Bất kỳ thứ gì cũng vậy, căn cơ không đủ vững chắc, phát triển càng mạnh mẽ cành dễ sụp đổ.
Một cổ thụ, bên dưới rễ mục nát, cứ bừng bừng phát triển, một khi đủ cao, đón phải gió lớn, liền bật gốc ầm ầm gãy đổ.
Hiểu rõ điều này, Tần Vũ luôn luôn dặn mình, làm cái gì cũng vậy, lấy căn cơ làm gốc, xây dựng đủ vững mạnh, sau này mới có thể thoải mái phát triển.
Bởi vậy, sau mỗi bước phát triển vượt bậc, Tần Vũ luôn dừng lại để ổn định thế cục, chôn xuống căn cơ vững chãi, rồi mới tiếp tục bành trướng.
Bây giờ, Tần Vũ đang dừng lại ở Đông Tấn Quốc để xây dựng căn cứ hùng mạnh ở đây, còn bản thân thì vi hành về Đông Bắc chuẩn bị bố cục cho chính mình sau này có thể một đường thảo phạt Trung Nguyên.
Tần Vũ vừa nghĩ, vừa nhàn hạ tiến về phía trước, chẳng mấy chốc, hắn đã đến bên kia bờ, lúc này Chu Tư Lệ cũng chậm ra bước ra, khí tức trên người nàng cũng đã thuế biến, khác hẳn trước đây, nàng nhu thuận nói:
- Phu quân, lão tổ đã dặn thiếp theo chàng chinh phạt Trung Nguyên!
Tần Vũ tặc lưỡi, cái lão đầu này, quả thật thâm nho, hắn cũng líu lưỡi không biết phải làm sao cho phải, gật đầu nói với nàng:
- Ta biết rồi, nàng cứ cư xử như mọi khi.
Chu Tư Lệ nhu thuận gật đầu:
- Ân!
Tam Long, Tử Yên và Ám Lôi Báo một bên trợn mắt há mồm, truyền âm cho nhau thủ thỉ:
- Ca ca ta thật lợi hại, hôm qua còn đánh nhau thừa sống thiếu chết a!
- Chủ nhân quả là đỉnh, dạy dỗ lão bà thật cao tay!
- Ài, sau này ta cũng phải nhờ chủ nhân chỉ dạy vài chiêu trấn áp mấy cái lão bà mới được!
Tần Vũ nhìn Tử Yên cứ thì thầm to nhỏ với Ám Lôi Báo có chút tò mò, bọn này dạo gần đây thân thiết với nhau hẳn ra, không biết có gì mờ ám không.
Tần Vũ tiện chân đá cho hai đứa, mỗi đứa một cước.
Bối Nhĩ La mặt mày ủ rũ đi ra, hắn vừa nãy đánh cờ với lão đầu bị thua, hơn nữa, trong lúc đánh cờ còn hung hăng nói lời đao to búa lớn, thể hiện khí phách hoàng tộc với lão, bị lão dạy dỗ cho một trận, nên vô cùng buồn bã.
Hắn thấy Tần Vũ, vội nói:
- Lục huynh, không biết vừa nãy huynh có đánh thắng lão đầu không ?
Tần Vũ giả bộ gãi gãi đầu nói:
- Ài, ta tài đại khí thô, chưa được mấy nước lão đã tức giận đá ta ra khỏi đình viện.
Bối Nhĩ La lúc này cười lớn, ha ha nói:
- Haha, lão tiền bối trong này, tâm khí quả thật cao ngạo, chúng ta vẫn là ăn chút thiệt thòi đi!
Tần Vũ cũng e ngại hỏi lại:
- Hẳn là huynh đấu được với lão một ván đi ?
Bối Nhĩ La lập tức đắc ý khoe khoang nói:
- Ài, không giấu gì Lục huynh quả thật ta cũng đấu được với lão một hồi, nhưng mà lão đầu này tính tình nóng nảy, lớn tiếng giáo huấn ta một trận, rồi đá ta ra ngoài.
Hắn bây giờ đang thu phục thủ hạ, nên phải cố ý điệu cao để chấn nhiếp nhân tâm, nếu như không làm vậy, quả thực muốn thu được nhân tài đến tay có chút khó khăn.
Còn Tần Vũ lại khác hắn, trực tiếp dùng thực lực và hành động mạnh mẽ tuyệt đối để thu phục thủ hạ, chứ không dùng lời lẽ hoa mỹ như Bối Nhĩ La.
Hai cách làm, đại diện cho hai loại người khác nhau, khác biệt thấy rõ, không phải bàn cãi.
Một bên phải dùng miệng lưỡi khắp nơi dụ dỗ nhân tài.
Một bên uy danh chấn nhiếp bát phương, nhân tài tự mình kéo đến xin làm thủ hạ dưới trướng, dốc lòng hết sức, tâm phục khẩu phục.
