Ba tháng sau, đại lễ khánh điển ngôi vị thái tử cũng đã đến, yến tiệc cũng sắp tàn, nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì, lão tổ hoàng thất và hoàng đế có chút lo lắng, đáng lẽ thế lực sau lưng của Ngũ hoàng tử, nếu có âm mưu khác, thì nhất định đêm nay phải ra tay, bởi vì chỉ có duy nhất hôm nay toàn bộ hoàng thất tề tụ về đây có mặt đông đủ.
Đang miên man suy nghĩ, thì một tiếng nổ lớn vang lên ở bên dưới đại yến.
ĐOÀNG!
Một pháp bảo lôi điện bạo nổ, oanh nát một vùng rộng lớn hơn 20 trượng, sức công phá cực kỳ kinh khủng, mấy tên quan văn trực tiếp chết tại chỗ, quan võ cũng không khá hơn là bao nhiêu, có người kịp mang Nguyên Anh bản mệnh đào thoát, có người trực tiếp mất mạng.
Cấm vệ quân tràn vào, Hứa Chử phó thống lĩnh hô lớn:
- Hộ giá bệ hạ và thái thượng bệ hạ!
Đại yến phút chốc hỗn loạn, người của Bối gia cũng nhanh chóng hành động, nhằm vào Nhị hoàng tử mà ra tay ám sát.
Bành! Bành!
Sát thủ đột nhiên tràn vào quy mô lớn, hai bên chiến đấu dữ dội, cấm vệ quân liên tục ngã xuống, Bối Nhĩ La lúc này tìm kiếm Tần Vũ, nhưng sớm không thấy đâu nữa, không lẽ hắn đã bỏ chạy.
Tần Vũ lúc này đã ôm Tam công chúa, giao cho Tam Long, mang nàng về Phong Vân khách điếm.
Lăng Mộng Nhi nhìn thấy Tam Long, liền phát hiện ra điều gì đó, nhưng nàng trầm mặc không nói gì.
Nàng dường như đã phát hiện ra thân phận thật sự của người gọi là Lục Thiếu Du này, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn theo Tam Long về Phong Vân khách điếm.
Lúc này Tần Vũ đã đứng ở xa quan sát.
Bách Quỷ binh đã tiềm hành sau lưng hắn, người ngoài nhìn vào chỉ thấy một mình hắn mà thôi.
Bởi vì Bách Quỷ binh đoàn đã sử dụng Bách Quỷ Dạ Hành tiềm phục trong bóng tối cực kỳ quỷ dị, sau lưng hắn bây giờ có hơn 50 cao thủ Luyện Hư kỳ, 450 cao thủ Hóa Thần kỳ đỉnh phong.
Chưa kể 5 Đại Thừa kỳ cao thủ, 30 Hợp Thể kỳ cao thủ và 500 thủ hạ khác của Phong Vân khách điếm từ Hóa Thần sơ kỳ đến Luyện Hư kỳ đỉnh phong đang tiềm phục xung quanh hoàng cung đợi hiệu lệnh của hắn.
Bên trong hoàng cung, chiến sự loạn lạc, Nhị hoàng tử nhanh chóng bị hạ sát, Nguyên Anh bản mệnh cũng bị Bối gia đánh nát, chỉ có tên Ngũ hoàng tử vẫn bình thản trong loạn lạc, bởi hắn biết, ngày hôm nay cả Hồn Điện lẫn Bối gia đều đang nỗ lực đưa hắn lên ngôi vị chí tôn.
Hắn âm trầm nhìn phụ hoàng, rồi hoảng hốt chạy lại gần lão, hắn một bộ lo lắng nói:
- Phụ hoàng, phụ hoàng chúng ta mau rút thôi!
Lão hoàng đế nhìn hắn, bây giờ cũng chỉ còn mỗi Ngũ hoàng tử là còn sống sót, có thể ngồi lên ngai vị chí tôn mà thôi, lão bất lực thở dài.
