Khí Trùng Tinh Hà

Chương 823: Đại chiến Hóa Thần Đạo




Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Tần Vô Song đối phó với Bách Lý Gia Tộc, phải hóa trang thành Trưởng lão của Bách Lý Gia Tộc. Đồng thời đối phó với hai Thần đạo cường giả, hắn có thể chắc chắn phần thắng, nhưng không có nắm chắc đồng thời diệt sát hai người mà không bị bọn họ bỏ trốn. Chỉ có nhân lúc chưa chuẩn bị tiêu diệt một tên trước, còn lại một đấu một, mới có nắm chắc tuyệt đối.
Thần đạo cường giả, dù sao không phải ăn chay. Tần Vô Song hiện giờ mặc dù là Hóa Thần Đạo bốn kiếp, nhưng càng là như vậy, càng biết thủ đoạn của Thần đạo cường giả.
Đối phó với Thần đạo cường giả, chỉ có thực lực, có lúc chưa chắc đã đủ, vì ngươi có thủ đoạn và vũ khí nghịch thiên, người khác có thể cũng có.
Thần đạo cường giả, ai không có một chút kỳ ngộ và tạo hóa chứ? Cho nên, đối địch của Thần đạo cường giả, ngoài thực lực tuyệt đối cũng cần có trí tuệ.
Tần Vô Song tâm tính kiên định, nếu hắn định sử dụng Thần Tú Cung, đương nhiên sẽ không vì mấy câu nói thối tha của Tân Thiên Vũ, mà vứt bỏ không cần. Trên thực tế, hắn từ đầu đến cuối, không định dùng Thần Tú Cung.
Bởi vì uy lực của Thần Tú Cung, chỉ thích hợp với lực một kích. Mà Thần đạo cường giả ở đây, lại có sáu người. Ngoài Tân Thiên Trọng và Yến Quy Nam là Ngưng Thần Đạo cường giả ra. Bốn người khác đều là cao thủ Hóa Thần Đạo.
Bốn Hóa Thần Đạo, cảnh giới của mỗi người cũng không thua kém bản thân Tần Vô Song hắn. Một khi để bọn chúng hình thành vây kín, cho dù là Tần Vô Song, cũng chỉ có kết cục nhượng bộ đối phương.
Thần Tú Cung rơi vào trong bao vây phạm vi nhỏ, cũng rất khó phát huy tác dụng. Điểm này, Tần Vô Song trong lòng cũng biết rõ.
Vì vậy, lần này Tần Vô Song căn bản không động tới ý niệm dùng Thần Tú Cung.
Tân Thiên Thần, Tân Thiên Vũ, Lôi Việt và Yến Bắc Phi bốn người này, giữa lúc đưa mắt trao đổi, đã có phân công.
Tân Thiên Vũ và Lôi Việt song song nhảy lên, hóa thành hai đạo lưu quang vọt lên, hướng về phía Tần Vô Song mà tấn công.
Tân Thiên Thần và Yến Bắc Phi song song lao tới hướng đồng bạn của mình. Tu vi của Yến Quy Nam và Tân Thiên Trọng đều tương đối yếu hơn một chút, cần bọn họ quan tâm một chút.
Như vậy hai người làm bạn, hiển nhiên là sắp xết tốt nhất dưới tình thế trước mắt.
Tần Vô Song thấy Tân Thiên Vũ và Lôi Việt song song đánh tới, Thiên Vương Kiếm vung lên, trực tiếp vút ra một đạo điện mang, dẫn vào hư không, một phân làm chín, hình thành hỏa lực Cửu Long Trọng Viêm, đánh úp tới.
Tu vi của Tân Thiên Vũ và Lôi Việt xác thực rất cao. So với mười năm trước lại có tăng tiến. Thân ảnh của hai người đột nhiên phân ra, thân thể đồng thời phân tách ra, thân ảnh lay động, huyễn hóa ra vô số đạo tàn ảnh, che kín bầu trời.
Tân Thiên Vũ trong tay một chiêu lại có thể xuất ra một bộ cung tiễn, thần uy lẫm liệt.
Toàn thân phát ra sắc thái quỷ dị, khí tức cũng là vô cùng cổ xưa, mang tới cho người ta một loại cảm giác chấn động lòng người.
- Lôi Việt đạo hữu, yểm trợ cho ta!
