Khí Trùng Tinh Hà

Chương 303: Đại Điện chủ cũng bênh vực đồ đệ




Chỉ thoáng qua là Tần Vô Song lập tức đã thấu hiểu dụng tâm hiểm ác của đối phương, hắn nhanh chóng lùi về sau mười mấy trượng, tay vẫn tóm chắc lấy tên Sơ Linh võ giả, quát:
- Mau dừng lại, nếu không hắn sẽ chết!
Vừa nói sợi roi trên cổ kẻ đó càng thít chặt hơn, hai tay hắn quơ lung tung, hơi thở khó khăn, hai mắt như muốn lồi ra ngoài. Tên Hà sư huynh thấy đồng môn của mình như vậy vội nói:
- Chúc Tông chủ, khoan đừng động thủ!
Chúc Đại Trung bụng đầy nộ khí, với tính cách của hắn vốn dĩ sẽ không dừng tay, hắn không kiêng dè gì thực lực mấy tên đệ tử Cửu Cung Phái này nhưng lại e dè về xuất thân của chúng. Vì thế nghe Hà sư huynh nói vậy hắn cũng đành ngừng tay.
Tên Hà sư huynh nói:
- Các hạ, bọn ta và Tinh La Điện không có thù oán gì, cũng không biết đệ tử Tinh La Điện. Nếu ngươi có thể chứng thực thân phận thì bọn ta đương nhiên sẽ để ngươi đi. Không giấu gì ngươi, bọn ta đang truy bắt một đào phạm, hắn ngụy kế đa đoan, thậm chí có thuật cải trang. Vì thế bọn ta không thể không đề phòng. Không thể để đào phạm chạy thoát trước mắt mình được.
Tần Vô Song lạnh lùng:
- Chứng minh thế nào? Cái đó chẳng qua chỉ dựa vào cái miệng, ta muốn nói là, nếu không đúng với ngươi nghĩ thì vẫn thành ra tranh cãi.
Hà sư huynh nói:
- Chắc ngươi có lệnh bài của Tinh La Điện chứ?
Tần Vô Song vung tay ném lệnh bài, Hà sư huynh bắt lấy, xem một lúc, sắc mặt có phần dịu lại, nhưng hắn nói:
- Lệnh bài này chắc không phải đồ giả, nhưng không họ không tên, khó mà chứng minh được!
Tần Vô Song cười lạnh:
- Lệnh bài cũng cho ngươi xem rồi, lại muốn biết tên, định sau này báo thù ta sao?
Tên Hà sư huynh lòng vòng như vậy đúng là có ý đồ đó, bây giờ bị Tần Vô Song nói trúng tim đen nhưng vẻ mặt vẫn bình thản:
- Nếu chỉ là hiểu lầm thì bọn ta sao lại nhỏ nhen như vậy chứ?
Tần Vô Song lắc đầu:
- Giang hồ hiểm ác, không thể không đề phòng. Lúc trước ngươi nói ta chứng minh được thì để ta đi. Lệnh bài ngươi cũng xem rồi, còn muốn thế nào nữa?
Hắn lắc đầu:
- Ngươi phải nói ra thân phận của mình!
Tần Vô Song bực mình:
- Ngươi được đằng chân lân đằng đầu!
Chúc Đại Trung cười lạnh:
- Tiểu tử, ngươi có biết đang nói chuyện với ai không?
Tần Vô Song thản nhiên:
- Ta cũng thấy lạ, đường đường là Tông chủ Thiên Cơ Tông của Đế quốc Thiên Trì lại khép nép trước mấy tên hậu bối này, thật là lạ!
Tần Vô Song vốn không biết lai lịch của tên Chúc Đại Trung này, nhưng nghe chúng gọi Tông chủ, lại thấy không phải đồng bọn, hắn nghĩ ngay đến chuyện ở Bách Chiến Sơn. Cửu Cung Phái đã cầu cứu Thiên Cơ Tông, mà trên tổng đàn Thiên Cơ Tông hắn chỉ thấy ba Tông chủ Thiên Cơ Tông, liên hệ các đầu mối với nhau, không khó để có được kết luận.
Chúc Đại Trung bị hắn nói vậy thì nộ khí bốc lên đầu, hắn quát:
- Tiểu tử, xem ra ngươi quá thiếu quản giáo rồi!
Hắn quay ra nói với Hà sư huynh:
- Hà hiền điệt, lão phu sống đã hơn nửa đời người, chưa từng bị tên vãn bối nào sỉ nhục như vậy. Ta ra tay nếu có phương hại đến quý đồng môn thì xin bỏ qua. Tên tiểu tử này ta nhất định phải ra tay dạy cho hắn một bài học.
Tên Hà sư huynh thấy Tần Vô Song rất cố chấp, muốn dụ hắn rơi vào bẫy xem ra rất khó, liền gật đầu:
- Được, nhưng xin Chúc Tông chủ đảm bảo tính mạng cho đồng môn ta!
