Khí Vận Hệ Thống

Chương 112: 112: Đạo Tâm Hà






Tần Vũ loay hoay tới lui nửa ngày, mới phá giải được một nửa số trận pháp trọng điệp ở đây.
Tinh thần hắn cũng mệt mỏi cực điểm, ngồi bệt xuống đất, hắn ngửa mặt lên trời thở ra một hơi.
"A...thật đúng là kinh khủng"
Tần Vũ mặc dù có thể cường ngạnh phá trận xông qua, nhưng hắn vốn xưa nay tính tình cẩn thận, đành chấp nhận phá giải từng cái, lại đem những thượng cổ trận pháp này nắm lấy tới tay, từ từ biến thành của mình.
Lỡ như đoạn sau có biến, còn có chỗ mà ẩn náu.

Tần Vũ là như vậy, làm việc luôn luôn tính toán trước sau, chừa lại cho mình đường lui, gặp chuyện hệ trọng, vẫn là từ từ từng bước đi tới.

Hấp tấp vội vã, trọng sự không thành, xôi hỏng bỏng không.
Đang miên man suy nghĩ, Tử Yên nắm lấy ngón tay của hắn cắn nhẹ một cái, mấy cái răng sữa của nàng, nhìn vậy mà sắc bén kinh khủng, tay hắn chảy ra một giọt huyết óng ánh vàng kim, tiểu la lỵ cũng tự cắn ngón tay nó, máu huyết của nó vậy mà một màu bàng bạc óng ánh, nói đoạn nó áp lên ngón tay của Tần Vũ.
[Đinh! Bàn Cổ Chân Long muốn ký huyết ước đồng đẳng]
[Có thể nghe hiểu truyền âm của Bàn Cổ Chân Long]
[Một khi ký xong, hai bên không thể làm hại đối phương, có thể cảm ứng lẫn nhau ở bất kỳ đâu]
[Đồng ý] Hoặc [Từ chối]
[Đồng ý]
- Ây da, huynh phá giải trận pháp thật là chậm quá đi.

Muội có thể dẫn huynh xuyên qua a.
- Haha, ta muốn biến nó thành của mình, ngốc ạ.
- Hừ hừ, có gì hay ho đâu chứ, muội đói!

Nói rồi nó lại nhồm nhoàm nhai linh thảo, xem Tần Vũ phá giải biến đổi trận pháp nãy giờ, Tử Yên cũng đã sớm chán tới tận cổ, nên mới gấp gáp như vậy.
Qua thêm một đoạn thời gian, cũng đã xế chiều, Tần Vũ lúc này cũng đã phá giải và biến đổi xong toàn bộ trận pháp ở khu này, hắn đứng trước bờ sông, vươn vai tận hưởng thành quả.
Hồi nãy hắn có hỏi qua tiểu la lỵ, ở đây còn có yêu thú nào mạnh hơn nó không, nó trả lời làm Tần Vũ có chút ngả ngữa.
- Muội là đại tỷ ở đây, huynh muốn gặp họ, muội có thể triệu tập tới a.
Tần Vũ nghe xong câu này trán vã mồ hôi ròng ròng, may lúc nãy nàng tham ăn mới đi theo hắn, chứ mà nàng gọi theo huynh đệ oanh tới, chắc hắn bây giờ đã sớm hôi yên phi diệt.
"Tổ tiên Tần gia, Diệm Cơ linh thiêng phù hộ a"
Qua trao đổi với nàng, hắn cũng biết thêm, nàng phải trải qua một lần ngủ say thức tỉnh huyết mạch lại lần nữa, mới có khả năng hóa hình qua lại giữa bản thể và hình người.
Chân chính chiến lực của nàng vẫn nàng ở bản thể a!
- Muội có từng vượt qua sông này bao giờ chưa?
- Chưa! Dưới này lão quy hung hãn lắm, không cho muội đi qua, huynh phải lên thuyền ngọc mới qua được nha.
Di! Hắn nghe nàng nói như vậy, ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm thuyền ngọc, quả nhiên là một chiếc neo đậu ngay bến thuyền gần đó.
Đoạn hắn lại nghe nàng nói ở đây có Quy Lão trấn giữ, hắn liền biết đây chắc chắn là thần thú trông giữ truyền thừa của Tiên Sơn.
Bỗng hắn từ trong không gian giới chỉ, lấy ra thượng hạng Hồng Lâu tửu, lấy chân khí của mình cẩn thận bao bọc lấy, từ từ đưa xuống mặt nước trước mặt.
Một cái bóng đen khổng lổ ẩn ẩn hiện hiện dưới mặt hồ nhanh chóng đớp lấy một ngụm thượng hạng Hồng Lâu tửu này, Tần Vũ thấy Quy Lão hiện thân, hắn hành lễ cung kính nói lớn:
- Tiểu bối Tần Vũ, đệ tử đời sau của thượng cổ Thanh Vân tông đến đây nhận lại truyền thừa của Tiên Sơn, mong tiền bối mở cho đệ tử một con đường.
Nói đoạn hắn vái chào thật sâu, mặt sông đang tĩnh lặng gợn từng vòng tròn nhỏ cấp tốc lan tỏa khắp nơi.
Tần Vũ thấy vậy, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một hơi hơn chục bình thượng hạng Hồng Lâu tửu, từ từ cẩn thận đưa vào trong mặt nước.

