Khí Trùng Tinh Hà

Chương 1009: Vô Song ra tay




Bởi vì thân phận của Vũ Văn khá đặc biệt, nên bệnh viện sớm đã nhận được sự nhắc nhở của cơ quan có liên quan, nhất định phải có sự quan tâm đặc biệt, bởi vậy bác sĩ và y tá đều vô cùng quan tâm chăm sóc.
Rất nhanh, bé gái đã được cho vào trong phòng cấp cứu. Rất nhiều bác sĩ y tá đã chuẩn bị sẵn sàng. Tình cảnh này khiến cho những bệnh nhân khác tròn mắt ngạc nhiên.
- Cán bộ cao cấp, nhất định là cán bộ cao cấp. Nhìn những bác sĩ y tá kia kìa, đãi ngộ của chúng ta ra sao, đãi ngộ của người ta là cái gì chứ?
- Ừ, cũng đúng thôi. Những bác sĩ y tá kia, thấy mình thì mặt thâm sì vào, nói một câu cũng chẳng thèm đáp. Cũng có lúc làm bọn họ gấp gáp sao?
- Đây là cái số!

Bên ngoài phòng cấp cứu, Vũ Văn cơ hồ suy sụp rồi, Tiêu Vọng Thư cũng vô cùng lo lắng, hai tay không ngừng xoa xoa.
Không lâu sau, bên trong đi ra một vị bác sĩ, biểu tình ngưng trọng nói:
- Tiêu tiên sinh, Ngô tiểu thư, có tin không tốt phải nói với các vị, phải tiến hành phẫu thuật ngay bây giờ.
- Bây giờ tiến hành, nhưng không phải chưa chuẩn bị xong sao?
Vũ Văn yếu ớt hỏi.
- Không còn cách nào khác, không thể kéo dài hơn nữa. Càng để lâu càng nguy hiểm, hơn nữa, cho dù bây giờ phẫu thuật, hy vọng cũng không lớn lắm.
Nói tới đây, bác sĩ nhịn không được nhìn Ngân Hồ đang ở trong góc một cái, hiển nhiên, bác sĩ lo lắng không phải là những nhân vật nhỏ như Tiêu Vọng Thư và Vũ Văn, mà lo lắng tới người ở bên trên.
Ngân Hồ ý vị sâu xa liếc bác sĩ một cái, không tỏ thái độ, mà đưa ánh mắt dừng trên người Tần Vô Song.
Bác sĩ kia dường như ý thức được Tần Vô Song lai lịch rất lớn, cũng có chút do dự.
Tần Vô Song lại lắc đầu:
- Phẫu thuật, có bao nhiêu hy vọng?
- Hai mươi phần trăm, đó là nhiều nhất. Đây còn là tính toán lạc quan, cháu bé còn nhỏ qua, hơn nữa tình trạng bệnh này cũng tương đối phức tạp, hiện nay trong nước…
Tần Vô Song khoát tay:
- Bỏ đi, không cần nói nữa. Không làm phẫu thuật!
- Cái gì?
Tiêu Vọng Thư trừng mắt:
- Sao lại không làm?
Tần Vô Song lại nhìn Vũ Văn:
- Chị Vũ Văn, chị không tin tôi, nhưng chắc tin tưởng em trai Vũ Tinh Hà của chị chứ?
Vũ Văn nghe tới ba chữ "Vũ Tinh Hà", ánh mắt vốn vô hồn đột nhiên sáng lên:
- Tiểu Vũ, tôi tin thì có ích gì, Tiểu Vũ chung quy là không trở về nữa rồi.
- Bản lĩnh của tôi tương đương với Vũ Tinh Hà, nếu chị tin Vũ Tinh Hà, thì cũng nên tin tôi.
Tiêu Vọng Thư nói:
- Tiên sinh, đây không phải là nói chơi. Con tôi… Tôi chỉ có một đứa con này thôi.
