Khí Vận Hệ Thống

Chương 172: 172: Mãng Giao Đại Thừa Kỳ






Bách Quỷ binh đoàn đã đạt đến Kim Đan kỳ cảnh giới, bọn họ liền được sắp xếp vào thượng cổ Thanh Vân tông.

Cái này phải kể đến những năm tháng qua Tần Vũ và Tần Nhược Tuyết cật lực tạo mối quan hệ khắp nơi bên trong tông môn, cung phụng cho các vị trưởng bối không ít sinh ý.
Cho nên đến lúc Tần Vũ có việc nhờ vả, cũng vì vậy mà hanh thông nhanh chóng hơn không ít.

Tần Nhược Tuyết cũng học theo hắn cực kỳ khéo léo tạo mối quan hệ với cao tầng bên trong tông môn.
Ban đầu nàng tiếp cận có chút khó khăn, nhưng mà bánh nàng làm và trà nàng ủ cho Thái thượng lão tổ, bọn họ cực kỳ ưa thích.

Mỗi lần Thiên trưởng lão đi thả câu cùng bọn họ lại mang ra dùng, làm bọn họ ăn đến phát nghiện, tranh với lão ồn ào cả hồ câu.
Sau này nàng liền tranh thủ mỗi khi Thiên trưởng lão đi thả câu cùng bọn họ, nàng lại làm thêm vài phần cho mấy lão dùng, từ đó mà lấy được hảo cảm của mấy lão.
Tần Vũ cũng không ngờ mấy món bánh hiện đại hắn chỉ cho nàng vậy mà lại lọt vô mắt xanh của mấy lão hồ ly này, quả thực là một cái kinh hỷ không ngờ tới.
Dần dà bên trong nội môn, mấy lão bảo hộ nàng ra mặt, bây giờ mà nói, Tần Nhược Tuyết quyền lực không thua kém bất kỳ vị chấp sự nội môn nào.

Nhưng nàng hành sự rất kín kẽ, chu đáo, nên càng được các vị trưởng bối ưa thích.
Nhờ vậy mà thế lực bên trong nội môn của Tần Vũ mấy năm qua cũng rất được nhờ, hầu như mỗi khi có chỗ tốt đều có hạn ngạch cho thủ hạ của Tần Vũ tham gia.
Đối với nữ nhi ở gia tộc nhỏ như nàng ở Thiên Huyền Đại Lục này mà nói, nếu thiên phú tu luyện không nổi bật, liền sẽ trở thành công cụ để gia tộc lợi dụng, là món đồ chơi của thế gia chi tử.

Cho nên Tần Nhược Tuyết vì ngày đó được Tần Vũ ban cho cơ hội nắm lấy vận mệnh của cuộc đời nàng, nên lúc nào nàng cũng nổ lực hết mình để không phụ lòng hắn.


Bên trong vùng trung tâm ma thú sơn mạch,
Tần Vũ cùng tiểu la lỵ đang lao đi vun vút bên dưới những tán cây rậm rạp, đến khu vực này bọn họ không thể phi hành lộ liễu được nữa.

Bởi vì càng đi sâu vào bên trong vùng trung tâm của ma thú sơn mạch, yêu thú cảnh giới Đại Thừa kỳ càng nhiều, đành phải dựa vào Bách Quỷ Dạ Hành thân pháp để di chuyển tránh cho bị phát hiện.
Mặc dù có lão Thái bà tiềm hành ở một bên bảo vệ hắn, nhưng bản tính cẩn thận của hắn, không cho hắn hành động khinh suất làm càn.

Hơn nữa, trước khi vào đây lão cũng đã nói, chỉ lúc sinh tử quan đầu lão mới ra tay bảo vệ hắn, mọi việc đều phải tự bản thân hắn hành động.
Lão Thái bà là muốn cho Tần Vũ tích lũy thêm kinh nghiệm chiến đấu, chuẩn bị cho một hồi hạo kiếp sắp tới.

