Khí Trùng Tinh Hà

Chương 387: Tuyệt học Đẩu Chuyển Tinh Di




Tên Đại sư huynh của Cửu Cung Phái tên là Hồng Ngâm Xuyên nghe đệ tử Tinh La Điện đồng thanh như vậy bất giác có ánh nhìn khác với Tinh La Điện.
Muốn biết một Tông môn như thế nào thì phải xem các Đệ tử Trung tâm đối đãi với nhau ra sao. Nếu đồng môn cùng môn hộ ngay cả sự đoàn kết cơ bản cũng không có, tự tư tự lợi thì Tông môn đó đương nhiên không có sức mạnh tập trung, chứ đừng nói đến sức cạnh tranh. Một môn phái rời rạc như cát thì mãi mãi không có khả năng cạnh tranh.
Khi ở Cửu Cung Phái, Hồng Ngâm Xuyên được biết cao thủ của Tông môn phải chịu thiệt thòi lớn trước Tinh La Điện, gần như toàn quân bị tiêu diệt, trong lòng kinh ngạc vô cùng.
Nếu không phải lần này Chưởng môn Tả Thiên Tứ tu luyện chuyên sâu từ Hiên Viên Khâu về, thực lực tăng lên cảnh giới Hư Võ Cảnh thì Hồng Ngâm Xuyên sẽ không có cơ hội đến Đế quốc Đại La. Ngay các trưởng bối của Tông môn còn bị thua trước Tinh La Điện, hắn đương nhiên biết đánh giá tình hình.
Nhưng thực lực của Chưởng môn tăng cao, có một Hư Võ Cảnh cường giả làm hậu thuẫn thì mọi thứ đã khác. Hồng Ngâm Xuyên lại là đồ đệ thân truyền của Tả Thiên Tứ, được sự dặn dò đặc biệt của sư phụ, mọi điều đều rất vững tâm. Cười lạnh mấy tiếng, lại nhìn Tần Vô Song một lúc, hắn nói:
- Tần Vô Song, hai ta giao đấu, con linh thú trên vai ngươi không phải cũng tham gia đấy chứ? Nếu nó cũng tham gia thì thôi đi. Ta muốn một chọi một với ngươi chứ không phải liều mạng với linh thú.
Tần Vô Song nghe hắn nói vậy cố ý tỏ vẻ coi thường, cười lạnh nói:
- Ngươi nói lòng vòng rốt cuộc là chột dạ hay nhát gan? Nếu không muốn so tài ta có thể cho ngươi cái bậc mà rút lui, chúng ta không cược nữa. Đối phó với ngươi hà tất cần trợ thủ?
- Được, khẩu khí cũng không nhỏ. Hồng mỗ muốn xem xem ngươi có bản lĩnh thế nào!
Tần Vô Song gật đầu, hắng giọng nói:
- Mọi người hãy nhường chỗ!
Sức hiệu triệu của đệ tử Tinh La Điện đương nhiên không tầm thường. Vừa dứt lời thì tất cả đã nhường đường, để trống một khoảng đất rộng.
Tần Vô Song đi một vòng, những nơi hắn đi qua đều để lại vết chân lún sâu. Hồng Ngâm Xuyên cười lạnh không nói gì. Hắn cho rằng Tần Vô Song đang thị uy, nhưng chút thủ đoạn đó hắn không thèm quan tâm.
Một lúc sau chỗ đất trống xuất hiện một vòng trong có đường kính khoảng mười trượng, không to không nhỏ, vừa thích hợp với chiến đấu mà lại tránh được việc linh lực phát tán làm hại người vô tội.
Tần Vô Song bình thản nói:
- Dùng vòng tròn này làm lôi đài. Ai ra khỏi vòng là thua.
Hắn làm vậy đương nhiên là lo nghĩ cho Đế đô. Hai cao thủ cấp Cao Linh Võ Cảnh giao đấu, thanh thế sẽ cực lớn, nếu dùng toàn lực thì e là đến tường thành cũng sập, những người dân vô tội khó tránh được việc bị thương. Vì thế hắn vẽ ra cái vòng này để hạn chế đối phương, tránh việc đối phương dùng danh nghĩa giao đấu mà hại đến người vô tội.
Hồng Ngâm Xuyên biết dụng ý của Tần Vô Song nhưng cũng không nói ra:
- Được, ngươi cũng tỉ mỉ lắm. Cứ làm như ngươi nói, ai ra ngoài vòng trước là thua!
Tần Vô Song nhảy vào trong vòng tròn, khoang tay trước ngực vẻ mặt thản nhiên nhìn Hồng Ngâm Xuyên.
