Khí Trùng Tinh Hà

Chương 504




Tần Vô Song dặn dò như vậy, Thiềm Cung Ngọc Thố đương nhiên không dám trái lời. Thâu Thiên Yển Thử quay về báo cho Thiềm Cung Ngọc Thố, Thiềm Cung Ngọc Thố lập tức có ngay chủ ý.
Nói với Thâu Thiên Yển Thử:
- Yển Thử, để ý kỹ lộ trình của hắn, ngươi dùng trận pháp vây hắn lại, ta tiếp cận thi triển cổ độc, tên này cũng am hiểu dụng độc, ta sẽ cho hắn biết thế nào gọi là cao thủ dụng độc.
Thiềm Cung Ngọc Thố trong việc dụng độc đúng là có điểm độc đáo của nó. Bởi vì cả nó và Yển Thử đều có kỹ năng đặc thù nên dù là hai linh thú yếu nhất trong mười hai Phong ấn Đồ quyển nhưng vẫn có địa vị của riêng mình.
Lại nói về Ứng Long lúc này đang tiềm hành dưới đất, quan sát địa hình tứ phía, cơ bản đã xác định xong vị trí dụng độc.
- Khu vực này đại khái chính là khu vực mà Đại ca và tên đại hán đó tác chiến, cả con heo mập đó nữa. Nhất định phải dụng độc xử lý nó trước.
Ứng Long tính toán tỉ mỉ, đang chuẩn bị ra tay bố trí độc trận thì đột nhiên cảm thấy hai chân giống như đang bị cái gì đó kéo xuống. T
Ứng Long vội vàng quay đầu, hai chân cảm thấy như bị kéo mạnh, lực kéo này khiến Ứng Long nhất thời cảm thấy kinh hoảng, ý thức được có điều bất ổn, vội vàng vận khí toàn thân, định đạp mạnh hai chân để tránh khỏi lực trói.
Lực trói này chính là thủ đoạn của Yển Thử. Ở đây, Yển Thử đã bố trí một trận pháp Thổ thuộc tính nhỏ với lực dính cường đại, quấn chặt lấy Ứng Long. Một đạp này của Ứng Long phá vỡ lực dính, đẩy cả thân thể hắn lao nhanh về phía trước, đã biết tình hình không ổn, sao còn dám lưu lại lâu.
Nhưng Ứng Long sao ngờ được, hắn càng giãy giụa thì càng bất lợi, lực giãy này đẩy hắn lao về phía trước. Còn phía trước, Thâu Thiên Yển Thử đã bố trí sẵn một tấm lưới với lực dính cực mạnh chẳng khác gì một mạng nhện khổng lồ. Lực dính này hoàn toàn biến Ứng Long thành con mồi mắc trên mạng nhện, hắn có giãy giụa thế nào cũng vô ích, càng giãy càng dính chặt.
Thâu Thiên Yển Thử cười hắc hắc, chui cái đầu nhọn nhọn ra khỏi mạch đất, xem xét con mồi với nụ cười rạng rỡ trên môi.
- Ngọc Thố, ngươi xem tên này thật là cổ quái, khuôn mặt rõ ràng trẻ trung vậy mà mi tóc đã bạc trắng.
Thiềm Cung Ngọc Thố cũng chui ra từ bên cạnh, nói với Yển Thử:
- Yển Thử, ngươi đi điều khiển trận pháp của ngươi, đừng để đám tạp ngư tiếp cận, tên này cứ giao cho ta. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thâu Thiên Yển Thử đắc ý liếc Ứng Long một cái, chế nhạo nói:
- Người bạn nhỏ, đừng giãy giụa nữa, ngươi càng giãy thì sẽ càng mệt. Yên tâm, chủ nhân nhà ta đã nói rồi, những người khác đều phải chết nhưng ngươi thì sẽ giữ lại.
Ứng Long tâm trạng càng trở nên nặng nề, sao hắn không nghe ra được đằng sau hai con linh thú này còn có một sự tồn tại cường đại nữa đứng sau chỉ huy bọn chúng. Nói như vậy, Chi Tế Sơn này sớm đã bị người ta khống chế rồi và bày sẵn thiên la địa võng chỉ chờ bọn chúng chui vào.
Yển Thử đi rồi, Thiềm Cung Ngọc Thố cười tủm tỉm lặn xuống gần Ứng Long, nở nụ cười quái dị nói:
- Người bạn nhỏ, có phải cảm thấy không phục không?
Từ ngân đồng của Ứng Long bắn ra vài tia lãnh ngạo, quay đầu giả như không nhìn thấy Thiềm Cung Ngọc Thố nhưng trong lòng thì không ngừng cầu nguyện:
- Con nghiệt súc này mà đụng vào người mình thì mi sẽ chết chắc.
Thiềm Cung Ngọc Thố tiến sát đến trước mặt Ứng Long, vỗ vỗ mấy cái vào mặt hắn:
- Ê, người bạn nhỏ, được chủ nhân ta coi trọng là phúc khí của ngươi đấy.