Tân Thiên Vũ gọi một tiếng, thân ảnh đã nhảy lên trên cao, cung tiễn trong tay giống như Ngọa Long đột nhiên bay lên không trung xòe ra. Cử động xòe ra này nhất thời bắn ra vạn đạo kim quang, khí thế kinh người. Đường cong hoàn mỹ, mở ra tính năng của cây cung, biểu diễn chỗ cường đại và hơn người của nó.
Vù, vù, vù!
Tân Thiên Vũ liên tiếp bắn ra mũi tên, chỉ cảm thấy ba đạo khí thế hùng hồn trong hư không, phảng phất giống như muốn phá vỡ không gian, cuốn sát mà tới.
Tần Vô Song ánh mắt nheo lại thành một đường, khóe miệng hiện ra một nụ cười châm biếm:
- Đây có thể gọi là múa rìu qua mắt thợ sao?
Khẽ cười một tiếng, Thiên Vương Kiếm trong tay Tần Vô Song biến hóa nhất chiêu, thủ quyết lấy ra, kiếm quang của Thiên Vương Kiếm tung hoành đan xen, lần lượt bắn ra, khí lưu kim quang cường đại cuốn tới, phân thành ba đường, mang theo tính linh động cường liệt, đánh tới ba mũi tên đó.
Ba đạo lốc xoáy vừa cuốn, liền cuốn theo ba mũi tên phá không trong đó, giống như một con quái thú hút máu, đem ba luồng công kích đánh tới của đối thủ trực tiếp cắn nuốt.
Luận về cảnh giới tu vi, Tần Vô Song không hề thua kém Tân Thiên Vũ.
Luận về công kích huyền ảo và phòng ngự, Tân Thiên Vũ mạnh hơn một bậc.
Luận về kinh nghiệm chiến đấu, Tần Vô Song thân trải qua trăm trận, căn bản không thua kém bất cứ Thần đạo cường giả nào.
Luận về vũ khí mạnh yếu, Diệt Thần Cung này của Tân Thiên Vũ cho dù là một món trong Chân Thần Lục Binh, nhưng so sánh với loại vũ khí đỉnh cao như Thiên Vương Kiếm, chênh lệch vẫn là có một đoạn như vậy.
Vì vậy, dưới nhất chiêu này, giữa công thủ, đã phân ra mạnh yếu.
Ba mũi tên của Tân Thiên Vũ bị phá, cả trái tim phảng phất giống như bị người ta hung hăng túm lấy, thân hình run lên, tựa hồ như ngã xuống đám mây. Loại tình hình này, bà ta căn bản nghĩ cũng không nghĩ đến.
Nếu Tần Vô Song tránh đi, mượn thân pháp lảng tránh, bà ta một chút cũng không cảm thấy bất ngờ ngoài ý muốn.
Nhưng mà Tần Vô Song lấy lực phá lực, hậu phát chế nhân, lại có thể đem lực công kích cường đại của Diệt Thần Cung hoàn toàn hóa giải, thậm chí có thể nói là trực tiếp cắn nuốt.
Tu vi này, chỉ có trong tay của Thiên Đế bệ hạ, mới có vẻ hợp tình hợp lý. Tần Vô Song này, từ lúc nào lại trở nên yêu nghiệt như vậy?
Phải biết rằng, mười năm trước, Tần Vô Song dưới sự truy sát của bà ta hoảng sợ không chịu nổi một ngày, ở Vô Tận Đông Hải chật vật chạy trốn, ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ ra một lần.
Trong tiềm thức của Tân Thiên Vũ luôn cảm thấy, Tần Vô Song vô cùng sợ bà ta, sợ muốn chết. Cũng chính vì như vậy, ba mũi tên bà ta bắn ra, thuần túy là định hù dọa Tần Vô Song, tước đoạt tâm trí của đối phương, khiến phòng tuyến tâm lý của Tần Vô Song hoàn toàn tan rã.
Lôi Việt công kích gần, nàng lấy Diệt Thần Cung đánh xa, loại chiến thuật này, là bọn họ lúc trước truy sát Tần Vô Song đã chế định, có thể nói là một loại chiến thuật vô cùng hợp lý, cũng vô cùng ăn ý.
