Khí Trùng Tinh Hà

Chương 410




Cũng may Bao Bao rất là tín phục nhãn quang của Tần Vô Song. Sau khi nghe xong, cuối cùng cũng gật gật đầu:
- Lão Đại, ta nghe lời ngươi. Nhưng trong lòng ta thật sự rất lo lắng!
Thấy Bao Bao ít nhiều có chút tỉnh táo lại, Tần Vô Song lúc này mới gật đầu nói:
- Bao Bao, Hầu Vương Sơn, gần hang ổ của Dã Nhân Tộc hơn, hay là gần hang ổ của Hồng Phong Nhân Tộc hơn?
Bao Bao nói:
- Dã Nhân Tộc ở gần Hầu Vương Sơn chúng ta hơn, Hồng Phong Nhân Tộc, bọn chúng ở cực bắc Chi Tế Sơn, tiếp giáp với Hiên Viên Khâu. Một nửa là địa bàn của Chi Tế Sơn, nửa còn lại kỳ thực đã kéo dài tới Hiên Viên Khâu rồi.
Tần Vô Song trầm ngâm nói:
- Được, Bao Bao, ngươi am hiểu về Địa Hành Thuật, thích hợp nhất là đi thăm dò tin tức. Ta và Cô Đơn chạy dọc theo ven đường, đợi ngươi thăm dò xong tin tức, sau khi có được tin tức xác thực, chúng ta sẽ ước định địa điểm để tập hợp. Địa điểm này, tốt nhất là ở giữa sào huyệt của Hầu Vương Sơn và Dã Nhân Tộc.
Bao Bao gật đầu:
- Được, nơi này cách sào huyệt của Dã Nhân Tộc và Hầu Vương Sơn cũng không xa lắm. Trước mặt hướng Tây có một sơn cốc, chúng ta hãy hẹn gặp nhau ở đó.
- Được, việc không nên trì hoãn, chúng ta chia nhau ra hành động!
Bao Bao gật đầu, thân hình biến chuyển ngay tại chỗ, khôi phục lại hình dạng lông lá xồm xàm vốn có. Hình dạng này, cũng tương đối ôn hòa hơn một chút, khiến người ta tạm thời sẽ không sản sinh đề phòng.
- Vô Song lão đại, ngươi cũng phải cẩn thận. Một khi Hồng Phong Nhân Tộc và Dã Nhân Tộc đã cấu kết với nhau, con đường này khẳng định còn có rất nhiều trạm canh gác như vậy tồn tại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Ngươi mau đi đi, những chuyện đó ta và Cô Đơn có thể lo liệu được.
Tử Điện Phần Diệm Thú há miệng nói:
- Ta chỉ sợ bọn chúng ít người, người càng nhiều, giết càng hăng say.
Bao Bao gật gật đầu, xoay mông đã chui xuống dưới đất.
Tần Vô Song bình phục lại một chút tâm tình, xử lý chiến trường xung quanh một chút, sau khi đem tất cả thi thể đi tiêu hủy, liền gọi Tử Điện Phần Diệm Thú nói:
- Cô Đơn, chúng ta xuất phát.
Tử Điện Phần Diệm Thú trả lời:
- Được!

Vẫn như trước Tử Điện Phần Diệm Thú làm vật để cưỡi cho Tần Vô Song nhanh chóng bay về hướng sơn cốc phía Tây. Trên đường đi, Tần Vô Song cẩn thận, né tránh rất nhiều trạm canh gác. Chạng vạng ngày hôm sau, đã tới được sơn cốc đó, tìm được chỗ đóng quân, Tần Vô Song an tọa ngồi xuống, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Tử Điện Phần Diệm Thú cũng không nhàn rỗi, kiểm tra xung quanh, điều tra tình hình quân địch. Bận rộn đến lúc chiều muộn, Tử Điện Phần Diệm Thú mới nhảy tới trước mặt Tần Vô Song:
- Lão Đại, sơn cốc này, cũng có mấy chỗ có trạm gác ngầm, có cần nhổ bọn chúng đi không?
Tần Vô Song lại hỏi:
- Bọn chúng có phát hiện ra chúng ta không?
Tử Điện Phần Diệm Thú ngây người:
- Mấy khối phế liệu bọn chúng, làm sao có thể phát hiện ra chúng ta!
- Vậy đừng đánh động bọn chúng, tránh để rút dây động rừng. Việc mấu chốt nhất của chúng ta bây giờ là giữ bí mật, chứ không phải tiêu diệt mấy tên vô danh tiểu tốt đó!