Hắn biết Hồng Ngâm Xuyên là Cao Linh Võ Cảnh, nhưng như thế thì sao? Tần Vô Song hắn nay gần như đã đến cuối con đường Cao Linh Võ Cảnh, cũng chỉ cách Linh Võ Đại viên mãn một bước nữa thôi.
Dù là linh lực hay cảnh giới bản thân thì hắn đều tự tin sẽ áp đảo được Hồng Ngâm Xuyên. Huống hồ hắn còn có vũ khí cấp Hư Võ Cảnh - Nộ Giao Chi Hồn!
Đối phó với Hồng Ngâm Xuyên, hắn không nghĩ làm thế nào để thắng mà là thắng thế nào mới hả được giận, mới lấy được khí thế, đập bẹp âm mưu khiêu khích của Cửu Cung Phái. Có điều, các đồng môn không rõ tu vi cụ thể của hắn nên khó tránh khỏi lo lắng. Triệu Mục Chi ghé tai Vi Dực:
- Vi sư huynh, tên kia có phải Cao Linh Võ Cảnh không? Ta cảm thấy trên người hắn có một thứ sức mạnh rất lớn, thậm chí không thua kém cao thủ cấp Điện chủ của Tinh La Điện chúng ta.
Vi Dực gật đầu:
- Kẻ này đúng là Cao Linh Võ Cảnh. Nhưng có điều, tuy không công bố nhưng thực lực của Tần sư đệ chắc chắn cũng là Cao Linh Võ Cảnh. Trận chiến này phải đánh!
Triệu Mục Chi bóp tay, trận chiến này dù với cá nhân Tần Vô Song hay lứa đệ tử trẻ tuổi của Tinh La Điện, hay cả Tinh La Điện, thậm chí với Đế quốc Đại La, đều có ý nghĩa vô cùng lớn lao.
Cửu Cung Phái nghênh ngang như vậy chắc chắn đã có sắp xếp. Nay muốn đánh bại Cửu Cung Phái, trận chiến đầu tiên này liệu có thắng không là cực kỳ quan trọng. Nghĩ vậy, ánh mắt nhìn vào vòng tròn kia của Triệu Mục Chi càng có phần lo lắng.
Trong vòng tròn lúc này, hai đạo thân ảnh đang quần thảo, khói bụi bị cuốn theo tạo nên hình xoáy vòi rồng không ngừng di chuyển theo khí thế của hai người.
Hai đại cao thủ đã bắt đầu giao chiến.
Lúc này cả hai đều không dùng vũ khí mà tay không giao chiến. Vốn dĩ cấp Cao Linh Võ Cảnh thì không thể có tình huống hai tay không đánh nhau, dù là tay không thì cũng là tấn công từ xa. Vì như thế không lợi cho việc phát huy cũng như thi triển các đòn thế. Nhưng hai người bị ràng buộc bởi lôi đài. Lôi đài đường kính mười trượng này là tất cả không gian của họ. Một khi ra khỏi không gian này là thua.
Vì thế sức mạnh của cả hai không phải sự đối đầu đao to búa lớn mà chỉ là những đòn công kích khéo léo.
Hồng Ngâm Xuyên có một bộ quyền tên là Cửu Cung Liên Châu sự chuyển đổi giữa mỗi thức đều rất kỳ ảo, rắc rối.
Hồng Ngâm Xuyên dùng tốc độ của bản thân, kéo theo linh lực tự nhiên của trời đất, thi triển Cửu Cung Liên Châu vô cùng có khí thế. Đặc biệt là trong phạm vi nhỏ, cả không gian dường như bị nuốt chửng khiến người bàng quan đứng ngoài nhìn bất giác cũng toát mồ hôi lo lắng cho Tần Vô Song.
Tốc độ, sức mạnh, bố cục khi ra quyền có thể nói là vô cùng thành thục, vừa thi triển là cả cục diện như hoàn toàn nằm trong khí thế của hắn.
Triệu Mục Chi thấy vậy ít nhiều có cảm giác lo lắng, rồi nhìn Tần Vô Song, thân thể như chiếc diều phất phơ trước gió, cảm giác như có thể bị Hồng Ngâm Xuyên đánh bay khỏi vòng tròn bất cứ lúc nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Có cảm giác như vậy không chỉ có một mình Triệu Mục Chi mà những người khác dường như cũng vậy, nhưng Vi Dực lại khác.
Hắn đã từng giao đấu với Tần Vô Song ít nhiều cũng hiểu về phương thức tác chiến của Tần Vô Song. Hắn biết Tần Vô Song làm vậy không phải vì sợ mà là đang làm mờ mắt đối phương. Thực tế, khả năng khống chế tiết tấu trận đấu của Tần Vô Song tuyệt đối không thể kém cỏi đến vậy.
