Đám người Tần Vũ cẩn thận tiến về phía trước, đi xuyên qua sâm lâm, một bãi cát trắng dần dần hiện ra trước mặt bọn họ.
Ở phía trước là một hồ nước rộng lớn, bên trong lởm chởm từng tảng đá và bãi cát nhỏ ở khắp nơi, khoảng cách vừa đủ để tu sĩ phi thân qua lại.
Tần Vũ thầm xác định hẳn là nơi này dùng để khảo nghiệm thân pháp của tu sĩ.
Sau một lúc thăm dò, không phát hiện điều gì bất thường, Tần Vũ mới chậm rãi nói:
- Ta sẽ đi trước thăm dò, mọi người ở phía sau quan sát yểm trợ cho ta.
Cát Đa chắp hai tay nói:
- Lục huynh, cẩn trọng!
Tần Vũ gật đầu rồi tung mình đến mỏm đá đầu tiên, cứ như vậy cho đến khi đi được một phần mười quãng đường, thì mấy mỏm đá xung quanh, bắt đầu xuất hiện nhân ngư, quanh chỗ bọn chúng bắt đầu xuất hiện sương mờ.
Bọn chúng bắt đầu cất tiếng hát mê hoặc thần hồn của Tần Vũ, hắn hừ lạnh, tế lên mộc kiếm chém về phía một con nhân ngư, trúng chiêu, nó thét lên một tiếng chói tai rồi lặn xuống mặt nước.
Tần Vũ tế lên U Minh Đăng, khởi bạo dị hỏa, liên tục thiêu đốt trên mặt nước, xua tan màn sương.
Ở đằng sau, đám người Y Tiên cũng nhanh chóng trợ uy cho Tần Vũ, hắn cũng không vội tiến lên phía trước, xem xem còn có nguy hiểm gì khác hay không.
Tần Vũ đang chém giết nhân ngư, thì một bóng đen dài lướt bên dưới mặt nước, nhảy bổ về phía Tần Vũ.
Thuồng Luồng Mặt Quỷ!
Tần Vũ đã sớm có chuẩn bị, lách người né tránh, lại nện Xuy Hỏa Chưởng lên thân nó, làm nó gào thét chói tai, rồi lặn xuống mặt nước mất tăm.
Cát Đa lúc này cũng đã nhảy đến bên cạnh Tần Vũ hỗ trợ hắn, để chúng nữ ở bên ngoài, từ xa oanh kích trợ uy.
Tần Vũ nhắc nhở:
- Cẩn thận!
Cát Đa gật đầu hiểu ý.
Chiến đấu lúc này trở nên khó khăn hơn, khi cả hai vừa phải phong bế thính lực để tránh bị tiếng hát của nhân ngư mê hoặc, vừa phải đối chiến với Thuồng Luồng Mặt Quỷ, Hợp Thể trung kỳ!
Đoàng!
Một quả lôi cầu từ dưới mặt nước lao thẳng về phía Cát Đa, may mắn hắn kịp phi thân tránh thoát, tiện thể đâm một thương Sát Phá về hướng lôi cầu bắn tới vừa nãy.
Mặt nước bị một chiêu này, bắn cho nổ tung, nước bay tung tóe khắp nơi.
Tần Vũ một bên dùng Lôi Chấn Tử cùng Thông Thiên Tháp liên tục oanh kích nhân ngư, sớm diệt trừ hết bọn chúng để hai người có thể thoải mái đối chiến với Thuồng Luồng Mặt Quỷ.
Nhân ngư miệng phun ra lưới tơ, hòng vây Cát Đa lại, Tố Tố từ xa chém hỏa kình chấn nát lưới tơ, hỗ trợ hắn thoát khốn, hắn lớn giọng nói:
- Đa tạ tiểu muội!
Vân Khê một bên đang huy động pháp bảo mộc hệ, luồn xuống dưới nước, đột kích bất ngờ, vây đám nhân ngư lại để cho Y Tiên và Tần Vũ trảm sát.
Một con nhân ngư bị Vân Khê vây lại, liền bị Y Tiên một chưởng vỗ tới, trên ngực lõm vào một lỗ lớn, hằn rõ năm ngón tay, độc khí bắt đầu lan ra từ vết thương, từng tia hắc tuyến mau chóng lan ra bao phủ kín người, nhân ngư ầm ầm đổ gục, nội tạng và huyết nhục trào ra thất khiếu vô cùng kinh dị.
