Ra khỏi bí cảnh truyền thừa Băng Cung Tiên Sơn, Lý Chính Thắng mới ổn định lại tinh thần, hắn không ngờ thực lực Tần Vũ mạnh mẽ đến bực này, một chiêu vừa nãy đã ngang với một thành công kích của sư phụ hắn rồi.
Vốn dĩ ban đầu lão sư hắn tính toán để cho Tần Vũ dùng dị hỏa tiêu hao một nửa tảng băng phong ấn rồi mới sử dụng pháp bảo có chứa hỏa hệ vũ kỹ kết hợp với sư nương hắn ở bên trong hoàn toàn phá vỡ phong ấn mà lao ra.
Lão sư hắn là sợ công kích từ bên ngoài quá mạnh mà tổn thương đến nàng, nên mới yêu cầu phải phá giải một nửa tảng băng phong ấn rồi mới dùng pháp bảo công kích để giảm thiểu lực công kích đến mức tối đa.
Lý Bạch lão nhân tính toán cặn kẽ thời gian, vừa đủ cho bọn họ có thêm hai ba mươi giây xoay sở trước khi lão già trong Băng Cung Thánh Điện phá trận mà lao đến.
Nào ngờ thực lực của Tần Vũ bưu hãn đến bực này, chỉ cần tiêu hao đến 4 thành phong ấn đã có thể phối hợp với sư nương hắn phá vỡ phong ấn, nên Lý Chính Thắng phút cuối mới quyết định lưu lại pháp bảo của sư phụ hắn mà không dùng đến nó.
Nhưng nhờ vậy mà bọn họ mới kịp tẩu thoát, sư phụ hắn đã tính sai một bước nhỏ đó là lão già canh giữ truyền thừa vậy mà có thể thoát khỏi pháp trận giam cầm sớm hơn cả một phút so với dự kiến.
Có lẽ là do tác động của một chiêu kia của Tần Vũ, Phật Nộ Hỏa Liên Chân Mệnh Chi Linh Chân Hỏa.
Thiến Mai thở ra một hơi, khẽ nhìn thân thể Tần Vũ trên tay của sư nương nàng, nội tâm nàng dao động dữ dội.
Huân Nhi một bên nước mắt lưng tròng, lo lắng nhìn Tần Vũ gắt gao, lòng nàng cực kỳ tức giận, muốn đòi lại công đạo cho hắn, nhưng đây là sân nhà người ta, nàng đành phải nhịn xuống.
Bên trong Diệm Cơ liên tục dùng tinh thần lực hồi phục cho Nguyên Anh bản mệnh của Tần Vũ, vừa nãy hắn vận dụng sức mạnh quá sức chịu đựng của thân thể và thần hồn nên mới bị mất ý thức tạm thời.
May mắn là không để lại thương tổn hay di chứng gì, chủ yếu Tần Vũ chỉ bị kiệt quệ tinh thần lực mà thôi, chỉ cần tịnh dưỡng vài hôm là có thể hành động lại bình thường.
Diệm Cơ nàng nhận biết thân phận của người đang bế Tần Vũ, nàng là Liễu Ngưng Sương, thánh nữ của Băng Cung Thánh Điện, ngày đó vì phải lòng Lý Bạch mà trái lời thánh điện, từ chối kết hôn cùng thánh tử Tiên Sơn, hai bên cũng vì chuyện này mà có chút rạn nứt trong mối quan hệ, chính vì vậy mà Cung Chủ phạt nàng bị băng phong hai vạn năm.
Nào ngờ, băng phong nàng được hơn trăm năm thì đại chiến thượng cổ bùng nổ, Ngưng Sương cũng lưu lạc vào bên trong bí cảnh truyền thừa.
Lý Bạch lão nhân ở bên ngoài, một mực tìm kiếm tung tích của bí cảnh truyền thừa của Băng Cung Thánh Điện mấy nghìn năm qua, với hy vọng cứu nàng ra khỏi đó.
