Khí Vận Hệ Thống

Chương 122: 122: Chủ Nào Tớ Nấy!






Tần Vũ và thủ hạ sau khi xem xét kỹ lưỡng, liền từ từ hạ xuống.
Lúc này đây, bọn họ đang đứng ở trên bờ hồ thả ra thần thức cẩn thận tìm kiếm xung quanh.

Bên trong hồ, dung nham nóng chảy, bong bóng nổ từng đợt ùng ục, sức nóng kinh người.
Nhưng mà theo Tần Vũ quan sát, hình như nhiệt độ đang từ từ giảm xuống, không biết là có chuyện gì.

Mặt khác, hắn đã dùng [Thần Nhãn], vậy mà không quét ra bất kỳ bảo vật gì ở trong hồ, Tần Vũ ngẫm nghĩ.
"Lạ thật, chẳng nhẽ là tình báo sai"
Quả thật chuyện này cũng có khả năng xảy ra, nếu như dị bảo có linh tính, khi giáng thế sẽ lập tức trốn mất, có thể khi thủ hạ của Tần gia đến đây thì nó đã trốn mất.
Tần Vũ nghĩ nghĩ một hồi, nếu là dị hỏa, khả năng sẽ bị thu hút bởi đồng loại.

Nói đoạn, hắn phẩy phẩy tay cho thủ hạ lui ra ngoài hỏa diệm sơn trông chừng, còn hắn ở lại trong này một mình.
Thủ hạ vừa lui ra ngoài, Tần Vũ liền thả Dị Hỏa Sinh Linh ra ngoài, nó búng tí tách hưng phấn nhìn hồ dung nham trước mặt.

Nó há miệng, hút một hơi, dung nham trước mặt, lập tức nguội đi trông thấy, nhiệt độ xung quanh cũng cấp tốc giảm xuống, tụ về một điểm, ngay chỗ của Dị Hỏa Sinh Linh.
Dung nham vừa nguội, trước mặt Tần Vũ liền xuất hiện một cái đỉnh cổ đại, thanh âm hệ thống lần nữa vang lên.
[Đinh! Phát hiện Bàn Cổ Thần khí Thần Nông Đỉnh]

[Đã sinh linh tính, lấy hỏa diệm làm thức ăn]
[Gia tăng tỷ lệ luyện thành đan dược (tùy theo phẩm cấp đan dược)]
[Đan dược dưới lục phẩm nhất định sẽ thành công]
[Có thể trấn áp Dị Hỏa, có thể tích trữ Dị Hỏa trong đỉnh, có thể dùng để công kích như pháp bảo công kích thông thường]
[Uy lực hỏa diệm bạo tăng 5 thành (bao gồm cả dị hỏa)]
[Có thể sử dụng để trợ uy Luyện Ngục Đại Trận]
[Có thể biến to thu nhỏ tùy ý, sức nặng lên đến vạn cân]
Tần Vũ mừng rỡ nhìn cái đỉnh trước mặt.

Hẳn là nó ẩn mình trong hồ dung nham này để hấp thu hỏa diệm, không ngờ bị Sinh Linh Dị Hỏa một hơi hút sạch, chắc vì vậy mà nó hiện thân.
Đột nhiên nó bắn một tia hỏa diệm về phía Dị Hỏa Sinh Linh, Tần Vũ lập tức lấy mộc kiếm gạt đi.
Bành!
Tia hỏa diệm đụng trúng vách hỏa diệm sơn, bạo nổ.

Con Dị Hỏa Sinh Linh đắc ý, khoanh hai tay lại đứng trên vai Tần Vũ, hỏa diệm lập lòe nổ tí tách, nếu nó bây giờ mà nói được, chắc chắn nó sẽ nói rằng: Ta có siêu cấp bảo kê, ngươi làm gì được ta, haha.
Tần Vũ lấy dị hỏa, hóa thành một cái lưới nhanh chóng chụp lấy cái cổ đỉnh.

Cái cổ đỉnh vậy mà cũng không vừa, nó sinh sinh hấp thu dị hỏa vào bên trong.