Con Thuồng Luồng Mặt Quỷ vẫn cứ ẩn nấp ở bên dưới mặt hồ, lâu lâu lại trồi lên đột kích Cát Đa và Tần Vũ, lần này nó nhảy hẳn lên không trung, phóng gai độc oanh kích loạn xạ bốn phương tám hướng, cả hai mau lẹ né tránh, mỏm đá bị gai độc oanh thủng từng lỗ lớn.
Tần Vũ vừa phi thân tránh gai độc, vừa chém Liệt Diệm Trảm về phía Thuồng Luồng Mặt Quỷ, kiếm chiêu rất nhanh, con thuồng luồng không kịp né tránh, bị chấn bay lên trên không trung, Cát Đa liền nắm bắt cơ hội, hét lớn:
- Long Thương Phá Thiên!
Oành!
Một thương này để lại trên thân con thuồng luồng một lỗ lớn, máu tuôn xối xả, Tần Vũ một bên cũng đã kết ấn thành công, Phật Nộ Hỏa Liên cấp tốc bạo nổ, một tiếng ầm vang, phong áp thổi bạt một vùng hồ rộng lớn.
BÀNH!
Sóng nhiệt cấp tốc lan tỏa, bỏng rát từng hồi, Cát Đa cũng phải khởi Kim Chung Tráo phù lục chống đỡ.
Con thuồng luồng trúng một chiêu này, thân thể huyết nhục bấy nhầy, khắp nơi chi chít vết thương, lại bị hỏa diễm liên tục thiêu đốt, gào thét lao xuống mặt nước trốn chạy, Tần Vũ hét lớn:
- Súc sinh muốn chạy!
Nói rồi hắn huy kiếm liên tục trảm Lôi Đình Chi Nộ về hướng Thuồng Luồng Mặt Quỷ bỏ chạy, làm nó gào thét vang vọng cả hồ nước.
Tần Vũ ra hiệu cho Cát Đa lui lại, rồi nói với Hoa Y Tiên:
- Y Tiên làm cho nó trồi lên!
Y Tiên gật đầu, mau chóng đình chỉ công kích đám nhân ngư, lập tức phồng má thổi một một tia độc khí mỏng như đầu đũa vào bên trong hồ nước.
Độc khí nhanh chóng hòa tan vào nước, cấp tốc lan tỏa ra xung quanh, cả hồ nước bốc lên độc khí nồng nặc, Tần Vũ khởi động dị hỏa liên tục khu trừ độc khí đang tràn vào cơ thể hắn.
Con thuồng luồng gào thét phóng lên không trung, Cát Đa ở bên ngoài đã thủ sẵn thế quét một chiêu Mãnh Long Quá Thiên về phía nó, làm nó mất đà chới với trên không trung, dưới bụng bị rạch một đường dài, máu tuôn xối xả.
Tần Vũ gằn từng chữ:
- Lôi Diệm Trảm Thiên!
Bành! Đoàng!
Con Thuồng Luồng Mặt Quỷ bị bổ đôi, chết ngay tại chỗ, xác nó ầm ầm rơi xuống hồ nước.
Tố Tố bên này đang liên tục phối hợp với Vân Khê chém giết nhân ngư, giờ đây cũng hạ xong con cuối cùng.
Tưởng chừng đã xong, một con Mãng Giao Độc Xà Đại Thừa sơ kỳ ầm ầm lao về phía Cát Đa, Tần Vũ thấy động, liền lập tức tung cước đá văng hắn bay ra xa một đoạn, tránh được một cú đột kích bất ngờ của độc xà.
Cát Đa nhìn về phía Tần Vũ vô cùng cảm kích, hắn vừa lui lại vừa nói:
- Đa tạ Lục huynh!
Ầm ầm!
Nó lại lẩn trốn bên dưới mặt nước, Tần Vũ ngưng trọng, lùi lại về phía bờ hồ, ngưng trọng nói:
- Phải dụ nó ra khỏi hồ nước!
