Tần Vũ đẩy nhẹ cửa bước vào một toà phủ đệ không tệ, cũng có ba gian đầy đủ, tương đối rộng rãi cho hắn và Tử Yên ở, tên Bối Nhĩ La này tâm tư cũng không tệ, vậy mà cho người đến quét dọn sạch sẽ, chuẩn bị đầy đủ đồ đạc cho hắn.
Bối Nhĩ La ngỏ lời muốn cử một vài hạ nhân đến phục vụ hắn, nhưng Tần Vũ mau chóng từ chối, hắn nói phải đích thân tự mình lựa chọn kỹ càng, bởi vì tiểu muội của hắn có bệnh, rất khó chăm sóc.
Bối Nhĩ La thấy hắn nói vậy cũng không xen vào nhiều nữa, mười mấy ngày tiếp theo vẫn phái người âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Tần Vũ.
Tần Vũ mấy ngày này ngoài lẩn quẩn trong phủ ra thì chỉ ra ngoài khi Tử Yên muốn dạo phố, và cũng chỉ mới tuyển được ba cái hạ nhân.
Ba cái hạ nhân này đều là thủ hạ của Tần thế gia ở Trung Nguyên, phụ giúp Tần Vũ việc vặt trong nhà, cũng như làm đầu mối liên lạc cho hắn với các thế lực Đông Vực ở đây.
Ngày hôm qua hắn cũng tuyển tới một lão nhũ mẫu, chính là lão Thái bà, để chăm sóc cho Tử Yên.
Bối Nhĩ La cũng cẩn thận cho người đi điều tra thân thế của bốn người hạ nhân trong phủ của Tần Vũ kỹ càng một lượt, không phát hiện ra vấn đề gì, lúc này mới an tâm.
Hai tháng nữa, Bối Nhĩ La phải hộ tống Tam công chúa sang Ngô quốc để thắt chặt mối quan hệ bang giao giữa hai nước, đồng thời, Bối gia cũng tranh thủ móc nối với hoàng thất Ngô quốc, để chuẩn bị đại kế của mình.
Ở Trung Nguyên, còn có mười quốc gia có thực lực tương đương Thương Quốc, mỗi quốc gia có khoảng 5 quốc gia như Đông Tấn quốc là quốc gia phụ thuộc và khoảng 15 đến 20 cao thủ Đại Thừa kỳ toạ trấn, các quốc gia này lần lượt là Thương Quốc, Ngô Quốc, Đường Quốc, Lương Quốc, Hán Quốc, Chu Quốc, Sở Quốc, Thục Quốc, Trung Quốc, và Đài Quốc.
Trên thập quốc còn có tam đại thiên triều, lần lượt là Minh Thiên Triều, Mãn Thanh Thiên Triều và Bắc Nguyên Thần Triều của Nhung tộc.
Thập quốc chính là quốc gia phụ thuộc của tam đại thiên triều này, thực lực của tam đại thiên triều chỉ thua kém một chút so với thế gia Đông Vực, nhưng nếu tính cả các quốc gia phụ thuộc liền có thể đối chọi cùng với Đông Vực.
Cho nên các thế gia Đông Vực mở rộng biên giới đến như bây giờ liền ngừng lại, ổn định binh lực và phát triển căn cơ vững chắc trước khi hoàn toàn đánh chiếm Trung Nguyên, một khi sơ sót liền là vạn kiếp bất phục.
Bây giờ, thời cơ đã tới, thế gia Đông Vực liền quyết định lần nữa khởi động kế hoạch Bắc phạt, Tần Vũ đại diện Tần thế gia xâm nhập dần dần vào bên trong Trung Nguyên, từ từ làm suy yếu căn cơ của bọn chúng, đồng thời xây dựng thế lực của hắn tại đây.
Đông Tây nhị vực không theo chế độ hoàng triều tu sĩ, bởi vì các thế gia ở đây thực lực san sát nhau, chưa có đại thế gia nào có thực lực vượt trội đứng lên thống trị các thế gia khác dưới chân, để thành lập hoàng triều tu sĩ.
Mỗi đại thế gia ở đây thực lực đã tương đương với một thiên triều, cho nên một khi xung đột chiến tranh, tổn thất vô cùng khốc liệt.
Nhưng gần đây, bọn họ cũng đang dần cảm giác Tần thế gia sẽ sớm ngày thành lập hoàng triều, bởi vì tốc độ phát triển của Tần thế gia quá nhanh, đặc biệt là sự xuất hiện của Tần Vũ, làm bọn họ lo lắng không thôi.
Lúc này, Bối Nhĩ La đã ở bên trong đại sảnh của phủ Tần Vũ, hắn nói:
-Lục huynh, hai tháng tới, ta có việc phải đi sứ ở Ngô quốc cùng Tam công chúa, phiền huynh đi theo hộ tống ta một phen.
