Khí Trùng Tinh Hà

Chương 956: Chủ Thần phát uy




- Đội trưởng, phải làm sao?
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Tần Vô Song, đợi Tần Vô Song quyết định.
Nếu nói Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc còn có tin đồn kinh người như vậy, so sánh như vậy, những mỏ tinh thạch gì đó trước mắt hiện giờ, có vẻ vô cùng phù vân.
Chính vào lúc này, Sư Vương nhận được tín hiệu truyền thức.
- Bệ hạ, đại sự không ổn!
Tuyết Điêu Vương truyền thức nói:
- Phía bên Đại lục Phong Vân đã bắt đầu hoài nghi chúng ta rồi, vừa rồi suýt chút nữa bọn chúng tiến hành tìm tòi thần thức chúng ta. Chủ Thần của bọn chúng đến đây. Hình như tên là Lôi Chủ Thần gì đó.
Thần hồn Sư Vương căng thẳng:
- Nói rõ ràng một chút, mỗi một chi tiết đều phải nói rõ ràng một chút!
Tuyết Điêu Vương đem tình huống lúc đó, chi tiết thuật lại một hồi.
Sư Vương sau khi xác nhận tin tức, biểu tình ngưng trọng, phân phó nói:
- Ngươi chờ một chút, ta xin chỉ thị của Tinh Hà đại nhân!
Đem tình huống nói lại với Tần Vô Song.
Tất cả mọi người đều giật mình kinh ngạc.
- Tới nhanh như vậy sao?
- Chủ Thần tự mình ra mặt? Đại lục Phong Vân điên rồi sao?
- Đội trưởng, Chủ Thần tự mình ra mặt, phiền toái lớn rồi.
Tần Vô Song im lặng không nói, suy nghĩ một lát, đột nhiên trong mắt toát ra quang mang sâu xa:
- An tâm chớ nóng vội, Chủ Thần giá lâm, đây là chuyện trong dự kiến. Bọn chúng không có tiến hành tìm tòi Thần hồn đối với Tuyết Điêu Vương và Đại Tượng Vương, đây là vì sao?
- Xem ra nhất định còn có chỗ khiến bọn chúng kiêng kỵ?
- Có lẽ là sợ dẫn đến cơn tức giận của Cự Thú Tộc sao?
- Nhất định là sợ các Thú vương ngoan cố chống lại đến cùng, đến tự nổ Thần hồn, bọn chúng tổn thất, không kiếm được ưu đãi gì. Đại lục Phong Vân dù sao cũng chỉ có hơn mấy trăm ngàn người, vẫn chưa đủ để khống chế cục diện của toàn bộ Ô Thước Tinh. Theo ta thấy, Chủ Thần đại nhân này không đơn giản, với uy năng của Chủ Thần, không cần sức mạnh, mà dùng thủ đoạn quay về, đủ thấy Chủ Thần này, là kẻ vô cùng đáng sợ!
Phân tích của Tiểu Giang vô cùng có đạo lý.
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Không sai, cho dù là Chủ Thần, ở Ô Thước Tinh, cũng là ném chuột sợ vỡ bình. Bọn chúng không thể liên tiếp ngang ngược đến cùng. Uy hiếp không thành, tất nhiên phải áp dụng sách lược hòa nhã. Ta nghi ngờ bước tiếp theo của hắn, uy hiếp không thành nhất định sẽ đổi thành dụ dỗ. Thậm chí là âm thầm điều tra nghe trộm đối thoại của Tuyết Điêu Vương và Đại Tượng Vương.
Nói đến đây, Tần Vô Song quát:
- Sư Vương, ngươi cấp tốc thông báo với Tuyết Điêu Vương và Đại Tượng Vương, kêu bọn họ khi nói chuyện bình thường, nhất định không được thảo luận đến bất cứ tin tức chân thật nào. Nếu có thể, đem đề tài kéo càng xa càng tốt, biểu hiện ra dáng vẻ Cự Thú Tộc rất vô tội, rất bi phẫn. Khi thảo luận hướng đi của các Thú vương khác, có thể khó hiểu. Khi cần, lại kêu bọn họ điều động một số thú đàn, phân đến ba khu vực Đông Nam, Tây Nam và Chính Nam, mê hoặc tai mắt của bọn chúng.
