Khí Trùng Tinh Hà

Chương 549




Tin dữ này giống như một cú đấm đánh mạnh vào ngực của Tần Vô Song. Nếu không phải hắn đeo mặt nạ thì lúc này nhìn vào sắc mặt hắn đã vô cùng khó coi.
Tu luyện giả của Tinh La Điện gà chó không còn.
Mặc dù các Đệ tử Trung tâm cùng các cao tầng của Tinh La Điện trước đó cũng đã làm theo kế hoạch mà rút đi, nhưng mà, những đồng môn còn lại ở sơn môn cũng không hề ít.
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười hớn hở của La Vân, trong lòng Tần Vô Song sôi sục phẫn nộ. Nếu như phải lý trí nói với hắn cần phải thật bình tĩnh, chỉ sợ hiện tại hắn đã ra tay động thủ rồi.
Hắn siết chặt nắm đấm trong tay áo, hắn quả thật không thể khống chế được sự giận dữ trong lòng, chỉ giận một nỗi không thể ra tay đại khai sát giới một trận.
- La Thông Thiên, ngươi đã ra tay với mọi người ở các quốc gia nhân loại như vậy, Tần Vô Song ta nhất định không khiến La Thiên Đạo Trường hoàn toàn biến mất, thề sẽ không bỏ qua.
Một cỗ thù hận mãnh liệt không thể phát tiết, ở trong lòng của Tần Vô Song không ngừng bốc cháy điên cuồng lên.
Tinh La Điện là nơi mà Tần Vô Song trưởng thành, nơi đây mặc dù không phải là nơi hắn sinh ra, các đồng môn kia và hắn cũng không có tình cảm gì, thậm chí chưa từng nói chuyện, nhưng bất luận thế nào họ cũng là cùng một môn phái, cũng được coi là người một nhà, vinh nhục cùng hưởng…
Trong lòng Tần Vô Song đau đớn, cố gắng kiềm chế sự giận dữ trong lòng.
Hiện giờ gia tộc và Tinh La Điện đã trở thành hai cái nghịch lân của Tần Vô Song, đối với Tần Vô Song mà nói mạo phạm tới bất kỳ cái nào đều cũng không thể tha thứ.
Tại thời điểm này, nghe thấy La Vân đưa tới một cái tin tức kinh thiên động địa như vậy, Tần Vô Song chỉ cảm thấy khí huyết toàn cơ thể không ngừng quay cuồng.
Đối với La Dương mà nói, tin tức này là một chuyện vui ngoài ý muốn, hắn động dung hỏi:
- La Vân, ngươi lấy thông tin này ở đâu ra vậy?
La Vân trả lời:
- Khi ta ở trong đại điện, ta nghe được mấy đệ tử tâm phúc của các Pháp vương nói chuyện với nhau.
Sự vui sướng trong lòng của La Dương lúc này nhất thời biến mất hoàn toàn, thân phận của hắn là một Trưởng lão, mặc dù cao hơn các Pháp vương, nhưng mà các đệ tử của Pháp vương đều đang bàn luận về việc này, hắn đến bây giờ mới biết, bởi vậy có thể thấy được, địa vị của hắn cao như thế nào tại La Thiên Đạo Trường.
- Đại thúc, thúc bị làm sao vậy?
La Vân nhìn thấy sắc mặt không tốt của La Dương, không thể không hỏi.
La Dương nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không thể như thế, trong số những tu luyện giả của Tinh La Điện, có các nhân vật cấp bậc cao hay không?
- Các cấp bậc cao tầng dường như đều đã rút lui hết rồi, ở lại đó chỉ là một số đệ tử bình thường, có khoảng hơn vài nghìn người. Ha ha, thật đáng tiếc, sự kiện này ta không tham gia ở trong đó.
La Vân vẫn còn để bụng đối với sự việc ở Tinh La Điện lần đó, việc này cứ canh cánh trong lòng hắn.
La Dương chế nhạo nói:
- Các cao tầng không bị giết, chỉ giết mấy đệ tử nhãi nhép thôi thì tính là gì?