Tần Vũ chậm rãi gật đầu rồi nói:
-Phiền Bối huynh nói rõ chi tiết nhiệm vụ.
Bối Nhĩ La kể qua một lượt đại khái tình hình, xong hắn thở dài nói tiếp:
-Quan trọng là phải bảo vệ an toàn cho Tam công chúa, một khi nàng xảy ra chuyện gì, Bối gia chúng ta liên luỵ, mặc dù Bối gia bây giờ không sợ Hoàng Thất, nhưng mà để phải chính diện xung đột thì vẫn chưa phải lúc, mong Lục huynh để ý hỗ trợ.
Tần Vũ nhíu mày, chậm rãi nói:
-Ta nghĩ Tam công chúa ra ngoài hẳn sẽ có cao thủ đi theo bảo vệ, chúng ta cũng không cần phải lo lắng quá mức.
Bối Nhĩ La lại thở dài lắc đầu:
-Chuyện này có chút phức tạp, theo như nguồn tin của Bối gia, cao thủ mạnh nhất tiềm hành bảo vệ nàng cũng chỉ là Hợp Thể kỳ đỉnh phong mà thôi.
Hắn ngừng lại một lát rồi nói:
-Hơn trăm năm trước, ở Trung Nguyên xuất hiện một tổ chức ám sát gọi là Hồn Điện, bọn này vốn căn cơ ở Đông Tây nhị vực, nên cao thủ như mây, Đại Thừa kỳ cao thủ cũng không ít, sợ là lần này có người lợi dụng ám sát công chúa gây chia rẽ Bối gia và Hoàng Thất.
Tần Vũ khẽ gật đầu, hắn cười khổ nói:
-Nếu là sát thủ Đại Thừa kỳ, chúng ta cũng thúc thủ vô sách, làm sao có thể bảo vệ được nàng đây.
Bối Nhĩ La cười nói:
-Lục huynh có Ám Lôi Báo Luyện Hư kỳ đỉnh phong, tốc độ không thấp, đến đó nếu có chuyện cấp bách, mong huynh chịu thiệt để Ám Lôi Báo mang nàng chạy đi, chúng ta phối hợp đoạn hậu với cao thủ hoàng thất hỗ trợ nàng!
Tần Vũ trong lòng cười lạnh, thì ra đây là kế hoạch của hắn, Tần Vũ nói:
-Cũng không phải là chuyện gì khó khăn, chuyện này ta có thể giúp Bối huynh.
Nhưng mà phần thưởng nhiệm vụ này thế nào ?
Bối Nhĩ La vui vẻ nói:
-Đa tạ Lục huynh nhận lời tương trợ, phần thưởng lần này tương đương với nửa năm tài nguyên cung phụng.
Tần Vũ vui vẻ nhận lời đồng ý, chuyện này đối với hắn mà nói lại là một cơ hội cực kỳ tốt.
Hai tháng sau, Tần Vũ cưỡi Ám Lôi Báo lao vun vút bên dưới rừng cây, bên trên, xa hành của Tam công chúa và Bối Nhĩ La cũng đang phi hành trên không.
Xung quanh hắn, tiềm hành không ít cao thủ của hoàng tộc và Bối gia, chuyến đi này vô cùng quan trọng đối với Thương Quốc, và Bối gia, hai nhà đều có tâm tư riêng.
Tử Yên và lão Thái bà cũng đã tiềm hành theo sát hắn, sẵn sàng lao ra bảo vệ hắn nếu có biến cố.
Tần Vũ thỉnh thoảng lại liếc nhìn vị cô nương đang tiềm hành sát bên cạnh hắn, người này chính là Tam công chúa, không biết nàng từ đâu tra tới sẽ có mai phục đón đầu nàng, liền cải trang thành thủ hạ, để lại thế thân bên trong xa hành dụ dỗ địch nhân xuất hiện.
Cô công chúa này, tâm cơ cũng không phải nhỏ, Tần Vũ cũng phải thầm khen một câu.
Ban đêm, mười lăm ngày sau, bọn họ cũng thuận lợi đặt chân lên lãnh thổ của Ngô quốc, hiện tại, đang dừng chân hạ trại nghỉ ngơi.
Việc Tam công chúa cải trang chỉ có Hứa thống lĩnh, và một vị cao thủ Hợp Thể kỳ đỉnh phong là nhận thức được, còn lại ngay cả Bối Nhĩ La cũng không hề phát hiện.
Tần Vũ phát hiện ra nàng là bởi vì có [Thần Nhãn] hiển thị thông tin của nàng, nên mới biết được, nếu không quả thật hắn cũng đoán không ra, nàng vậy mà lại có thể đưa ra kế sách như vậy.