Sau khi tìm thấy được truyền tống trận của Băng Cung Thánh Điện, lão liền dùng pháp trận giam cầm nó lại chỗ này, lại ra ngoài tìm kiếm đệ tử, bồi dưỡng đến Luyện Hư kỳ để tiến vào bên trong giải cứu nàng, vốn dĩ đợi bọn hắn luyện đến Luyện Hư kỳ đỉnh phong mới tiến vào, nhưng mấy chục năm trước, lão cảm nhận được khí tức của Băng Long đột phá Đại Thừa kỳ nhị trọng thiên ở bên trong, nếu như còn chần chờ nữa, lúc bọn họ tiến vào chính là cửu tử nhất sinh.
Lão đành phải đánh cược một lần, sắp xếp cho Lý Chính Thắng thăm dò thực lực Tần Vũ, một là để lấy lại danh hiệu Kiếm Tiên, hai là dẫn dụ hắn vào đại kế của lão, buộc hắn phải giúp lão cứu phu nhân của lão ra.
Lý Bạch lão nhân tính toán, nếu như nói trước cho Tần Vũ biết, hắn chắc chắn sẽ từ chối, nhưng một khi đã vào trong, lúc ra tay giam cầm lão già kia mới nói ra, thì Tần Vũ hắn đã ở trên cùng một chiến tuyến với hai người Thiến Mai, bắt buộc phải giải cứu nàng mới có hy vọng thoát thân.
Lão tính toán không chút sơ sót, từng bước đưa Tần Vũ vào âm mưu của lão, mà phút cuối hắn cũng không thể làm gì khác hơn là phải làm theo ý lão.
Sự đáng sợ của mấy lão cự đầu là ở chỗ này, thực lực không những kinh thiên, tính toán cũng phải nói cực kỳ âm hiểm, một khi đã bước vào chỉ có thể có một lựa chọn, dù gì mấy lão cũng sống hơn vạn năm, không phải hạng như Tần Vũ có thể đối phó được ngay bây giờ.
Lão Thái bà thuấn di đến trước mặt Ngưng Sương, hừ lạnh, nói:
- Thiên Dụ đã chọn hắn, nếu hắn xảy ra mệnh hệ gì, các người cũng chuẩn bị hậu sự là vừa!
Ngưng Sương sắc mặt tái đi trông thấy, nàng cấp bách nói:
- Trước hỗ trợ hắn hồi phục thương thế, ta sẽ nói Lý huynh bồi thường thỏa đáng.
Mấy lão cự đầu như nàng, nghe đến hai chữ Thiên Dụ liền biến sắc, bọn họ hiểu rõ nó là đại diện cho cái gì, một khi chọc giận bọn họ, thậm chí Thiên Huyền Đại Lục cũng phải bồi táng theo.
Nàng trong lòng thầm trách Lý Bạch lão nhân, tại sao lại lỗ mãng như vậy chứ, nhưng nàng lại cảm thấy có chút ấm áp, lão vì nàng mà không tiếc bất cứ giá nào để cứu nàng ra, thậm chí là đắc tội với thế lực đó.
Lý Bạch lão gượng gạo nhìn lão Thái bà đang chữa trị cho Tần Vũ, lão và Ngưng Sương cũng bày bố đan dược và linh thảo, vận chuyển công pháp, hỗ trợ lão bà bà hồi phục cho hắn.
Thân thể của Tần Vũ như cái động không đáy, có bao nhiêu dược lực hấp thu hết bấy nhiêu, vô cùng tham lam, Nguyên Anh bản mệnh trong người Tần Vũ, nhanh chóng cao lên trông thấy, phút chốc đã cao thêm so với trước ba bốn phân, vô cùng bưu hãn.
Lý Bạch lão nhân chậm rãi đưa thần hồn của lão tiến vào xem xét, hy vọng trợ giúp hắn một tay, nào ngờ, chấp niệm của Tần Vũ với lão quá mạnh, thần hồn của lão vừa tiến vào, Nguyên Anh bản mệnh của hắn đã thịnh nộ, tay bắt pháp quyết, Cổ Phạn Kim Cô cấp tốc luân chuyển, Luân Ly Hỏa Pháp Ấn thành hình, đánh bay thần hồn của lão ra bên ngoài.
Lý Bạch lão nhân khẽ giật mình, cười khổ, dường như lão đã chọc giận hắn, tên thiếu niên này thật là có cốt khí đi.
Lão Thái bà nở ra một nụ cười châm chọc lão, giọng mỉa mai nói:
- Hừ, ngươi muốn động vào thần hồn của hắn, vẫn là chưa đủ tuổi!
