Khí Trùng Tinh Hà

Chương 594




Mộ Dung Thiên Sơn không ngừng chụp mũ xuống, hiển nhiên là muốn áp đảo Tần Vô Song về mặt khí thế, để Tần Vô Song cảm thấy bản thân đuối lý.
Nhưng Tần Vô Song là nhân vật như thế nào chứ, thế trận gì còn chưa gặp qua? Uy nghiêm của Thiên Đế bệ hạ đều không thể khiến Tần Vô Song hắn sợ hãi, ở Phiêu Tuyết Lâu này, đương nhiên không có bất cứ đạo lý gì bị áp chế.
Tần Vô Song nhàn nhạt cười, thong dong nói:
- Mộ Dung Thiên Sơn tiền bối, ta và Nhạn nhi trước kia gặp gỡ tình cờ ở các quốc gia nhân loại, chỉ là trao đổi âm luật, cho đến sau này tâm ý mới tương thông, tình yêu phát ra từ đáy lòng, chưa từng có cách nói ai lừa gạt ai. Nhạn nhi tới Thiên Đế Sơn cáo trạng, trong lòng ta vô cùng cảm kích, chỉ có thể khiến ta càng thêm yêu thương kính trọng nàng, nhưng nếu trước khi chuyện xảy ra ta biết nàng tới Thiên Đế Sơn, nhất định sẽ không để nàng đi.
Mộ Dung Nhạn cũng nói:
- Thiên Sơn thúc, tới Thiên Đế Sơn cáo trạng là chủ ý của ta. Tần đại ca từ đầu đến cuối không hề biết gì cả. Lại nói, huynh ấy có năng lực khiến La Thiên Đạo Trường cũng phải lộn đầu bổ nhào, cần gì phải mê hoặc ta tới Thiên Đế Sơn cáo trạng chứ? Hơn nữa, ta tới Thiên Đế Sơn, chỉ là phẫn hận La Thiên Đạo Trường vi phạm hiệp ước vạn năm, tiến công các quốc gia nhân loại. Đây không chỉ là vì nghĩ cho Tần đại ca, mà chính là vì các quốc gia nhân loại, vì muốn Hiên Viên Khâu không bị cuốn vào trong cục diện hỗn chiến vạn năm trước, chuyện này, phàm là người có chút lương tri, đều sẽ nghĩ cách ngăn cản!
Mộ Dung Thiên Sơn hừ lạnh nói:
- Nhạn nhi, rút cuộc ngươi có quan hệ gì với họ Tần này, mà bảo vệ cho hắn như thế? Ngươi đừng làm ra chuyện sỉ nhục tông môn thì tốt hơn!
Mộ Dung Thiên Cực nghe xong lời này, trên mặt nhất thời dâng lên một tầng sương lạnh:
- Thiên Sơn, ngươi nói như vậy là có ý tứ gì? Nữ nhi của ta là người thế nào, ta lẽ nào không có chừng có mực sao. Ngươi có đạo lý cứ nói đạo lý, nói những lời lạc đề như vậy, có còn một chút thể diện của trưởng bối hay không?
Đôi mắt của Mộ Dung Nhạn ửng đỏ, hiển nhiên là tủi thân vô cùng, khẽ cắn môi, không để tiếng khóc bật ra, nàng không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt những người này, mà là nói:
- Thiên Sơn thúc, ngươi là người cùng thế hệ với phụ thân ta, Nhạn nhi kính trọng ngươi, kêu ngươi một tiếng thúc. Nhưng nếu ngươi vô duyên vô cớ hắt nước bẩn vào người ta, Nhạn nhi cũng không phải một chút tính tình cũng không có. Đúng, ta thích thái độ làm người của Tần đại ca, thích khí khái nam tử dám làm dám chịu của hắn! Cho dù hắn lúc đó vẫn là tu luyện giả Linh Võ Cảnh, trong lòng ta vẫn vô cùng ngưỡng mộ khí phách của hắn! Cho dù lúc đó, hắn vẫn đang vùng vẫy ở các quốc gia nhân loại, so với địa vị của La Đĩnh còn kém hơn vô số lần, nhưng trong lòng ta đã nhận định hắn là nam nhân trong lòng ta. Nam tử như vậy, mới đáng để Nhạn nhi yêu thương. Nam tử như vậy, mới là người Nhạn nhi có thể phó thác cả đời, có thể vì hắn mà vứt bỏ mọi thứ theo đuổi. Nhưng mà, Nhạn nhi cũng không phải không có sự đúng mực của nữ tử, cho đến bây giờ, ta và Tần đại ca chia xa thì nhiều gặp nhau thì ít, nhưng mỗi lần gặp gỡ đều rất quy củ, cũng không dám vượt rào nửa phần. Ngươi đem Nhạn nhi nghĩ thành người xấu xa như vậy, cũng chỉ có thể nói, là trong lòng ngươi xấu xa. Không phải Nhạn nhi sỉ nhục tông môn, mà là ngươi sỉ nhục tông môn!