Nói thì nói vậy nhưng hắn cũng biết, nếu động thủ thực sự thì đồng môn hắn lành ít dữ nhiều. Nhưng tên kia sống chết gì cũng không nói ra tên tuổi, khiến hắn sinh nghi. Với sách lược thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, không thể để tên đó ung dung rời đi được. Chúc Đại Trung được sự đồng ý đó đương nhiên là mừng rỡ.
Hai chân thúc ngựa lao về phía trước, tay áo vung lên, trong tay hắn đã xuất hiện một cái Liên Tử Thương bắn về phía Tần Vô Song. Cao Linh võ giả ra tay, không hề tầm thường.
Tần Vô Song không thể ngờ đối phương không chút nương tay, nói là làm, không thèm quan tâm đến đồng bọn, sống chết phải ra tay. Khí tức mạnh mẽ lập tức ập đến.
Liên Tử Thương bắn đến như những tia lửa điện lao vút trong không trung. Tần Vô Song chỉ cảm thấy ngực mình chịu một áp lực vô cùng lớn, thở cũng thấy khó khăn. Mức độ đậm đặc của linh lực đối phương khiến hắn có cảm giác như bị chìm dưới nước vậy.
Không nghĩ gì nữa, liền vung sợi roi xà hình lên đẩy tên đang nằm trong tay về phía Liên Tử Thương, dù có chết cũng phải lôi theo một tên làm đệm lưng.
Liên Tử Thương đã ra thì không có chuyện quay đầu lại, Chúc Đại Trung thấy Tần Vô Song bỗng đẩy đệ tử của Cửu Cung Phái ra, không kịp tránh cũng không thể thu chiêu lại, khóe miệng giật giật, Liên Tử Thương lao tới xuyên thẳng qua bụng tên đệ tử kia và vẫn tiếp tục lao tới Tần Vô Song.
Chỉ một chút đó, Tần Vô Song đã lùi đến bên vách núi cạnh đường, trong lòng không cam tâm, định liều mình chống lại.
Nhưng đúng lúc đó, một đạo khí tức mạnh mẽ bỗng tràn xuống từ trên trời, tóm chặt lấy đầu của Liên Tử Thương.
Một bóng người lướt đến, ống tay khẽ vung lên, Liên Tử Thương của Chúc Đại Trung vang lên tiếng keng, bị kéo cho thẳng tưng, rồi ma sát với không khí vang lên tiếng xẹt xẹt, tia lửa điện bắn ra tứ phía.
Tần Vô Song hoa mắt một lúc mới nhìn rõ được người trước mặt, là Đại Điện chủ Trác Bất Đàn. Trác Bất Đàn vẻ mặt thản nhiên, nhưng giữa hàng lông mày ẩn giấu một luồng nộ khí khó phát hiện.
Sao Trác Bất Đàn có thể không nhìn ra, đòn này của Chúc Đại Trung rõ ràng là muốn lấy mạng Tần Vô Song. Nếu không phải đúng lúc hắn đến thì Tần Vô Song, niềm kiêu hãnh của Tinh La Điện đại nạn không chết ở Bích Phù Sơn, lại chết ở nơi này.
Trác Bất Đàn xưa nay chỉ tranh đại cục, với những xung đột nhỏ nhặt trước nay đều không tính toán, nhưng không có nghĩa là hắn không có ý bảo vệ đệ tử.
Đặc biệt là đệ tử như Tần Vô Song, có ý nghĩa chiến lược vô cùng quan trọng đối với Tinh La Điện. Mà tên Chúc Đại Trung này, ra tay là muốn lấy mạng người ta, một chút phong thái tiền bối cũng không có, bảo sao mà Trác Bất Đàn không nổi giận cho được?
Tần Vô Song thấy Đại Điện chủ đến, tâm lý lập tức ổn định lại rất nhiều. Hắn cũng không tố khổ, chỉ đứng ở bên cạnh, lạnh lùng quan sát và ghi nhớ dung mạo của Chúc Đại Trung. Kẻ này thật ngang ngược bá đạo, vừa ra tay là muốn dồn Tần Vô Song hắn vào chỗ chết.
Chúc Đại Trung tuy lợi hại nhưng vẫn có chênh lệch thực lực nhất định so với Đại Điện chủ Trác Bất Đàn. Liên Tử Thương bị Trác Bất Đàn tóm chặt, hắn liên tiếp vận ám kình nhưng cứ như đá ném xuống biển, không có chút phản ứng nào. Trác Bất Đàn lạnh lùng nói:
- Chúc Tông chủ, đệ tử môn hạ của ra có chỗ nào đắc tội mà ngài lại không chút nương tay, muốn lấy tính mạng của nó vậy?
Chúc Đại Trung nói:
- Tiểu tử hắn nói năng ngông cuồng, không phân trên dưới. Hắn nói là đệ tử của Tinh La Điện, nhưng ta cho rằng hắn mạo danh.
Miệng nói vậy nhưng trống ngực Chúc Đại Trung cũng đập thình thình. Tuy Trác Bất Đàn dễ nói chuyện hơn Truân Trung Trì nhưng đối phương đã nhìn rõ ban nãy Chúc Đại Trung hắn muốn lấy mạng tiểu tử kia. Nếu hôm nay thật sự trở mặt thì Chúc Đại Trung chắc chắn sẽ gặp không ít bất lợi. Hắn tuy cuồng ngạo, tự cao nhưng cũng biết so với Trác Bất Đàn hắn chưa có tư cách để tự cao. Vì thế mà khẩu khí có chút đùn đẩy trách nhiệm.
