Trời thổi gió thoảng qua từng cơn man mát, kinh đô mấy tháng gần đây vô cùng bình yên, cuộc sống thường ngày cứ vậy trôi qua lặng lẽ, Tần Vũ cũng tranh thủ hòa mình vào cuộc sống bình dị này.
Hắn lúc này đang cùng lão Thái bà đánh cờ vây, thưởng thức trà bánh do hạ nhân trong nhà làm, thì nghe tiếng gõ cửa ở đại môn, Tử Yên rất mẫn cảm liền nhận ra người đang gõ cửa, từ trong sân, nó đã chạy ùa ra nói lớn:
- Đại tẩu, muội nhớ đại tẩu !
Nói rồi nó lao vào lòng Chu Tư Lệ, ôm chặt lấy nàng, tiểu la lỵ rất được mấy nàng cưng chiều, nên nó cũng là mến mấy nàng thật lòng.
Ở trong bí cảnh lủi thủi một mình mấy nghìn năm, ăn hiếp mấy cái tiểu đệ mãi rồi cũng buồn chán, nó cũng đã sớm mong mình có ca ca, có tỷ tỷ để được che chở, từ ngày đi theo Tần Vũ nó như được toại nguyện, tận hưởng cuộc sống ấm áp với hắn.
Con Hắc Miêu cũng chạy lại quấn quýt lấy lòng Chu Tư Lệ, nó vẫn cần nàng ra mặt bảo hộ cho nó một mạng, mấy tháng gần đây, nó thường xuyên giảm cân bỏ bữa, nó sợ mau chóng béo phì, Tần Vũ mang nó đi hầm canh thì vạn kiếp bất phục, nên nhìn nó có chút gầy.
Nàng xoa xoa đầu Tử Yên, rồi lại xoa xoa đầu Hắc Miêu, nàng xót xa nói:
- Phu quân, chàng phải chăm sóc cho Hắc Miêu một chút, nhìn nó gầy quá.
Con Hắc Miêu nghe nàng nói vậy vô cùng cảm động, khoe khoang với Tử Yên và Tam Long.
- Đại tẩu rất thương ta!
Con Tam Long nhại lại nói:
- Đại tẩu rất thương ta! Chẳng qua đại tẩu cũng muốn ăn canh mèo hầm mà thôi, ngươi đừng tưởng bở!
Tử Yên cũng vô cùng phối hợp, nói với Chu Tư Lệ:
- Đại tẩu, muội cũng muốn ăn thịt báo hầm.
Chu Tư Lệ dỗ dành Tử Yên, nhẹ giọng nói:
- Đợi mấy bữa nữa, ta sẽ đích thân nấu cho muội ăn!
Con Hắc Miêu nghe Tử Yên và nàng nói vậy, tưởng là mình chỉ còn sống được mấy bữa nữa thôi, trong lòng khóc lớn, run rẩy từng đợt, rên ư ử cọ người vào người Chu Tư Lệ lấy lòng của nàng.
Tử Yên hung hăng nhìn nó, trong lòng khoái trá vô cùng, cái con mèo này đúng là đần.
Chu Tư Lệ một bên ôm Tử Yên, một bên xót xa vuốt ve Hắc Miêu, nàng lại cho là thường ngày Tần Vũ rất hay ăn hiếp nó, nên bây giờ nó ủy khuất cáo trạng với nàng.
Nói đoạn, nàng thả Tử Yên xuống, đến bên Tần Vũ, nhỏ giọng thủ thỉ:
- Phu quân, hay là ta hầm thịt báo cho cả nhà bồi bổ nhé.
Con Hắc Miêu quỳ sụp xuống đất, hai chi trước ôm đầu, thôi xong, kiếp này của nó, đến đây là hết.
Tử Yên một bên khoái trá cười khanh khách, vang cả góc sân, Tần Vũ cũng chợt hiểu ra điều gì đó, cũng bật cười thành tiếng, hắn nói:
- Sẵn nhà có con báo, hay là nàng làm luôn cho tiện!