Nghe Tần Vô Song nói như vậy, mọi người đều gật đầu, sôi nổi nói:
- Đội trưởng nói rất có lý. Chủ Thần thì sao chứ? Chúng ta cứ xem hắn như thường, khiến hắn đầu óc choáng váng.
Tần Vô Song nghiêm mặt nói:
- Chư vị, những mỏ tinh thạch này, không cần phải thăm dò. Chúng ta đi vòng qua, không cần quan tâm đến bọn chúng. Ta đoán rằng, chỗ sâu trong Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc này, nhất định còn có nơi đặc sắc hơn đang chờ đợi chúng ta.
Tất cả mọi người đều nhiệt huyết sôi trào, ồn ào gật đầu:
- Đúng đúng, tiến sâu vào trong!
Tần Vô Song ánh mắt thâm trầm, chậm rãi quét qua trước mặt mọi người:
- Chư vị, lời không hay nên nói trước, căn cứ vào kinh nghiệm của ta, nếu Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc này thật sự có tin đồn Thái cổ, nếu tình huống là thật, càng tiến sâu, nguy hiểm lại càng lớn. Các ngươi có xác nhận, đều nguyện ý tiến lên phía trước không?
Tất cả mọi người, đều vô cùng sảng khoái gật đầu đồng ý, thậm chí nửa phần do dự cũng không có.
Tất cả đều biết, đây là một cơ duyên to lớn ở trước mặt. Thái cổ Thần điện, cho dù là một chút kỳ ngộ, cũng đủ khiến bọn họ đạt được không ít lợi ích.
Thân là tán tu, nguy hiểm chính là chuyện bình thường. Bọn họ không sợ nguy hiểm, chỉ sợ không có cơ hội ở Đại lục Thiên Tượng, cho dù xuất hiện cơ hội, ưu đãi phần lớn đều là những tông môn đầu lĩnh vớt hết, để lại cho bọn họ đều là chút rau thừa canh cặn.
Bây giờ, trước mặt bày ra một kỳ ngộ trọng đại, bọn họ có cơ hội uống nước canh, làm thế nào có thể không động lòng cho được.
- Sư Vương, các ngươi nói thế nào?
Bảy đại Thú vương đều gật gật đầu, khẩu khí kiên quyết:
- Chúng ta đều nghe theo Tinh Hà đại nhân, Tinh Hà đại nhân nói rất đúng, trong nguy hiểm có phú quý, thà làm trâu làm ngựa còn tốt hơn làm nô lệ cho bọn chúng, cho dù chết ở nơi Ác ma nguyền rủa này, chí ít chết không oan uổng.
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Được, nếu mọi người đều có chủ ý này. Chúng ta nhanh chóng tăng thêm tốc độ, mỏ tinh thạch ven đường, toàn bộ nhìn như không thấy.
- Sư Vương, có cần thông báo cho bọn Tuyết Điêu Vương và Đại Tượng Vương cùng đến tập hợp không?
Xà Vương không kìm được hỏi.
- Bọn họ cũng đến, vậy cơ nghiệp của chúng ta không cần nữa sao?
- Hiện tại thế cục nguy cấp, cơ nghiệp gì đó, đều là phù vân. Chủ Thần Đại lục Phong Vân đã đến, bất cứ lúc nào cũng có thể phá hủy cơ nghiệp của chúng ta.
- Đúng vậy, bệ hạ, non sông không còn, cơ nghiệp gì đó, đều là gió thổi mây bay, Đại lục Phong Vân muốn hủy diệt chúng ta, bất cứ lúc nào cũng có thể hủy diệt. Chi bằng, chín đại Thú vương chúng ta cùng lang bạc. Sinh tử có nhau! Nếu tương lai có thể tạo nên chút thành tựu, cũng là thành tựu chín huynh đệ cùng nhau tạo nên. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ánh mắt Sư Vương chuyển hướng nhìn về phía Tần Vô Song, hiển nhiên muốn nghe xem ý kiến của Tần Vô Song.