Lão đang mãi miết giao chiến với địch nhân thì đột ngột bị Ngũ hoàng tử đâm lén, lão hai mắt trợn ngược, kịch độc mau chóng lan tỏa, thiêu đốt kinh mạch và phong bế thần hồn của lão, hoàng đế Thương quốc khó khăn kêu lên từng tiếng:
- Ngươi, ngươi!
Ngũ hoàng tử cười lạnh:
- Lão già, mẫu thân ta cũng rất nhớ người! Khặc! Khặc!
Lão tổ hoàng thất giận dữ hét lớn:
- Nghiệt súc, ta đã sớm nói nên bóp chết hắn từ lúc lọt lòng!
Sự ra đời của Ngũ hoàng tử là sự ô nhục của hoàng thất Thương quốc, nên ngày đó khi hắn chào đời, lão tổ hoàng thất đã muốn bóp chết hắn, để hắn sống sót đến bây giờ đúng là tai họa.
Hoàng đế Thương quốc, hai mắt đờ đẫn, sinh cơ từ từ tiêu tán, còn tên Ngũ hoàng tử đã lùi lại về phía cao thủ Hồn Điện, khục khặc cười lớn, rồi nói:
- Ha ha, lão tổ, người quả thật ngày đó nên bóp chết ta! Ha ha.
Nói rồi hắn hung ác ra lệnh:
- Giết chết lão!
Bây giờ chỉ cần lão chết nữa thôi, là hắn có thể đường đường chính chính lên ngôi vị cửu đỉnh chí tôn kia, hắn hai mắt hung quang mãnh liệt nhìn về phía Bối gia, cười gằn từng chữ:
- Bối gia các ngươi, cũng muốn lợi dụng ta phỏng ?
Bối gia lão tổ, trong lòng vô cùng cấp bách, không ngờ thế lực chống lưng cho Ngũ hoàng tử thanh thế lớn bực này, lão đành phải thay đổi chiến lược, bảo hộ lão tổ hoàng thất, nếu lão ngã xuống, Bối gia cũng phải bồi táng theo.
Bối gia lão tổ hét lớn:
- Mau mau bảo hộ thái thượng bệ hạ, vây sát loạn thần tặc tử!
Tần Vũ từ xa quan sát, cũng phải tặc lưỡi một phen, đúng là mấy lão hồ ly, trong cục diện rối ren như vậy, vẫn hành động quyết đoán và mau chóng, đúng là không thể xem thường.
Phút chốc hai bên chiến đấu kịch liệt, lão tổ Bối gia và lão tổ hoàng thất cùng với mấy vị thống lĩnh và phó thống lĩnh mau chóng kịch sức, bị thương khắp người, bên Hồn Điện cũng không khá hơn là bao, nhưng mà nhìn chung mà nói, chiến lực vẫn nhỉnh hơn Thương quốc một bậc.
Lúc này thấy trận chiến cũng đã đi vào hồi kết, Tần Vũ khoát tay ra hiệu cho thủ hạ tiến công Hồn Điện, thủ hạ của hắn tràn vào hô lớn:
- Tam công chúa vạn tuế!
Rồi lao nhanh vào chiến trường ở hoàng cung, thế trận mau chóng bị đảo ngược, người của Hồn Điện bị vây giết, chết như ngã rạ, cao thủ liên tiếp bỏ mình, Đại Thừa kỳ của hồn điện cũng bị hoàng thất và thủ hạ Tần Vũ vây giết gắt gao, liên tục ngã xuống.
Tên Ngũ hoàng tử mắt thấy tình hình không ổn, lập tức bỏ chạy, Tần Vũ cười lạnh, giương lên Nhật Nguyệt Tinh Cung, hướng về tên Ngũ hoàng tử, thi triển Trụy Nhật Tiễn pháp.
Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu!
BÀNH! UỲNH UỲNH! ĐOÀNG!
Ngũ hoàng tử bỏ mình, chết không kịp ngáp, nhục thân tan nát, thần hồn cũng bị Cốt Linh Lãnh Hỏa nuốt chửng.
Hai canh giờ sau, trận chiến cũng đã ngã ngũ, hoàng thất giành thắng lợi cuối cùng, thủ hạ của Tần Vũ cũng biến mất một cách quỷ dị.