Làm xong, mặt nước lập tức an tĩnh trở lại, một giọng nói cổ lão vang lên:
- Lên thuyền ngọc, khảo nghiệm đạo tâm, đạo tâm kiên định khắc sang được bên bờ bên kia.

- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.
Nói đoạn hắn bất lực nhìn sang Tử Yên, nàng đang quơ tay múa chân loạn xạ, tức giận không thôi, nàng là không hiểu vì sao Quy Lão hung hãn với nàng như vậy, lại đối với Tần Vũ ca ca của nàng khác biệt một trời một vực như vậy.
Nghĩ nghĩ Tần Vũ, xoa xoa cái đầu của Tử Yên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hậm hực của nàng mà cười lớn.

Haha!
Nàng là không hiểu, nhưng Tần Vũ sao có thể không biết, hắn là đánh cược, mấy cái lão quy này, chắc chắn rất thích uống rượu, truyền thuyết dân gian Thiên Huyền Đại Lục cũng từng có mô tả qua, hắn mới làm một màn như vậy, không ngờ thuận lợi lấy lòng được Quy Lão trấn giữ nơi này.
Đoạn Tần Vũ đã bước đến bến thuyền, bây giờ hắn mới để ý, dòng chữ nhỏ khắc trên cột bến thuyền, là ba chữ: Đạo Tâm Hà, ba chữ này, khí tức xa xưa cổ đại, ẩn chứa vô cùng vô tận đại đạo pháp tắc.
Hắn mải mê nhìn rồi đắm chìm vào 3 chữ cổ này lúc nào không hay.
[Đinh! Ký chủ tư chất lĩnh ngộ đỉnh cấp, từ trong cổ tự lãnh ngộ ra vũ kỹ bán thần cấp]
[Thủy hóa độ trạch]
[Cấp tốc bao phủ địch nhân trong làn sương mờ, mượn sương mờ che giấu hành tung, tập kích địch nhân, thân ảnh như gió như sương]
[Có thể kết hợp sử dụng với Phong Vân Kiếm Kỹ và Tam Thiên Lôi Động ám sát địch nhân tăng lên gấp đôi uy lực vũ kỹ]
[Chân khí ký chủ có chứa khí tức dị hỏa, sương mờ biến đổi, có thể dùng hỏa diệm khởi bạo trong phạm vi lớn]
Hắn nhờ tiếng hệ thống mà bừng tỉnh lại, chữ này là do ai để lại mà kinh khủng như vậy.
Sâu bên trong Đạo Tâm Hà, lão quy chậm rãi thưởng thức thượng hạng Hồng Lâu tửu, nhỏ giọng nói:
- Hảo tiểu tử, vậy mà cũng có thể lĩnh ngộ được.
Nói đoạn, lão quy lại hút thêm một hồi thượng hạng Hồng Lâu tửu, sảng khoái a! Lão ở đây mấy nghìn năm, tiên tửu dữ trự sớm đã uống hết, Tần Vũ lúc này gãi đúng chỗ ngứa của lão.
Bên trên, Tần Vũ chậm rãi bước lên thuyền ngọc, ổn định ngồi xuống, tiểu long nữ cũng bước lên theo, bắt chước hắn, hai chân ngồi xếp bằng.
Đoạn Tần Vũ, vừa chèo thuyền, vừa ngâm nga hát khúc dân gian:

