Khí Trùng Tinh Hà

Chương 965: Vạn Thần Mê Tông Điện




Hai Chủ Thần rốt cuộc cũng bình tĩnh và bắt đầu thương nghị một loại phương án có tính khả thi, bọn họ cũng biết, nếu Chủ Thần ra tay, tử thương của hai bên sẽ rất lớn.
Cuối cùng, vẫn là hiệp định, giữa Chủ Thần, tuyệt đối không động thủ với thuộc hạ của các bên. Phương án này, là phương án điều hòa mà hai người đều có thể chấp nhận được.
Sau khi ước định xong, Lôi Chủ Thần xụ mặt, quay về trong tòa thành, giao phó nói:
- Nã Ba Tuần, ngươi phụ trách điều hành nhân thủ, ta tới Đại Hạp Cốc trước. Nhớ kỹ, dọc đường tinh thạch rất nhiều, số người của chúng ta có hạn, cần phải cướp giật những mỏ tinh thạch sản lượng cao, chất lượng tốt, biết chưa hả?
- Vâng!
Trong đầu Lôi Chủ Thần, kỳ thực là đang che phủ một đoàn mây đen. Sau khi ước định xong với Đinh Vân Độ, hắn cuối cùng cảm thấy, sau lưng chuyện này, lộ ra một vẻ cổ quái. Phảng phất tất cả chuyện này đều có một bàn tay đen ở sau lưng thao túng tất cả.
Đường đường là Chủ Thần, có một loại cảm giác bị lừa gạt. Loại cảm giác này, đương nhiên là khó chịu. Hiện tại quan trọng nhất không phải là khó chịu về phương diện cảm giác.
Mà là, hắn mơ hồ cảm thấy, lần đầu tiên tới Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc, hiện tại hồi tưởng lại, mặc dù không có sơ hở gì lớn, nhưng vẫn là có chút hoài nghi.
Những điểm đáng ngờ này, suy nghĩ kỹ càng, liền cảm thấy phóng đại vô hạn.
Khí tức của Lâm Kinh Phong, hắn mãi cho đến lúc tiếp cận nơi đó, mới cảm nhận được, còn những người khác, dù ít dù nhiều, hắn đều cảm giác được trước, lúc đó mới có thể một đường tìm đến được đó.
Tại sao khí tức của Lâm Kinh Phong, đến lúc cuối cùng mới cảm nhận được chứ? Theo lý mà nói Lâm Kinh Phong là người quen thuộc nhất, lẽ ra phải có cảm ứng trước mới đúng.
Còn nữa, Lâm Kinh Phong nói Tuyết Điêu Vương và Đại Tượng Vương đó, là bị hắn uy hiếp không thể nói ra tông tích của bọn chúng. Hiện tại suy xét cẩn thận, chuyện này tựa hồ cũng không hợp lý. Lúc đó Lôi Chủ Thần không nghi ngờ hắn, bây giờ ngẫm lại, bên trong hiển nhiên cũng có chỗ đáng cân nhắc. Nguồn: http://truyenfull.vn
Cho nên, hắn quyết định phải đi xem kết cục, bất luận như thế nào, lần này nhất định phải làm rõ những điểm đáng ngờ này.
Chỉ là, khi hắn thử dùng thần thức liên lạc với Lâm Kinh Phong. Rõ ràng phát hiện, hắn lại không cảm ứng được thần thức của Lâm Kinh Phong.
Cũng chính là nói, Lâm Kinh Phong phảng phất lại bốc hơi rồi.
- Không thể, chuyện này sao có thể chứ?
Lôi Chủ Thần cũng bị loại chuyện kỳ quái này làm cho mông muội. Loại chuyện này, mặc dù hắn thân là Chủ Thần, cho tới bây giờ cũng chưa gặp phải bao giờ.
- Nhất định có vấn đề, đám gia hỏa đó, nhất định có vấn đề!
Lôi Chủ Thần lúc này, trong lòng hối hận nói không nên lời, toàn lực lao tới, hướng về chỗ sâu trong Đại Hạp Cốc chạy đi.