Tử Điện Phần Diệm Thú cười hắc hắc, ít nhiều có chút tiếc nuối. Thất vọng nói:
- Được rồi, Lão Đại, ngươi có cần bế quan không, ta giúp ngươi hộ pháp.
- Ngươi cũng đừng chạy đi lung tung nữa, mai phục ở chỗ này đi. Đợi Bao Bao tới, ta phỏng chừng nó muốn thăm dò tin tức, cũng phải mất ba ngày. Ngày mai phỏng chừng có thể tới tập hợp.
Tử Điện Phần Diệm Thú lại nói:
- Lão Đại, ta nói ngươi cũng thật là quá cẩn thận. Theo ta thấy Dã Nhân Tộc gì đó, lại là Hồng Phong Nhân Tộc gì đó, trực tiếp giết chết đi. Đem bọn chúng ngũ mã phanh thây là được rồi. Phiền phức như vậy, chơi không vui, không kích thích.
Tần Vô Song nhàn nhạt cười, đối với loại tính cách này của Tử Điện Phần Diệm Thú, hắn không cảm thấy có chút nào kỳ quái.
Tử Điện Phần Diệm Thú cười hắc hắc nói:
- Lão Đại, ngươi không nói, có nghĩa là trong lòng đã công nhận lời ta nói đúng không? Hay là không cho rằng như vậy?
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Tần Vô Song vui tươi hớn hở hỏi ngược lại.
Tử Điện Phần Diệm Thú cười nói:
- Ta cảm thấy ngươi đã công nhận lời nói của ta, nhưng xấu hổ không dám thừa nhận.
Tần Vô Song thở dài:
- Cô Đơn, xem ra ngươi bị phong ấn mấy ngàn năm, đầu óc vẫn không đủ bình tĩnh rồi. Đương nhiên, việc này cũng không quan hệ nhiều lắm đến ngươi, ngươi đương nhiên không cần suy nghĩ tỉ mỉ. Nhưng đối với Bao Bao mà nói, chuyện này có liên quan đến sinh tử tồn vong của toàn bộ Hầu Tộc, không thể có chút qua loa được.
- Lão Đại, Bao Bao không phải nói, Dã Nhân Tộc cũng vậy, Hồng Phong Nhân Tộc cũng vậy, đều không có cường giả Hư Võ Cảnh sao? Nếu đã không có cường giả Hư Võ Cảnh, chúng ta trực tiếp đi giết. Với tổ hợp ba người chúng ta, không phải không có gì cản nổi, một đường thông suốt sao.
Tần Vô Song nói:
- Nếu thông suốt dễ dàng như vậy, vậy còn có thể gọi là Chi Tế Sơn sao? Hồng Phong Nhân Tộc, Dã Nhân Tộc, bọn chúng có thể không suy nghĩ đến nhân tố Bao Bao sao? Một khi bọn chúng đã suy nghĩ rồi, còn dám làm như vậy, ngươi tin rằng bọn chúng không có một chút chuẩn bị nào sao?
Tử Điện Phần Diệm Thú ngượng ngùng cười nói:
- Cho dù bọn chúng có chuẩn bị, cũng không sợ. Ta không tin, bọn chúng còn có thể làm gì được Hư Võ Cảnh như Bao Bao.
Tần Vô Song khoát tay:
- Được rồi, bây giờ chúng ta đừng bận rộn tranh luận ở đây nữa, đúng sai thế nào, đến lúc đó đương nhiên sẽ rõ.

Một người một thú ở trong sơn cốc này, trải qua một đêm, sáng ngày hôm sau, tốp canh gác ở sơn cốc này, bắt đầu đi xung quanh tuần tra.
Cũng may Tần Vô Song và Tử Điện Phần Diệm Thú thực lực vượt qua những tạp ngư này quá nhiều, chỉ cần hơi che giấu hành tung, cũng không có chút nào phải lo lắng bị bọn chúng phát hiện.
Một ngày lại trôi qua như thế, khi mặt trời xuống núi, Tần Vô Song đột nhiên cảm thấy dưới chân có một dao động rất khẽ. Trong lòng khẽ vui mừng, đã nhìn thấy Bao Bao từ dưới đất chui lên.
- Bao Bao, thế nào rồi?
Tần Vô Song vội hỏi.