Hắn cũng đoán được ý lão, nên cũng tranh thủ luyện tập di chuyển trong im lặng, vô thanh vô tức.
Tần Vũ ra hiệu dừng lại, ký hiệu tay này được hắn biên soạn kỹ lưỡng, sử dụng cho Bách Quỷ binh đoàn và thủ hạ của hắn, cực kỳ hữu dụng.

Chỉ cần vài ba thao tác, là đã bằng mấy câu nói truyền âm, hiệu quả tốt hơn rất nhiều.

Trong chiến đấu chỉ cần như vậy thôi là đã tranh thủ thêm được không ít thời gian.

Nhanh hơn một tích tắc cũng đã đủ tiên phát chế nhân, hạ sát đối phương.
Bây giờ bọn họ đã tiếp cận vùng của Đại Thừa trung kỳ Mãng Giao, bí cảnh truyền thừa nằm ở bên trong lãnh địa của nó, nên Tần Vũ phải cẩn thận hành sự tránh đụng độ trực tiếp với con Mãng Giao này.

Bây giờ xung quanh cực kỳ yên tĩnh, nếu chú tâm lắng nghe cũng có thể nghe tiếng suối chảy róc rách đằng xa.
Lúc này Tần Vũ đang đợi con Mãng Giao rời tổ đi săn sẽ bắt đầu tiến vào lãnh địa của nó chạy thẳng một mạch đến địa điểm bí cảnh truyền thừa.

Hắn cho người thu thập thông tin về con Mãng Giao này, xác định kỹ tập tính của nó để tiện hành động.

Đây là một trong những ưu điểm của Tần Vũ, nắm trong tay thông tin của địch nhân tương đối rõ ràng rồi mới hành động, dù có cấp bách đến đâu hắn cũng không lỗ mãng hành sự.
Tính cả hai kiếp người, hắn bây giờ cũng đã bảy mươi mấy tuổi đầu, chút ôn dưỡng này mà nói, cũng chỉ là thuận theo tự nhiên mà thôi.
Lão Thái bà thấy hắn làm như vậy để tránh giao chiến với Mãng Giao, trong lòng cũng gật gù khen ngợi.

Nhưng mà đột nhiên lão huy tay nhẹ một cái, một mảnh đất đá, cây cối xung quanh chỗ Tần Vũ đang ẩn nấp đột nhiên bị chấn nát.
Bành!
“Ta kháo! Cái này là đồng đội bóp nhau a”
Tần Vũ vừa nghĩ vừa mang Tử Yên cấp tốc lùi lại.
Lúc này con Mãng Giao đã chú ý đến động tĩnh bên này, nó lập tức truy theo hướng Tần Vũ bỏ chạy.
Hướng của con Mãng Giao làm tổ là ở cuối đầu gió, cho nên bây giờ, Tần Vũ là đang chạy ngược hướng gió thổi.

Nên con Mãng Giao liền dễ dàng cảm nhận được phương hướng của hắn, dù cho Tần Vũ đã thu liễm khí tức đến cực điểm.

Lão Thái bà lúc này đã đứng ở trên không trung quan sát xuống bên dưới, lão cười cười nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ xông pha của lão với những tỷ muội ngày đó.
Đùng! Đùng!
Tần Vũ khởi bạo Vạn Lôi Phù, làm chậm bước tiến của con Mãng Giao Đại Thừa kỳ.

Lúc hắn tiến vào đây để phòng trường hợp xấu nhất, liền để lại một hai cái phù lục làm đường lui cho mình.

Hắn không ngờ tới, bọn họ còn chưa tiến vào lãnh địa của nó lại phải sử dụng.
Uông!
Tần Vũ khởi thêm Long Âm Phù để chấn con Mãng Giao lại, lại thả thêm 12 phong châm chuẩn bị chiến với nó một trận, thì đột nhiên con Mãng Giao quay đầu, nó ngửa cổ gào thét, lao ầm ầm về tổ của nó, Tần Vũ liền suy đoán hẳn là ở xung quanh còn có người chờ đợi thời cơ như hắn.
Tần Vũ thở phào một hơi, rồi quyết định theo sát phía sau, hắn cũng muốn tranh thủ ngư ông đắc lợi.
Bên này một đám người đang liều mạng chạy vào trong tổ của Mãng Giao lấy chân khí linh dịch.