Bên trong cung điện, tứ phương tám hướng, tám cây xiềng xích thô to, kéo dài ra giữa. Tám sợi xiềng xích, giống như tám cánh tay thô to, nắm lấy một cái đỉnh lò cực lớn, treo ở giữa đại điện.
Trên tường lò xung quanh đỉnh lò, vẽ đầy các loại hoa văn kỳ quái. Những hình thù của những bức vẽ này, Tần Vô Song đã từng thấy qua, trong cảnh tượng địa ngục khi cánh cửa không gian thứ nhất xuất hiện, từng nhìn thấy qua.
- Ha ha ha, hoan nghênh tới Vạn Thần Mê Tông Điện!
Bên trong đại điện, đột nhiên truyền đến một thanh âm vô cùng sang sảng, tràn ngập loại khí tức cổ xưa.
Bọn người Tần Vô Song đều ngây người sửng sốt, tiếp theo, thanh âm đó lại nói:
- Có thể thông qua hai cánh cửa không gian, chứng minh các ngươi đều là người có con mắt tinh tường. Rất tốt, Vạn Thần Mê Tông Điện này, là chiến trường cuối cùng của các ngươi. Nhớ kỹ, tiến vào Vạn Thần Mê Tông Điện, hoặc là lạc đường trong thần điện, tiến vào tử địa vĩnh hằng. Hoặc là, thoát khỏi số trời, rời khỏi Vị diện này.
Rời khỏi Vị diện này?
Ánh mắt của bảy đại Thú vương, nhất thời trào ra một loại sắc thái cuồng nhiệt.
- Nhìn thấy cửa vào của tám bậc thềm trước mặt chứ? Đây là một trò chơi, tám cửa vào này, chỉ có ba cái, là thông tới cánh cửa của con đường hy vọng. Còn năm cái khác, đều là đại môn của tai nạn. Nhớ kỹ, tai nạn của Vạn Thần Mê Tông Điện, chính là nơi giam giữ Ác ma. Còn năm cửa vào đó, chính là thông tới Ngục giam Ác ma đó. Tám lối vào này, mỗi một lối, đều có một chỗ cưỡng chế phong ấn. Một khi tiến vào, liền có thể khởi động phong ấn, cứ như vậy, phong ấn này không có thời gian trăm năm, sẽ không tự động giải trừ. Bất cứ một người nào khác, đều không có cách nào từ lối vào đó tiến vào. Cho nên, nếu các ngươi có thể đi vào cánh cửa tượng trưng cho hy vọng, vậy thì chúc mừng các ngươi. Ba nơi đó, phân biệt có hang tinh thạch vô tận, còn có kho cất giấu kho báu, và một hang truyền tống đưa đến một Vị diện khác. Ha ha, hoan nghênh các ngươi, mở ra một lữ trình mới. Đồng thời nhắc nhở một câu, một khi tiến vào cửa vào, thì không thể hối hận, cho nên, trước khi các ngươi đưa ra lựa chọn, nhất định phải thận trọng, thận trọng, ha ha. Hy vọng các ngươi đừng tiến vào Ngục giam Ác ma, bằng không…
Sau một tràng cười dài liên tiếp, liền im ắng không một tiếng động.
- Đội trưởng, chúng ta thật sự đến nơi trong truyền thuyết rồi sao?
- Ha ha, kho báu, tinh thạch, còn có điểm truyền tống. Tất cả những thứ này, đều giống như làm theo mong muốn của chúng ta. Đội trưởng, cánh cửa không gian hai lần trước, các ngươi đều thuận lợi mang chúng ta thông qua. Lần này, ngươi có dự cảm gì không. Nên đi như thế nào, chúng ta đều nghe theo ngươi.
- Đúng vậy, Đội trưởng, đều nghe theo ngươi.
Tần Vô Song xua xua tay, cũng không nói gì. Trầm ngâm một lát, hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt tập trung trên đại đỉnh bị tám cây xích treo lên giữa đại sảnh.
Hai tay rung lên, thân hình hóa thành một đạo tử quang, bay về hướng đại đỉnh. Trực tiếp hạ xuống trên đại đỉnh, cẩn thận quan sát một hồi.