Nói xong những lời này, ngay cả bản thân Mộ Dung Nhạn cũng có chút kinh ngạc, bản thân nàng từ trước đến nay luôn ôn hòa lịch sự, cũng chưa bao giờ tranh cãi với người khác, tại sao đột nhiên lại trở nên sắc bén như vậy?
Nhưng mà, nàng không vì sự biến chuyển của bản thân mà cảm thấy hối hận. Nàng biết, ở Phiêu Tuyết Lâu, nếu bản thân không vì Tần đại ca mà biện giải, vậy thì sẽ không có ai giúp đỡ Tần đại ca.
Nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, ở Phiêu Tuyết Lâu, tuyệt đối sẽ không cho phép người khác ức hiếp Tần đại ca.
Mộ Dung Thiên Sơn tức giận đến mức toàn thân phát run:
- Ngươi… Đại ca, ngươi xem xem nữ nhi bảo bối của ngươi đã hóa thành bộ dạng như thế nào?
Mộ Dung Thiên Cực thản nhiên nói:
- Thiên Sơn, ngôn ngữ của ngươi không thỏa đáng trước, cũng đừng trách Nhạn nhi ngôn ngữ bất kính. Ngươi làm bậc tiền bối mà không có mấy phần tự tôn, kêu tiểu bối làm sao phục ngươi được chứ?
Mộ Dung Thiên Sơn vô cùng tức giận, trầm giọng nói:
- Đại ca, nói như vậy, ngươi một lòng bảo vệ nữ nhi, không cần những lão huynh đệ chúng ta nữa.
Mộ Dung Thiên Cực lạnh lùng trả lời:
- Thiên Sơn, thứ nhất, lời ta nói chỉ là sự thật, cho dù ta bảo vệ con gái, nhưng lời nó nói cũng là sự thật mà thôi. Thứ hai, có lý nói lý, Phiêu Tuyết Lâu là một chỉnh thể, không tồn tại vấn đề chọn lựa chọn con gái hay chọn huynh đệ. Thứ ba, chúng ta hôm nay là nghênh đón khách nhân chứ không phải mở đại hội thẩm phán.
Mộ Dung Thiên Sơn ngực không ngừng phập phồng. Mộ Dung Thiên Huyễn lúc này liền đi ra nói lời hòa giải:
- Đại ca, trong lời nói của Lão Tam mặc dù có chút quá khích, nhưng cũng có mấy phần đạo lý. Hành động của Nhạn nhi, theo một thúc phụ như ta thấy, xác thực có chút khác người. Hôm nay Tần Vô Song còn cao giọng đến đây như vậy, ngoại giới sau này, càng cảm thấy giống như chúng ta cố ý tính kế La Thiên Đạo Trường vậy.
- Lão Nhị, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, trừ phi chúng ta là thần tiên, bằng không, làm sao có thể khai quật được một người trẻ tuổi từ các quốc gia nhân loại là Tần Vô Song, sau đó có thể làm quân cờ vì chúng ta mà âm mưu hãm hại La Thiên Đạo Trường? Đây là lời tuyên bố vô căn cứ. Ai cũng biết, mâu thuẫn của Tần Vô Song và La Thiên Đạo Trường, là vì tranh chấp của các quốc gia nhân loại dựng lên. La Đĩnh, chẳng qua là vừa hay gặp dịp, đầu óc bản thân không đủ, hồ đồ nộp mạng mà thôi.
Mộ Dung Thiên Cực vào thời khắc mấu chốt, có vẻ vô cùng quyết đoán, cười lạnh nói:
- La Đĩnh đã chết, đối với Phiêu Tuyết Lâu mà nói, tuyệt đối không phải là chuyện xấu gì cả. Có lẽ các ngươi sẽ cảm thấy không kết thành thông gia với La Thiên Đạo Trường được là chuyện đáng tiếc. Nhưng ta muốn nói là, với kẻ tâm trí như La Đĩnh, cho dù lần này không chết, cũng không thể làm chủ nhân của La Thiên Đạo Trường. Cho dù ngồi trên ngai vàng Đạo tôn, tất nhiên cũng không thể lâu. Tính cách của La Đĩnh có chỗ thiếu sót trí mạng, căn bản không đủ tạo nên chuyện lớn! Nếu chúng ta ký thác hy vọng với hắn, đó là sai lầm cực lớn.