- Cuộc đời lão ngư ta a ...!tiêu tiêu sái sái, ...!câu một con ngư long ...!to to, tối tối ...!ôm ta lão bà...
Cảnh sắc xung quanh chậm rãi biến đối, Tần Vũ bây giờ thoáng chốc biến thành lão ngư, tiểu la lỵ trước mặt hắn bây giờ đã biến mất không thấy đâu.
Hệ thống bên ngoài đang cố gắng thức tỉnh hắn, nhưng chung quy vô hiệu, nó liên tục phát ra tín hiệu cảnh báo nhưng dường như bị một cái gì đó ngăn cách.
[Đinh! Đạo tâm ký chủ đang bị xâm nhập]
[Đinh! Đạo tâm ký chủ đang bị xâm nhập]
...
Cảnh sắc bây giờ xế chiều, hệt như một cảnh Tần Vũ từng thấy ở trên lâu thuyền khi tiến về thượng cổ Thanh Vân tông ngày đó.
Miệng Tần Vũ vẫn ngâm nga hát một khúc như vậy, tay cầm cần câu thả trên mặt nước, hắn đang đợi cá cắn câu.
Bất giác trong lòng hắn tự hỏi, cuộc đời hắn đến nay sống là vì cái gì ?
Mặt hồ bây giờ, yên tĩnh đến lại thường, xung quanh một mảnh không gian rộng lớn vô biên, bao phủ lấy hắn chỉ có mênh mông nước, không thấy điểm cuối.

Bất giác hắn cảm giác lạc lõng.
Bỗng chốc ký ức lùa về, Tần Vũ, từ một đứa trẻ mồ côi thông minh, cố gắng không ngừng nghỉ, cố gắng học hành đỗ đạt, lại xin được việc ở thành phố lớn.

Ngày qua ngày, sống lay lắt, với một mục đích kiếm thật nhiều tiền, tận hưởng cuộc sống, cuộc đời hắn không người thân, không bạn bè cứ vậy trôi qua.
Bỗng một ngày, trong lúc vô tình dạo phố, hắn nhặt được một cái chuỗi hạt nhỏ, nhìn vô cùng thích mắt.

Về đến nhà, hắn lôi ra ngắm nghía, bỗng chốc ý thức hắn bị hút vào bên trong, hắn vô cùng hoảng sợ, la hét điên cuồng, rồi dần dần mất ý thức.
Đợi đến lúc hắn tỉnh lại, đã ở trong bụng của nương Tần Vũ, rồi cứ thế hắn sinh ra và lớn lên ở đây hơn 20 mấy năm.

Rồi từ từ hắn cũng chấp nhận là mình đã xuyên không đến đây.
Rồi thẳng đến bây giờ, bỗng chốc hắn tự dưng nhìn lại hai kiếp người của hắn đã trải qua đến bây giờ, đến tột cùng là hắn muốn mưu cầu cái gì?
Một cuộc sống bình an, yên yên ổn ổn qua ngày ở một vùng quê, không bon chen với người, hay một cuộc sống bon chen ở phố thị đông đúc, đồng nghiệp ám hại lẫn nhau chỉ vì đồng tiền?
Đến với thế giới này, từ lúc có ý thức đến giờ, hắn một mực truy cầu sức mạnh đỉnh phong, nắm giữ thiên hạ chúng sinh trên tay, lại lợi dụng gia thế, vô sỉ tán gái, quần ẩu với đám thế gia chi tử tiêu dao qua ngày.