Vị bác sĩ kia cũng nói:
- Đúng vậy, tiên sinh, trong hoàn cảnh này, phẫu thuật là lựa chọn khôn ngoan nhất. Hơn nữa, không thể kéo dài hơn nữa. Anh có thể mời chuyên gia quốc tế tới thì cũng không được, thời gian không kịp nữa rồi.
- Ai bảo phải mời chuyên gia y học?
Tần Vô Song không nói nhiều lời, bước vào bên trong, tiến hành cấp cứu xong, tiểu nha đầu cũng đã tỉnh lại, yếu ớt mở mắt ra.
Tiêu Vọng Thư và Võ Văn cũng chen vào.
- Bố, mẹ…
Tiểu nha đầu dùng khẩu khí mà ở tuổi của bé không nên có, gọi lên một tiếng.
Tiêu Vọng Thư và Vũ Văn cùng lúc rơi lệ.
Tần Vô Song nói:
- Các người đều đi ra!
Bác sĩ và y tá đều nhìn nhau, nếu là người nhà của các bệnh nhân khác, bọn họ đã sớm mắng cho rồi. Nhưng người nhà này thân phận đặc biệt, bên trên đã nhắc nhở, phải chăm sóc đặc biệt, lúc này chỉ có thể khuyên:
- Hiện tại bệnh nhân rất yếu, mọi người không được làm phiền quá mức.
Tần Vô Song nói với Ngân Hồ:
- Anh có bản lĩnh thì hãy đi chuẩn bị một phòng bệnh cao cấp.
Ngân Hồ cười khổ một tiếng, nhưng lại không do dự quay đầu đi ngay.
Những bác sĩ y tá kia đều không hiểu gì, Tần Vô Song đã sớm đẩy tiểu nha đầu ra ngoài rồi.
- Này, tiên sinh, ông đem bệnh nhân đi đâu? Ông thế này là vô trách nhiệm với bệnh nhân. Tiêu tiên sinh, Ngô tiểu thư, các người không thể đùa với tính mạng của đứa trẻ được.
Vị chuyên gia đến từ Thủ đô cũng kêu lên.
Tần Vô Song quay mặt lại, trừng mắt lên, ánh mắt như dao quét qua mặt mấy người, mấy người nhất thời như bị sét đánh, run sợ không phát ra tiếng.
- Chú à, chú là ai?
- Chú à?
Tần Vô Song nhìn ánh mắt của bé gái, trong lòng đau xót, bé gái đơn thuần khiến người ta xót xa này, đặc biệt khiến Tần Vô Song có rất nhiều cảm xúc.
- Cháu nên gọi là cậu, tiểu nha đầu, cháu tên là gì, nói cho cậu biết di.
- Cháu tên Tiêu Vũ, cậu, cậu tên là gì?
Bé gái cố gắng chớp mắt, lông mi khẽ động, càng làm cho người ta yêu quý, người ta xót xa.
- Tiêu Vũ, tên rất hay. Cậu tên Vô Song!
Tần Vô Song than nhẹ một tiếng.
Ngân Hồ đã đợi trên đường đi:
- Tần tiên sinh, lối này, lối này!
Vợ chồng Tiêu Vọng Thư và Vũ Văn lúc này đầu óc mê muội, chỉ cảm thấy trong đầu không chút chủ ý gì, đi theo sau Tần Vô Song.
Những bác sĩ và y tá kia đã tỉnh lại, đều chạy về hướng này, không ngừng kêu lên.
- Tiên sinh, ông không được làm như thế, ông ngăn cản phẫu thuật, đó là có tội với cháu bé.
- Đúng thế, phẫu thuật ít nhất còn có hy vọng, ông làm như vậy, đồng nghĩa với vứt bỏ đứa bé này.
- Tiêu tiên sinh, Ngô tiểu thư, các người là cha mẹ của cháu bé, phải đứng ra làm chủ. Chi phí liên quan không cần các người lo, các người không tin tưởng y học, lẽ nào còn tin tưởng kỳ tích nào khác sao?
