“Chương trình của chúng tôi đến đây là kết thúc, xin
chân thành cảm ơn các khán giả nhỏ tuổi đã theo dõi”.
“Xin chào các bạn nhỏ”.
Gia Hảo và Trương, cậu bạn dẫn chương trình cùng, mỉm
cười nói lời kết thúc chương trình. Đạo diễn ra hiệu đã quay xong, mọi người có
mặt tại phòng thu không ai hẹn ai đều thấy lòng thanh thản lạ thường.
Gia Hảo thở phào, bụng thầm nghĩ: “Thế là kết thúc
rồi” và bắt tay vào dọn dẹp các bản thảo để đầy trên bàn.
“Chị Hảo ơi, có một anh tên là Hàng gửi đồ ăn trưa
tặng chị này”. Cậu nhân viên bảo vệ cầm chiếc túi đựng đồ bước đến.
“Eo ơi, lại còn đồ của nhà hàng Sinh nữa đấy! Trà sữa
của nhà hàng này ngon lắm, xếp hàng mỏi chân mới mua được một cốc đấy. Anh
chàng Hàng này cũng tốt bụng thật, có phải là fan hâm mộ Hảo không đấy?” Một
đồng nghiệp nói.
“Phải đấy, phải đấy, nhất là món bánh kem phômai của
nhà hàng này nữa chứ... Mỗi ngày chỉ làm vài cái thôi, đến muộn tí là hết
sạch”. Một đồng nghiệp khác lên tiếng hùa theo.
Gia Hảo nhận túi đồ từ tay cậu bảo vệ và hỏi: “Em có
thấy anh ấy đâu không?”.
“Anh ấy đưa đồ xong là đi ngay chị ạ”.
“Vậy à. Cám ơn em nhé!”. Gia Hảo mở túi đồ bỏ trà sữa
và bánh kem ra mời mọi người ăn cùng.
Cô cũng cầm một cốc trốn vào một góc bấm điện thoại
gọi cho anh.
“Thu hình xong rồi à?” Giọng anh cho thấy rõ ràng đang
có gì rất vui.
“Dạ. Đang uống trà sữa anh mua đây này”. Thấy chàng
vui Gia Hảo cũng vui lây: “Hôm nay trời bão hay sao mà lại tốt, lại quan tâm và
dịu dàng với em thế nhỉ?”.
“Sao em nói thế? Lẽ nào trước đây anh không đủ tốt,
không đủ dịu dàng, không đủ quan tâm tới em à?”.
Gia Hảo không kìm được lòng, phì cười: “Vâng vâng, hôm
nay anh đặc biệt tốt, đặc biệt quan tâm và đặc biệt dịu dàng với em đã được
chưa đại gia Hàng?”.
“Ấy thế sao anh lại thấy là mình luôn đặc biệt tốt,
đặc biệt quan tâm và đặc biệt dịu dàng với em nhỉ?”.
“Anh bớt khoác lác đi được không, ai thèm xem phim
Quỳnh Dao với anh chứ?”.
“Không phải có em đấy sao?”.
“Vớ vẩn, xem trong mơ nhá”. Gia Hảo mỉm cười định nói
thêm điều gì nhưng nhìn thấy Chu Tân Di đi về phía mình vội nói: “Thôi không
nói chuyện với anh nữa. Em lại có việc rồi”.
Mọi người chào đạo diễn Chu Tân Di: “Chào anh, anh đến
rồi ạ”.
“Chào đạo diễn, sao đạo diễn lại có thời gian rảnh đến
đây thế?” Cậu Trương cầm một cốc trà sữa đưa cho đạo diễn: “Fan hâm mộ của chị
Hảo mời mọi người đấy ạ... bọn em đang hưởng lộc của chị ấy đấy. Tiếc là anh
đến muộn quá nên bánh kem ăn hết rồi”.
Đạo diễn Di cầm lấy cốc trà sữa, nhìn cô thật lâu rồi
quay sang cậu Trương nói rất hoà nhã: “Tôi tới thăm các cậu mà, tập cuối cùng
đã quay hình xong rồi đúng không?”.
“Dạ xong rồi ạ. Nói chung là thấy vẫn lưu luyến lắm”.
“Chuyện thường ấy mà, đời này làm gì có bữa tiệc nào
ăn mãi không tàn đâu. Chương trình này dừng thì có chương trình khác phát sóng
tiếp theo, con người ai chẳng muốn vươn lên. Cậu trẻ thế này tương lai còn rộng
mở lắm”.
Cậu Trương xem chừng có vẻ xúc động trước lời nói động
viên của sếp: “Cám ơn đạo diễn, em sẽ cố gắng hơn nữa”.
Đạo diễn Di vỗ vỗ vai cậu để đuổi khéo cậu ra chỗ
khác. Xong xuôi đạo diễn quay ra nhìn Gia Hảo: “Hảo à, họp xong đừng về vội
nhé. Anh đã trao đổi với Trưởng ban bọn em rồi, mọi người làm việc với nhau lâu
nay cũng là có duyên với nhau nên trước khi kết thúc nên đi ăn một bữa vui vẻ”.
Nghe nói là hoạt động tập thể nên cô gật đầu: “Dạ vâng
ạ!”.
Đạo diễn Di uống một ngụm trà sữa cười hỏi: “Ai tặng
đấy? Cũng có lòng đấy nhỉ?”.
Cô không biết nói làm sao, đành cười trừ đổi chủ đề:
“Đạo diễn Di, anh có biết em được điều đến ban nào không?”.
“Sao thế? Nóng lòng muốn biết à?” Đạo diễn nở nụ cười
rất nhiều hàm ý: “Em yên tâm, em là người nổi tiếng của Đài, nghiệp vụ vững,
hình ảnh lại trong sạch, chắc chắn sẽ được chuyển sang chương trình tốt hơn”.
Gia Hảo biết đạo diễn đang hiểu nhầm, nhưng lại không
tiện nói thẳng, đành phải nhịn: “Đạo diễn Di quá khen rồi. Em chỉ là một người
dẫn chương trình bình thường, không chuyên nghiệp gì cả. Em biết là anh đã quan
tâm giúp đỡ em rất nhiều. Em rất cám ơn sự quan tâm của anh”.
“Anh và em cần gì phải những lời khách sáo ấy”.
Cô cắn răng nói: “Anh Di à, tối nay ăn liên hoan xong
em mời anh đi uống trà nhé?”.
“Được chứ!” Đạo diễn Di mừng rỡ ra mặt. Cô là người
đặc biệt với ông. Ông đã để ý đến cô ngay từ hôm đầu tiên cô đặt chân vào Đài
truyền hình. Bốn năm trước cô gầy hơn bây giờ nhiều, làn da không được trắng
trẻo, hồng hào mà trông rất là xanh xao, ốm yếu. Khi ấy cô luôn im lặng, rất
hiếm thấy cô cười, chỉ khi nào quay hình mới thấy được sự nhiệt tình, nụ cười
của cô.
Và rồi ông đã không kìm được lòng mình và phải lòng
cô. Ông thích cái tính độc lập, thoáng đạt và nhẹ nhàng của cô. Làm việc mấy
năm nay, cô luôn chung sống hoà bình với mọi người dù không hay ngồi tán gẫu,
chỉ suốt ngày đi đi về về một mình.
Đài truyền hình không bì được với giới giải trí, nhưng
những người dẫn chương trình giỏi vẫn có cơ hội nổi tiếng. Như Dao Dao chẳng
hạn, nhận quay hình quảng cáo nhiều, làm đại diện cho nhiều nhãn hàng, tiền vào
như nước, ra vào Đài truyền hình lúc nào cũng ra vẻ là người nổi tiếng. So với
Dao Dao, Gia Hảo đúng là chẳng chút tiếng tăm gì, chỉ có bề ngoài thay đổi chút
ít, còn lại mấy năm trời ngày nào cũng như ngày nào chủ trì chương trình thiếu
nhi. Cô luôn đến và về luôn đúng giờ, không bao giờ mắc sai sót trong công
việc, và cũng chẳng bao giờ thấy cô cố tranh thủ cái gì, trong khi rõ ràng có
thể có được những thứ tốt hơn. Người con gái như vậy thật là hiếm có trong cuộc
đời của đạo diễn Di. Ông ngày càng si mê cô.