Bất kể là Tân Thiên Vũ, hay là Lôi Việt cũng cảm thấy loại chiến thuật này mới là chiến thuật tốt nhất để đối phó với Tần Vô Song. Một người xáp lá cà sát người cuốn lấy Tần Vô Song, người còn lại công kích từ xa, cũng có thể tránh cho Tần Vô Song có được thời gian sử dụng Thần Tú Cung.
Loại chiến thuật này, phát huy lực chiến đấu mạnh nhất của bọn họ, cũng ức chế được phát huy của địch nhân.
Tựa hồ có thể nói, chiến thuật của bọn họ là thành công đánh ra. Nhưng mà, khiến bọn họ không tưởng tượng được là, uy lực của Diệt Thần Cung cường đại như vậy, nhưng đối với Tần Vô Song mà nói, lại có thể không chịu nổi như vậy!
Tần Vô Song thậm chí ngay cả Thần Tú Cung cũng chưa động đến, lấy kiếm quang phòng ngự phản kích, thế nhưng có thể đem uy lực cường đại của Diệt Thần Cung trực tiếp cắn nuốt.
Loại tình hình này, quả thực vượt ra khỏi phạm vi lý giải của Lôi Việt và Tân Thiên Vũ.
Bọn họ cũng nhìn ra được, cảnh giới tu vi của Tần Vô Song mặc dù tăng lên rất nhanh, nhưng nhiều nhất cũng chính là ngang sức ngang tài với bọn họ, thậm chí còn non nớt hơn một chút.
Nhưng tại sao một kiếm này vô cùng đơn giản, lại có thể loại bỏ được ba mũi tên cường hãn như Diệt Thần Cung?
Không hiểu, tuyệt đối là không hiểu.
Hoặc là Tần Vô Song cố ý che giấu thực lực, hoặc là, thanh kiếm trong tay Tần Vô Song có trò quỷ!
Lôi Việt kinh nghiệm lão luyện giữa lúc ngây người sửng sốt, liền đoán được một chút, truyền thức nói:
- Thiên Vũ đạo hữu, ngươi tiếp tục lấy Diệt Thần Cung duy trì lực uy hiếp, ta vật lộn mấy hiệp với hắn, thử một chút vũ khí trong tay hắn rút cuộc lai lịch thế nào!
Lôi Việt thân là người đứng đầu một tông của Lôi Đình Tông, tu vi xác thực không phải là loại cấp bậc như Lôi Minh có thể so sánh được. Hóa Thần Đạo cường giả một khi chọn liều mạng vật lộn, lực chiến đấu quả thực là vô cùng khả quan. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hai người liên tục cuồn cuộn, đại chiến trên không trung.
Lôi Việt cũng có một món trong Chân Thần Lục Binh mà Tân Thiên Vấn ban cho, Thiên Lục Mâu.
Thiên Lục Mâu này, đương nhiên vẫn là không bằng Thiên Vương Kiếm. Nhưng mà, kinh nghiệm chiến đấu lão luyện của Lôi Việt, đã có cảnh giới Thần hồn cường đại, có thể bù đắp được chênh lệch ở giữa vũ khí.
Thần đạo cường giả một già một trẻ, trên bầu trời Vấn Đỉnh Sơn, thắng thua rất khó phân giải.
Tần Vô Song từ khi xuất đạo đến nay, thời khắc mấu chốt, luôn là lấy Thần Tú Cung đối địch, đối với Thần đạo cường giả cùng đẳng cấp, kinh nghiệm chiến đấu cũng không xem là phong phú.
Vì vậy, trận chiến này, Tần Vô Song ít nhiều cũng có một chút tính chất tìm kiếm luyện tập. Chỉ có điều, đối thủ luyện tập này, thực sự mạnh hơn một chút.
Tần Vô Song cho dù tự tin, nhưng trước mặt kỹ xảo và thế công cường đại của Lôi Việt, cũng không dám sơ suất quá mức. Mà là bài bản hẳn hoi nghênh chiến.
Nhìn qua, Tần Vô Song ít nhiều vẫn nằm ở tình thế không thuận lợi. Vì vậy giữa công thủ, lực công kích của Tần Vô Song hiển nhiên không liều mạng và mãnh liệt được như Lôi Việt.
Nhìn qua, Lôi Việt quả thực tiến vào trạng thái điên cuồng, nhất chiêu nhất thức đều có tư thế không thành công liền xả thân, nghiễm nhiên là một bộ dạng liều mạng.
