồi lại mười hai phong châm, bên trong không gian đại điện, Lâm Thanh Hà khẽ nhíu mày, tại sao hắn lại có thể thu lại mười hai phong châm.
Tần Vũ chửi rủa trong lòng.
“Chết tiệt, bị hố rồi”
[Đinh! Nhiệm vụ thất bại]
Tần Vũ trong lòng lập tức tính toán kế sách đối phó với nàng.