Con Hắc Miêu lập tức đứng bật dậy, chạy nhanh đến chỗ Tần Vũ, ra sức nịnh nọt, Chu Tư Lê bây giờ mới hiểu vấn đề, nàng cười khúc khích rồi nói:
- Chàng với Tử Yên cứ ăn hiếp nó như vậy, thật là tội nó.
Ám Lôi Báo hai mắt long lanh, ngấn lệ, cảm động nhìn Chu Tư Lệ, nó thiệt muốn nói lớn, “Đại tẩu thật là nhân hậu từ bi”.
Nói rồi cả phủ Tần Vũ tiếng nói chuyện oanh oanh yến yến vui vẻ vang cả một góc phố.
…
Đoạn nói về Lăng Mộng Nhi, gần một năm qua, vô cùng bận rộn, dưới sự giúp đỡ của Hứa Chử phó thống lĩnh đương triều, cùng với sự ủng hộ của các quan lại là các gia tộc thủ hạ của Tần thế gia cài cắm ở Thương quốc, liên tục tạo dựng và mở rộng mối quan hệ với các quan lại trung lập trong triều, cộng thêm sự hậu thuẫn âm thầm của hoàng đế, mà quyền lực trong nàng bây giờ đã vô cùng lớn, khác biệt hoàn toàn so với trước đây.
Tuy nàng không thể trực tiếp tranh đoạt vương vị, nhưng sự vụ ở trong hoàng cung, đã bắt đầu phải thông qua tay nàng nhiếp chính ở phía sau hậu cung, đây cũng là điều mà lão hoàng đế muốn.
Bởi vì mấy vị hoàng tử kia của lão, quá phụ thuộc vào nhà ngoại, không hề có định kiến và tâm cơ như nàng, nên lão đành phải gửi gắm hy vọng điều hành Thương quốc vào tay nàng, dù sao lúc lão thoái vị, cũng chỉ là lui về tu luyện ở cấm cung, có thể giúp nàng khống chế cục diện một tay.
Hơn nữa, trong các vị hoàng hậu và quý phi, lão cũng yêu thương mẫu thân của nàng nhất.
Nhưng mà hồng nhan bạc mệnh, mẫu thân của nàng cùng với mẫu thân của Ngũ hoàng tử, bị mấy người khác hại chết, vô cùng thê thảm.
May mắn ngày trước mối quan hệ của mẫu thân của Mộng Nhi với Hứa Chử lão nhân không tệ, nên từ khi mẫu thân nàng qua đời, Hứa Chử thống lĩnh một mực bảo bọc cho nàng an ổn lớn lên ở trong hoàng cung.
Những năm gần đây, chuẩn bị đến lúc tranh đoạt vị trí thái tử, hoàng cung có chút loạn lạc, các thế lực liên tục ra tay, thế cục cũng vì vậy mà trở nên hung hiểm so với trước, chỉ cần Mộng Nhi chống đỡ qua được thời gian này, liền có thể an toàn phát triển ở hậu cung.
Động thái hoàng đế đưa quyền nhiếp chính cho nàng cũng đã lọt vào tầm mắt của mấy thế lực trong cung, nhưng bọn họ tạm phải gác lại, trước mắt phải hỗ trợ mấy vị hoàng tử bọn họ phò tá, thành công ngồi lên ngôi vị thái tử, rồi mới có thể tính tiếp được.
Bởi vì một khi hoàng tử bọn họ phò tá lên ngôi vị thái tử, việc đàm phán với các quan lại khác trong triều sẽ hoàn toàn khác biệt so với bây giờ.
Cho nên bọn họ cũng không nóng vội trước động thái của Mộng Nhi và hoàng đế.