- Như vậy cũng hả giận rồi, đại thúc, đừng quên lúc trước Tinh La Điện đã đối phó với Cửu Cung Phái như thế nào sao. Thiên Tứ huynh đã bị Tinh La Điện giết hại như thế nào.
La Dương ảm đạm nói:
- Thủ phạm chính lại không chết, chỉ giết được mấy đệ tử nhãi nhép thôi, làm sao vơi được mối hận trong lòng ta.
La Vân cười nói:
- Đại thúc, Đại Đạo tôn một khi đã ra tay với đám người ở các quốc gia nhân loại, hay là chúng ta đến Thiên Tứ Vương Phủ tàn sát một phen?
La Dương lạnh lùng nói:
- Người giết chết La Đĩnh nhất định là Tần Vô Song, Đại Đạo tôn muốn báo thù, trước tiên cần tìm thấy họ hàng của Tần Vô Song ra tay với họ trước mới đúng. Hừ, sư môn của hắn, phần lớn không có tình cảm gì, giết hay không cũng như vậy thôi, chẳng lẽ có thể khiến Tần Vô Song đau lòng sao?
La vân nói chêm vào:
- Đúng đúng, phải giết người thân của hắn, hắn mới đau lòng.
Tả phú hộ có chút xấu hổ đứng ở đó nghe bọn họ nói chuyện.
Bao Bao và Cô Đơn cũng cứ liên tiếp nhìn về phía Tần Vô Song, hiển nhiên chính là muốn quan sát phản ứng của Tần Vô Song, đợi hắn ra hiệu lệnh. Lý trí của Tần Vô Song cuối cùng đã thắng sự xúc động.

Sau khi quay lại chỗ ở, Tần Vô Song tinh thần sa sút ngồi trên ghế, năm ngón tay nắm chặt trên bàn, dấu tay in xuống bàn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bao Bao cẩn thận hỏi han:
- Lão Đại, huynh không có việc gì chứ?
- Lão Đại đừng buồn nữa, La Thiên Đạo Trường vi phạm hiệp ước vạn năm, ra tay với người của các quốc gia nhân loại, nghĩa là La Thông Thiên đã mất đi sự bình tĩnh, đây đúng là cơ hội tốt đối phó với La Thiên Đạo Trường.
- Không còn, đồng môn nhiều như vậy, bọn họ đều đã chết cả hay sao?
Tần Vô Song vẫn còn chưa khôi phục lại tinh thần, thì thào nói. Hiện giờ hắn chưa thể bình tĩnh đối mặt với tin tức này. Tất cả những điều này đến quá đột ngột.
- Lão Đại, có thương cảm cũng không thể làm gì.
- Đúng vậy, Lão Đại, điều quan trọng là huynh cần phải tỉnh táo lại.
Tần Vô Song từ xưa đến nay quả thật rất kiên cường, cho dù là khó khăn vô cùng cũng chưa bao giờ uể oải thế này. Nhưng mà trong phút chốc vài nghìn đồng môn đều bị giết hết, Tinh La Điện không cần phải hỏi, cảnh tượng khẳng định sẽ vô cùng tan hoang.
Một môn phái lớn như vậy, chỉ sợ về sau nguyên khí đại thương a. Tinh La Điện thật sự rất nhỏ bé so với La Thiên Đạo Trường.
La Thiên Đạo Trường muốn đối phó với Tinh La Điện, bất cứ thời điểm nào cũng có thể ra tay, cho dù không có nhân tố Tần Vô Song này cũng vậy, đắc tội với La Thiên Đạo Trường, vận mệnh của Tinh La Điện đã rất rõ ràng.
Thậm chí có thể nói, không có Tần Vô Song, Tinh La Điện cũng không thể chống đỡ qua khỏi được kiếp nạn xâm lấn của Cửu Cung Phái.
Nhưng sao lại như thế? Tần Vô Song thủy chung cũng không thể thuyết phục bản thân, sự giận dữ trong lòng mãi không nguôi bớt, ngược lại ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.
Tần Vô Song xiết chặt nắm đấm nói:
- Tối nay sẽ ra tay!