Trên mặt Bao Bao, mang theo sự phẫn nộ cực độ, gầm nhẹ nói:
- Quả nhiên, Hồng Phong Nhân Tộc và Dã Nhân Tộc cấu kết lại với nhau, đã tập kết ở chỗ cách Hầu Vương Sơn ba trăm dặm, chuẩn bị tấn công Hầu Vương Sơn. Lần này, tám tên cường giả Linh Võ Đại viên mãn của Hồng Phong Nhân Tộc, còn có năm đại Tù trưởng của Dã Nhân Tộc, toàn bộ đều xuất thủ, chuẩn bị san bằng Hầu Vương Sơn, cướp đoạt kỳ trân dị quả của Hầu Vương Sơn ta.
Tần Vô Song thở dài:
- Xem ra Thánh Tượng Quả có kích thích rất lớn đối với bọn chúng. Bao Bao, Hầu Vương Sơn ngươi, rút cuộc có bao nhiêu bảo bối khiến bọn chúng mơ ước. Lẽ nào còn có Thánh Tượng Quả sao?
Bao Bao cười khổ nói:
- Lão Đại, Thánh Tượng Quả, là thánh vật vạn năm. Ta đã cắn nuốt một lần, không thể còn có thánh vật này. Lần xuất hiện tiếp theo, cũng không biết là qua mấy vạn năm, thậm chí mười mấy vạn năm. Hơn nữa, cũng không chắc chắn sẽ xuất hiện ở Hầu Vương Sơn ta.
- Bọn chúng đối phó với Hầu Vương Sơn, thật không có đạo lý.
Tần Vô Song thở dài nói:
- Có lợi lộc thì ắt càng thêm tích cực, nếu không phải vì Thánh Tượng Quả, vậy chính là vì muốn chiếm cứ Hầu Vương Sơn, đem vùng đất trù phú phong thủy này chiếm làm của riêng mình, từ đó mà chiếm cứ tài nguyên bên trong. Dù sao thánh vật vạn năm cũng có lực hấp dẫn rất lớn đối với bọn chúng.
Nói đến đây, Tần Vô Song lại nói:
- Bao Bao, cao thủ của hai tộc, ngươi đều nhìn thấy rồi chứ?
- Nhìn từ xa rồi, nhưng ta không tiếp cận. Bọn chúng rất giảo hoạt. Xung quanh đều đầy các cạm bẫy cơ quan, còn có trận pháp lợi hại. Hồng Phong Nhân Tộc sở trường nhất về bày trận, ta cảm thấy cho dù là Hư Võ Cảnh cường giả, một khi bị rơi vào cơ quan của bọn chúng, sẽ rất khó thoát thân.
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Như vậy mới đúng, nếu bọn chúng không chuẩn bị cái gì, mà tùy tiện xâm lấn Hầu Tộc các ngươi, khó tránh khỏi có chút qua loa đại khái. Bao Bao, các ngươi hãy tính toán tất cả cho kỹ, bao gồm cả ngươi bên trong, đều phải tính toán. Chỉ cần ngươi tiến vào trong, dám can đảm tùy tiện công kích bọn chúng, thì sẽ có thể khiến ngươi chịu nhiều thương tổn.
Bao Bao nghiến răng nghiến lợi:
- Lão Đại, vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?
Tần Vô Song tiện tay nhặt một nhánh cây, vẽ lên mặt đất. Vẽ bản đồ một số cứ điểm quan trọng của Chi Tế Sơn. Vừa vẽ, miệng vừa phân tích nói:
- Các ngươi xem, đây là Hầu Vương Sơn. Nếu bọn chúng bao vây tấn công Hầu Vương Sơn, chủ lực chân chính tiến công, tất nhiên là những cường giả này. Đây là Hầu Vương Sơn, Dã Nhân Tộc đã từng tiến công qua một lần, đối với địa hình của Hầu Vương Sơn có lẽ biết rất rõ. Trưởng lão cường giả của Hầu Tộc các ngươi đều ở đây, nhưng so với tinh anh của hai tộc này, khẳng định là chênh lệch vẫn còn không nhỏ, đúng không?
Bao Bao không thể không thừa nhận:
- Hồng Phong Nhân Tộc và Dã Nhân Tộc, đều có rất nhiều cường giả. Hầu Tộc chúng ta mặc dù cũng có rất nhiều cao thủ, nhưng so sánh với thế lực xác nhập của hai nhà bọn chúng, chênh lệch vẫn có. Muốn thủ, cũng có chút khó khăn.
- Bao Bao, ngươi có thể xác nhận, Dã Nhân Tộc và Hồng Phong Nhân Tộc đều là tất cả cường giả hết chứ?