“Ừ thế anh đi nhé. Tối nay ta gặp nhau sau nhé”.
“Dạ, hẹn gặp anh buổi tối”.
Cô nhìn bóng đạo diễn đi khuất và thở dài não nề.
Tối ấy, cả Ban rủ nhau đi ăn lẩu. Chọn nồi lẩu thật
cay, ai ăn cũng xuýt xoa và mồ hôi nhỏ tong tong. Trừ mấy người tìm được chỗ
khác ngon hơn, còn lại đa số mọi người đều không hài lòng với quyết định dừng
chương trình của cấp trên. Chỉ có điều lúc này không ai muốn nhắc tới chuyện đó
vì không muốn phá hỏng không khí bữa liên hoan. Tập trung vào ăn uống chính là
chủ đề chính của tối nay.
Gia Hảo cũng mặc kệ tất cả, cô chăm chú ăn uống ngon
lành. Cô vốn là người thoáng tính, cho dù tương lai mịt mù nhưng lòng vẫn thấy
thoả mãn, không đến mức phải ảo não, hoang mang.
Đạo diễn Di ngồi đối diện, chốc chốc lại nhìn cô với
ánh mắt cháy bỏng như thiêu đốt. Mọi người ngồi đó nhìn thấy hết và quay sang
nhìn nhau như biết tỏng mọi việc. Cô hăm hở ăn đến đâu cũng cụt hết cả hứng.
Cô bịa bừa một cái cớ rút lui về trước. Ra đến bãi đỗ
xe cô gửi tin nhắn cho đạo diễn Di hẹn một tiếng sau ở quán trà phía đông thành
phố. Nhắn xong cô lái xe đi luôn.
Gần quán trà có một dãy phố buôn bán sầm uất, các cửa
hàng cửa hiệu, từ quần áo, giày dép, đến mỹ phẩm, trang sức, sách vở, đĩa nhạc
đủ cả. Nói chung là những gì thanh niên thích xem, thích mua đều có hết ở đây.
Hấp dẫn cô nhất chính là quán lòng chua cay ở ngay đầu
con phố. Quán này tuy nhỏ, không bày ghế ngồi nhưng đông khách lắm. Chủ quán là
hai người phụ nữ luống tuổi, lúc nào cũng tất bật nhưng miệng luôn tươi cười.
Cô dẫn Thiếu Hàng đến đây ăn một lần, hai người đều
thích ăn cay. Bữa ấy đứng xếp hàng tranh nhau với mọi người, hai tay cầm mười mấy
xiên, vừa ăn vừa nhai nhồm nhoàm rất thú vị.
Lúc đó là mùa đông, trời lạnh như cắt. Đứng đằng sau
họ còn một dãy khách hàng. Cô mặc chiếc áo khoác lông vũ dày, đầu đội mũ len
trông giống hệt chú gấu béo phì nằm cuộn trong lòng anh. Ăn no rồi thì nhẹ nhàng
ngó qua vai anh xem khách hàng rồng rắn đứng đằng sau đang lạnh, răng va
vào nhau lập cập. Đa số là các cặp sinh viên đang yêu nhau, không khoác tay
nhau thì cũng ôm nhau rõ tình tứ. Cô ngẩng cao đầu, rất gần với khuôn mặt điển
trai của anh nên chỉ muốn kiễng chân lên hôn anh âu yếm.
Rõ ràng là trời lạnh buốt thế mà trong lòng lại thấy
ấm áp lạ thường.
Giờ thời tiết đã ấm lên nhiều nên khách ăn cũng không
đông lắm. Cô gọi hai xiên lòng, hai xiên nấm hương, hai xiên đậu phụ và hai
xiên mộc nhĩ cay cho vào trong chiếc hộp xốp đứng ăn ngấu nghiến, bù đắp cho sự
sung sướng bị đứt đoạn vừa nãy.
Quán trà ở phía Đông thành phố khá đẹp, không gian
rộng, không khí trong lành. Tiếng nhạc du dương quyện lẫn với mùi hương trà
nồng nàn khiến cho ai bước vào cũng thấy tâm hồn thư thái, dễ chịu.
Đạo diễn Di nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Gia
Hảo đâu. Ông kiếm một cái bàn ở góc khuất rồi gọi loại trà đặc biệt của quán.
Ông không rõ sở thích của Gia Hảo. Ở Đài truyền hình ông để ý cô luôn đặt trên
bàn làm việc một cốc sứ trắng đựng đầy nước lọc. Xem chừng không mấy chú trọng
về khoản uống này nên nghe theo giới thiệu của nhân viên ông gọi thêm một ấm
trà “các cô gái đều thích” là trà hoa quả Paris.
Tối nay là buổi Gia Hảo chủ động hò hẹn đầu tiên với
ông. Đó là dấu hiệu khởi đầu tốt đẹp, ông không mảy may nghi ngờ về điều này.
Đạo diễn Di ngoài bốn mươi tuổi, xuất thân gia đình
danh giá, sự nghiệp thành công và tất nhiên ông không thiếu những mối tình lãng
mạn. Nhưng ông không phải là kiểu người lạm dụng tình cảm. Từ khi si mê Gia
Hảo, ông kiên trì tiếp cận cô, lấy lòng cô, từ từ làm những việc mà những kẻ si
mê từng làm khi đeo đuổi ai đó, thậm chí ông còn tranh thủ tạo cơ hội làm việc
cho cô. Nhưng ông không bao giờ khoe khoang, không cố ý nói cho cô biết rằng
mình đã làm những gì, chỉ để lại chút dấu vết cho cô tự đoán là đủ. Với cô gái
như Gia Hảo ở ngoài kiểu gì cũng có hàng tá chàng trai theo đuổi, buổi chiều có
một anh chàng tặng trà sữa đấy thôi? Nhưng ông không quan tâm đến những điều
đó, ông tin rằng mình có đầy đủ các điều kiện, chỉ cần dùng đúng cách chắc chắn
cô sẽ thuộc về mình.
Nên cô hẹn hò ông cho rằng thời cơ đã đến, ông thấy
phấn chấn, sung sướng lạ, cầm chắc phần thắng trong tay.
21 giờ 15 phút, cô xuất hiện rất đúng giờ. Cô đang cân
nhắc không biết phải vào thẳng vấn đề thế nào. Đạo diễn Di mỉm cười đẩy một
chiếc hộp gỗ vuông màu đỏ đun đến trước mặt cô.
“Đây là...”
“Mấy hôm trước anh đi công tác ở Pháp. Thấy đẹp quá
nên mua làm quà tặng em. Hy vọng là em sẽ thích món quà này”.
Cô do dự trong chốc lát, nhưng quyết định mở ra và
thốt lên: “Ôi đẹp quá!”
Ông nở nụ cười mãn nguyện nhìn cô nhẹ nhàng đóng hộp
lại và đẩy về phía mình: “Đạo diễn Di ạ, món quà này quý giá quá em không dám
nhận đâu ạ”.
Ông không thấy bất ngờ trước hành động này của cô:
“Anh có ý gì đâu. Chuyến công tác vừa rồi không có thời gian đi đâu nên vô tình
nhìn thấy chiếc đồng hồ này anh mua ngay vì nghĩ rằng nó rất hợp với em”.
Gia Hảo cúi đầu nhìn chăm chú chiếc đồng hồ đeo trên
tay mình. Tất nhiên chiếc đồng hồ này chênh đến mấy chục triệu so với chiếc
đồng hồ Cariter đắt giá kia. Hơn nữa cô cũng đeo nhiều năm rồi, mặt đồng hồ đã
xước sát rất nhiều nhưng cô chưa bao giờ có ý nghĩ thay chiếc khác: “Anh Di à,
tính em hay quên, để đâu vứt đó nên không dám đeo đồng hồ đắt tiền”.