Trác Bất Đàn có phần coi thường nói:
- Cái gì gọi là không phân trên dưới? Ngươi là Điện chủ của Tinh La Điện ta sao? Đệ tử môn hạ của ta sao lại phải phân trên dưới với ngươi? Ngươi nghênh ngang bá đạo, gây khó dễ cho đệ tử hậu bối của ta trong lãnh thổ Đế quốc Đại La, còn mặt dày đứng đây nói phân trên dưới? Có phải muốn bản Điện chủ ra tay bắt ngươi đến trước mặt Cao Nhạc hỏi tội bất kính không?
Sắc mặt Chúc Đại Trung tím lại:
- Trác Đại Điện chủ, Chúc mỗ biết thực lực của ngài hơn ta, nhưng nói đến việc bắt được ta thì có phần khoa trương đó!
Trác Bất Đàn lạnh lùng:
- Vậy thì thử xem!
Hà sư huynh của Cửu Cung Phái thấy thần sắc của Trác Bất Đàn không có thiện cảm, lại được biết người này là Đại Điện chủ Tinh La Điện, bất giác giật mình, vội vàng hòa giải:
- Trác Điện chủ, xin hãy nghe ta nói!
Trác Bất Đàn tuy đoán được thân phận của hắn nhưng vẫn hỏi:
- Ngươi là ai?
Tuy Hà sư huynh cảm nhận được sự coi thường của Trác Bất Đàn với mình, nhưng cũng chỉ khó chịu trong lòng, vẻ mặt vẫn tươi cười:
- Tại hạ đến từ Cửu Cung Phái, Đế quốc Xích Long. Chúc Tông chủ đang trợ giúp Cửu Cung Phái truy bắt một tên đào phạm. Vì môn hạ của quý điện có chút khả nghi nên đã có hiểu chút hiểu lầm. Trác Điện chủ nể mặt Cửu Cung Phái bỏ qua cho!
Nhắc đến Cửu Cung Phái đương nhiên là muốn gây áp lực cho Trác Bất Đàn. Trác Bất Đàn thì thầm ngạc nhiên, từ lúc nào mà Thiên Cơ Tông và Cửu Cung Phái lại cấu kết với nhau vậy?
Trác Bất Đàn rất nhạy cảm với những việc thuộc về đại cục, mơ hồ đã nắm bắt được vài chi tiết vụn vặt, nhưng không vạch trần ra:
- Tinh La Điện ta và Cửu Cung Phái xưa nay nước sông không phạm nước giếng. Đệ tử môn hạ của ta hành tẩu trong lãnh thổ Đế quốc Đại La, đường đường chính chính, không ai có tư cách ngăn cản. Chỉ không biết mấy người các ngươi dựa vào cái gì mà chặn đường tra hỏi, đã được sự đồng ý của Tinh La Điện ta chưa? Muốn ra vào biên giới Đế quốc Đại La vốn phải được sự cho phép của Tinh La Điện. Huống hồ ngông nghênh truy bắt tội phạm, lại còn chặn đường đệ tử Tinh La Điện. Chuyện như vậy khác nào tát vào mặt Tinh La Điện? Trác Bất Đàn ta dù có kiêng nể Cửu Cung Phái, nhưng là một Điện chủ, vấn đề liên quan đến chủ quyền thì ta không thể hàm hồ được.
Tần Vô Song nghe Đại Điện chủ nói năng hùng hồn như vậy cũng thấy được an ủi. Hắn vốn nghĩ Đại Điện chủ cũng muốn dĩ hòa vi quý, nhẫn nhịn cho qua. Không ngờ Đại Điện chủ lại mạnh mẽ đến vậy. Bất giác Tần Vô Song mơ hồ hiểu được điều gì đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tên Hà sư huynh thấy Trác Bất Đàn khẩu khí cứng rắn như vậy cũng thầm cảm thấy bất an. Nghĩ đến đối phương là đệ nhất cường giả của Tinh La Điện, nếu động thủ thì có thực lực đánh gọn một mẻ bắt hết đám này ngay.
Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, vậy là hắn mềm mỏng:
- Trác Điện chủ, chuyện này bọn ta đã quá lỗ mãng. Vãn bối xin được đền bù cho Trác Đại Điện chủ!
Trác Bất Đàn xua tay:
- Đã là đệ tử của Cửu Cung Phái, hiểu nhầm này thôi cho qua. Nhưng Chúc Đại Trung có ý muốn giết môn hạ của ta, hắn cần phải đích thân xin lỗi. Nếu không thì hắn phải ở lại.
Chúc Đại Trung nghe vậy nộ khí bùng lên, muốn hắn xin lỗi hậu bối? Lại còn xin lỗi dưới sự ép buộc của Trác Bất Đàn? Chuyện này mà truyền ra ngoài hắn còn mặt mũi nào nữa?