Chân khí linh dịch là một loại chí bảo thiên địa do chân khí nồng đậm áp súc tạo nên, chỉ xuất hiện ở một vài động phủ nhưng thường bị yêu thú cảnh giới cao chiếm giữ.

So với chân khí thạch thượng hạng thì tốt hơn rất nhiều, bởi vì có thể sử dụng để hòa vào thảo dược luyện chế nên đan dược thất phẩm trở lên, hoặc trực tiếp sử dụng, vô cùng tinh thuần.
Con Mãng Giao liền lao vào chiến đấu với bọn họ, đám người này tu vi cũng không thấp, Hợp Thể trung kỳ cũng có hai tên, Luyện Hư kỳ đỉnh phong cũng có ba tên, tên thiếu niên còn lại dường như là thiếu chủ của bọn họ, tu vi chỉ là Hóa Thần cảnh đỉnh phong.
Tần Vũ đang chuẩn bị lướt nhanh qua chiến trường, hướng tới địa điểm bí cảnh truyền thừa, thì tên thiếu niên đó quăng cho hắn hai bình chân khí linh dịch, rồi nói:
- Huynh đài, hai bình này là thù lao trả trước cho huynh, mong huynh hỗ trợ chúng ta một tay.
Tào Trọng Nhạc vừa nãy thấy thân thủ của Tần Vũ cực kỳ nhanh nhẹn, hơn nữa phù lục trong tay của Tần Vũ sức sát thương không nhỏ, cộng thêm Tử Yên bên cạnh, hắn nhìn không thấu tu vi, nhưng có thể theo sát Hóa Thần kỳ đỉnh phong như Tần Vũ vào trung tâm ma thú sơn mạch, hẳn tu vi cũng không thấp, thậm chí có thể còn cao hơn Tần Vũ.
Mang theo hy vọng mình phán đoán không sai, liền nhờ hai người Tần Vũ hỗ trợ bọn hắn hạ con Mãng Giao Đại Thừa kỳ này.
Tần Vũ nổi lên lòng tham, hắn cấp tốc tính toán tỷ lệ thành công của chuyện này, rồi mở miệng nói:
- Mười bình !

Tào Trọng Nhạc vừa đánh vừa hét lớn:
- Sáu bình !
Tần Vũ còn ác hơn:
- Mười một bình !
Tào Trọng Nhạc gấp gáp nói:
- Bảy bình !
Tần Vũ vẻ mặt ngưng trọng rồi nói:
- Mười hai bình !
Tào Nhạc Nhạc bất lực, cái tên này là đang trả giá hay là đấu giá đây, hắn cắn răng nói:
- Mười bình thành giao !
Tần Vũ nghe vậy, liền cười hề hề:
- Thành giao, từ đầu huynh đồng ý luôn có phải nhanh hơn không.
Tào Trọng Nhạc trong lòng nhỏ máu, bên trong cái hồ chân khí linh dịch chỉ gom được ba mươi bình, bây giờ phải xuất ra mười bình trả thù lao để có thêm người hỗ trợ.
Bọn họ cũng không ngờ nó quay lại nhanh như vậy, vốn còn tưởng truy sát Tần Vũ không chết không thời, ngờ đâu bọn họ vừa vào tổ của nó là nó đã về tới.
Nhưng hắn không thể không quyết định như vậy, bởi vì cướp chí bảo của con Mãng Giao, nó xuất thân là loài Mãng Xà cực kỳ thù dai, nó sẽ truy đuổi không chết không thôi.
Tốc độ của bọn họ, không nhanh như Tần Vũ, sợ là phải táng mạng hai ba người để đối lấy ba mươi bình linh dịch này, như vậy thì lại quá lỗ.

Hơn nữa, bây giờ hắn mang danh thống lĩnh, lâm trận bỏ lại thủ hạ mà chạy, để thủ hạ chết thay, sau này khó mà thu phục lòng người.

Hơn nữa, tính cách của tên Cổ Đặc Ma Nhĩ hiếu chiến, hắn phải giả bộ bắt chước theo, nếu không tất sẽ bị nghi ngờ.