- Chư vị, hiện tại không phải thời điểm. Chủ Thần đó một khi đã chú ý đến Cửu Thú Đại Điện các ngươi, nhất cử nhất động của Tuyết Điêu Vương và Đại Tượng Vương, nhất định sẽ bị nghiêm khắc theo dõi. Hơn nữa, mấy trăm vạn linh thú của Cự Thú Tộc các ngươi, cần phải có sự tồn tại của trung tâm tinh thần. Thú vương toàn bộ rời đi, trung tâm tinh thần không có, lòng quân dễ dàng tan rã. Người của Đại lục Phong Vân, đối với mấy trăm vạn Thú Triều các ngươi, vẫn là có kiêng kỵ. Đây là lợi thế duy nhất của đường biên ngang cuối cùng các ngươi có thể duy trì trong đàm phán.
Sư Vương yên lặng không nói, trong lòng cũng không thể không thừa nhận. Tinh Hà đại nhân nói rất đúng.
- Dứt bỏ tạp niệm, xuất phát!

Bên trong Cửu Thú Đại Điện, Tuyết Điêu Vương và Đại Tượng Vương sau khi nhận được giao phó, trong lòng liền có một chút lo lắng. Vừa suy nghĩ đến đến Thần hồn của Chủ Thần đó, có thể ở bên cạnh mắt lạnh quan sát, bọn họ liền cảm thấy từng trận nổi da gà, toàn thân giống như ngồi trên đống lửa vậy.
Nhưng chuyện đã đến nước này, chỉ có thể bất chấp khó khăn tiếp tục chống đỡ thôi.
Đại Tượng Vương mặt mày ủ dột nói:
- Bọn Sư Vương thật là tiêu dao, vứt hai chúng ta lại đây chịu tội. Nếu Cự Thú Tộc chúng ta có bản lĩnh đối phó Lâm Kinh Phong, còn cần ở đây bất lực trấn thủ sao? Thật sự không biết bọn họ nghĩ thế nào. Có lẽ là sợ Đại lục Thiên Tượng, không dám đi tìm phiền toái của Đại lục Thiên Tượng, chọn chúng ta làm kẻ thế mạng sao?
Tuyết Điêu Vương cũng rất là buồn bực:
- Ai nói không phải chứ? Cũng chính là ức hiếp chúng ta!
Đại Tượng Vương hùng hùng hổ hổ nói:
- Thật sự nếu chọc tức ta, ta phát ra lệnh Thú Triều cao nhất, mọi người cùng chơi đến cùng. Đến lúc đó Ô Thước Tinh một vùng phế tích, khiến bọn chúng đến cái rắm cũng không mò được.
- Đại Tượng, đừng kích động. Đợi bọn Sư Vương bệ hạ quay về, lập kế hoạch đi. Hiện tại chúng ta quan trọng nhất là nén giận. Đừng dồn ép chúng ta quá chặt, không cần thiết phải cắt mọi đường đi.
- Ai…
Hai người họ kẻ xướng người họa, hiển nhiên cũng là cố ý làm trò. Bọn họ không biết Thần hồn của Lôi Chủ Thần có phải ở trước mặt hay không. Nhưng đây là mệnh lệnh của Sư Vương, kêu bọn họ cần phải diễn trò, mê hoặc tai mắt, cứu thoát Cự Thú Tộc.

Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Tần Vô Song, Lôi Chủ Thần thật sự đã vòng trở lại, Thần hồn sớm đã bao trùm toàn bộ Cửu Thú Đại Điện.
Nghe được đối thoại kẻ xướng người họa này, tim phổi của Lôi Chủ Thần rất nhanh bùng nổ.
Với trực giác cường đại của Chủ Thần, làm thế nào không nghe ra, hai kẻ này căn bản đang cố ý diễn trò. Như vậy cũng xem như thôi đi, điều thật sự khiến Lôi Chủ Thần kinh ngạc là, hai Thú vương này thoạt nhìn đầu óc đơn giản, sao có thể nhìn thấu mưu đồ của Chủ Thần hắn nhanh như vậy chứ?
Rốt cuộc là Thú vương này thông minh, hay là sau lưng còn có cao nhân?
- Xem ra, hành động này cũng không được. Sử dụng thủ đoạn cấp tiến một chút, dứt khoát tiêu diệt Thần hồn của hai Thú vương này, áp dụng thuật di hồn, bào chế thành Khôi Lỗi.