Ông cầm chiếc hộp trong tay, nở nụ cười tiếc nuối:
“Hảo à, chúng ta làm việc với nhau bao năm nay, anh đối với em thế nào chắc hẳn
em đã rõ? Lẽ nào em không hiểu tình cảm của anh ư? Em phải nhận lấy món quà
này. Anh mua nó cho em mà. Đây là đồng hồ nữ. Nếu em không nhận thì anh biết
phải làm sao”. Ông nói một tràng chẳng để cho cô có cơ hội trả lời. Và rồi ông
nắm lấy đôi tay mềm mại, trắng trẻo của cô nói đắm đuối: “Ngoài em ra không ai
được đeo chiếc đồng hồ này hết”.
Cô cúi gằm mặt, mái tóc đen huyền xoã xuống che khuất
cặp lông mày rậm. Phụ nữ có cặp lông mày rậm như vậy rất hiếm, về tướng học mà
nói người có cặp lông mày này là những người có tính cách cởi mở, thẳng thắn.
Lúc sau cô ngẩng đầu mỉm cười và nói: “Anh Di, em có
bạn trai rồi ạ”.
Khuôn mặt tươi của đạo diễn Di bỗng tắt phụt, cô vội
vàng rút tay về và vén tóc ra sau tai. “Anh Di à, trong công việc em luôn tôn
trọng anh. Anh là một cấp trên tốt bụng, giỏi giang, luôn biết quan tâm tới cấp
dưới. Mấy năm nay nhờ có sự giúp đỡ, tạo cơ hội của anh nên công việc của em ở
Đài rất thuận lợi”.
“Đừng nói thế. Em là người tài giỏi nên cần phải được
bồi dưỡng, quan tâm”. Ông nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình: “Sao
trước đây không thấy em nói gì về việc này. Có phải là anh chàng đưa trà sữa
không? Hôm nào rảnh bố trí gặp nhau nhé. Em phải đưa đến giới thiệu đấy”.
“Dạ được ạ”. Cô mỉm cười.
Đúng lúc này ông có điện thoại, vừa hay để phá tan
không khí gượng ép. Nửa tiếng sau cuộc hẹn hò được kết thúc vội vã. Hai người
sánh vai nhau ra khỏi quán trà, ông không lái xe đến nên cô định đưa về nhưng
ông từ chối.
“Cháu anh đang ở gần đây, cũng vừa gọi điện đến nói là
sẽ qua đón anh. Thôi em cứ về trước đi, đi đường cẩn thận nhé”.
Cô gật đầu nói lời tạm biệt rồi đi đến chỗ đỗ xe của
mình. Một người đàn ông đi ngang qua cô, bỗng dưng dừng bước quay lại nhìn cô.
Cô loáng thoáng nghe thấy người ấy nói gì đó, nghe giọng quen quen cô quay đầu
lại.
Người đàn ông ấy đầu cắt cua, khuôn mặt tròn, lông mày
rậm, mắt to, và cao to cường tráng, mặc áo phông màu trắng và quần bò màu xanh,
hai tay đút trong túi quần. Trông ngoại hình hay khí chất chả khác gì vận động
viên bóng rổ.
“Gia Ưu, đúng là em rồi!” Chàng trai xúc động chạy ào
tới ôm chặt lấy cô.
Gia Hảo đứng trơ như phỗng. Thoáng cái cô trấn tĩnh
lại được, liền dùng hết sức đẩy ra và nói lắp bắp: “Anh nhận lầm người rồi. Tôi
không phải là Gia Ưu”.
“Đừng có đùa, tuy chúng ta lâu không gặp nhau, nhưng
anh không đến nỗi quên em”. Chàng trai cười nói.
“Đàm Áo, có việc gì đấy?” Đạo diễn Di thấy vậy liền đi
lại hỏi.
Gia Hảo lẩn tránh ánh mắt thẳng thắn của chàng trai và
quay sang nói với đạo diễn Di: “Hai người quen nhau ạ?”.
“Quen, cậu ấy chính là con trai chị gái anh, tên là
Đàm Áo”.
Gia Hảo do dự trong chốc lát rồi nói với Đàm Áo: “À
tôi nhớ ra rồi, anh chính là Đàm Áo. Trước đây chúng ta đã gặp nhau. Chào anh,
tôi là Trì Gia Hảo”.
Đàm Áo bừng tỉnh ngộ: “Cô là Trì Gia Hảo ư? Xin lỗi
cô, tôi nhận lầm người rồi. À này, chị cô giờ sống ở đâu? Tại sao tôi không
liên lạc được với cô ấy nhỉ? Cô ấy thay số điện thoại rồi à?”.
“Chị ấy...” Gia Hảo cắn chặt môi và rồi cũng phải thốt
lên: “Chị ấy không còn ở đây nữa!”.
“Cô ấy đi đâu? Nước ngoài à?”.
Ngập ngừng trong giây lát, cô hạ quyết tâm và hắng
giọng nói: “5 năm trước chị ấy đã mất trong vụ tai nạn giao thông rồi ạ”.
Đàm Áo rùng mình, nhìn cô trừng trừng với ánh mắt nghi
hoặc: “Không thể nào... Không thể nào!”.
Anh lặp lại câu nói này và rồi đột nhiên nắm chặt lấy
tay Gia Hảo kéo cô về sát mình.
“Đàm Áo, cháu làm cái gì thế? Bỏ tay ra đi!”. Đạo diễn
Di nghiêm giọng quát.
“Em lừa anh! Gia Ưu chưa chết. Noel năm ngoái chúng ta
còn gặp nhau mà... Làm gì có chuyện 5 năm trước? Em đùa cái kiểu gì thế?”. Anh
nhìn cô với ánh mắt hằn học chẳng khác gì muốn ăn tươi nuốt sống cô.
“Có ai đùa trò này đâu”, Gia Hảo mỉm cười đau khổ,
“Thế này tôi đành phải nói thật với anh, Noel năm ngoái đi gặp anh không phải
là chị ấy mà là tôi”.
“Cô nói gì?”. Đôi mắt vằn đỏ của Đàm Áo nhìn cô sửng
sốt.
Đạo diễn Di có lẽ đã đoán được đại khái câu chuyện nên
tiến tới kéo anh: “Đàm Áo à...”.
Gia Hảo ở thế cưỡi lên lưng hổ, cô biết nếu không nói
rõ anh sẽ không chịu buông tha cho mình: “Tôi biết hai người rất thân với nhau
nên mới phải làm vậy. Làm thế cũng là vì không muốn nhìn thấy anh đau buồn. Chị
ấy thực sự không còn sống trên cõi đời này nữa rồi. Nếu anh không tin, tôi sẽ
đưa anh đi thăm mộ chị ấy”.
“Mộ...” từ này đã chạm vào nọc của Đàm Áo, anh chẳng
khác gì bị sét đánh trúng, buông thõng tay ra và rồi chạy thẳng ra đường cái.
Đạo điễn Di lo xảy ra chuyện nên vội vã chào cô và đuổi theo sau.
Cô đưa tay lau mắt, càng lau thấy mắt càng cay hơn.
Quan Thiếu Hàng ở văn phòng công ty đến nửa đêm, mọi
người trong nhóm thiết kế đã lục tục về hết chỉ còn
lại Trương Quần. Trương Quần nhẹ nhàng đi đến: “Anh chưa về à?”.
Quan Thiếu Hàng quay sang nhìn Gia Hảo đang nằm dài
trên ghế sô pha, mặt cô vùi vào chiếc gối ôm mềm mại để lộ chiếc cổ trắng ngần,
nằm yên như đang ngủ say.
Hai tiếng trước, Gia Hảo hồn bay phách lạc chạy đến
công ty tìm Thiếu Hàng. Từ trước tới giờ, hiếm khi cô đặt chân đến nơi đây. Hỏi
có chuyện gì xảy ra, cô nhất mực im lặng, ngồi thần người trên ghế sô pha nhìn
anh làm việc.
“Về thôi nào”. Tắt máy tính xong anh đi đến định ôm
cô. Ai ngờ vừa chạm vào người, cô giật nảy mình như chim trúng tên và ngẩng
phắt đầu lên hỏi: “Về hả anh?”.