Đám người Tố Tố gật đầu đồng ý, ở trong địa bàn của Mãng Giao Độc Xà để giao chiến với nó thì quả thật là ngu xuẩn.
Tần Vũ thả liên tiếp năm quả hỏa cầu tiêu hao xuống dưới mặt hồ, đến một độ sâu nhất định, hắn liên tục khởi bạo.
Năm cột nước cao hai mươi mấy trượng, ầm ầm bắn vọt lên không trung, mặt đất cũng bị rung chuyển dữ dội, hồ nước bị Phật Nộ Hỏa Liên bạo nổ sôi trào ùng ục từng đợt, nước trong hồ vơi đi một hẳn phần ba.
Con độc xà tức giận, rít lên từ tiếng rợn người, lao về phía Tần Vũ, trên lân giáp nó có vài vết cháy xém, hẳn là vừa rồi cũng bị oanh trúng nên mới tức giận như vậy.
Tần Vũ phi thân lùi lại, kích hoạt Kim Chung Tráo phù lục và [Thần Ma Thủ], giơ lên mộc kiếm ngạnh kháng công kích của nó.
Một bên Cát Đa súc thế đâm tới một thương, Long Thương Phá Thiên, làm nứt liền hai ba cái lân giáp.
Vân Khê tay bấm pháp quyết, xung quanh độc xà mau chóng mọc lên từng cái rễ cây to bằng bắp đùi người lớn, quấn chặt lấy nó, chế trụ lại một chỗ.
Tần Vũ bên trái, Tố Tố bên phải, song kiếm hợp bích, chém Lôi Diệm trảm lên chỗ lân giáp bị nứt vừa nãy của độc xà, chấn nát liền ba mảnh lân phiến, làm lộ lớp da thịt bên trong.
Cát Đa lần nữa đâm tới một thương Long Thương Phá Thiên, chọc thủng một lỗ nhỏ trên cơ thể của Mãng Giao Độc Xà, Y Tiên nắm lấy cơ hội một chưởng vỗ tới, nện lên lớp da thịt của nó.
Hắc tuyến chậm rãi lan tỏa ra xung quanh, bởi vì Mãng Giao Độc Xà cũng có độc trong nội thể, nên có thể chống cự được một hai với độc của Hoa Y Tiên.
Ầm! Ầm!
Nó cựa quậy dữ dội, lấy đuôi quật tứ tung hòng thoát khốn, Vân Khê vì cố gắng cầm cự giam nó lại, mà khóe miệng cũng hộc máu.
Nàng tế lên pháp bảo thổ hệ, từng lớp đất đá sinh sinh trồi lên bọc lấy toàn thân của độc xà, giam chặt nó trên nền đất.
Lúc này Tần Vũ và Cát Đa đã thay đổi mục tiêu, liên tục oanh kích nghịch lân của độc xà, câu kéo thời gian cho độc tố của Y Tiên chế trụ nó.
Nó rít lên một tiếng kinh thiên, khí lực bùng nổ, cựa mình thoát khốn, quật mạnh đuôi về phía Vân Khê, Tần Vũ nhanh chóng phi thân đến đón lấy nàng, né tránh một chiêu kia.
Ầm! Ầm!
Mặt đất bị đuôi của độc xà nện mạnh đến nỗi nứt một rãnh lớn, đất đá văng tứ tung, Vân Khê đỏ bừng mặt, vừa nãy Tần Vũ cứu nàng, cũng không bên tranh thủ bóp mông nàng mấy cái.
Nàng hung hăng nói:
- Huynh …!
Tần Vũ cướp lời:
- Huynh không cố ý a!
Nàng một bụng ủy khuất lao vào trợ chiến, ấm ức nhìn bóng lưng Tần Vũ đang quần ẩu với Mãng Giao Độc Xà.
Con độc xà phồng mang, phóng răng nanh về phía Tố Tố, Tần Vũ lao đến nhanh như chớp, ôm nàng vào lòng, giơ lưng đỡ lấy răng nanh của độc xà.
Chiếc răng nanh dài bằng đoản đao, to bằng bắp tay trẻ sơ sinh, nện thẳng lên vai của Tần Vũ, khóe miệng hắn trào máu, Tố Tố gấp gáp hoảng hốt kêu lên:
- Ca ca!