Nhưng rồi khi hắn bước chân vào thượng cổ Thanh Vân tông, hắn chợt nhận ra, bản thân hắn dường như bị cuốn vào một âm mưu to lớn nào đó, mà hắn chưa thể với tới được, hắn đôi khi cảm giác bất lực, bị người khác nắm trong tay.
Trải qua một lần ám sát hung hiểm, chết đi sống lại, đôi khi hắn cũng lung lay tự hỏi, bản thân hắn mạo hiểm mưu cầu vị trí gia chủ Tần gia là để làm gì ? Tiếp tục đối phó âm mưu quỷ kế, minh tranh ám đấu chăng? Hay hắn muốn giữ cho mình một chỗ dựa vững chãi ở Thiên Huyền Đại Lục chăng ? Hắn muốn mượn chỗ dựa này để làm gì ? Tiêu diêu tự tại, đi khắp nơi thu gom lão bà, tận hưởng cuộc sống nhị thế tổ, yên yên ổn ổn qua ngày ?
Hay mưu cầu đại kế lớn lao, chính mình đương đầu với cự đầu cổ lão ở Thiên Huyền Đại Lục, từng bước vén màn bí ẩn ở đây, đưa thiên hạ chúng sinh đến dưới tay hắn ?
Hắn bây giờ chính mình cũng không rõ bản thân hắn chân chính muốn làm cái gì? Cái gì hắn cũng muốn làm a!
Hắn thở dài từng hơi, cứ như vậy đắm chìm trong miên man suy nghĩ, Tần Vũ thể xác bây giờ, già đi cấp tốc, nếu hắn không tỉnh lại, đạo tâm sẽ chết già ngay tại chỗ này! Đạo tử thân vong!
Bỗng chốc, cá cắn câu, cần câu rung bần bật, từng gợn sóng lan tỏa trên mặt nước.

Tần Vũ vội bừng tỉnh, giật mạnh cần câu lên, bắt lấy con cá chép, hắn ngửa mặt lên trời cười lớn.
Haha!
Hắn bây giờ đã hiểu rõ bản thân hắn muốn làm gì! Hắn muốn tự mình nắm lấy chính vận mệnh của bản thân mình! Tự hắn quyết định cuộc đời của hắn!
Hắn muốn làm lão ngư, là người câu cá, chứ không muốn làm cá chép bị người câu đi.
Hắn cần sức mạnh đỉnh phong, áp chế hết thảy, tự mịnh định đoạt vận mệnh của mình.
Hiểu những điều đó, đạo tâm hắn lần nữa kiên định.
Hắn ngâm nga hát lại khúc hát dân gian:
- Cuộc đời lão ngư ta a ...!tiêu tiêu sái sái, ...!câu một con ngư long ...!to to, tối tối ...!ôm ta lão bà...
Cảnh sắc xung quanh bỗng chốc thay đổi, hắn trở về với thực tại, hắn nhìn thấy Tử Yên đang ôm lấy bắp đùi hắn mà ngủ, không biết nàng mơ thấy gì mà liên tục chép miệng, nước miếng chảy ròng ròng.
Chắc không phải là muốn gặm cái đùi của hắn đâu a!
Thuyền ngọc bây giờ, đã đến bên bờ bên kia.

Hắn bế nàng bước lên bờ, đoạn lại hướng về mặt sông, vái chào hành lễ, rồi mới quay lưng bước đi.
- Hảo tiểu tử, ngươi là người đầu tiên a!
Lão Quy bây giờ cũng đã an tâm nhắm lại hai mắt, dưỡng thần nghỉ ngơi.