Lão ngượng ngịu cười cười, lão biết Thái bà bà đang tức giận lão, nên lão không nói gì, nếu lão muốn oanh nát thần hồn hắn thì dễ, nhưng muốn tiến vào bên trong hỗ trợ, thì quả thật khó, hai chuyện này hoàn toàn khác biệt.
Ngưng Sương lão bà nói:
- Thái tỷ, tỷ đừng trách Lý huynh, tất cả cũng là tại muội!
Lão Thái bà thấy Tần Vũ đã hồi phục gần như hoàn toàn mới thở ra một hơi nói:
- Bỏ đi, cho hắn một cái kinh nghiệm, đừng nên tin lời mấy lão già.
Hai người bọn họ có chút xấu hổ, cười cười nhìn lão bà bà, Huân Nhi trong lòng vui vẻ, cuối cùng cũng có người trị được hai lão, thiệt là hả dạ.
Ngưng Sương nhìn Tam Long đang bay lượn trước mặt, trên tay nàng xuất hiện một cái bình ngọc, bên trong chứa Hỏa Long Tinh Huyết bản mệnh, nàng nói:
- Cái này là muội bồi thường một phần cho Tần Vũ, mong tỷ đừng tức giận!
Lão Thái bà khẽ gật đầu, thay hắn nhận lấy, Tần Vũ mở ra hai mắt, giả bộ ho ra hai ba búng máu, ba lão trợn mắt nhìn hắn, cái tên này, nhiêu đó đan dược chưa đủ còn muốn ăn vạ.
Tần Vũ một tay ôm ngực, vô sỉ nói:
- Huân Nhi, ta đau quá!
Lão Thái bà cũng tranh thủ nói:
- Hắn trọng thương không nhẹ, không có đan dược bồi bổ, sợ là cả đời chậm trễ tu vi!
Ngưng Sương và Lý Bạch hai người hít một ngụm khí lạnh, da đầu tê dại, hảo a, đụng phải tên này, coi như là xui xẻo, công phu ăn vạ ngoạm sư tử này của hắn phối hợp với lão Thái bà thật là không có chỗ nào để chê.
Lý Bạch lão khóe miệng co giật nói:
- Thái tỷ, lúc trước ta cũng đã cho Tử Yên một miếng ngịch lân có truyền thừa của Bàn Cổ Chân Long.
Lão Thái bà nhàn nhạt nói:
- Là hắn đòi hay ngươi tự cho!
Khóe miệng Lý Bạch co giật liên hồi, lão định nói gì đó rồi lại thôi, từ trong hư không lấy ra thêm một quyển công pháp, lão nói:
- Đây là tuyệt học của đệ, Vô Biên Lạc Mộc, cái giá này hẳn là đã vừa lòng Thái tỷ!
Lão Thái bà gõ đầu Tần Vũ cái cộp, nói:
- Còn không mau cảm tạ sư phụ!
Lão hít một ngụm khí lạnh, ngưu a, được cả đôi, bây giờ lão vô hình chung trở thành bảo tiêu của hắn, đúng là tính toán thằng nhỏ, lại bị thằng lớn tính toán lại.
Tần Vũ sinh long hoạt hổ, hùng hổ nói:
- Đệ tử bái kiến sư phụ!
Rồi hắn quay sang hai người Chính Thắng, Thiến Mai vô sỉ nói:
- Tam đệ bái kiến nhị sư tỷ, đại sư huynh!
Mí mắt lão giật liên tục, hai người là đệ tử chân truyền của lão, bây giờ hắn tự xưng tam đệ, khác nào là đệ tử chân truyền thứ ba của lão đâu chứ, nhưng mà lão cũng vui vẻ, bởi vì thiên phú và tư chất kiếm đạo của hắn không tệ, hơn nữa còn cứu phu nhân của lão thoát khỏi phong ấn, công lao không nhỏ, chẳng những vậy, còn nhỏ tuổi mà tâm cơ cũng không vừa.
Lão Thái bà lúc này mới chịu thả lỏng, gật đầu hài lòng, Huân Nhi thấy vậy càng vui vẻ trong lòng, nàng thật muốn giơ ngón tay cái lên nói với Tần Vũ.
“Huynh thật là vô sỉ đệ nhất thiên hạ a!”