Anh gật đầu, choàng chiếc áo khoác của mình lên người
cô.
Trên đường về, hai người không ai nói với ai câu nào.
Gia Hảo vô cùng mệt mỏi, còn anh im lặng lái xe.
Trương Quần đi nhờ xe cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Quần tìm cách gợi chuyện Thiếu Hàng để Gia Hảo chú ý, nhưng từ đầu chí cuối cô
vẫn không lên tiếng.
Trương Quần xuống xe rồi. Gia Hảo liền nghiêng người
dựa đầu vào cửa kính ô tô. Thiếu Hàng giơ tay gõ nhẹ vào đầu cô dịu dàng hỏi:
“Em yêu, nói cho anh biết, đã xảy ra việc gì nào?”
Gia Hảo im lặng, nhắm nghiền mắt. Mãi sau mới nói:
“Không có gì đâu anh. Chương trình cuối cùng đã thu xong nên em thấy trống trải
quá”.
Thiếu Hàng thấy cô có vẻ miễn cưỡng nên lặng lẽ rụt
tay lại, khởi động lại động cơ.
Đêm ấy, hai người nằm ngủ quay lưng lại với nhau. Gia
Hảo không tài nào chợp mắt nổi. Cô lần mò trong bóng tối ôm choàng lấy anh từ
phía sau, chẳng khác gì chú mèo con sợ hãi.
Thiếu Hàng khẽ cựa người, nàng càng ôm chặt hơn và lên
tiếng đề nghị: “Anh đừng quay người lại, cứ nằm như vậy cho em ôm, ôm một lúc
thôi”.
Chàng làm theo ý nàng và nắm chặt lấy tay nàng đang
siết ở eo mình. Đôi tay anh thô ráp, to lớn, lan toả khí nóng sang người nàng
khiến cho trái tim đang dao động của nàng quay về nhịp đập cũ.
Hai hôm sau, Gia Hảo nhận được điện thoại của đạo diễn
Di. Thoạt đầu, ông nói vài câu khách sáo chẳng thân chẳng quen, sau đó lại vồn
vã nói: “Gia Hảo à, Đàm Áo đang ở chỗ anh, cháu nó muốn nói chuyện với em”.
“Dạ được ạ” Cô trả lời nhạt nhẽo, không còn tỏ ra lo
lắng như bữa trước.
“Xin chào, tôi là Đàm Áo”. Giọng Đàm Áo nghe có vẻ
khản đặc.
“Chào anh!”.
“Xin lỗi cô về chuyện hôm ấy, tôi tưởng nhầm cô là Gia
Ưu”. Hình như anh đang nuốt mọi thứ vào lòng, rồi nói tiếp: “Tối nay cô rỗi
không?”.
Cô ngần ngừ: “Có việc gì không ạ?”.
“Có thể gặp nhau được không? Tôi muốn hỏi trực tiếp cô
một số chuyện”. Anh ngập ngừng: “Là chuyện liên quan đến Gia Ưu”.
Cô im lặng trong giây lát rồi nói: “Dạ được ạ”.
Hết giờ làm việc, cô lái xe đến chỗ hẹn, đó là quán cà
phê Cũ ở tầng 1 toà nhà Quốc mậu. Vừa xuống xe cô đã nhìn thấy Đàm Áo đang ngồi
thần người trên ghế sô pha qua tấm kính. Không biết anh đang nghĩ gì, cô đến
trước mặt mà anh vẫn chưa phát hiện ra.
“Chào anh”. Trì Gia Hảo cất tiếng chào.
Đàm Áo ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt u ám, mới có hai
ngày không gặp mà anh đã thay đổi hẳn: “Cô đến rồi à. Ngồi xuống đi”.
Gia Hảo ngồi ghế đối diện, hai người nhìn thẳng nhau
mà chẳng nói câu gì.
Vô tình gặp nhau ở quán trà khiến mọi thứ rối tung
lên, hai người mới bắt đầu quan sát nhau. Đúng là Đàm Áo không thay đổi nhiều,
trừ kiểu tóc húi cua ra thì khuôn mặt ấy chẳng tìm thấy dấu vết của thời gian.
Anh có khuôn mặt tròn, lông mày rậm, mắt to, làn da trắng hồng như con gái.
Mười mấy năm trước ai nhìn thấy cũng yêu nhưng mười mấy năm sau đó lại không
phải là ưu điểm của đàn ông. Rất dễ bị mọi người nhầm lẫn là thiếu chín chắn,
chưa trưởng thành. Cũng may bù lại là dáng vóc cao lớn, tính tình hào phóng,
trực tính. Thôi thì lấy khí chất bù cho diện mạo nên cũng thuộc típ đàn ông độc
đáo.
Mãi sau vẫn là Đàm Áo mở lời trước: “Từ sau khi Gia Ưu
qua đời đến giờ, người tôi gặp mấy năm nay đều là cô phải không?”.
Cô quan sát kỹ càng lúc anh hỏi, thấy anh khá bình
tĩnh. Có lẽ anh lấy lại được thăng bằng rồi nên gật đầu: “Vâng là tôi đấy. Rất
xin lỗi anh”.
“Tại sao cô biết được nhiều chuyện giữa tôi và Gia Ưu
như vậy?”.
“Chị em tôi có thói quen trao đổi nhật ký cho nhau”.
Đàm Áo không tức giận khi biết mình bị lừa, anh nhìn
cô và miệng cười đau khổ: “Hoá ra là như vậy”.
Mẹ anh là người thành phố này, ba anh là người Hồng
Kông đến đây kinh doanh. Năm anh tốt nghiệp cấp 3, ba anh quyết định ngừng kinh
doanh ở đây và đưa vợ con sang Hồng Kông sinh sống. Hồi ấy Đàm Áo không muốn đi
vì không muốn xa Gia Ưu.
Hai người quen nhau từ lớp một, ngồi cùng bàn ba năm,
năm cấp ba cũng học chung một lớp. Lớp chia thành nhóm xã hội và tự nhiên, dù
rất ghét xã hội nhưng anh vẫn nhất quyết chọn xã hội để học cùng Gia Ưu. Tuy
không nói ra lời nhưng mọi người đều biết tình cảm của anh dành cho Gia Ưu vô
cùng sâu sắc. Sau này lớn lên không thuyết phục được ba mẹ nên anh đành sang
Hồng Kông.
“Năm năm trước, Gia Ưu 21 tuổi, học đại học năm thứ
hai...”. Anh lẩm bẩm, ánh mắt dừng lại ở người cô. “Tai nạn giao thông ấy xảy
ra thế nào?”.
Trên đường đi cô đã chuẩn bị sẵn câu trả lời nên giờ
chỉ việc lặp lại: “Hôm ấy trời mưa to, lúc lái xe qua khúc ngoặt cầu Thuỵ Vân,
đường xấu quá và tránh xe khác nên đã đâm vào thành cầu...”
Anh nhắm nghiền mắt lại, đau khổ ôm chặt lấy đầu.
Trong ký ức, Gia Ưu là một cô gái đam mê lái xe với
tốc độ nhanh. Anh chưa gặp một cô gái nào bạo gan đến vậy, thích lái xe còn hơn
cả con trai. Một hôm đến nhà anh thấy dưới sân có một chiếc xe Honda, cô thích
thú đến độ muốn lao đến bãi tập xe ngay lập tức. Tốt nghiệp phổ thông trung
học, cô hào hứng đăng ký đi học lái xe ô tô ngay. Chỉ vài ngày sau cầm vô lăng
thuần thục. Các kỳ nghỉ hè sau, mỗi khi anh quay lại cô sẽ lái xe đưa
anh đi hóng gió, tiện thể khoe luôn trình độ lái xe ngày càng điệu nghệ của
mình.
Nhớ lại chuyện cũ khiến đầu anh ong ong, mắt sưng húp
trông thật ái ngại. Anh thực sự không chịu đựng nổi cái tin ấy. Người con gái
mình thầm yêu trộm nhớ bao lâu nay giờ đã phải âm dương cách trở. Anh ước giá
như đó chỉ là cơn ác mộng.