Kinh đô đang yên tĩnh, bỗng trống trận nổi lên một hồi kinh thiên động địa, quân lính lùng sục khắp nơi, dường như trong cấm cung xảy ra chuyện động trời gì đó.
Người khác có thể không biết, nhưng Tần Vũ bây giờ đã nắm tin tức trong tay, Đại hoàng tử đã bị người ta ám sát thành công, nghe nói là một trong những thân tín của Đại hoàng tử ra tay giết hắn bất ngờ, làm bọn họ không kịp trở tay.
Suy cho cùng mà nói Hồn Điện cài cắm nhân lực thật là sâu.
Luận về Tam công chúa mà nói, có lẽ là Hồn Điện mặc nhiên bỏ qua, bởi vì nàng không thể tranh đoạt vương vị, nên tập trung cài cắm thủ hạ vào thế lực của mấy vị hoàng tử.
Một khi Ngũ hoàng tử lên ngôi vị chí tôn, Hồn Điện tin tưởng có thể dễ dàng trừ khử nàng, nên bây giờ tạm thời không muốn phân tán nhân lực.
Còn chuyện ám sát nàng hai lần trước, vốn dĩ xuất phát là kế hoạch cá nhân của Ngũ hoàng tử mà thôi, bên trên Hồn Điện cũng cho rằng, nếu có thể giải quyết nàng sớm cũng là chuyện tốt, nên thuận nước đẩy thuyền, nhưng không ngờ lại bị Tần Vũ phá đám hết lần này đến lần khác.
Tần Vũ mấy tháng trước cũng nói với Mộng Nhi đặc biệt chú ý an toàn trong thời gian này.
Bản thân hắn cũng không thể quản quá nhiều việc, bây giờ hắn cần tập trung vào đại kế trước mắt, hiện tại đã vào giai đoạn nước rút, không còn nhàn hạ như trước nữa, các thế lực sẽ sử dụng toàn lực hạ bệ đối phương.
Tần Vũ lập tức cấp tốc tính toán, đây là cơ hội của hắn để hành động, hắn hạ bút viết lên ngọc giản bắt đầu phân phó thủ hạ cài cắm khắp nơi ra tay hành động.
Những gia tộc quan lại ủng hộ Đại hoàng tử, kịch liệt chống đối Tam công chúa, đột nhiên liên tục bị ám sát tổn thất không ít trưởng bối trong nhà, gây nên một hồi sóng gió nối tiếp cơn bão Đại hoàng tử.
Mộng Nhi cũng không nghĩ là thủ bút của Tần Vũ, bởi trong mắt nàng mà nói, hắn chỉ là một tu sĩ lang bạt giang hồ mà thôi.
Nàng đợi qua cơn sóng gió này, nhờ Hứa Chử lão nhân đưa hắn vào trong quân doanh từ từ leo lên vị trí phó thống lĩnh.
Bối gia cũng nhân chuyện này, mà mấy tháng nay cho con cháu gây chuyện khắp nơi, kiếm cớ ra tay chèn ép mấy cái gia tộc không ủng hộ Ngũ hoàng tử, đặc biệt là những gia tộc yếu thế ủng hộ Tứ hoàng tử, liên tục bị Bối gia gây áp lực, buộc phải đổi phe.
Đại hoàng tử bị đốn hạ là một cái kinh hỉ bất ngờ cho Bối gia, bây giờ bọn họ đang tập trung toàn lực đốn hạ Tứ hoàng tử, còn lại Nhị hoàng tử có chút khó khăn mà thôi, nhưng lão tin rằng, thế lực sau lưng Ngũ hoàng tử, bắt buộc sẽ phải cùng Bối gia chèn ép thế lực của Nhị hoàng tử.
Còn Tam công chúa, lão cũng đã chuẩn bị sẵn đề hôn nàng với Ngô quốc để nối lại mối giao hảo, cho nên mới có cớ sự ngày hôm đó, nhưng không ngờ kết quả nằm ngoài tầm kiểm soát của lão và tể tướng Ngô quốc, nhưng chung quy vẫn nằm trong kế hoạch, vẫn còn có thể lợi dụng được.