Khôi Lỗi Thuật, cũng không mới mẻ. Nhưng muốn khống chế Khôi Lỗi bằng Thần Cổ Thuật như của Tần Vô Song, cho dù là Lôi Chủ Thần cũng không có chắc chắn.
Lôi Chủ Thần nói động thủ, liền động thủ. Thần hồn khởi động, thần niệm vừa động, đã phóng ra hai đạo phong ấn, khóa chặt Thần hồn của Đại Tượng Vương và Tuyết Điêu Vương.
Tuyết Điêu Vương và Đại Tượng Vương chỉ cảm thấy toàn thân một trận run rẩy, lập tức, toàn bộ cơ thể phảng phất lập tức giống như bị áp chế vậy.
- Không hay rồi, Đại Tượng, chúng ta trúng chiêu rồi!
Đại Tượng Vương cũng ý thức được tình hình không ổn, tức giận rống lên một tiếng:
- Tuyết Điêu, chuyện xấu rồi. Bảo vệ Thần hồn, khi cần, tự nổ Thần hồn, tuyệt đối không thể để bọn chúng khống chế Thần hồn!
Trên mặt Tuyết Điêu lộ ra vẻ bi phẫn:
- Đê tiện, vô sỉ nhất định là chuyện tốt do Chủ Thần rác rưởi đó làm. Tiểu nhân đê tiện!
- Hừ hừ, hai người các ngươi, tận tình mắng chửi đi. Toàn bộ Cửu Thú Đại Điện này, đã bị Thần hồn của ta phong tỏa toàn bộ rồi, cường đại hơn bất cứ kết giới nào. Tự nổ Thần hồn, các ngươi cứ thử xem?
Phong ấn của Lôi Chủ Thần, không đơn giản là phong ấn cơ thể, ngay cả Thần hồn, cũng bị phong ấn. Thần hồn của Tuyết Điêu Vương và Đại Tượng Vương, ngẩn ngơ, phảng phất giống như uống rượu say vậy!
- Hừ, nếu ta tìm tòi Thần hồn của các ngươi, ngược lại kích thích Thần hồn của các ngươi, có khả năng tự nổ. Ta đem Thần hồn của các ngươi tinh luyện ra trước, sau đó từ từ bào chế.
Lôi Chủ Thần âm hiểm vô cùng, cười tủm tỉm, song chưởng vung lên, hai đạo khí mang, từ hai tay hắn bắn ra, hình thành hai quang mạc cực đại, thật sự bắt đầu tinh luyện Thần hồn.
Tuyết Điêu Vương và Đại Tượng Vương dưới sự khống chế của Chủ Thần, tựa hồ ngay cả lực phản kháng cũng không có. Ở sâu thẳm Thần hồn, mơ hồ còn có một tín niệm, phảng phất như đang làm hành động giãy dụa cuối cùng.
- Không, không, nhất định không thể để hắn thực hiện được. Ta phải tự nổ, tự nổ…
Thông qua thủ pháp thông thường, bọn họ muốn tự nổ Thần hồn, hiển nhiên đã muộn rồi.
Nhưng mà, chín đại Thú vương sau khi Dị tộc xâm lấn, đã có ước định. Tu luyện truyền thừa Thái cổ Thú Tộc, phương pháp Thần hồn tự bạo, luyện ra một đạo Hồn Phù, ký gửi sâu trong Thần hồn.
Một khi Hồn Phù này bị thúc giục đến cực hạn, một chút ý chí yếu đuối, liền có thể thúc giục Hồn Phù này, từ đó châm đốt toàn bộ Thần hồn, hình thành tự nổ.
Hồn Phù này giống như một ngòi dẫn lửa, giống như kíp nổ. Nhưng Hồn Phù này, cũng câu thông lẫn nhau. Chỉ cần Thần hồn phía bên bọn họ một khi bạo tạc, giữa Hồn Phù có cảm ứng, liền có thể thông báo đến đồng bạn.
Tuyết Điêu Vương và Đại Tượng Vương một tia ý chí cuối cùng trong nội tâm, đau khổ chống đỡ.
Lôi Chủ Thần chỉ cười lạnh, điên cuồng thi triển thần thông, tinh luyện Thần hồn.