Lúc này, Tần Vũ mặt mày có chút xấu hổ, chắp tay nói:
- Chúc mừng Bối huynh, ít ra lão còn chỉ điểm cho huynh, ta cũng chỉ có một chữ “lăn”.
Bối Nhĩ La nghe vậy, trong lòng càng đắc ý, hắn cũng không hỏi Chu Tư Lệ nữa, bởi nhìn nàng sắc mặt ỉu xìu, hẳn là không khác gì Tần Vũ.
Hắn chỉ tay về phía đại điện rồi nói lớn:
- Thôi, không sao, được lão chỉ dạy cũng là cơ duyên nhỏ mà thôi, chúng ta vào đại điện tìm kiếm bảo vật và truyền thừa mới là trọng yếu.
Tần Vũ mặt mày có chút tươi tắn trở lại, liền nói:
- Bối huynh nói chí phải, chúng ta tiếp tục lên đường thôi!
Nói đoạn, bọn họ cũng thuận lợi vượt qua mấy cái thử thách và đại trận còn sót lại trong đại điện, thu gom không ít bảo vật còn sót lại, nhưng tuyệt nhiên, không cách nào phát hiện truyền thừa ở trong này.
Tên Bối Nhĩ La tìm kiếm mấy ngày, lúc này rốt cuộc cũng từ bỏ, thở dài một hơi:
- Có lẽ truyền thừa đã bị người vào trước lấy mất!
Tần Vũ cũng thở dài, giọng mất mát nói:
- Ài, quả thật đáng tiếc, nhưng tính ra thu hoạch lần này không tệ.
Tần Vũ cố tình diễn cho Bối Nhĩ La xem, chờ hắn cắn câu.
Tên Bối Nhĩ La nhìn mặt mày Tần Vũ đang hớn hở với số lượng bảo vật ít ỏi này mà trong lòng thầm bĩu môi, chút này mà gọi là không tệ, phải nói là quá ít đi, đúng là tán tu.
Nhưng như vậy càng dễ, tán tu thiếu nhất là tài nguyên, bây giờ, Tần Vũ lại vô tình thể hiện như vậy, Bối Nhĩ La liền nghĩ đến chuyện dùng tài nguyên tu luyện dụ dỗ Tần Vũ.
Hắn mở miệng nói:
- Lục huynh, nếu huynh không chê, ta có thể chu cấp cho huynh tài nguyên tu luyện mỗi năm bằng chỗ mấy ngày nay huynh thu được.
Tần Vũ vẻ mặt có chút hám tài, nhưng lại nói:
- Ài, cái này ta vẫn phải suy nghĩ một chút!
Bối Nhĩ La liền nói:
- Ta nghĩ lại rồi, nhân tài như huynh, ta ra giá gấp ba chỗ vừa nãy, huynh cứ từ từ suy nghĩ, ta cũng không vội!
Bởi vì thu được Tần Vũ, liền có thêm một cái Luyện Hư kỳ đỉnh phong Ám Lôi Báo nữa, cũng không tính là thiệt thòi.
Hắn quay sang nói với Chu Tư Lệ:
- Tư Y Na cô nương, nếu cô không chê, có thể theo ta kiến nghiệp, ta cũng sẽ cung phụng cô như Lục huynh, cô cứ từ từ suy nghĩ.
Nói rồi hắn đưa cho hai người Tần Vũ một cái lệnh bài, hướng dẫn cách họ liên lạc với hắn ở kinh đô Thương Quốc.
Vậy là xong, bây giờ Tần Vũ hắn có thể núp bóng Bối Nhĩ La, âm thầm xây dựng thế lực ở Thương Quốc, vô cùng tiện lợi.
Bởi vì đột nhiên một tên không thân, không phận, không người chống lưng đến Thương Quốc kiến nghiệp, sẽ dẫn đến một loạt sự chú ý và phiền phức không cần thiết.
Ngay cả khi hắn dùng thân phận Tần thế tử cũng vậy, có khi còn khó khăn hơn nữa.
Thương Quốc dù gì cũng tính là đại quốc ở Trung Nguyên, cao thủ cũng không ít, thế lực cũng phức tạp hơn hẳn Đông Tấn Quốc.
Hơn nữa, tứ đại lão tổ cũng đã phân chia nhau xây dựng cứ điểm ở Đông Tấn Quốc, ý tứ cũng đã nói rõ, bọn họ muốn ổn định ở chỗ này trước rồi mới tính đến chuyện khác.
Tần Vũ liền phối hợp, thu tay lại, tranh thủ củng cố thế lực của hắn ở thế tục Đông Vực và Trung Nguyên.
Mặt khác lại tiến về Đông Bắc cài cắm dần bố cục cho hắn.