Ứng Long cười nhạt xoay người lại:
- Con nghiệt súc này, ngươi chết đến nơi rồi mà vẫn chưa biết sao? Có hứng thú làm một giao dịch không?
- Giao dịch?
Thiềm Cung Ngọc Thố chớp chớp mắt, mỉm cười xấu xa nói:
- Ngươi định giao dịch gì với ta?
- Nếu ngươi không muốn chết thì nên đồng ý thực hiện giao dịch này.
Ứng Long nói với vẻ đắc ý.
Thiềm Cung Ngọc Thố đương nhiên biết Ứng Long đang nghĩ gì nhưng vẫn làm ra vẻ hồ đồ:
- Ta đương nhiên không muốn chết, ta muốn sống thật tốt!
Ứng Long lạnh lùng nói:
- Vậy thì ngươi mau thả ta ra, ta sẽ chỉ cho ngươi một con đường sống.
Thiềm Cung Ngọc Thố mỉm cười xấu xa nói:
- Thả ngươi ra? Ý tưởng này cũng không tệ, nhưng ngươi phải cho ta một lý do.
- Nghiệt súc, ngươi có biết biệt hiệu của ta là gì không?
- Là gì? Nói nghe xem nào.
Thiềm Cung Ngọc Thố mỉm cười nói.
- Biệt hiệu của ta là Ngân Quan Xà, cả người ta đều là độc. Lúc nãy ngươi đụng vào người ta, ta đã vô hình truyền hơn mười loại độc khí vào người ngươi. Không tới nửa canh giờ nữa, những độc khí này sẽ phát tác. Ta đảm bảo rằng cho dù tu vi của ngươi có là Động Hư Cảnh thì cũng đủ để ngươi chết bất đắc kỳ tử.
Ứng Long thản nhiên nói, giọng điệu chẳng giống như đang đe dọa. Sau khi nói xong, lạnh lùng quay sang nhìn Thiềm Cung Ngọc Thố với một bộ dạng nghiễm nhiên. Hiển nhiên, Ứng Long nghĩ là hắn đã nắm được con át chủ bài có thể khiến đối phương ngoan ngoãn phóng thích hắn.
Ai ngờ, Thiềm Cung Ngọc Thố lại chẳng hề sợ hãi hay giật mình như hắn tưởng mà lại cười khoái trá hơn.
- Độc khí sao? Để ta giúp ngươi đếm nhé. Tóc của ngươi giấu loại độc khí ám hương, có lẽ là hoa độc luyện từ hoa Mạn Đà La, lỗ mũi và khoang miệng của ngươi có thể phun ra một loại khói độc vô hình, luyện từ Ngân Quan Xà đúng không? Cả vạt áo và mọi vị trí trên cơ thể ngươi theo như ta quan sát tổng cộng có mười ba loại độc vật, đúng không?
Những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu đã bắt đầu lấm tấm trên trán Ứng Long. Đồng tử màu bạc bắt đầu co lại, ánh mắt lộ rõ vẻ bất ngờ.
Những lời vừa rồi của Thiềm Cung Ngọc Thố là một sự đả kích quá lớn đối với hắn. Gần như đập tan tất cả mọi tự tin và phòng tuyến của hắn. Lời nói của đối phương như cướp đi tất cả mọi tinh quang trên người hắn, lột bỏ mọi tầng bí mật trên người hắn, khiến hắn không thể giấu giếm được gì.
Đả kích ngoài ý muốn này khiến Ứng Long chỉ còn biết trừng mắt á khẩu, miệng há hốc, gần như có thể nhét nguyên nắm đấm vào.
- Ngạc nhiên à? Giật mình à?
Nét mặt Thiềm Cung Ngọc Thố đầy vẻ khoái trá thỏa mãn, dùng thủ đoạn mà đối phương đắc ý nhất để đánh tan tâm lý đối phương, cảm giác thỏa mãn này rất khó hình dung.
Nhìn bộ dạng ngơ ngẩn như hóa đá của Ứng Long, Thiềm Cung Ngọc Thố thản nhiên nói:
- Ta quên không nói với người, những loại độc mà ngươi dùng, năm ta mười tuổi đã ăn như cơm chứ đừng nói gì chuyện đụng vào chúng. Cho dù có nuốt từng miếng lớn thì cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi.
Ứng Long mặt lạnh như tro, ánh mắt lãnh ngạo chẳng còn một tia quang sắc, lẩm bẩm nói:
- Ngươi giết ta đi!
- Đã nói rồi, chủ nhân nhà ta muốn giữ ngươi lại, nếu không ngươi đã được thể nghiệm thế nào là cao thủ dụng độc đích thực!
Thiềm Cung Ngọc Thố nói đến đây, ngoắc ngón tay, một đường quang mang như hỏa quang u lam xuất hiện nơi đầu ngón tay, mỉm cười quái dị nói:
- Đây là cổ độc mà chủ nhân ban cho ta, ta mới học được, nhưng không thể không thừa nhận những cổ độc này mặc dù tư chất bình thường nhưng vẫn còn lợi hại hơn độc của ngươi rất nhiều. Nghe rõ đây, người bạn nhỏ, dụng độc đích thực vô sắc vô vị, khiến người ta ngay cả ý thức phòng bị cũng không có, rồi lặng lẽ bỏ độc chủng vào nguyên thần của ngươi, khống chế toàn bộ tinh thần của ngươi khiến ngươi sống không được mà chết cũng không xong.
