Tu Nhai bế quan mấy năm nay cũng không thể đột phá Luyện Hư Kỳ, nên hắn quyết định ra ngoài thu thập một vài tên thủ hạ, sau này dễ bề hành động, sẵn tiện tìm kiếm cơ duyên lĩnh ngộ đột phá.
Nhờ có vật phẩm bên trong cửa hàng hệ thống mà Tu Nhai có thể hóa trang thành nhân loại.
Hắn trà trộn vào vùng biên giới giữa hai tộc.
Vừa đi vào Ẩn Nặc thành, Tu Nhai liền nghe ngóng tin tức của Đông Vực mấy năm gần đây.
Ngày đó ma tộc tử sĩ một đi không trở lại, tin tức xung quanh Tần Vũ cũng bị phong bế, nên hắn có chút sốt ruột.
Quả thật nếu Tần Vũ bị đánh nát nhục thân mà Nguyên Anh bản mệnh không chết, thì khả năng dị tượng ngày trước là do Tần Vũ tạo ra, cho nên Tu Nhai cẩn thận đi thu thập tin tức.
Hắn nghi ngờ Tần Vũ cũng là người xuyên không, hơn nữa khả năng mang trên người chí bảo nào đó, thậm chí là hệ thống như hắn.
Tu Nhai đi vào một thư quán nhỏ, bỏ một lượng lớn chân khí thạch cùng đan dược trao đổi thông tin từ tên chưởng quầy.
Hắn mới đầu còn hả hê, ngũ đại thế gia Trung Châu bây giờ còn lại bốn.
Nhưng nụ cười trên mặt hắn chợt tắt, Tu Nhai lập tức nhận ra ngũ đại thế gia Đông Vực không hề phát sinh chiến tranh, mà Lâm thế gia đột ngột thoái lui, rời bỏ vị trí ngũ đại thế gia.
Hắn bóp nát ngọc giản, trong lòng vô cùng tức tối, vốn còn tưởng trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, nhưng hắn đã lầm.
Mấy lão cáo già này, không biết dùng cách gì ép chết Lâm thế gia mà không hao tổn một binh một tướng.
Bởi vì vậy, mà thực lực bốn nhà còn lại, mấy năm gần đây lần lượt bạo tăng.
Tu Nhai đọc thông tin ngọc giản thứ hai, hắn lại nghiến răng ken két, Tần Vũ vẫn còn sống, hơn nữa vô cùng khỏe mạnh.
Tin tức về việc Tần Vũ bị chấn nát nhục thân trong lần bị ma tộc truy sát năm đó đã bị Hồng Lâu giấu đi, kể cả chuyện ma tộc cũng vậy, nên Tu Nhai cũng không biết được thêm gì.
Mặt khác, dựa theo thông tin trong ngọc giản, hắn chỉ biết tu vi của Tần Vũ hiện giờ vẫn là Hóa Thần kỳ đỉnh phong.
Tu Nhai liền suy đoán, khả năng Tần Vũ không bị chấn nát nhục thân, dị tượng ngày đó có lẽ là của người khác.
Nhưng là của ai hắn cần tìm hiểu thêm thông tin.
Hắn trùm áo choàng lên cất bước tiến nhanh ra khỏi Ẩn Nặc thành đi về vùng cận biên ma thú sơn mạch, tìm kiếm một vài tên thủ hạ tư chất tốt một xíu, luyện thành ma nô bằng Huyết Quỷ Thuật để sai sử.
Hơn ba mươi mấy năm hành sự ở Thiên Huyền Đại Lục, Tu Nhai cũng dần nhận ra ở đây nếu không có vài tên thủ hạ, làm việc gì cũng bất tiện, phải đích thân hắn ra mặt, mà như vậy cũng dễ bị người khác dòm ngó để ý đến.
Nên hắn cũng nhen nhóm ý định, nuôi một vài tên thủ hạ cho riêng mình.
Một lúc sau, trong ma thú sơn mạch, một tên Nguyên Anh sơ kỳ tu sĩ đang hoảng hốt quỳ lạy, cầu xin Tu Nhai tha mạng.
- Tiền bối xin ngài tha cho ta một mạng.
Tu Nhai không nói không rằng lấy tay chụp đầu hắn, hai mắt hắn trợn ngược, cả người run rẩy, một lúc sau thì ngoan ngoãn nghe lời:
- Xin chủ nhân phân phó mệnh lệnh!
Tu Nhai nhàn nhạt nói:
- Tiến về Trung Châu thành thu thập tin tức tứ đại thế gia, sáu tháng truyền tin cho ta một lần theo phương pháp này!
Nói rồi hắn đưa cho tên kia một cái ngọc giản, cùng một túi trữ vật chứa tài nguyên tu luyện.