Tần Vô Song lại hỏi lại lần nữa, vấn đề này vô cùng quan trọng. Bao Bao gật đầu, khẩu khí vô cùng khẳng định:
- Vô Song lão đại, về điểm này ta tuyệt đối có thể khẳng định!
- Được!
Sau khi Tần Vô Song suy nghĩ một lát lại trầm giọng hỏi:
- Bao Bao, vậy ta muốn hỏi ngươi, Dã Nhân Tộc cũng vậy, Hồng Phong Nhân Tộc cũng vậy, cả hai tộc bọn chúng có Thánh địa giống Hầu Tộc các ngươi không, chính là sự tồn tại giống như cấm địa Đồ Đằng đó?
- Cái đó đương nhiên là có. Lãnh địa của các nơi đều có chỗ trọng yếu như vậy. Giống như Tông môn của nhân loại các ngươi, đều có Thánh địa, Cấm địa.
- Vậy nếu loại Thánh địa và Cấm địa này bị người ta phá hư hoặc là xâm lấn, điều đó có phải là cực kỳ sỉ nhục không?
Tần Vô Song lại tiến thêm một bước hỏi.
- Điều này là đương nhiên, Hồng Phong Nhân Tộc rất coi trọng truyền thừa của bọn chúng. Còn về Thâm Uyên Dã Nhân Tộc, bọn chúng càng có một bộ tín niệm của mình, có Thánh Miếu Đồ Đằng chuyên môn dùng hiến tế, nếu bị hủy hoại, chính là trực tiếp hủy hoại tín ngưỡng tinh thần của Dã Nhân Tộc.
Nói đến đây, Bao Bao lại hồ nghi:
- Lão Đại, ngươi hỏi cái này làm gì?
Tần Vô Song cười nói:
- Nếu đúng là như vậy, vậy thì tốt rồi. Bao Bao, ngươi hiểu về Hồng Phong Nhân Tộc nhiều hơn, nếu toàn lực đi đường thì ước chừng mất mấy ngày?
- Hai ngày là đủ rồi!
- Được, vậy từ chỗ chúng ta bây giờ tới Thâm Uyên dưới lòng đất của Dã Nhân Tộc đại khái không cần hai ngày đúng không?
Tần Vô Song mỉm cười hỏi.
Bao Bao kinh ngạc:
- Lão Đại, ý của ngươi là?
Khóe miệng của Tần Vô Song nổi lên một số nụ cười quái dị:
- Bao Bao, bây giờ chúng ta tùy tiện lao đến Hầu Vương Sơn, bọn chúng chỉ cần đợi quân địch mệt mỏi là tấn công, đã kéo sẵn miệng túi đợi chúng ta chui vào. Quyền chủ động cũng nằm trong tay bọn chúng. Chúng ta muốn cởi bỏ kiếp nạn lần này của Hầu Vương Sơn, nhất định phải giành lại quyền chủ động, đem quyền chủ động nắm chắc ở trong tay!
- Nắm chắc như thế nào?
Bao Bao lúc này cũng bị Tần Vô Song khơi dậy huyết dịch sôi trào lên.
- Rất đơn giản, một khi bọn chúng đều tự có sự uy hiếp, chúng ta cũng sẽ đặc biệt xuống tay uy hiếp. Bao Bao, ngươi tới Hồng Phong Nhân Tộc, toàn lực công kích Thánh địa của bọn chúng, sau đó thả mấy tên chạy nhanh, để bọn chúng đi báo tin. Nếu cường giả của Hồng Phong Nhân Tộc biết được sào huyệt của mình bị người ta công kích, khẳng định sẽ hồi binh cứu viện. Đến lúc đó, ngươi có thể mai phục bên đường thừa dịp hỗn loạn để công kích. Khi bọn chúng còn chưa ổn định trận hình, phát động tập kích, giết chết một hai tên, càng khiến bố trí của bọn chúng toàn bộ rối loạn. Không phải ngươi nói Hồng Phong Nhân Tộc sở trường bày trận sao? Một trận pháp, nếu thiếu đi mấy nhân vật quan trọng, nhất định sẽ suy giảm hiệu quả, đến lúc đó, hoặc là chiến, hoặc là hòa, quyền chủ động của Hầu Vương Sơn các ngươi sẽ đầy đủ hơn! Còn ta và Cô Đơn một đường, nhằm hướng về sào huyệt của Dã Nhân Tộc mà đi, đốt cháy Thánh Miếu tế tự của bọn chúng. Tù trưởng của Dã Nhân Tộc, có thể nhìn thấy mà không làm gì không?
Bao Bao cười:
- Hay lắm, Lão Đại! Ta rất thích