Anh gào thét, giãy giụa trong lòng: “Trì Gia Ưu, không
phải em bảo em là tay đua siêu hạng sao? Không phải em nói em là đệ tử ruột của
thần xe hay sao? Tại sao em lại chết vì chính nó? Tại sao em không chờ anh quay
trở về?”.
Gia Hảo ngồi yên lặng, im lặng thở dài thấy nước mắt
lăn dài trên má anh.
“Thảo nào mỗi lần nói đến thăm nhau cô đều tìm cớ để
lẩn tránh. Chắc là sợ bị lộ tẩy đúng không?” Đàm Áo buồn bã nói.
Mấy năm nay khó khăn lắm anh mới có được cơ hội về
đây, Gia Ưu hết bận đi học nâng cao trình độ lại đưa ba mẹ đi du lịch. Muốn gặp
thật khó, chứ đừng nói gì đi hóng gió. Điều đó rõ ràng là những sơ hở mà anh
không nhận ra, lại còn âm thầm trách móc, thậm chí là nghi ngờ cô đã có anh
chàng khác. Mãi đến lễ Noel năm ngoái cô dẫn theo một chàng trai đi gặp anh.
“Năm ngoái người đàn ông đi cùng cô đến Hồng Kông chơi
là ai?”.
Gia Hảo nhếch nhếch mép nói: “Là đồng nghiệp của tôi,
Đài tổ chức cho nhân viên đi du lịch”.
Đàm Áo ra sức bứt bứt khuôn mặt mình: “Nếu cô đã không
muốn đóng giả tiếp thì tại sao không nói thật với tôi?”.
Gia Hảo lẩn tránh: “Tóm lại là tôi xin lỗi anh”.
Quan Thiếu Hàng tắm xong thay bộ quần sáo sạch sẽ.
Phòng khách có tiếng mở cửa lạch xạch, bố mẹ anh đi ra ngoài quay về, mẹ anh
nhìn giá giầy để ở cửa biết con trai về cao giọng hỏi: “Thiếu Hàng, Hảo có về
cùng con không?”.
“Có ạ, đang xem ba cô ấy đánh cờ ở dưới sân”.
Hai bên thông gia, nhà ở tầng trên nhà ở tầng dưới, ba
mẹ đều là giáo sư của Trường đại học C. họ vừa là đồng nghiệp, lại là hàng xóm,
bạn bè, thông gia nên hai vợ chồng về nhà thăm ba mẹ hai bên cứ chạy lên chạy
xuống suốt.
Bà Hợp đi vào trong phòng nói: “Năm nay Hảo lại không
đi tảo mộ à?”.
“Vâng”.
“Thảo nào bà Dĩnh cứ sa sầm mặt, lúc nào bà ấy cũng
chỉ nghĩ đến người đã khuất”. Bà Hợp quay đầu lẩm bẩm với chồng: “Bà ấy trách
được ai chứ? Từ nhỏ tiểu Ưu nghịch ngợm, ham chơi thành tật. Con gái lại còn
học đòi lái xe, tự hại mình không nói làm gì, lại còn hại cả tiểu Hảo phải chịu
tội cùng. Nếu không phải thằng Hàng nhà mình mạo hiểm nhảy xuống sông cứu người
thì sao cứu được mạng sống của tiểu Hảo. Như thế bà Dĩnh làm sao mà sống nổi”.
“Mẹ, con nói với mẹ bao nhiêu lần rồi. Từ giờ đừng
nhắc đến chuyện ấy nữa”. Quan Thiếu Hàng nhắc nhở mẹ.
“Mẹ chỉ nói ở đây thôi, có nói với ai đâu. Trưa các
con ăn ở tầng trên à?”.
“Vâng, bọn con ăn ở bên trên ạ”. Quan Thiếu Hàng nói
xong ra khỏi cửa.
Vừa lên được mấy bậc thang, anh đã nghe thấy tiếng
bước chân quen thuộc ở phía tầng dưới. Anh quay lại chờ đợi. Lát sau thấy Gia
Hảo đi tới. Hôm nay cô buộc tóc ra đằng sau, mái tóc đen dài được buộc lại gọn
gàng để lộ cái trán cao, mặc bộ đồ thể thao màu ghi bằng nhung của hãng Juicy,
nổi bật khuôn mặt trong trắng mộc mạc, không son phấn. Một tay cô xách hai
chiếc túi nặng trịch, tay còn lại đang cầm chiếc bánh bột mì nướng ăn dở, là
bữa sáng anh ra ngoài mua cho.
Thiếu Hàng vội vàng cầm lấy túi đồ: “Gì đấy em yêu?”.
“Trà, kỷ ử, long nhãn và mấy thứ nữa. Gia đình bác
Vương đi du lịch mua về làm quà cho hai nhà chúng ta”. Gia Hảo nhìn vào túi rồi
nói: “Một túi cho ba mẹ anh đấy”.
Xách túi đồ vào trong nhà, Gia Hảo chào ba mẹ chồng
xong rồi mới cùng Thiếu Hàng đi lên tầng trên.
Trì Thượng Thu, bố của Gia Hảo, đang ngồi trên ghế sô
pha đọc báo, thấy hai vợ chồng bước vào liền đưa mắt ra hiệu. Bà Hoàng Tú Dĩnh,
mẹ của Gia Hảo, đang cố nén giận trong lòng, nhắm mắt làm ngơ ngồi xem ti vi.
Gia Hảo quen với bộ mặt này của mẹ nên không quan tâm,
nàng mỉm cười chào ba, rồi xắn tay áo đi vào bếp: “Để con đi nấu cơm”.
Thiếu Hàng giúp cô xách đồ vào trong bếp và nhẹ nhàng
nhắc nhở: “Lát nữa em nhớ để ý vào đấy, nói ít thôi, nhất là đừng có cãi mẹ”.
“Em biết rồi, đánh không tránh, chửi không cãi là được
chứ gì”. Gia Hảo vặn vòi nước rửa tay: “Mai anh lại đi công tác à? Anh bay
chuyến mấy giờ thế?”.
“Chuyến hai giờ chiều. Sáng mai anh còn có buổi họp ở
công ty”.
“Đại gia à, anh đã khỏi ốm đâu, phải nghỉ ngơi tĩnh
dưỡng chứ. Em không muốn bị Trương Quần lên mặt dạy bảo”. Gia Hảo cầm miếng
bánh bột mì nướng lên ngoạm một miếng.
Anh dở khóc dở cười cốc cô một cái, nhìn miếng bánh
trên tay cô đòi ngay: “Cho anh ăn một miếng”.
“Nhân xúc xích đấy. Anh không thích ăn thứ đó còn
gì?”.
Anh không buồn quan tâm đến lời cô nói, cúi xuống
ngoạm một miếng bánh trong tay cô. Đúng là anh ghét ăn xúc xích, nhưng thấy cô
ăn rất ngon miệng nên thử miếng xem sao.
Thấy anh nhăn nhăn mặt, trệu trạo nuốt, cô bật cười
khanh khách.
Vào bữa, bà Dĩnh vẫn xị mặt nên bữa cơm diễn ra vô
cùng tẻ nhạt. Ông Thu cũng thấy rất khó chịu, thấy con gái lẩn vào trong phòng
đọc sách than thở với con rể, ông liền bước vào ra lệnh: “Con đi xin lỗi mẹ đi.
Mới có tháng mấy mà đã thấy lạnh toát thế này? Nhà mình đâu cần dùng điều hoà
miễn phí trời này?”.
Gia Hảo cười nói: “Ba à, ba lại bắt con ra làm cái
thùng trút giận rồi!”.
“Này này, con thấy nó nói thế được không?” Ông Thu vội
kéo rể hiền về phe mình.
“Đúng đấy ba ạ. Tiểu Hảo gây ra thì phải tự giải quyết
chứ”. Đúng là con rể đã không khiến ông thất vọng.
“Ba và anh lại ỷ đông bắt nạt ít rồi, không biết
thương người gì cả!” Gia Hảo tức tối chạy ra ngoài.