Tần Vũ xoa đầu nàng rồi nói:
- Ta không sao!
Cát Đa một bên, tế lên pháp bảo phi kiếm, nhanh chóng gạt phăng đi chiếc răng nanh còn lại đang lao về phía Tần Vũ và Tố Tố.
Dứt lời hắn cấp tốc hồi phục thương thế bằng Sinh Mệnh Chi Linh Chân Hỏa, rồi lao vào tham chiến.
Trên nghịch lân của nó đã xuất hiện mấy vết hằn lớn, sắp sửa nứt vỡ, trong lúc nó mải miết quần chiến với Cát Đa, một bên Tần Vũ hét lớn lớn:
- Lôi Diệm Trảm Thiên!
Bành! Đoàng!
Con độc xà trúng chiêu, ngửa đầu ra phía sau, choáng váng một lúc, chưa kịp hoàn hồn đã bị Cát Đa oanh tới một thương mạnh mẽ, Mãnh Long Quá Thiên, chấn nát nghịch lân của độc xà, nó gào thét dữ dội, phồng mang nhả khí độc ra xung quanh.
Y Tiên, há miệng hút vào một hơi hết sạch độc vụ, rồi nhanh chóng lui lại luyện hóa, Tố Tố một bên lao tới thủ hộ cho nàng.
Vân Khê chớp thời cơ, lần nữa chế trụ nó lại để Tần Vũ và Cát Đa có thể oanh kích vào yết hầu của nó.
Bành! Bành!
Lớp da dưới yếu hầu của nó cực kỳ vững chắc, hai người oanh kích liên tục mới làm nó bị thương, từ miệng vết thương máu bắt đầu trào ra.
Y Tiên từ xa, phóng độc châm cắm thẳng vào yết hầu nó, độc tố cấp tốc lan tỏa lên đỉnh đầu Mãng Giao Độc Xà.
Nó cựa quậy dữ dội, ầm ầm lao đi bỏ trốn.
Cát Đa tế lên lôi hệ pháp bảo liên tục oanh kích chặn đường rút lui của nó.
Tần Vũ ở phía sau, khởi bạo Phật Nộ Hỏa Liên, hắn hét lớn:
- Lui lại!
Phật Liên ngũ sắc nhanh chóng nở rộ trên không trung, một tiếng ầm vang đinh tai nhức óc, đám người Tố Tố phải tế lên pháp bảo ngạnh kháng dư uy của một chiêu này, sóng nhiệt nóng rát mặt, phong áp thổi bạt một vùng rộng lớn hơn mười dặm.
Con Mãng Giao Độc Xà bị nện thẳng xuống hố sâu, khắp người chi chít vết thương, nó gào thét cố gắng lao vào bên trong hồ nước, hòng lẩn trốn.
Cát Đa một thương truy tới.
- Vạn Lý Truy Tung!
Bành!
Sau gáy con mãng xà, hai ba mảnh lân giáp bị vỡ nát, để lộ lớp huyết nhục bấy nhầy.
Nó nhanh chóng xuống mặt nước, trốn biệt tăm.
Hoa Y Tiên tế lên pháp bảo hình hồ lô, dung nhập vào bên trong hồ nước, nháy mắt cả hồ nước biến thành màu đen, nước hồ cũng trở nên đặc quánh lại, độc khí nồng nặc.
Mấy người Cát Đa cũng phải lùi lại hơn trăm trượng mới dám thở ra một hơi.
Từ trong hồ nước, con Mãng Giao Độc Xà ầm ầm lao lên bỏ chạy về phía bên kia bờ hồ.
Vân Khê kích hoạt pháp bảo, liên tục cản đường nó lại, một bên Cát Đa và Tố Tố súc thế oanh tới, Tần Vũ lúc này đã súc thế thành công, hắn hét lớn:
- Cẩn thận!
Trụy Nhật Tiễn pháp, cửu trùng tiễn ào ào lao tới như sấm sét, nện thẳng lên gáy con Độc Xà, xuyên thủng yết hầu của nó, ầm ầm bạo nổ, kinh thiên động địa.
Bành! Uỳnh! Uỳnh! Đoàng!