Lúc này, Tam công chúa đột nhiên tiếp cận hắn, có lẽ là do lần trước ấn tượng với hắn cũng không tệ, hơn nữa, nàng cũng muốn biết tại sao hắn lại từ chối nàng.
Nàng nhẹ nhàng mở lời nói:
-Thứ cho tiểu muội đường đột, huynh hẳn là Lục huynh khách khanh trưởng lão của Bối Nhĩ La công tử.
Tần Vũ cũng chậm rãi gật đầu, hắn nói:
-Đúng vậy, làm sao tiểu muội lại nhận biết ta ?
Nàng nho nhã đáp lời:
-Bởi vì chỉ có Lục huynh mới có thể cưỡi Ám Lôi Báo Luyện Hư kỳ đỉnh phong mà di chuyển ở Thương Quốc này.
Hắn đắc ý cười cười trả lời nàng:
-Ài, ta thật cũng không muốn khoa trương như vậy, nhưng nó là toạ kỵ của gia gia ta, lúc gia gia mất nó liền một mực theo ta đến bây giờ.
Nàng cũng nhẹ gật đầu với hắn rồi nói:
-Tại sao huynh lại từ chối lời mời của Tam công chúa, nhiều tu sĩ rất muốn đầu nhập vào làm thủ hạ của công chúa đó nha?
Tần Vũ cười cười, hỏi lại nàng:
-Đột nhiên tiểu muội tiếp cận ta chỉ để hỏi điều này ?
Tam công chúa mặt thoáng ửng hồng, nàng gật đầu, nói với hắn:
-Đúng vậy, ta thực tò mò, Tam công chúa xinh đẹp như vậy, hơn nữa tính tình không tệ, bình thường đối xử với thủ hạ cũng rất tốt, tại sao huynh lại có thể từ chối người mà đi theo Bối Nhĩ La nhị thế tổ kia chứ ?
Tần Vũ nghĩ nghĩ, Tam công chúa này mặt dày cũng không thua kém hắn là bao, những lời như này cũng có thể tự mình nói ra được, thật là tâm phục khẩu phục.
Hắn cũng không thua kém nói:
-Lục Thiếu Du ta là con người nghĩa khí chính trực, không phải là một tên háo sắc, liền dựa theo lý trí mà lựa chọn minh chủ.
Bối công tử có thể cho ta tự do, lại có thể cho ta một nơi để chăm sóc muội muội, vậy sao ta có thể từ chối Bối công tử đây.
Nàng bật cười thanh thuý, nghĩ thầm trong lòng, tên này quả thật vô sỉ, nàng nói:
-Nhưng nhỡ đâu công chúa cũng cho ngươi tự do, cho ngươi một nơi để chăm sóc muội muội không thua kém Bối công tử thì sao ?
Tần Vũ đáp lời:
-Hoàng tộc quy củ hà khắc, Lục Thiếu Du ta phiêu bạt hành tẩu giang hồ quen chân, sợ là không phù hợp chốn hoàng cung mỹ lệ.
Tam công chúa cũng thất thần một lúc, mắt nàng thoáng buồn, nàng đôi lúc cũng cảm thấy mệt mỏi, muốn phiêu bạt giang hồ cho nhẹ gánh trong lòng, nhưng thân bất do kỷ, nàng nói:
-Huynh nghĩ, liệu Tam công chúa liệu có thể có được tự do hay không?
Tần Vũ thoáng nhìn nàng một lát, rồi hắn thâm ý nói:
-Nhiều người tự nghĩ bản thân mình thân bất do kỷ, nhưng lại không biết rằng, bản thân vận mệnh của chính mình phải do chính mình lựa chọn và nắm lấy trong tay.
Tam công chúa nghe xong có chút ngẩn người, nàng nhìn Tần Vũ một lúc lâu, rồi chắp hai tay nói với hắn:
-Đa tạ Lục huynh!
Hắn cười cười, đột nhiên ghé sát tai nàng, nói nhỏ:
-Tiểu muội, đừng nói muội thích sự soái khí của ta nha!
Tam công chúa đỏ bừng mặt, vội vã lui ra xa, rồi cáo biệt hắn lui về một góc nhập thiền điều tức.
Đây cũng là lần đầu tiên có người thân cận với nàng như vậy, hơn nữa, mùi hương của hắn thật là đặc biệt, vô cùng thơm, không hề giống bất kỳ nam nhân nào khác, chỉ cần ngửi qua một lần liền có ấn tượng vô cùng sâu đậm.
Nàng khẽ len lén nhìn Tần Vũ, lại nhớ đến câu nói vừa nãy của hắn, rồi trầm ngâm nhìn lên bầu trời xa xăm, thở dài một hơi.