" Di! Thật thú vị ! "
Tần Vũ nghĩ nghĩ trong lòng, xong rồi hắn lại một bộ đê tiện, lật tay, hỏa diệm bập bùng trên bàn tay hắn, hắn quơ qua quơ lại, nhử nhử cái cổ đỉnh.
" Hắc, hắc, ngươi lại chả thèm Dị Hỏa đến nhỏ dãi "
Tần Vũ hắc hắc cười tà đạo, nói đoạn, hắn lại lật tay dị hỏa đột ngột biến mất, hắn quay lưng bước đi, Dị Hỏa Sinh Linh cũng giơ ngón tay thối với cái cổ đỉnh, rồi bay theo Tần Vũ.
Cái cổ đỉnh thấy vậy, lập tức bay lên hung hăng chắn trước mặt của Tần Vũ.
" Khà khà, vậy mà lại là một cái cổ đỉnh tham ăn "
Người không có điểm yếu mới đáng sợ, người có điểm yếu thì lại quá dễ đi ! Tần Vũ cười một điệu đê tiện vô cùng.
Hắn làm ngơ cái đỉnh, lách người qua một bên, cứ vậy tiêu sái bước đi.

Cái cổ đỉnh lại bay trước mặt hắn, cấp tốc hóa to, định hút Dị Hỏa Sinh Linh vào bên trong.
Dị Hỏa Sinh Linh lập tức bạo nộ, khí tức hai loại hỏa diệm, một Dị Hỏa Thanh Liên Tâm Hỏa, một chân hỏa Sinh Mệnh Chi Linh Chân Hỏa, lập tức bạo khởi, nhiệt độ trong hỏa diệm sơn đột ngột tăng lên chóng mặt.
Không khí xung quanh bắt đầu vặn vẹo, đến nổi đá trong hỏa diệm sơn, cũng bắt đầu có hiện tượng bị nung chảy.
Cái cổ đỉnh vậy mà dường như vô cùng thích thú, liên tục xoay tròn, phát ra từng tiếng kêu ong ong thanh minh.

Dị Hỏa Sinh Linh, búng tay một cái tách, một đốm lửa nho nhỏ, bay thẳng về phía cổ đỉnh, sinh sinh đập vào nó.
Bành!
Hỏa Diệm bùng nổ khắp nơi trong hỏa diệm sơn, bức cả cái cổ đỉnh lùi lại một đoạn.

Quả nhiên sức nặng vạn cân!
Tần Vũ thấy một màn này, kinh ngạc vô cùng, đổi lại pháp khí bình thường, dưới một chiêu này, liền sẽ bị chấn lùi mấy trăm trượng.
Cái cổ đỉnh liên tục run rẩy, phát ra từng tiếng ong ong thanh minh, nó dường như cực kỳ thích thú.
Dị Hỏa Sinh Linh bây giờ khí tức cực thịnh, nó là đang tức giận.