Cửa phòng ngủ khép hờ, cô gõ vài cái rồi đẩy cửa bước
vào.
Bà Dĩnh ngồi ở mép giường, mắt đeo kính lão, tay cầm
tập album ảnh dày cộp.
“Đóng cửa lại”. Biết con gái bước vào bà chỉ nói chỏng
một câu, không buồn ngẩng mặt lên nhìn.
Gia Hảo vội khép cửa lại đi hẳn vào trong: “Mẹ à, con
sai rồi. Mẹ đừng tức nữa, tức nhiều có hại cho sức khoẻ lắm ạ. Hôm ấy đáng nhẽ
con phải đi tảo mộ mới phải... hay là cuối tuần này để con đi nhé. Mẹ đừng tức
nữa mà”.
Bà Dĩnh vẫn không buồn quan tâm, ánh mắt dán chặt vào
tấm ảnh đen trắng đã ố vàng, mãi sau mới cất lời: “Hồi ấy các con mới được hơn
bốn tháng. Hai chị em giống nhau như hai giọt nước, bế đi chơi ai cũng thèm và
ghen tị với ba mẹ”.
Gia Hảo im lặng.
Bà Dĩnh lật sang trang tiếp theo, chỉ vào một tấm ảnh
khác và khẽ vuốt ve: “Tấm ảnh này chụp năm các con tốt nghiệp tiểu học. Mẹ đưa
các con đi chơi và chụp ở ngoài Cố Cung. Lúc nhỏ hai con rất thích ăn mặc, để
kiểu tóc giống nhau. Bản thân mẹ nhiều khi còn không phân biệt nổi hai con ai
là chị ai là em”.
Gia Hảo vẫn im lặng, cắn chặt môi.
“Lên cấp hai các con không học cùng nhau nên ảnh chụp
chung cũng ít dần”. Bà Dĩnh tiếp tục giở sang trang sau, nói lí nhí: “Giờ nghĩ
lại hối hận quá, đáng nhẽ không nên chiều theo ý con. Không nên cho con theo
học trường Tứ trung, trường ấy làm sao bằng được trường Nhất trung, trường vừa
chật vừa hẹp, giáo viên lại kém”.
“Mẹ à, mẹ có điều gì không vừa ý cứ nói thẳng ra, chứ
lật lại quá khứ có nghĩa gì không?” Cuối cùng không kìm được Gia Hảo thốt lên:
“Mẹ à, mẹ đừng thế nữa. Mẹ như vậy lòng con cũng chẳng sung sướng gì”.
Ánh mắt thờ ơ lướt nhìn cuốn album và rồi cô thấy lòng
nhói đau khi nhìn hai khuôn mặt tươi cười rực rỡ. “Mẹ có làm vậy, em nó cũng
không sống lại được. Thế thì việc gì phải làm thế chứ?”.
“Em nó... em nó... em nó... Ngay cả tên của em mà con
cũng không chịu gọi!” Bà Dĩnh bị kích động với kiểu xưng hô này. “Không phải
chỉ có riêng năm nay con không chịu đi mà ngay cả năm ngoái con cũng lấy cớ
không đi đấy thôi. Con thực sự bận à? Chẳng qua là con không muốn đi”.
“Đúng, là con không muốn đi. Năm sau và năm sau nữa
con cũng sẽ không đi”. Gia Hảo không chịu được nữa rồi.
Bà Dĩnh đờ người ra nhìn cô với ánh mắt đau đớn: “Dù
gì cũng là chị em ruột, giờ em không còn sống nữa, sao con lại có thể máu lạnh
như vậy nhỉ?”.
“Con máu lạnh ư?” Gia Hảo cười chua chát, nhìn chằm
chằm vào bà mẹ đang chìm đắm trong cơn tức giận: “Mẹ à, tại sao con không muốn
đi. Người khác không biết thì thôi chứ lẽ nào đến mẹ cũng không biết?”.
Trời chạng vạng tối, đường núi ngoằn ngoèo, quạnh quẽ,
người và chó cùng nhau lao lên đỉnh như điên.
Chấn thương ở gót chân trái của cô bỗng đau nhức nhối.
Vết thương cũ này đã giày vò cô năm năm nay. Chính vết thương ấy đã hạn chế sự
tự do đi lại của cô ở một mức độ nào đó.
Hình như cô làm cho Bò sữa sợ, nên nó đã mấy lần cắn
gấu quần kéo cô không chạy nữa, nhưng đều không ngăn được.
Một mạch chạy lên đỉnh núi, cô khom lưng lại, chống
tay lên đầu gối đang run lẩy bẩy, thở hồng hộc. Đợi đến lúc hơi thở điều hoà cô
mới tìm một phiến đá ngồi xuống, ôm lấy Bò sữa đang hốt hoảng. Cô vùi khuôn mặt
đầy mồ hôi vào bộ lông dày mượt của nó.
“Ngoan nào đừng sợ, mẹ không sao mà”. Cô thì thầm với
nó.
Bò sữa thè lưỡi liếm tay cô.
“Trên thế này chỉ có con mới thực sự ở bên cạnh ta...”
Cô vuốt ve đầu nó, muốn khóc mà không khóc nổi.
Cô loanh quanh trên đỉnh núi hơn tiếng đồng hồ rồi mới
chịu quay về nhà tán gẫu với Tưởng Dao Dao ở trên mạng.
“Gia Hảo này, nói cho cậu biết một tin, cậu phải chuẩn
bị tâm lý đấy. Đài đang chuẩn bị cho ra một chuyên mục giải trí, cậu được lựa
chọn là một trong những ứng cử viên dẫn chương trình ấy đấy”.
Tin hay nhưng lòng cô vẫn không vui nổi.
“Thế là có hy vọng rồi”. Nhưng rồi cô vẫn thấy chán.
“Cậu có thể nhân cơ hội này mà thay đổi”.
Cô cười cười: “Ôi dào, giờ tớ còn chả nhớ nổi mấy ngôi
sao nổi tiếng nữa là...”.
“Thì có sao đâu? Chúng ta làm chương trình ai chẳng
phải mời người nổi tiếng. Như tớ đây này đến hơn một nửa là tớ chưa nghe tên
bao giờ nhé”. Tưởng Dao Dao làm công tác tư tưởng: “Sao cậu lại buông xuôi thế,
phải phấn chấn tinh thần lên chứ! Cơ hội tuyệt vời như thế cơ mà, khối
người thắp hương cầu nguyện còn chẳng được đâu đấy”.
“Tớ biết rồi”.
Buổi tối tắm xong cô đứng trong phòng tắm soi gương
bôi kem dưỡng thể. Cứ ngắm nhìn khuôn mặt mình, nhìn mãi nhìn mãi cô không thấy
toát lên vẻ gì hợp với làng giải trí cả. Ngay cả lúc nghĩ thoáng nhất thì khuôn
mặt vẫn có vẻ gì đó quá nghiêm túc, cứng nhắc. Mấy năm nay cô chỉ chuyên dẫn
chuyên mục thiếu nhi, hay tiếp xúc với trẻ con nên không thấy áp lực gì, hai là
tiết mục cũng đơn giản, chẳng mất công mất sức chuẩn bị nhiều.
Mọi người đều nói là đã trải qua những giây phút giữa
cái sống và cái chết thì tính tình sẽ thay đổi nhiều. Thực sự cô chỉ mong muốn
được yên ổn sống nốt quãng đời còn lại chứ chẳng mong gì được sống lại với
những giây phút huy hoàng chói lọi.
Khi Thiếu Hàng đeo nhẫn cưới lên tay cô, một ổ khoá vô
hình đã khoá đời cô lại. Cứ nghĩ rằng cuộc sống đến vậy mà thôi, ngày lại ngày,
năm qua năm diễn tốt vai trò của mình là làm cô con gái ngoan ngoãn, người vợ
hiền thục của Thiếu Hàng, chị Gia Hảo của chương trình thiếu nhi... Giờ chương
trình ngừng phát sóng rồi, đôi khi cô cũng thấy mù mờ về tương lai của mình,
chẳng biết sau này phải làm gì, đi về đâu. Mãi đến khi thấy Ban thời sự thông
báo tuyển phóng viên, cô thấy khấp khởi trong lòng. Linh hồn bị nhốt chặt bao
năm nay bỗng bừng thức tỉnh, nhưng cô lại thấy lo lo.