Hứa phó thống lĩnh vừa nãy thấy hành động của Tần Vũ thật muốn lao lên cho hắn một cái bạt tai, lại dám mạo phạm long thể của nàng như vậy, nhưng vì nàng đang giả trang nên đành phải nhịn xuống.
Bỗng Hứa Chử lão nhân cảm nhận được sát khí mãnh liệt trong ánh mắt của Tần Vũ nhìn lão trong thoáng chốc, lão khẽ rùng mình, nhưng sau đó quan sát kỹ lại, liền không phát hiện ra điều gì bất thường, lão tự nhủ, có lẽ là lão đã quá đa nghi rồi.
Nửa đêm, xung quanh tĩnh lặng, có thể ngay thấy tiếng gió thổi lồng lộn xung quanh, tiếng lửa nổ lách tách cũng có thể nghe rõ, con Tam Long cựa mình, truyền âm cho Tần Vũ.
-Chủ nhân, cách đây 20 dặm, có hơn 50 tên sát thủ Luyện Hư kỳ đến Hợp Thể kỳ đỉnh phong đang tiến về đây!
Tần Vũ khẽ truyền âm lại cho nó.
-Ta biết rồi!
Giao Long thừa hưởng một phần năng lực huyết mạch của chân long nên đối với khí tức xung quanh vô cùng nhạy cảm, sát thủ của Hồn Điện cho dù ẩn giấu rất sâu, nhưng cảnh giới vẫn chưa qua Đại Thừa kỳ, thủ đoạn vẫn chưa qua nổi mí mắt nó liền bị nó phát hiện ra.
Con Ám Lôi Báo nghe được Tam Long cảnh tỉnh, liền lập tức mở mắt, đứng dậy thủ thế bảo vệ Tần Vũ, Tần Vũ thấy nó có lòng như vậy, cũng khẽ vuốt ve nó một lát, nó liền đắc ý khoe với Tam Long và Tử Yên.
-Chủ nhân mới vuốt ve đệ, haha!
Tử Yên và Tam Long bĩu môi, thầm nghĩ, đúng là con mèo tội nghiệp, nói với nó.
-Ca ca ta là xem ngươi đủ béo chưa để còn hầm canh đó a!
Tam Long cũng phụ hoạ:
-Mấy tháng trước ta cũng nhớ chủ nhân nói thèm thịt mèo hầm củ cải!
Đột nhiên Tần Vũ cảm nhận được con Ám Lôi Báo run rẩy từng hồi, hắn trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ nó bị thứ gì đó của Hồn Điện áp chế.
Con Ám Lôi Báo một bên nuốt từng ngụm nước bọt, một bên lại len lén khẽ nhìn lên Tần Vũ, nó thấy mặt hắn đằng đằng sát khí, một tay vẫn vuốt ve thân mình, liền cho rằng hai tên kia nói thật, lập tức run rẩy dữ dội.
“Chủ nhân à, ta vẫn còn gầy lắm, ngài đừng ăn ta”
Tần Vũ bởi vì nó càng run rẩy, càng lộ ra sát khí nồng đậm chuẩn bị ứng chiến với sát thủ, biểu hiện của Ám Lôi Báo làm hắn có chút lo lắng.
Tam Công Chúa cũng thấy biểu hiện của hai người, liền cẩn thận lại gần Tần Vũ, truyền âm hỏi:
-Lục huynh, sao Ám Lôi Báo lại run rẩy dữ dội như vậy ?
Tần Vũ cười cười chọc nàng nói:
-Nó có chút gầy nên bị gió làm cảm lạnh!
Tam công chúa nghe vậy cũng khẽ bật cười, tên họ Lục này thật biết nói đùa, xong rồi nàng cũng cẩn thận quan sát xung quanh, hẳn là có thứ gì đó làm Ám Lôi Báo sợ hãi, nên nó mới như vậy.
Tần Vũ vỗ vỗ lưng Ám Lôi Báo, rồi trấn tĩnh nó:
-Ngươi phải cố ăn nhiều một chút, như thế này không thể được a!
Con Ám Lôi Báo nghe một câu này, khóc lớn trong lòng, thôi xong, mấy tháng nay nó ăn đan dược hơi nhiều, cơ thể sớm béo múp míp hơn một năm trước, chỉ là vẫn chưa đủ mập để Tần Vũ làm thịt, nên nó mới có thể sống đến bây giờ, nó quỳ sụp xuống đất, làm Tần Vũ càng ngưng trọng hơn, địch nhân mang đến thứ gì, mà làm nó sợ hãi như vậy.
Tử Yên từ xa quan sát, cười đến rung cả cái cây cổ thụ, lão Thái bà cũng bất lực nhìn nó, cái đám này đúng là nháo sự.