Tần Vũ súc thế, chém mạnh một kiếm Lôi Diệm Trảm Thiên về phía cổ đỉnh.
Bành! Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Lôi điện oanh thẳng xuống động khẩu của hỏa diệm sơn, đất đá bay tán loạn, thủ hạ của hắn bên ngoài thấy có động tĩnh, nhưng chung quy vẫn một mực trông chừng bên ngoài.
Đi theo Tần Vũ, họ hiểu rõ một nguyên tắc, không có lệnh của hắn, tuyệt đối không được tiến vào.
Cổ đỉnh bị oanh kích liên tục, bỗng chốc hóa lớn, từ từ biến lớn đến khi gần chiếm hết cái động thì dừng lại, hình như là linh lực của nó bây giờ, chỉ đủ biến lớn đến chừng này.
Nó cấp tốc đè Tần Vũ xuống.
Ầm! Ầm!
Nền đá dưới chân Tần Vũ, bắt đầu xuất hiện vết nứt, đá hoa cương ở đây trải qua dung nham tôi luyện cực kỳ rắn chắc, vậy mà bây giờ bắt đầu vỡ nát.
Tần Vũ giơ lên mộc kiếm hết sức chống đỡ, Dị Hỏa Sinh Linh, quang mang đại thịnh, cấp cấp bạo khởi, lấy lực lượng hỏa diệm chống lại sức nặng của cổ đỉnh, hỗ trợ Tần Vũ.
Sinh Mệnh Chi Linh Chân Hỏa, cấp tốc bao lấy Tần Vũ, liên tục hồi phục thương thế cho hắn, tiếp sức cho hắn chống lại cổ đỉnh.
Tần Vũ gọi ra Nguyên Anh bản mệnh, bầu trời lập tức xuất hiện dị tượng, một vùng trời đỏ rực lửa, nhiệt độ xung quanh trăm dặm cấp tốc tăng lên khủng bố, phong áp phần phật, thổi rạp một mảnh rừng rậm xung quanh.
Kim quang của Cổ Phạn Kim Cô sau lưng Nguyên Anh bản mệnh Tần Vũ cực kỳ nồng đậm, quang mang chói mắt, hai tay Nguyên Anh bản mệnh kết ấn, xuất ra pháp ấn Luân Ly Hỏa Pháp Ấn, đánh về cổ đỉnh.
Đang!
Cổ đỉnh bị ấn này đánh trúng, kêu lên một tiếng vang trời, cấp tốc thu nhỏ, thần hồn sinh linh của cổ đỉnh hẳn là bị pháp ấn này làm bị thương.
Cổ đỉnh hoảng sợ, thu nhỏ rồi bay lùi lại ra xa Tần Vũ, phát ra từng tiếng ong ong.


Dị Hỏa Sinh Linh liên tục khiêu khích nó, giơ ngón tay thối về nó quơ qua quơ lại.
Sinh linh trong cổ đỉnh bây giờ cực kỳ hoảng sợ nhìn sang Tần Vũ, nó bị Luân Ly Hỏa Pháp Ấn oanh trúng, thần hồn bị trọng thương.
Bỗng chốc từ cổ đỉnh, bước ra một cái nữ hài đồng, hư hư ảo ảo, nó chìa hai tay ra, hiện lên một đồ hình kỳ dị trước mặt Tần Vũ.
[Đinh! Thần Nông đỉnh muốn bạn trích huyết nhận chủ!]
Tần Vũ trích huyết, giọt tinh huyết màu vàng kim óng ánh của hắn bay về phía đồ hình rồi biến mất.

Ngay lập tức Tần Vũ và cổ đỉnh hình thành một mối liên kết kỳ diệu.

Hắn cảm thấy mình có thể hiểu cổ đỉnh muốn gì, và cũng có thể dễ dàng điều động cái Thần Nông đỉnh này.
Tần Vũ thu lại Nguyên Anh bản mệnh, Dị Hỏa Sinh Linh cũng vội vàng thu liễm lại, thích thú bay vòng quanh Thần Nông đỉnh sinh linh quan sát, lâu lâu lại nổ tí tách từng đợt.
"Hơ, đừng nói cái Dị Hỏa Sinh Linh này tới tuổi động xuân tâm a!"
Tần Vũ đê tiện nghĩ nghĩ.

Đoạn hắn lại lật tay, trên tay hắn hiện lên một đốm dị hỏa lập lòe.
Rồi từ từ đưa vào cổ đỉnh, sinh linh Thần Nông đỉnh nhận được dị hỏa từ Tần Vũ, lập tức hiện lên vẻ hưng phấn, nó liên tục bay quanh người Tần Vũ lấy lòng, muốn xin thêm một ít nữa.
Tần Vũ chưa kịp làm gì, tên dại gái Dị Hỏa Sinh Linh, đã sinh sinh truyền vào cổ đỉnh một lượng lớn Dị Hỏa.
"Di! Cái thằng này đúng là bất trị a"
Tần Vũ cười khổ lắc đầu.
Nếu một cảnh này để cho mấy nàng Uyển Nhi nhìn thấy, khẳng định sẽ cùng chửi một câu: Chủ nào tớ nấy!