Mộ Dung Thiên Huyễn đối với cách nói này, trái lại cũng sâu sắc cho rằng như vậy. Nhưng hắn cũng có cái nhìn của mình.
- Đại ca, La Đĩnh, có lẽ không phải là đối tượng của Nhạn nhi. Nhưng Tần Vô Song này, ta thấy cũng không phải là chọn lựa tốt của Nhạn nhi.
Mộ Dung Thiên Cực thản nhiên nói:
- Đây là lựa chọn thuộc về bản thân Nhạn nhi. Không có hôn ước hoang đường, Nhạn nhi có quyền làm ra sự chọn lựa của chính nó.
- Đại ca, ngươi có chút sủng ái quá mức đối với trẻ nhỏ rồi.
Mộ Dung Thiên Huyễn có chút nóng nảy:
- Ngươi có từng nghĩ qua, một khi Nhạn nhi cùng sống với họ Tần này, kết quả sau đó, sẽ vô cùng bất lợi với Phiêu Tuyết Lâu ta hay không?
Mộ Dung Thiên Cực sắc mặt xanh xám, cũng không nói gì. Hắn không phải không biết, trên thực tế, hắn còn nhìn xa hơn ai hết. Nhưng mà, kêu hắn hy sinh hạnh phúc của con gái, bất luận như thế nào hắn cũng không làm được.
Tần Vô Song bị ánh mắt của Mộ Dung Thiên Huyễn nhìn chằm chằm, tuyệt nhiên không sợ, thản nhiên nói:
- Thiên Huyễn tiền bối, Vô Song thật ra không hiểu, đây là chuyện giữa ta và Nhạn nhi, hà cớ gì phải giao ra rất nhiều giả thiết không có ý nghĩa như vậy? Lẽ nào vì quan hệ của ta với Nhạn nhi, Phiêu Tuyết Lâu sẽ gặp tai kiếp khiến cho vạn kiếp bất phục sao?
Mộ Dung Thiên Huyễn cười lạnh nói:
- Tần Vô Song, ngươi rõ ràng hiểu rõ còn giả bộ hồ đồ? Tần gia Thiên Đế Sơn ngươi hiện giờ đang ở tình cảnh gì chứ, ngươi còn không rõ hơn ta sao? Hiện tại, Tần gia Thiên Đế Sơn giống như một cái gai, ai dính vào, thì người đó chính là toàn thân đại phiền phức.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Đây chính là lý luận giữ mình sáng suốt của Thiên Huyễn tiền bối ngài, đúng không?
- Ta thật sự nghĩ như vậy, cũng không có gì không thể. Ở Hiên Viên Khâu, không có sự gì sự thật bằng tự mình sinh tồn cả. Thân là thủ lãnh của Phiêu Tuyết Lâu, ta càng phải vì tiền đồ của Phiêu Tuyết Lâu mà nghĩ.
Mộ Dung Thiên Huyễn nói ra không có một chút gì mịt mờ.
Tần Vô Song đương nhiên sẽ không đấu võ mồm với Mộ Dung Nhạn, khẽ mỉm cười, ánh mắt cũng nhìn về phía Mộ Dung Thiên Cực.
Mộ Dung Thiên Cực dưới loại tràng diện này, đương nhiên cũng sẽ không vì Tần Vô Song nói lời gì đó. Nhưng hắn chung quy vẫn là người đứng đầu tông môn, nói:
- Vô Song, những việc này, nói đi nói lại có chút đơn điệu, nếu ngươi muốn ta đem con gái gả cho ngươi, phải để ta nhìn thấy ngươi có năng lực bảo vệ con gái ta, quan trọng nhất là, ngươi có tấm lòng chân tình với con gái ta!
Mộ Dung Nhạn bước ra, ánh mắt vô cùng kiên định:
- Phụ thân, người muốn khảo nghiệm Tần đại ca, nữ nhi không phản đối. Nhưng tâm ý nữ nhi đã rất kiên quyết, nếu vì nguyên nhân của Phiêu Tuyết Lâu, mà không thể sống cùng với Tần đại ca. Nữ nhi nguyện ý, từ bỏ thân phận của Phiêu Tuyết Lâu.
Lời nói vừa nói ra, sắc mặt của tất cả đều biến đổi.