Thiềm Cung Ngọc Thố nói đến đây, u lam quang mang lóe lên, biến thành một đường lưu quang yếu ớt, dung nhập vào trán Ứng Long.
Ứng Long chỉ cảm thấy toàn thân như bị điện giật rồi một cảm giác lạnh buốt lan ra khắp toàn thân. Hắn biết, đây chẳng phải điều gì tốt đẹp nhưng bất luận hắn phản kháng giãy giụa thế nào thì luồng khí lưu lạnh buốt ấy vẫn trực tiếp xuyên thấu vào nê hoàn cung của hắn, trùng tiến đan điền, trực tiếp nhắm thẳng vào nguyên thần.
Ứng Long toàn thân như bị đông cứng, từ thân thể đến linh hồn đều cảm thấy từng cơn run rẩy, cảm giác này chẳng khác gì đột nhiên rơi xuống địa ngục, lỗ chân lông và cơ bắp rung lên bần bật.
- Người bạn nhỏ, ngoan! Cảm giác này chỉ trong nháy mắt thôi, sau đó ngươi sẽ an nhàn ngay. Đừng phản kháng, nghe đây, bây giờ ta sẽ miễn phí dạy cho ngươi một vài kỹ năng dụng độc. Ngươi muốn trở thành một cao thủ dụng độc thì phải thay đổi mái tóc đặc thù của ngươi, để người ta quên mất biệt hiệu của ngươi. Cái gì mà Ngân Quan Xà, biệt hiệu càng kêu thì chứng minh nội tâm của ngươi càng khiếp nhược. Cao thủ đích thực phải như gió, khiến người ta không thể nắm bắt được, phải như không khí, khiến người ta không thể phán đoán. Mái tóc và bộ lông mày bạc trắng của ngươi, người khác chỉ nhìn đã biết ngay ngươi là kẻ bất thiện. Đụng phải cao thủ đích thực người ta sẽ đề phòng ngươi ba phần. Độc, không phải dùng như vậy. Chí ít, ngoại hình của ngươi phải khiến người ta cảm thấy vô hại chứ không phải sản sinh cảm giác đề phòng…
Ứng Long nghe Thiềm Cung Ngọc Thố giảng đạo, ý thức dần trở nên mơ hồ…
Còn trận chiến trên mặt đất, lúc này đã đến hồi gay cấn. Sau khi Bảo Trư tham gia, phòng tuyến của Khổng Đại đã hoàn toàn bị phá hủy, Bảo Trư chỉ cắn một miếng đã nuốt trọn nguyên thần của hắn.
Hán tử áo xanh đứng bên cạnh nhìn thấy thế trận thay đổi, sợ hãi quay đầu bỏ chạy nhưng Khiếu Nhật Thiên Phượng sao có thể để hắn chạy trốn dễ dàng như vậy?
Hai chiếc lông vũ như hai mũi tên trực tiếp bắn rụng hán tử áo xanh.
Tần Vô Song truyền âm nói:
- Thiên Phượng, đem thi thể của hai tên này lên trước, treo lên vị trí dễ nhìn để cảnh cáo!
Tần Vô Song biết, Khổng Đại là Động Hư Cảnh cường giả chắc chắn không phải là dạng vô danh. Người như thế này, thi thể nếu như bị treo trên Chi Tế Sơn sẽ khiến các tu luyện giả phía sau cảm thấy kinh sợ.
Khiếu Nhật Thiên Phượng phụng mệnh bay đi, khoảng một canh giờ sau mới quay về, nói với Tần Vô Song:
- Chủ nhân, phía trước có phải là địa giới của Hầu Vương Sơn không? Ở đó có rất nhiều thi thể và những tán tu đang do dự không quyết, bị những thi thể đó trấn trụ, không dám tiến lên.
- Rất nhiều thi thể?
Tần Vô Song chần chừ.
Thiềm Cung Ngọc Thố bỗng từ dưới đất chui lên, vẻ mặt khoái trá nói:
- Chủ nhân, những thi thể đó là kiệt tác của ba tên này. Tên bên dưới đã khai rồi, hắn tên Ứng Long, những tên đó là do hắn hạ độc giết chết.
Tần Vô Song bật cười:
- Nói vậy tên Ứng Long đó đã giúp ta không ít chuyện.
Rối quay sang nói với Khiếu Nhật Thiên Phượng:
- Thiên Phượng, ngươi tiếp tục tuần tra phía trước, tiện thể cảnh cáo đám cuồng đồ vô tri, Chi Tế Sơn trước mắt đã thành cấm địa, kẻ nào dám vượt qua thâm nhập vào các quốc gia nhân loại, kẻ đó sẽ chết!
Tần Vô Song giọng nói lạnh lùng, ánh mắt lóe lên tia sát khí nồng đậm