Cái đầu nó bị chấn nát, văng ra một góc xa, cả thân thể ầm ầm đổ gục xuống mặt đất chết đến độ không thể chết hơn.
Vương Nhĩ Cát Đa hít một ngụm khí lạnh, hắn cười khổ, chắp hai tay rồi nói:
- Gặp qua Tần huynh!
Tần Vũ lúc này cũng bỏ lớp ngụy trang rồi nói:
- Mong Vương đệ lượng thứ, đây là Trung Nguyên ta không thể hành động lộ liễu.
Cát Đa cười ha ha nói:
- Không sao, không sao, đệ hiểu, việc này khó trách Tần huynh!
Nói rồi hai người nhìn nhau cười một tràng sảng khoái.
Tần Vũ nói cũng không sai, hắn ở Trung Nguyên, mang thân phận Tần thế tử hành sự có chút bất tiện, xui xẻo có thể liên tiếp bị người nhắm tới đuổi giết, phiền phức vô cùng.
Điều bất ngờ là Vân Khê và Cát Đa như cũ hòa hòa khí khí giao hảo với hắn, Tần Vũ trong lòng vui mừng, khó khăn lắm mới gặp được hai người hảo hữu như vậy.
Cát Đa ngưỡng một nhìn qua Tần Vũ, hắn vô cùng phấn chấn khi kết giao được với một vị huynh đệ danh chấn bát phương như vậy.
Dẫu sao thì hắn và Tần Vũ đều cùng ước mơ thống nhất Trung Nguyên, sau này dù cho có thể phải đối đầu nhau, nhưng suy cho cùng mà nói tuyệt đối là tri kỷ đáng để kết giao.
Nói đoạn, mấy người Tần Vũ tranh thủ điều thức, khôi phục thương thế, đồng thời chờ cho Hoa Y Tiên rút đi độc vụ trong hồ nước, bọn họ mới dám băng qua.
Vân Khê vừa điều tức vừa len lén nhìn qua Tần Vũ, quả thật dung mạo của hắn bây giờ, vô cùng hấp dẫn, đẹp như tranh vẽ, hơn nữa, chín tiễn kia để lại cho nàng ấn tượng sâu đậm.
Cát Đa lúc này hào sảng nói:
- Tần huynh, thứ cho đệ lỗ mãng, hẳn con mèo đần đần này là Ám Lôi Báo, còn con chó này là Giao Long ?
Tần Vũ cười lớn một tràng:
- Haha, đệ thật giỏi tưởng tượng!
Nói rồi Tam Long từ trong cánh tay Tần Vũ trườn ra, nó hóa lớn, hùng hổ trang bức dọa người, Cát Đa hai mắt sáng rực, sờ tới sờ lui Tam Long như thể sờ vào đùi mỹ nhân.
Hắn áp mặt vào lân giáp Tam Long, vẻ mặt hưởng thụ đê tiện rồi nói:
- Đã a, huynh thật là oai phong!
Tần Vũ và Tam Long rùng mình một cái, đừng nói tên này thích chơi kiểu dị thú nha!
Tam Long khóc lớn cầu cứu Tử Yên:
- Đại tỷ cứu ta!
Con Thiên Cẩu một bên ấm ức, đường đường là bàn cổ thần thú, bị người ta so sánh với Giao Long huyết mạch hỗn tạp, cứ lầm lì đi qua đi lại, nhăm nhe cái mông của Cát Đa chực xông tới cắn mấy lần.
Mắt thấy hắn đang đê tiện hưởng thụ, Thiên Cẩu cũng lao lên, cắm chặt hàm răng của nó lên mông Cát Đa, làm hắn hét thảm thiết.
- Tần huynh, cứu ta!
Tần Vũ vỗ lên trán cái bạch, thật đúng là mất mặt với cái đám này, chiêu hạ lưu như vậy cũng đem ra xài, hắn thật muốn chui xuống hồ nước, lặn ở dưới mãi mãi không lên.
Mấy nàng Tố Tố, Vân Khê cười đến nghiêng ngả.
Con mèo đần truyền âm cho Tam Long và Tử Yên:
- Ài, tứ đệ nhà chúng ta thật là mặn, vậy mà lại thích mông của nam nhân!
Tử Yên nghe nó nói vậy, cười chảy cả nước mắt.