Tần Vô Song cau mày, dần dần buông lỏng một chút.
Trên khóe miệng của hắn, lại để lộ ra một nụ cười khoái trá, lẩm bẩm tự nói:
- Không thẹn là Vạn Thần Mê Tông Điện, vừa tiến đến, đã chơi trò thủ thuật che mắt người khác?
Nói đến đây, Tần Vô Song liền khoát tay, kêu lên:
- Cùng đi lên!
Những người khác chưa hiểu rõ ý tứ gì, Tần Vô Song lại kêu lên:
- Vạn Thần Mê Tông Điện này, hư hư thực thực, ta thấy tám lối vào này, căn bản không có lối vào của tượng trưng hy vọng. Bất luận tiến vào lối vào nào, đều có khả năng là kiếp nạn vĩnh viễn. Lối vào thật sự, nằm ở đây!
Mọi người đều ngơ ngẩn.
- Đừng do dự nữa, mau lên đây. Trên đỉnh này có bí phù Truyền Tống Trận, ta nhận thức một chút. Sẽ không sai đâu!
Xác thực như Tần Vô Song đã nói, bí phù Truyền Tống Trận trên đại đỉnh này, mặc dù nhận thức không được đầy đủ, nhưng phương diện thủ pháp, hiển nhiên có chút tiếp cận với bút tích Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận của sư phụ Lý Huyền Phong chế tạo.
Đương nhiên, tất cả những chuyện này, khẳng định không có liên quan đến sư phụ. Nhưng không hề nghi ngờ, trận pháp của thời đại Thái cổ, có lẽ trên bút tích, ít nhiều có chút chỗ tương đồng.
Nghe Tần Vô Song nói như vậy, những người khác đều tin tưởng gấp trăm lần, từ dưới nhảy lên bên cạnh đại đỉnh.
- Đi xuống!
Tần Vô Song xung phong đi đầu, trực tiếp nhảy xuống đại đỉnh đó. Quả nhiên, cú nhảy này, bọn họ liền giống như nhảy vào một cái hang không đáy vậy.
Một đạo kim sắc hào quang trong nháy mắt bao trùm lấy thân hình của tất cả mọi người.
Truyền Tống Trận, quả nhiên là Truyền Tống Trận. Và điểm truyền tống này, lại nằm trên đại đỉnh treo cao này, tất cả những điều này, tựa hồ quá nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Kim quang cũng không biết bao trùm bao lâu, cuối cùng cũng dừng lại. Bốn phía, lại đổi thành một vùng thiên địa. Đây quả thực là một vùng tiên cảnh nhân gian.
Tầm nhìn có thể đạt được, bầu trời trong xanh như vậy, cỏ xanh khắp mặt đất, phảng phất như phát ra sức sống bừng bừng, mang tới cho người ta một loại cảm giác hy vọng vô hạn.
- Chiếc cầu cầu vồng!
Rơi vào trong tầm mắt của bọn họ, ở phía xa xa, thật sự có một chiếc cầu cầu vồng, và chiếc cầu cầu vồng đó, khi xuất hiện ở cánh cửa không gian lần thứ nhất, hiển nhiên cũng đang xuất hiện qua trên ảo cảnh.
Xem ra, tất cả ảo cảnh, đều có thực thể làm đối ứng. Tần Vô Song cuối cùng phân biệt được ra một chút mùi vị ở đây.
- Đội trưởng, ngươi xem, tinh thạch!
Sơn mạch xung quanh, đều là tinh thạch.
Lần này, tất cả mọi người đều choáng váng. Những mỏ núi tinh thạch này, hiển nhiên là tốt hơn mấy lần so với tư chất của bên ngoài. Hơn nữa, sản lượng tuyệt đối cũng cao hơn bên ngoài.
Ánh mắt của Cốc Phong, lập tức sáng bừng.
- Đội trưởng, linh lực của khu mỏ này, rất sung mãn. Căn cứ vào trực giác của ta, trong này, chắc chắn sẽ có tinh thạch Đại La Cực phẩm.
- Tinh thạch Đại La Cực phẩm?