Tần Vô Song làm sao không biết tâm tư này của Lôi Việt, lúc trước bắn chết Lôi Minh, là nòng cốt của Lôi Đình Tông, cũng là phó thủ tốt nhất và huynh đệ cốt nhục đồng tộc của Lôi Việt. Mười mấy năm nay, Lôi Việt không ngày nào không quên tìm Tần Vô Song báo thù, hôm nay có cơ hội này, đương nhiên là phải liều mạng.
Chỉ có điều Tần Vô Song từ trước đến nay cũng không phải là một người sợ hãi liều mạng.
Sở dĩ nhìn qua có chút tình thế bất lợi, đó là vì Tần Vô Song vẫn tìm kiếm kinh nghiệm như trước, hắn lúc này xem Lôi Việt là đối thủ luyện tập tốt nhất.
Loại đối thủ này, vô cùng khó có được. Tần Vô Song lấy Thiên Vương Kiếm chu toàn, vừa thử tâm đắc võ đạo sau khi tiến vào Thần đạo, xác minh thành quả tu luyện của bản thân mười mấy năm qua.
Thần Đạo Kiếm Vực của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm, công kích huyền ảo của Đại Ngũ Hành Luân Hồi Ấn, và các loại kiếm pháp suy diễn của Thiên Vương Kiếm, bao gồm công kích chiêu số huyền ảo khác biệt của tâm pháp Nhất Tâm Nhị Dụng, những thủ đoạn và kỹ năng này, Tần Vô Song giống như mây trôi nước chảy, cuồn cuộn không ngừng.
Loại chiêu số biến hóa và phong phú này, khiến Lôi Việt nhìn thấy cũng đỏ mắt ghen tỵ nôn nóng không thôi. Hiển nhiên, Lôi Việt đối với kỹ năng chiến đấu phong phú như vậy của Tần Vô Song cảm thấy vô cùng ghen tỵ. Cho dù hắn là người đứng đầu một tông, trước mặt những kỹ năng thần thông này của Tần Vô Song, cũng cảm thấy trong lòng một trận bất bình.
- Xem ra, tiểu tử Tần Vô Song này thật sự không ít kỳ ngộ. Truyền thừa trận pháp Thái cổ xem ra mang đến cho hắn không ít lợi lộc, chẳng trách tiểu tử này dám kiêu ngạo như vậy. Nếu có thể giết chết tiểu tử này, đoạt được bí tịch và trang bị, truyền thừa trận pháp Thái cổ, Lôi Đình Tông ta trước mắt cho dù bị diệt, chỉ cần có được những kỳ ngộ này, muốn xây dựng lại tông môn, cũng là chuyện ở trong tầm tay.
Nghĩ đến đây, tâm tư của Lôi Việt ngược lại linh hoạt hẳn lên, hắn cảm thấy, nếu nhân cơ hội này có thể tiêu diệt được Tần Vô Song, cướp được những ưu đãi mà Tần Vô Song có được, cho dù là làm phản Thiên Đế Môn, lập tức rời khỏi Thiên Đế Sơn, đó cũng là chuyện hoàn toàn có thể tiếp nhận.
- Có được những kỳ ngộ này, cần gì phải để ý đến Thiên Đế Môn, để ý đến hư danh của tám môn Thiên Đế Sơn?
Lôi Việt nghĩ đến chỗ đắc ý, công kích càng phát ra sắc bén.
Tần Vô Song lòng tĩnh lặng như nước, hắn lại không biết trong lòng Lôi Việt đang tính toán cái gì, nhưng biết Lôi Việt này và hắn tất nhiên là kẻ thù không đội trời chung.
Đấu chơi như vậy nửa canh giờ, cũng nên thể hiện chút công phu thật sự, nếu không, thủ lĩnh của Lôi Đình Tông, còn thật sự tưởng ta sợ hắn!
Huống hồ, còn có bà nương kia ở xa nhìn chăm chú. Bộ cung tiễn đó, nếu có phòng bị, thật sự không lo lắng công kích của bộ cung tiễn đó, nhưng Lôi Việt càng đấu càng say mê như vậy, thường xuyên phải phòng thủ một tay như vậy, lại có một loại cảm giác như ngồi trên đống than.