- Đúng thế, Tiêu tiên sinh, thế giới này, chỉ có y học mới đáng tin cậy. Những thứ gọi là kỳ tích khác, chỉ là gạt người mà thôi.
Những bác sĩ, chuyên gia này hiển nhiên là những người kiên định chủ nghĩa duy vật.
Tần Vô Song cười lạnh một tiếng, quay đầu thản nhiên đáp:
- Chư vị, đừng nên tuyệt đối quá, cái gọi là kỳ tích, trong nhận thức của các người, có lẽ vĩnh viễn cũng không diễn ra. Tuy nhiên, nó không đồng nghĩa với việc kỳ tích không tồn tại, chỉ là các người không có cơ hội gặp được mà thôi.
Lại quay lại nói với Ngân Hồ:
- Anh nghĩ cách để những người này rời đi, đừng ở đây làm huyên náo.
Ngân Hồ cười khổ:
- Có ổn không vậy? Đây không phải là nói giỡn.
Tuy người như Ngân Hồ tâm địa vững như sắt, nhưng ở trong bệnh viện, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng của cảm xúc, đối với vận mệnh của cháu bé cũng không kìm được quan tâm tới.
- Tôi không làm được, thế giới này sẽ không còn ai làm được nữa…
Tần Vô Song rất tự tin, đã đem Tiêu Vũ đẩy vào phòng bệnh cao cấp. Tiêu Vọng Thư và Vũ Văn cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, con gái thường ngày nhìn thấy người lạ đều xấu hổ, hôm nay nhìn thấy người lạ, không ngờ lại rất thân, không hề phản đối. Lẽ nào, vị Tần tiên sinh này, thực sự có bản lĩnh đặc biệt hay sao?
Sự thực cũng là như vậy, Tần Vô Song trong lúc nói chuyện với tiểu nha đầu đã dùng chút thủ đoạn đặc biệt, kỳ thực đã dùng thần thông của hắn, tìm hiểu về tình hình thân thể của bé gái, đồng thời dùng thủ đoạn ôn hòa, bắt đầu ôn dưỡng thân thể bé gái.
Nói thẳng ra, những bệnh này, đối với người ở thế giới này, thực sự có lúc đành bất lực. Nhưng đối với Vô Song mà nói, trong thế giới của Thần đạo, căn bản chỉ là chuyện nhỏ.
Chỉ cần Tần Vô Song có thể tìm hiểu rõ tình hình, tuyệt đối có thể trong vòng một tiếng đồng hồ giải quyết vấn đề, trả lại cho chị Vũ Văn một đứa con khỏe mạnh hoạt bát.
Chỉ là, Tần Vô Song cũng tương đối quan tâm tới quy tắc, hắn cũng không hy vọng lộ liễu quá mức. Do vậy, không hề dùng tới biện pháp biến thái quá mức.
Mà lựa chọn hình thức tuần tự, dự định cho tiểu nha đầu có quá trình phục hồi dần dần.
Nếu không, trong một tiếng đồng hồ mà làm cho bé gái khỏe mạnh hoạt bát, sau này không bị biến thành chuột bạch thí nghiệm mới lạ.
Ý định ban đầu của Tần Vô Song là cứu người, nhưng tiền đề là không được hại bé gái này.
Nhìn biểu tình quan tâm lo lắng của Tiêu Vọng Thư và Vũ Văn, Tần Vô Song cười nói:
- Chị Vũ Văn, anh Vọng Thư, các người muốn vào thì cùng vào đi.
Hai người bọn họ còn nghĩ Tần Vô Song sẽ bắt bọn họ đứng ngoài, nghe nói có thể vào, liền vội vàng len vào, ánh mắt của hai người rất nhiều cảm xúc, vừa có chút chờ đợi, lại có chút lo lắng.
- Anh Vọng Thư, tôi biết anh lo lắng cho cháu bé. Tuy nhiên, đợi lúc nữa bất kể nhìn thấy điều gì kỳ lạ, xin nhớ kỹ, đừng kinh hãi. Chị cũng vậy!