Trước khi đi ngủ không nén nổi lòng mình, cô mở máy,
vào mạng. Cô thất vọng vì nick của Thiếu Hàng tối om. Có lẽ là anh ấy đang rất
bận, không đọc được những dòng status cô viết về tâm trạng của mình ở trên MSN,
hay là anh ấy đọc rồi nhưng không có ý kiến gì.
Gia Hảo chán nản tắt máy, nằm ra chiếc giường loại
king size lăn đi lăn lại mãi không thôi.
Hơn 9 giờ sáng, Gia Hảo đến cửa hàng bán sữa đậu nành
và quẩy rán mua đồ ăn sáng ngay gần cửa chính Đài truyền hình. Cô mua xong mang
vào Đài ăn. Hồi ở nhà cô rất thích ăn quẩy rán nhưng hay bị bố mẹ nói. Giờ lấy
chồng rồi, chồng cô kệ, cô thích ăn gì thì ăn.
“Trên đời này còn đầy thực phẩm không an toàn. Ôi dào,
có phải là thuốc độc đâu, ăn vài cái quẩy chết làm sao được”. Cô đã biện hộ như
vậy để làm vừa lòng dạ dày của mình.
Vẫn còn sớm, văn phòng trống trải, đồng nghiệp người thì
đang đi lấy tin, người thì chưa đến, cô ngồi vào vị trí của mình vừa ăn vừa đọc
báo.
Sáng nào cô cũng có thói quen đọc tin tức. Thường thì
ăn xong bữa sáng là lên mạng đọc tin. Nếu có anh ở nhà kiểu gì hai người sẽ
cùng nhau tranh luận về một chủ đề nào đó.
Ở ngoài cửa vang tiếng bước chân, cô hờ hững nhìn ra.
Đạo diễn Di nhìn thấy cô liền tươi cười chào. Cô vội đứng lên: “Chào anh ạ”.
“Chào em. Em ăn sáng chưa?” Đạo diễn Di đi đến nói.
“Em ăn rồi ạ”. Gia Hảo giơ cốc sữa đậu nành trống trơn
lên.
Đạo diễn Di ngồi xuống: “Là thế này, hôm qua anh Vương
trưởng ban Ban thời sự gặp anh đề nghị được xin em qua đó. Anh chưa nhận lời vì
còn muốn hỏi xem ý em”.
Tim Gia Hảo đập mạnh, cô hỏi thăm dò: “Anh Vương
Trưởng ban ạ... sao lại nghĩ đến em nhỉ?”.
Đạo diễn Di cười cười: “Tết thiếu nhi năm ngoái không
phải em đã tự lên kế hoạch đấy thôi? Tiếc là vì nhiều lý do khách quan nên
không dùng được kế hoạch đó. Gần đây có người đã đưa cho anh Vương xem bản đó,
anh Vương thấy em cũng có những ý tưởng hay nên muốn gặp trao đổi”.
Gia Hảo rất muốn hỏi “có người” là ai, nhưng trực giác
mách bảo chắc chắn đạo diễn Di sẽ không trả lời, nếu không vừa rồi ông đã nói
rồi. Ông nói thêm: “Em có muốn gặp không?”.
Ông đã đọc được nét băn khoăn trên khuôn mặt cô, bèn khuyến
khích theo kiểu rất lãnh đạo: “Không sao đâu. Có thế nào em cứ nói thế là
được”.
Gia Hảo cẩn trọng đáp lời: “Dạ vâng, em sẽ thử xem
sao”.
Đạo diễn Di cười gượng, thực ra ông đã thu xếp một chỗ
rất ổn cho Gia Hảo. Năm nay Đài vừa cho ra chương trình giải trí tổng hợp, đó
cũng là chương trình trọng điểm của đài. Có 4 người được đưa vào danh sách lựa
chọn làm người dẫn chương trình, không biết bao MC muốn xin mà không được, ấy
vậy Gia Hảo lại không màng tới.
Sau buổi nói chuyện ở quán trà ấy, ông nhận ra mình
vẫn chưa quên được người phụ nữ này. Có chồng còn ly hôn được huống hồ chỉ là
người yêu. Nếu tình cảm hai người thực sự nồng thắm thì sao trước đây không
thấy cô nhắc gì đến chuyện này.
Nghĩ đến đây, ông quyết định mình phải biết thời biết
thế: “Em phải suy nghĩ cẩn thận, làm ở Ban thời sự suốt ngày phải dầm mưa dãi
nắng, không những vất vả mà còn nguy hiểm đến tính mạng nữa đấy”.
Cô gật đầu nói: “Những vấn đề này em đều suy nghĩ hết
rồi, mong là anh cho em có cơ hội thực hiện”.
“Em có khuôn mặt ưa nhìn, tư chất thông minh, làm ở
đâu cũng sẽ thành công. Thôi thì em không muốn đeo đuổi nghiệp dẫn chương
trình, anh cũng không ép em. Anh Vương đã có lời, em sang bên ấy cũng có đất
phát triển, anh chúc em sẽ thành công hơn nữa”.
“Dạ, cảm ơn anh. Sang bên ấy em cũng sẽ không bao giờ
quên ơn. Cảm ơn anh đã quan tâm, bồi dưỡng em trong mấy năm qua”. Gia Hảo luôn
miệng nói lời cảm ơn. Đạo diễn Di đã đồng ý cho đi, cô biết chắc việc mình
chuyển sang ấy thành công đến 98%. Đợi cho ông đi ra, cô vội vã viết đơn xin
chuyển. Vừa viết cô vừa suy nghĩ không biết ai mà thần thông quảng đại thế,
không chỉ đoán được tâm tư của cô mà còn dọn sẵn đường cho cô.
Dù sao cô cũng rất biết ơn “người ấy” đã đem đến cho
cô một cơ hội thoát khỏi cuộc sống trong ao tù. Lâu lắm rồi cô mới thấy hân
hoan như ngày hôm nay.
Ngày Quan Thiếu Hàng đi công tác về cũng chính là ngày
cô đến ra mắt ở Ban thời sự. Hết giờ làm việc, Thiếu Hàng đến Đài truyền hình
đón cô, hai người dắt tay nhau đi chợ ở Wallmart.
Bận rộn bao ngày, tuy mệt mỏi nhưng thấy cô vui vẻ thì
mọi mệt nhọc trong đầu anh tiêu tan hết. Anh đưa cô đi khắp các gian hàng trong
siêu thị mà không thấy chán chút nào.
Hai vợ chồng ra khỏi siêu thị với đầy túi là túi. Đi
ngang qua cổng công viên nhìn thấy có bán xiên ô mai ngọt, anh vội dừng xe đi
mua cho cô một viên.
Cô cắn một miếng, vị ngọt ngọt chua chua tan dần trong
cổ họng. Cô hài lòng ăn tiếp.
Về đến nhà, Bò sữa bổ nhào vào quấn lấy hai vợ chồng.
“Con ngoan, đói lắm rồi phải không?” Nàng cười ngọt
ngào lấy một túi đồ ăn mua ở siêu thị nhử nhử Bò sữa: “Xem này, xem mẹ mua cho
con món gì này?”.
Túi thức ăn của chó được đóng gói rất đẹp. Bò sữa nhảy
cẫng lên ngoạm lấy và vẫy vẫy đuôi chạy về chuồng của mình. Nó thả túi thức ăn
vào trong bát.
Hai vợ chồng nhìn Bò sữa làm trò cười sung sướng. Cô
lại gần xé túi thức ăn đổ ra bát, nó ăn ngon lành, chúi hết cả mõm vào trong
bát chẳng buồn để ý đến xung quanh.
Đổ thêm ít nước uống cho Bò sữa, cô đi ra phòng khách.