Mộ Dung Thiên Cực cũng quát lên:
- Hồ đồ!
Mộ Dung Nhạn nói:
- Chủ ý của nữ nhi đã định, phụ thân, cho dù nữ nhi rời khỏi Phiêu Tuyết Lâu, nhưng phụ thân vĩnh viễn là phụ thân, là phụ thân mà nữ nhi tôn kính nhất, yêu thương nhất. Đây là tình cảm tương liên huyết mạch. Nữ nhi cảm tạ phụ thân đã mang nữ nhi tới thế giới này, cảm tạ phụ thân từ nhỏ đã dạy bảo và che chở cho nữ nhi.
Mộ Dung Thiên Cực lẩm bẩm nói:
- Nhạn nhi, phụ thân tuyệt đối sẽ không cho con rời khỏi Phiêu Tuyết Lâu!
Mộ Dung Thiên Huyễn trừng mắt nhìn Tần Vô Song, cả giận nói:
- Tần Vô Song ngươi mê hoặc cháu gái ta, mê hoặc giỏi lắm. Bây giờ ngươi vừa lòng rồi chứ?
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Thiên Huyễn tiền bối, muốn tăng thêm tội cho người khác, hà cớ gì không lo tìm được tội danh? Ta không muốn cãi cọ những chuyện đơn điệu này với ngươi. Ta và Nhạn nhi lòng như bàn thạch, còn hơn thề non hẹn biển. Các ngươi có thể không chúc phúc, có thể không ủng hộ, nhưng ta muốn nói là, bất luận con đường phía trước có bao nhiêu cách trở, cũng không thể ngăn cản ta và Nhạn nhi ở bên nhau. Ai cũng không thể!
Mộ Dung Thiên Huyễn thở dài:
- Đại ca, nghe thấy rồi chứ? Người ta bây giờ, đã không còn đặt phụ thân ngươi ở trong mắt rồi.
- Thiên Huyễn tiền bối, cho dù ngươi tìm cách chia rẽ ly gián cũng không có tác dụng đâu, chuyện đã đến nước này, ta và Nhạn nhi đều có cùng tâm tư. Hơn nữa, ta đã đồng ý với Nhạn nhi, nhất định phải quang minh chính đại, cưới nàng đi từ Phiêu Tuyết Lâu.
- Cưới đi?
Mộ Dung Thiên Huyễn cười lạnh nói:
- Trừ phi Nhạn nhi cùng ngươi bỏ trốn, bằng không chúng ta tuyệt đối sẽ không đồng ý đem Nhạn nhi gả cho đệ tử Tần gia ngươi đâu!
Tần Vô Song trầm giọng nói:
- Chỉ vì ta là đệ tử Tần gia, liền có thể khiến các ngươi có được lý do hoang đường như vậy. Xem ra Phiêu Tuyết Lâu rộng lớn, cũng chỉ có một mình Mộ Dung Lâu chủ thực sự hào kiệt.
Mộ Dung Nhạn thấy tình hình có chút không khống chế được, lớn tiếng nói:
- Thúc phụ, ngươi đừng hết lời chia rẽ như vậy nữa. Lòng ta đã quyết, hoặc là các ngươi đưa ta ra khỏi Phiêu Tuyết Lâu, hoặc là, cuộc đời này của ta, chỉ lấy một mình Tần đại ca.
Nói xong, Mộ Dung Nhạn liền chạy ra ngoài.
Tần Vô Song cũng không để ý đến Mộ Dung Thiên Huyễn, trực tiếp chạy ra ngoài, đuổi theo Mộ Dung Nhạn. Mộ Dung Nhạn đôi mắt ửng đỏ, dòng lệ ào ào đổ xuống.
- Tần đại ca, Nhạn nhi xin lỗi huynh, để huynh phải khó xử. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Nha đầu ngốc, ta không có khó xử một chút gì hết. Nếu bọn họ không xem Nhạn nhi là người nhà, ta càng khó xử hơn.
Tần Vô Song cảm khái nói.
- Tần đại ca, tâm ý của ta, huynh cũng đã biết, đúng không?
Tần Vô Song mạnh mẽ gật đầu:
- Nhạn nhi, vẫn là câu nói đó, bất luận bao nhiêu gian nan, ta nhất định sẽ quang minh chính đại đến cưới nàng, khiến tất cả mọi người của Phiêu Tuyết Lâu, cảm thấy tự hào vì nàng.
Mộ Dung Nhạn hạnh phúc vô hạn, không ngừng gật đầu