Bên trong còn có vài viên ma đan được luyện chế từ máu của Tu Nhai.
Nếu tên này không trở về phục mệnh lấy thêm đan dược này sẽ bị bạo thể mà chết.
Tên ma nô Nguyên Anh sơ kỳ vội vàng nói:
- Đa tạ chủ nhân!
Nói rồi Tu Nhai đi mất, hắn dự định tìm kiếm thêm một hai tên tay chân cài cắm ở Nhân Tộc Vực, rồi mới trở lại Ma Tộc Vực.
…
Sâu bên trong ma thú sơn mạch, một đoàn tu sĩ đang cưỡi Ám Lôi Báo di chuyển về phía cấm kị chi địa.
Một cô nương tầm 17 – 18 tuổi gì đó, lên tiếng phụng phịu:
- Ca! Muội còn chơi chưa đã.
Ca ca của nàng nghiêm nghị nói:
- Được rồi.
Chúng ta còn ở lại lâu hơn nữa, sợ là sẽ bị người khác nhìn thấy, hôm tới ta lại dẫn muội ra ngoài chơi.
Nàng lại nhõng nhẽo hơn:
- Ca! Muội ứ chịu đâu, muội muốn chơi thêm một lát nữa.
Ca ca của nàng không nói gì, im lặng thúc Ám Lôi Báo phi nhanh về phía trước, bỏ nàng lại phía sau.
Nàng thấy vậy, nghĩ là ca ca nàng giận nàng liền hoảng hốt đuổi theo, nàng la lớn gọi ca ca nàng:
- Ca ca! Đợi muội với.
Tên thiếu niên nam tử này cũng thúc thủ vô sách với vị muội muội này của hắn.
Hắn thật mong sớm có nam nhân trị được nàng một đường cường ngạnh mang đi luôn, cho hắn đỡ phiền não.
Thiếu niên nam tử lại nói:
- Haha, tên nào vô phúc lắm mới vớ phải muội.
Nàng xấu hổ, giận dữ la lớn:
- Hừ, nào có phải như vậy chứ.
Tên đó phải sống hai kiếp người mới lấy được muội thì có.
…
Lúc này bên trong đình viện của Tần Vũ ở Tần thế gia.
Tần Vũ đang nghiên cứu địa đồ được ghi chép bên trong ngọc giản, xem lộ tuyến an toàn đi đến một cái truyền thừa bí cảnh ở gần cấm kị chi địa.
Cái bí cảnh này do một năm trước lão sư hắn ra ngoài thu thập thảo dược, vô tình phát hiện ra, liền phong bế lại, để cho Tần Vũ hắn sau khi khôi phục, có thể đi vào thám bảo.
Dựa theo lời lão sư của hắn, có thể bí cảnh truyền thừa này liên quan đến một tông môn ở thời kỳ thượng cổ, cụ thể như thế nào lão cũng không nắm rõ, chỉ biết là hạn chế cảnh giới đi vào từ Hóa Thần Kỳ đỉnh phong trở xuống.
Bây giờ hắn cũng đã hoàn toàn quen với thân thể mới, hơn nữa cũng đã lâu không hoạt động gân cốt, nên nhân cơ hội này ra ngoài lịch luyện, bắt đầu trở lại với cuộc sống của tu chân giới, rồi sau đó nhanh chóng trở về tông môn.
Tần Vũ xoa đầu của Tử Yên đang nằm trên đùi của hắn, rồi nhẹ nhàng nói nàng:
- Mấy ngày tới, muội thích ăn gì thì tranh thủ ăn đi.
Chúng ta sẽ rời Trung Châu thành đi thám bảo, rồi sau đó liền trở về tông môn.
Tử Yên nghe hắn nói vậy, liền một bộ gấp gáp nhảy ra khỏi người hắn.
Rồi nàng vác Kim Mao lên vai chạy như bay ra ngoài, chân thì chạy, miệng thì la lớn:
- Đại tẩu, muội muốn ăn sạch Trung Châu thành.
Diệp Nhi và Hoa Y Tiên đang chăm mấy bụi cây cảnh bên ngoài, nghe Tử Yên nói vậy, liền vội vàng đuổi theo nó, cái muội muội này của Tần Vũ thật là háu ăn.
Ra đến phố, Diệp Nhi và Hoa Y Tiên không đuổi theo Tử Yên nữa, hai nàng cùng nhau đi chuẩn bị một số vật dụng cá nhân cho Tần Vũ lần tới ra ngoài ngao du thiên hạ, được thoải mái đầy đủ, những thứ này mấy nàng vẫn thích tự tay mình chuẩn bị cho hắn hơn là sai sử hạ nhân trong nhà.