Bao Bao và Cô Đơn vốn rất hiếu chiến, nhưng vào lúc này không thể không hỏi:
- Lão Đại, huynh chắc rằng đã sẵn sàng rồi chứ?
Bọn chúng rất lo lắng, sợ là vì thù hận, Tần Vô Song sẽ không kiểm soát được sự giận dữ trong lòng, sợ sẽ xảy ra chuyện rắc rối.
Tần Vô Song hít sâu một hơi:
- Yên tâm đi, ta lúc này bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào, đối phó với La Thiên Đạo Trường, sẽ bắt đầu từ La Dương. Bao Bao, Yển Thử, quy tắc cũ, các ngươi phụ trách việc thu hút sự chú ý của các cao thủ bên cạnh La Dương. Ngọc Thố sẵn sàng thi triển Thần Cổ Thuật của mình. Cô Đơn phụ trách việc xử lý những tên hỗn tạp xâm phạm ngoài ý muốn, thành công hay thất bại đều trông chờ vào tối ngày hôm nay.
- Lão Đại không phải ta mồm miệng quạ đen…
Bao Bao đột nhiên nói:
- Giả dụ, ta chỉ là giả dụ, nếu như tối nay chúng ta thất bại thì phải làm thế nào?
Ánh mắt của Tần Vô Song biểu lộ rõ sự kiên quyết:
- Chúng ta nhất định thành công!
Bao Bao than thở nói:
- Nếu có sự cố ngoài ý muốn xảy ra thì sao?
Đây là khảo nghiệm sự quyết đoán hiện tại của Tần Vô Song. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Tần Vô Song chung quy vẫn là nói:
- Nếu xảy ra sự cố ngoài ý muốn, thì lập tức rút lui, không cần ham chiến.
Nói ra những lời này, trong lòng Tần Vô Song rất đau buồn, nhưng hắn biết, đây là sự lựa chọn duy nhất của hắn. Nếu xảy ra sự cố ngoài ý muốn mà không rút lui, chờ đợi bọn họ chính là kết cuộc bị toàn diện bao vây, khổ chiến đến chết.
Việc trả thù cho Tinh La Điện không thể không báo, nhưng muốn báo thù nhất định phải sống sót. Phải sống sót thì mới có thể tiến hành trả thù được. Đây là một đạo lý rất đơn giản.
Tần Vô Song gọi Tả phú hộ đến trước mặt, phải nói cho hắn biết một số việc, Tả phú hộ không ngừng gật đầu.

Trời đang tối dần, trong hậu viên của biệt viện Trúc Hải, bọn người hầu đang rất bận rộn. Tâm trạng của La Dương rất tốt, hẹn Tả phú hộ đến uống rượu.
Cơ hội lần này, Tần Vô Song quyết không thể bỏ qua, hậu viên của biệt viện Trúc Hải này tương đối yên tĩnh, cũng là nơi tốt nhất có thể ra tay.
Bọn người hầu đều đã rút lui, La Dương nói trước:
- Tả lão đệ, xin mời!
Tả phú hộ mỉm cười nói:
- Được La Dương huynh mở tiệc chiêu đãi, tiểu đệ quả là có diễm phúc, ân đức này tiểu đệ nhất định phải báo đáp.
- Đừng nói vậy chứ, ta và Tả tiểu đệ vừa gặp nhau đã giống như những người bạn cũ, mời, uống rượu thôi.
Sau khi cạn một ly, Tả phú hộ đứng lên châm rượu cho La Dương, một gã tùy tùng bên cạnh La Dương đi tới, đón lấy bình rượu trong tay của Tả phú hộ.
- Tả tiên sinh, việc nhỏ nhặt này xin để tiểu nhân làm.
Tả phú hộ cười to, đưa bình rượu cho hắn, gã tùy tùng kia rót đầy rượi vào hai chén. La Dương cười nói:
- Tả lão đệ, hôm nay tâm trạng ta rất tốt. Tinh La Điện là mối hận trong lòng ta, tuy lần này chưa thể nhổ cỏ tận gốc được bọn chúng, nhưng tốt xấu gì cũng hả được ba phần mối hận thù trong lòng ta, vì việc đại hỉ này, cạn chén.