Tứ hoàng tử được trưởng bối trong nhà hết mực bảo bọc trong thời gian này, Đại hoàng tử chính là tấm gương cho bọn họ, bây giờ chỉ cần sơ sẩy là vạn kiếp bất phục.
Nhưng mà tên này là một tên vô cùng háo sắc, não tàn, Bối gia cũng đã chuẩn bị cho hắn một đêm ân ái mặn nồng ở hồng lâu nổi danh nhất Thương quốc.
Ba ngày sau, hoàng cung lại nổi lên một cơn sóng dữ, Tứ hoàng tử đi hồng lâu vui vẻ, bị người ám sát chết ngay tại chỗ, tứ chi không còn lành lặn, thân thể lõa lồ bị vứt từ trên lầu cao xuống mặt đất vô cùng thê thảm.
Tần Vũ cũng phải tặc lưỡi, Hồn Điện và Bối gia phải nói ra tay vô cùng quyết đoán nhanh chóng.
Liên tục chết mất hai vị hoàng tử, lão hoàng đế đã sớm nổi trận lôi đình, gào thét vang vọng cả thương khung kinh đô.
Lão vẫn chưa tra ra được người đứng đằng sau lưng Ngũ hoàng tử, chỉ biết bọn chúng là một nhóm sát thủ hoạt động vô cùng chuyên nghiệp, mấy lần lão bắt được, toàn bộ đều tự sát, lão có chút bất lực, mọi chuyện dường như đang vụt khỏi tầm kiểm soát của lão.
Thế lực của lão chỉ gói gọn ở trong Thương quốc còn chưa thể chạm tới Hồn Điện, còn Tần Vũ thì khác, người của hắn sớm đã tra tới Hồn Điện từ lâu, chỉ là hắn đang chờ thời cơ chín muồi, nắm lấy cái đuôi của Hồn Điện lôi ra ngoài sáng.
Chuyện này không chỉ là việc riêng của Thương quốc nữa, Hồn Điện đang âm mưu một chuyện gì đó lớn hơn.
Chuyện này Tần Vũ cũng đã thông tri về đích hệ Tần thế gia ở Đông Vực để bên trên nắm rõ thông tin tiến hành điều tra quy mô lớn ở Trung Nguyên, có lẽ ngày đó Hồn Điện bị đại thế gia Trung Châu thành vây giết, đã quyết định dời tổng bộ ra khỏi Đông Vực cắm rễ vào Trung Nguyên, nơi tình thế đang dần trở nên loạn lạc.
Để Hồn Điện lộ diện, Tần Vũ cũng phải phụ giúp Ngũ hoàng tử lên ngôi vị thái tử thành công, bọn chúng mới hành động bước tiếp theo, nếu như hắn suy đoán không sai, đó là khống chế hoàng thất Thương quốc.
Lúc này chắc chắn trưởng lão Hồn Điện phải trực tiếp ra mặt, hắn cũng chỉ chờ có vậy, quăng lưới tóm lấy một lần.
Ba tháng sau, không nằm ngoài dự đoán của Tần Vũ, Nhị hoàng tử thuận lợi giành chiến thắng, ngồi lên ngôi vị thái tử.
Điều này bắt buộc Hồn Điện và Bối gia phải đích thân ra tay, khống chế hoàng tộc đưa ngôi vị về tay Ngũ hoàng tử.
Ngày hoàng thất khánh điển, tuyên cáo ngôi vị thái tử với thiên hạ, lão tổ hoàng thất cũng sẽ xuất hiện để chấn nhiếp các nước chư hầu.
Đây là cơ hội để bọn chúng ra tay, bởi vì nếu như lão một mực ở trong mật thất bế quan tu luyện, Hồn Điện cũng rất khó để chạm tay đến lão.