Thậm chí có thể nói Tần Vô Song là một cao thủ loạn chiến, một Đại sư khống chế tiết tấu. Phối hợp với bộ pháp quỷ thần cũng khó đoán của Tần Vô Song, Vi Dực không tin Hồng Ngâm Xuyên dựa vào bộ quyền kỹ đó mà có thể đánh được Tần Vô Song ra khỏi vòng.
- Vi sư huynh, bộ pháp của Tần Vô Song rất thần kỳ. Huynh xem có phải đệ ấy đang tìm cơ hội phản kích?
Triệu Mục Chi có phần lo lắng dùng truyền âm hỏi. Vi Dực tâm trạng thoải mái nói:
- Triệu sư đệ, Tần sư đệ càng như vậy ta càng tin vào đệ ấy. Nếu vừa bắt đầu đệ ấy mà tấn công thì ta sẽ cho rằng đệ ấy không chắc chắn. Đệ cảm thấy đánh bại một kẻ địch dùng cách nào thì tốt nhất?
- Cách nào?
Triệu Mục Chi nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Dùng bản lĩnh sở trường nhất của kẻ ấy mà đánh bại hắn? Cái này không có khả năng lắm.
- Chưa chắc, đánh bại đối thủ với bản lĩnh sở trường nhất không được coi là cách hay nhất. Cách hay nhất chính là khi đối thủ tưởng rằng đã tất thắng thì một đòn nhẹ nhàng đánh bại hắn. Sự khác biệt tâm lý trước và sau sẽ khiến đối thủ ê chề nhất!
Đối với điều này Vi Dực rất có thể nghiệm. Trong trận đấu bài danh Đệ tử Trung tâm cùng Tần Vô Song lần đó chính hắn đã như vậy, cứ tưởng tất thắng, nhưng kết quả lại thất bại. Vì thế mà hắn hiểu cái cảm giác đó. Hành động lúc này của Tần Vô Song chẳng qua là cố tình mà thôi.
Hồng Ngâm Xuyên thấy Tần Vô Song chỉ trốn tránh chứ không tấn công, hắn chế nhạo:
- Tần Vô Song, bản lĩnh mà Tinh La Điện dạy ngươi chính là trốn chạy sao? Không có gì mới mẻ hơn à?
Tần Vô Song cười nói:
- Ngươi muốn thấy điều mới mẻ gì?
- Có thể đánh bại ta chính là điều mới mẻ!
Hồng Ngâm Xuyên trong đầu nhận định sức phòng ngự của Tần Vô Song mạnh hơn sức tấn công nên ban đầu mới chọn cách phòng ngự. Nếu dụ được Tần Vô Song tấn công thì khả năng thắng sẽ rất cao, thậm chí trong quá trình tấn công sẽ có cơ hội một đòn đánh bại Tần Vô Song.
Vừa dứt lời Hồng Ngâm Xuyên liền ra liên hoàn quyền nhanh như tên bắn về phía Tần Vô Song.
Tần Vô Song cười lạnh, nghĩ bụng:
- Tên này chỉ có mỗi bộ quyền pháp mà cứ ra vẻ, không biết ta có vô số kỹ năng, chọn bất kỳ cái nào cũng không thua kém bộ quyền kỹ của hắn. Nếu ta dùng Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm thì có hơi đơn giản. Hắn rất tự đắc với bộ quyền kỹ của mình, ta sẽ dùng quyền kỹ mà hắn sở trường nhất để đánh bại hắn.
Nghĩ đến đây thì một môn tuyệt thế thần thông xuất hiện trong đầu - gậy ông đập lưng ông, có tên hoa mỹ là Đẩu Chuyển Tinh Di.
Đẩu Chuyển Tinh Di có thể di chuyển tuyệt học mà đối thủ thi triển, phản kích lại chính đối thủ.
Thấy ba đòn quyền đánh tới, cơ thể Tần Vô Song đảo một cái, vẽ ra một đường cong rộng, thức thức nhất của Đẩu Chuyển Tinh Di, cuốn lấy ba đòn quyền, gậy ông đập lưng ông!
Môn tuyệt học này, ở giới võ học cổ đại kiếp trước của Tần Vô Song tuyệt đối là một môn thần thông thần kỳ. Ba đòn quyền bị cuốn ngược trở lại, khí thế còn mạnh hơn lúc tới, nhằm thẳng về Hồng Ngâm Xuyên. Cả đời Hồng Ngâm Xuyên cũng chưa từng thấy chuyện nào tà môn như thế. Thấy ba quyền mình đánh ra lại đang đánh ngược trở lại thì kinh ngạc, không kịp nghĩ gì vội vàng tránh, cũng coi như đã thoát, nhưng vô cùng thảm hại. Cúi đầu nhìn thì thấy chân đã dẫm lên viền của lôi đài!