- Đúng, hai người thúc cháu chúng ta, đã từng có kinh nghiệm khai mỏ. Có chút kinh nghiệm với khai thác khu mỏ. Đội trưởng, ngươi tuyên bố mệnh lệnh đi, hai thúc cháu chúng ta, nhất định sẽ đào ra một khối lượng lớn tinh thạch cho ngươi!
Mặc dù, số người thiếu sót nghiêm trọng. Nhưng nếu có thể đào ra một số tinh thạch Thượng phẩm thậm chí là tinh thạch Cực phẩm, một viên cũng đủ chống đỡ với vô số viên tinh thạch Hạ phẩm rồi.
- Được, các ngươi đi thử xem, nhưng nhất định phải cẩn thận!
Hai thúc cháu Lỗ Đồng sau khi có được mệnh lệnh, đều vui mừng không thôi, đi về hướng đại sơn kéo dài. Đi đến dưới chân núi, Lỗ Đồng tay cầm một khai sơn phủ, còn Lỗ Hùng lại là kim qua cự chuy.
Hai thúc cháu vừa nhìn đã thấy là tay nghề lão luyện, bắt đầu đào bới. Khai thác tinh thạch này, lực đạo của ngươi cương mãnh quá mức, hiển nhiên là không được. Nhưng nếu lực đạo của ngươi không đủ, cũng lại không được. Lực đạo không đủ, khu mỏ cũng không mở ra được, vách tường linh lực của tinh thạch không cách nào phá hủy, căn bản không có khả năng lấy ra tinh thạch. Những tinh thạch này, cũng là vật do thiên địa sinh ra, cũng có thói quen tập trung. Tất cả tinh thạch tập trung tại một chỗ, loại vách tường linh lực này, là vô cùng đáng sợ.
Hai thúc cháu đang muốn khai thác, Lỗ Hùng đột nhiên kêu lớn một tiếng:
- Đội trưởng, mau tới đây, mau tới đây, ở đây có một cái gương cực lớn, mau lại mà xem.
Quả nhiên có một mặt tám lăng kính tinh thạch tạo thành, có tám mặt. Mỗi một mặt, lại đều có nội dung, phảng phất giống như một màn phản quang điện ảnh vậy.
Nội dung bên trong, lại là khu vực quan trọng của toàn bộ Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc.
- Không hay rồi, đây không phải Lôi Chủ Thần sao? Hắn đã đến rồi sao?
Lỗ Hùng là người đầu tiên phát hiện ra Lôi Chủ Thần, không kìm được kêu lên.
Lôi Chủ Thần, đã đến được gần cánh cửa không gian thứ hai của bọn họ. Một khi để hắn đột phá được cánh cửa không gian thứ hai, tiến quân thần tốc sẽ tìm được nơi này mở ra.
Còn Lôi Chủ Thần, hiển nhiên đã tiến vào trạng thái bạo ngược cuồng nộ:
- Kinh Phong, Kinh Phong, mau mau trả lời ta, Vũ Tinh Hà, tên tiểu tử nhà ngươi, cút ra cho ta, còn có những Thú vương các ngươi, đều cút ra!
Thiết Hoằng hùng hùng hổ hổ nói:
- Lôi Chủ Thần này, thật sự là âm hồn không tiêu tan!
Tần Vô Song cũng phân phó nói:
- Đừng quan tâm đến hắn trước, hắn trong chốc lát không tìm được nơi này đâu. Chờ hắn tìm được đến đây, chúng ta đã rời khỏi. Lại chơi trò trốn tìm với hắn!
- Lỗ Đồng, Lỗ Hùng, các ngươi có thể gia tăng khai thác thì gia tăng, khai thác không được cũng đừng mải mê!
Hắc Dực đột nhiên âm hiểm cười nói:
- Đội trưởng, ta đột nhiên có một chủ ý!
- Cái gì?
- Lâm Kinh Phong đó, không phải bị ngươi khống chế sao? Ngươi có thể phái hắn đi nghênh đón Lôi Chủ Thần, đem hắn dẫn vào bất cứ một lối vào trong tám lối vào đó…
Đề nghị này, quả nhiên là đủ độc.