Sau khi uống được một vài chén, mọi người đột nhiên nhận thấy mặt đất hơi dao động. Sự dao động này làm cho cốc chén trên bàn va đập lập cập vào nhau.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
La Dương nhất thời hốt hoảng, vội phóng thần thức ra tiến hành điều tra nguyên nhân.
Ngay sau đó, bình rượu trên bàn bị đổ, rơi xuống ngay bên cạnh Tả phú hộ, một gã tùy tùng bên cạnh hắn nhanh mắt nhanh tay, trước khi bình rượu rớt xuống đất đã kịp thời chụp lại, đứng thẳng người dậy, đem bình rượu đặt lại trên bàn.
Tả phú hộ giật mình nói:
- Chẳng lẽ là động đất sao?
Ánh mắt của La Dương đột nhiên lóe sáng nhìn về hướng đông:
- Đi, đi theo hướng đó xem có động tĩnh gì không!
- Và cả hướng bắc nữa!
Bên cạnh La Dương có bốn tên tùy tùng, hai người đã đi điều tra, còn lại hai người không dời mắt khỏi La Dương. Lúc này, biên độ của chấn động dần dần suy yếu, cuối cùng đã yên tĩnh trở lại.
Tả phú hộ như trút được gánh nặng nói:
- Cuối cùng đã dừng lại, Trưởng lão La Dương, không phải là do kẻ thù bên ngoài xâm phạm chứ?
La Dương mỉm cười:
- Kẻ thù bên ngoài xâm lấn sao? Nếu là do kẻ thù bên ngoài xâm lấn thì làm sao vào đến được biệt viện Trúc Hải? Có lẽ là do những con linh thú bên Lang Nha Phong xuống núi gây chuyện thôi.
Nhìn vẻ mặt bình thản của La Dương, hẳn là chuyện linh thú trên Lang Nha Phong xuống núi náo loạn cũng không phải là chuyện hiếm hoi.
- Đến, đến đây, uống rượi thôi, đừng căng thẳng thế!
Tả phú hộ cười cầm lấy bình rượu đem tới. Lúc đó hai gã tùy tùng muốn chặn lại nhưng không ngờ Tả phú hộ nhanh tay đến vậy, nhìn hắn đã rót đầy rượu rồi, cũng không thể nói gì.
- Cạn!
Liên tiếp uống ba chén, Tả phú hộ nhịn không được, hỏi:
- Trưởng lão La Dương, hai vị thủ hạ kia đi đã lâu mà chưa trở lại, hay là phái người của ta đi xem thế nào?
La Dương không để ý, nói:
- Không, không cần phải đi, tuy Thiên Dương Sơn rất rộng lớn, nhưng lại an toàn hơn so với ở bên ngoài rất nhiều. Kẻ nào muốn xông vào đây thì chính là tự tìm đến cái chết mà thôi.
Bất chợt, sắc mặt của La Dương có chút biến đổi, quay về phía hai tên tùy tùng của hắn, không biết từ khi nào đã nằm gục ở dưới đất. Hắn ý thức có gì đó không ổn, đang định đứng lên thì cảm thấy đan điền nhất thời trống rỗng, không có chút lực nào, không thể đứng dậy nổi.
Vẫn là nụ cười của Tả phú hộ nhưng trong mắt của La Dương lúc này lại có vẻ dữ tợn vô cùng, lúc thì rõ ràng, lúc lại mờ ảo.
La Dương chỉ vào Tả phú hộ nói:
- Ngươi…
Không cần phải nói, La Dương lúc này đã gặp nạn. Tần Vô Song phất tay ra lệnh:
- Bảo Trư, Thần Mã các ngươi đi tiếp ứng đi, không nên gây chấn động lớn, đuổi theo thu thập hai tên tùy tùng kia, sau đó nhanh chóng quay về phòng, giữ nguyên hiện trạng, tạo nên một bữa tiệc đã kết thúc rồi.
- Tuân lệnh.
La Dương đã tới tay, Tần Vô Song ngược lại vô cùng bình tĩnh, không hề sợ hãi, nói:
- Đưa hắn về phòng