Lão tổ hoàng thất nhíu mày, rốt cuộc là ai hỗ trợ hoàng thất Thương quốc đây.
Ba ngày sau, lão tổ hoàng thất run rẩy cầm trên tay Bách Quỷ chiến thiếp, trên đó viết rõ.
“Tam công chúa nhất định phải đăng cơ”
Lão thở dài, đến bây giờ lão cũng đã hiểu tất cả mọi chuyện, tại sao không sớm không muộn mà thế lực đó lại chọn ra tay vào phút cuối cùng kia, chính là bức lão phải đưa Tam công chúa đăng cơ.
Thế hệ này, hoàng tử không còn một ai sống sót, hoàng đế cũng băng hà, hoàng thất tổn thất nghiêm trọng, chỉ có dựa vào hắn, may ra mới có thể bảo trụ được nhất mạch hoàng thất.
Bối gia lão tổ cũng nhận được một cái Bách Quỷ chiến thiếp, trên đó viết.
“Phò tá Tam công chúa cai trị Thương quốc”
Bối gia lão tổ thở dài, ngồi thất thần trên đại ỷ, lão toan tính mưu kế hàng chục năm trời, rốt cuộc bị người khác ngư ông đắc lợi, hơn nữa, thế lực này lão cũng không thể chọc.
Một cuộc đảo chính quy mô lớn thất bại, Thương quốc thực lực tổn thất trầm trọng, tuyên bố ra bên ngoài bế quan tỏa cảng, đưa Tam công chúa đường đường chính chính đăng cơ làm Thiên Hậu, nhiếp chính cai trị Thương quốc.
Thông báo lên bên trên Thiên triều, từ nay Lăng Mộng Nhi là Thiên Hậu của Thương quốc, nghịch thần phản tặc đã được dẹp yên, đồng thời xin thêm chi viện bảo hộ biên giới quốc gia.
Ở bên trong hậu cung, nơi ở của Lăng Mộng Nhi, lúc này nàng đang đứng thất thần nhìn về phía bầu trời xa xăm, từ hôm đó đến nay, hắn còn chưa đến gặp nàng, lẽ nào đối với hắn, nàng chỉ công cụ để hắn nắm lấy Thương quốc trong tay mà thôi.
Tần Vũ bên này đang ở chỗ lão tổ Bối gia, thu bản mệnh tinh huyết của trên dưới gia tộc Bối gia, rồi hắn nói:
- Chỉ cần các ngươi phò tá tốt cho Lăng Mộng Nhi, sau này thiên hạ tất có chỗ đứng cho Bối gia.
Lão tổ Bối gia run rẩy nói với hắn:
- Đa tạ Tần thế tử ban ân!
Nói rồi hắn tiến về hoàng cung, chân đạp Tam Long, bay ầm ầm về phía cung điện của lão tổ hoàng thất, hắn từ từ hạ xuống, nói với lão:
- Ta không an tâm khi để nàng như vậy! Mong lão tiền bối phối hợp.
Lão thở dài, nhìn Tam Long và lão Thái bà sau lưng hắn, đành phải đưa ra tinh huyết bản mệnh cho hắn, rồi lão nói:
- Mong Tần thế tử đừng làm hại Mộng Nhi.
Hắn cười rồi nói:
- Nàng là thê tử của ta, tất nhiên ta sẽ bảo hộ nàng!
Nói rồi hắn rời đi, đến thẳng chỗ của Lăng Mộng Nhi.
Nàng nhìn nam nhân trước mặt, tuy tướng mạo đã không còn là Lục Thiếu Du ngày trước, nhưng mùi hương của hắn vẫn như vậy, không có thay đổi, vẫn có Tử Yên và Hắc Miêu, chỉ là nhìn bọn họ khác hơn một chút mà thôi.
Nàng bần thần không biết nói gì, Tần Vũ đã tiến đến ôm nàng vào lòng, rồi nói:
- Xin lỗi nàng, là ta đã nói dối nàng!
Tam công chúa khóc nức nở, gắt gao ôm chặt lấy hắn rồi nói:
- Thiếp muốn theo chàng! Thiếp không muốn làm Thiên Hậu.