Thiếu Hàng đang dọn dẹp lại hiện trường do Bò sữa
ngoáy tung lên. Trong phòng đầy giấy vụn, giá đựng tạp chí ở gần sô pha bị xô
đổ, sách báo rơi tung toé trên sàn nhà. Giống chó này rất khoẻ, lại còn tinh
nghịch nên hai vợ chồng đã sớm quen với những trò bày bừa này của Bò sữa.
Dù ở nhà mình hay là nhà tập thể của Đài, hàng ngày
mỗi khi đặt chân về đến nhà cô đều có thói quen dọn dẹp nhà cửa. Những ngày
nhàn nhã thì không sao, vừa dọn vừa nạt Bò sữa: “Con hư quá! Cứ thế này mẹ sẽ
không nuôi con nữa đâu”. Sau rồi làm ra vẻ mặt lạnh nhìn Bò sữa cọ cọ vào chân
nhõng nhẽo. Cô thấy dọn dẹp nhà cửa là việc hết sức vui vẻ.
Nhưng nhiều khi mệt mỏi, về nhà nhìn thấy cảnh bừa bãi
cô thấy đau đầu. Mấy bữa trước mua một cái chuồng khá to định bụng đi vắng nhốt
Bò sữa vào. Nhưng Bò sữa từ nhỏ đã quen được nuông chiều, chạy nhảy tự do. Bị
nhốt vào chuồng sắt cứ nhìn hai vợ chồng chằm chằm với ánh mắt ấm ức vô cùng.
Gia Hảo quyết cứng rắn không nhìn lại, ai ngờ hai vợ
chồng ra đến cửa thì nghe thấy tiếng Bò sữa rên ư ử, rồi tiếng chân cậy cậy cửa
chuồng. Hai vợ chồng lại mềm lòng thả nó ra, cho chạy nhảy thoải mái.
“Để em làm cho, anh đi tắm đi”.
Gia Hảo cầm lấy chổi. Thiếu Hàng không nói gì nhưng cô
thấy bao ngày qua anh phải vất vả vật lộn bên ngoài, dù là đi du lịch cũng mệt
mỏi chứ đừng nói gì là đi làm. Hơn nữa, anh có tật giường lạ là khó ngủ, không
phải giường nhà thì chắc chắn ngủ không ngon.
Thiếu Hàng cảm nhận được sự quan tâm của cô, ngoan
ngoãn đi tắm.
Gia Hảo nhanh chóng dọn xong nhà cửa, đi vào bếp. Hồi
mới lấy nhau cô chẳng biết luộc trứng, sau này thường xuyên theo dõi chương
trình dạy nấu ăn trên ti vi nên tay nghề cũng khá lên nhiều, nhấy là gần năm
nay nấu ăn ngon hẳn.
Bò sữa ăn no uống say, thoả mãn rồi chạy theo chân cô.
Cô sợ đi đá vào nó nên nịnh nó ra ngoài phòng khách.
Bò sữa buồn bực chơi với quả bóng và rồi nhanh chóng
quên hết mọi sự.
Mấy món đã được bày lên bàn mà chưa thấy bóng dáng
Thiếu Hàng đi ra, Gia Hảo buồn buồn, cởi tạp dề ra đi vào phòng ngủ tìm anh.
Trong phòng thoảng ra mùi hoa oải hương nhè nhẹ, ánh đèn xanh xanh toả sáng dìu
dịu khắp phòng. Anh mặc nguyên chiếc áo tắm nằm lên giường ngủ ngon lành. Đôi
lông mày nhíu lại, cặp lông mi dài đen nhánh nhắm nghiền.
Gia Hảo không nỡ đánh thức anh dậy, nhẹ nhàng ngồi
xuống mép giường ngắm anh ngủ. Lát sau chàng như cảm nhận được gì đó bừng thức
giấc nghi hoặc hỏi nàng: “Anh ngủ à?”.
“Vâng”. Cô nhẹ nhàng giơ tay che mắt anh, cảm thấy cặp
lông mi của anh chạm đi chạm lại vào lòng bàn tay mình: “Anh cứ chợp mắt vài
cái đi”.
Quan Thiếu Hàng kéo tay cô đặt lên miệng cắn một cái.
“Ái...”.
Gia Hảo rụt tay lại, nhìn thấy vết răng đều tăm tắp
trên mu bàn tay, cô thở hổn hển nói: “Nếu anh là cún con thì đúng là còn ghê
gớm hơn cả Bò sữa”.
Anh cười lớn, ngồi thẳng dậy nâng đầu cô lên hôn ngấu
nghiến thật lâu rồi mới buông ra.
“Mấy hôm nay mệt quá hả anh?” Gia Hảo khẽ hỏi, hai tay
vuốt ve khuôn mặt anh, ngón tay hơi lạnh dịu dàng, chầm chậm mát xa mấy huyệt
quanh mắt.
Anh nằm ngửa trong lòng cô, nhắm nghiền mắt ậm ừ trả
lời, tập trung tận hưởng sự quan tâm của cô.
Mát xa vài vòng, cô dừng lại hỏi: “Anh thấy đỡ chưa?”
Anh mở mắt ra cười và nói: “Khỏi phải nói, phấn chấn
lên nhiều lắm. Em học mát xa ở đâu đấy?”.
“Mấy hôm trước đi dạo phố cùng Dao Dao, bọn em tranh
thủ đi làm mặt luôn. Em học lỏm mấy chiêu này của cô nhân viên làm đẹp đấy”.
Gia Hảo đắc ý nói: “Ngày mai em đi mua thêm ít tinh dầu về mát xa cho anh. Anh
dậy đi, chúng mình đi ăn cơm nào”.
Gia Hảo nghĩ đến bát canh chưa múc, vội vàng đi vào
bếp.
Ăn xong cơm, Quan Thiếu Hàng nhận được điện thoại của
Trương Quần, đại khái là nói có việc quan trọng, anh đi vào phòng đọc mở máy
tính đối chiếu.
Cô bật ti vi lên, điều chỉnh âm lượng khá to để không
khí sôi động hơn. Cô không nhìn lên màn hình, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha đùa
giỡn với Bò sữa.
Cô ném trái bóng ra xa, Bò sữa nhao đi rồi ngoạn bóng
mang về. Đây là trò chơi Bò sữa thích chơi cùng cô nhất, chơi bao nhiêu lần vẫn
không thấy chán.
Sơ ý bóng lăn vào trong phòng đọc, Bò sữa trườn mình
lẻn vào trong phòng qua cánh cửa khép hờ.
Cô nhìn về phía ấy, thấy người ta vẫn chưa có ý gác
điện thoại liền bĩu môi rồi bước vào phòng bật máy tính xách tay lên mạng.
Vừa ngồi xuống giường liền nhìn thấy ngay một chiếc
thùng giấy nho nhỏ được đóng gói rất cẩn thận. Cô tò mò lắm, lấy con dao rọc
giấy ra mở. Vừa mở được ra, cô ngẩn người nhìn chằm chằm.
Quan Thiếu Hàng gác điện thoại, chăm chú nhìn bản
thiết kế trên máy tính.
Cửa được mở ra, cô giấu hai tay ra đằng sau lưng bước
vào.
Quan Thiếu Hàng tiện mồm hỏi một câu: “Sao thế em?”.
Gia Hảo im lặng đi đến bên rồi bỗng nhiên giơ một tay
ôm nghiến lấy cổ anh và nói: “Anh mua lúc nào thế?”.
Quan Thiếu Hàng kịp phản ứng, tươi cười nói: “Trước
khi về mua cho em đấy. Em có thích không?”.
“Thích chứ... nhưng tại sao anh lại nghĩ đến chuyện
tặng em cái này? Hình như hôm nay em mới nói cho anh biết việc chuyển sang làm
ở Ban thời sự mà, lẽ nào anh đã đoán ra được từ trước ư?” Gia Hảo cầm lấy chiếc
máy ảnh Canon trên tay mà khuôn mặt vẫn lộ vẻ khó hiểu vô cùng.
“Ngẫu nhiên ấy mà”. Anh cười nói.