Tần Vô Song ý tứ sâu xa nhắc nhở.
Vũ Văn dù sao gặp nhiều biết rộng, năm xưa cũng biết qua bản lĩnh của Vũ Tinh Hà, trong lòng đoán, có lẽ người bạn của em trai này, cũng định dùng thủ đoạn đặc biệt của võ học cứu chữa cho Tiêu Vũ.
Bất kể thế nào, so với xác xuất thành công không tới hai mươi phần trăm của phẫu thuật, Vũ Văn càng tin tưởng vào người có thực lực tương đương với em trai mình này.
Loại tin tưởng này, rất khó tưởng tượng được. Nếu là người khác, có lẽ sẽ lựa chọn phẫu thuật. Nhưng Vũ Văn lại vô cùng tin tưởng em trai mình.
Nếu trên thế giới này, có vấn đề tất cả mọi người đều không giải quyết được, thì chỉ có em trai mới có thể có hy vọng. Nếu ngay cả em trai mình cũng không giải quyết được, thì có lẽ sẽ không còn ai có thể giải quyết được.
Đây là một loại tin tưởng mù quáng. Nhưng đó là tình yêu mà chị dành cho em.
Tuy người trước mặt này không phải là em trai, nhưng Vũ Văn trong nhất thời, dường như đang nhìn thấy hình ảnh của em mình.
Đúng lúc đó, quanh thân thể Tiêu Vũ, xuất hiện một tầng tử sắc nhàn nhạt, tầng tử sắc này, dần dần biến thành thanh sắc mạnh mẽ bốc lên.
Tần Vô Song hiển nhiên là đang dùng thần lực cải tạo thân thể Tiêu Vũ, loại cải tạo này, nếu không lo lắng đến thân thể suy yếu của Tiêu Vũ, Tần Vô Song cơ hồ trong vòng ba phút là có thể làm xong.
Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể từng bước từng bước làm, đại khái trong vòng một giờ đồng hồ, đã bước đầu hoàn thành việc cải tạo thân thể bé gái.
Loại cải tạo này có thể làm cho thân thể bé gái mạnh mẽ gấp năm tới mười lần những đứa trẻ khác, đương nhiên, đó là sau khi hoàn toàn bình phục.
Đây là quyết định Tần Vô Song làm ra sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, hắn không hy vọng tạo ra một quái vật cho thế giới này.
Dẫn trước nửa bước là thiên tài, dẫn trước nhiều quá thì thành quái vật rồi.
Trong thế giới bình phàm này, quái vật sẽ không được dung thứ. Cho nên, Tần Vô Song không muốn đứa trẻ này, trong quá trình trưởng thành, gặp quá nhiều trắc trở. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Cho dù như vậy, thủ đoạn của Tần Vô Song cũng khiến cho Tiêu Vọng Thư, đến cả tròng mắt cũng sắp lồi cả ra ngoài.
Lẽ nào đây chính là nội lực trong truyền thuyết. Tiêu Vọng Thư hận mình chưa đọc qua tiểu thuyết kiếm hiệp, không biết nội lực của cao thủ võ học có màu sắc không nhỉ?
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy trước kia mình khinh bỉ tiểu thuyết võ hiệp, cơ hồ có chút quá đáng. Thế giới này, quả thực vẫn có những thứ không thể tưởng tượng được.
- "Cái gọi là kỳ tích, trong nhận thức của các người, có lẽ vĩnh viễn không bao giờ xảy ra. Nhưng nó không đồng nghĩa với việc kỳ tích không tồn tại, chỉ là các người không có cơ hội nhìn thấy mà thôi…
Nghĩ lại những lời này, Tiêu Vọng Thư và Vũ Văn cùng nhìn nhau, trong lòng dâng lên một ý niệm cổ quái:
- Lẽ nào, kỳ tích thực sự sẽ xảy ra hay sao