Khi Trai Thẳng Biết Đọc Suy Nghĩ

Chương 10




Viên Tư Ngữ ngơ ngác quay lại và nhìn thấy Thẩm Gia Hữu, người đã rời đi từ lâu, đứng đằng sau cô với vẻ mặt khó hiểu.

"Cậu không đến công ty à?"

Thẩm Gia Hữu không ngờ rằng, anh chợt nhớ ra hôm nay Viên Tư Ngữ đến bằng xe anh, sợ cô về nhà không tiện, trong công ty cũng không có việc gấp, liền ở cửa chờ họ trò chuyện xong thì chở cô về nhà.

Không ngờ sau khi nhìn thấy Chu Ngư đi ra ngoài, vừa bước vào cửa quán cà phê đã nghe thấy mấy từ này.

Chinh phục? Người làm nhiệm vụ?

Đây có phải là lý do khiến Viên Tư Ngữ hành động kỳ lạ trong hai ngày qua?

Viên Tư Ngữ lại nghĩ đến lời anh vừa nói, như thể...

"Như thể cậu ta có thể nghe được suy nghĩ của mình."

Thẩm Gia Hữu trả lời vấn đề trong lòng cô: "Quả nhiên tôi có thể nghe thấy."

Viên Tư Ngữ đột nhiên mở to mắt.

Thẩm Gia Hữu thấy ánh mắt đầy kinh ngạc của cô, một lúc lâu sau, anh mới nhẹ nhàng thở dài, đi tới đối diện cô, kéo ghế ra ngồi xuống: "Nói cho tôi nghe thử đi được không?"

Hãy cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra trên thế giới này.

"..."

Viên Tư Ngữ trừng mắt nhìn anh, thấy được sự kiên quyết của anh, nếu không biết sự thật sẽ không bỏ cuộc. Đôi vai nhỏ cứng đờ của cô rũ xuống, cô bắt đầu mô tả những gì mình đã biết.

Người phục vụ đi ngang qua đã nghe thấy chuyện này từ nãy đến giờ, vừa dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn, vừa âm thầm lắc đầu.

Mấy cô gái thời nay thích viết truyện trên mạng, chăm chú như vậy, vừa diễn xong lại diễn tiếp.

Cốt truyện, chinh phục, nhiệm vụ và hệ thống, nói như thật vậy.

"Vậy ý cậu là thế giới này của chúng ta bắt đầu từ một cuốn tiểu thuyết, tôi là nhân vật chính, trước đó bị bắt cóc, bị quấy rối, ba mẹ đều mất, bị tàn tật, sau đó danh sách nhiệm vụ được tung ra để tôi cảm nhận sự ấm áp, nhiệm vụ đưa ra đã có một nhóm người đến chinh phục tôi?"

Từ nhỏ Thẩm Gia Hữu đã học giỏi, tổng kết quy nạp cũng tốt.

"Ừm."

Viên Tư Ngữ gật đầu, "Nhưng bây giờ không có chuyện gì xảy ra cả, lại còn thêm tôi nữa, không biết đã xảy ra chuyện gì."

"Có lẽ..."

Thẩm Gia Hữu muốn dựa theo tiểu thuyết thông thường mà đoán ra, nhưng chợt nảy ra một ý tưởng, anh hơi khựng lại.

Không, điều đó không đúng...

Anh có thể biết tại sao những điều đó không xảy ra.

Thẩm Gia Hữu ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn cô gái trước mặt đã lớn lên thành một thiếu nữ xinh đẹp, trong chốc lát, như thể anh lại trông thấy hình ảnh cô bé đội tóc búi nhỏ xinh hồi đó.

Trong không gian đông đúc, ồn ào của khu vui chơi giải trí, cô gái đã xuyên qua đám đông dày đặc, tiến thẳng về phía anh, dù hoàn toàn xa lạ, cô lại thân thiết yêu cầu anh dẫn cô đi mua kem ở bên kia của công viên.

Ba mẹ anh lo lắng tìm kiếm anh trong một thời gian dài, nên đâm ra trách mắng anh, lúc đó, trong công viên có một cuộc náo loạn.

Sau đó, nghe nói có một tên tội phạm bị truy nã đã bị bắt, khi bị bắt, trong tay hắn còn cầm ảnh của anh.

Ba mẹ anh sốc đến mức toát mồ hôi lạnh, sợ hãi thuê nhiều vệ sĩ cho anh, sau đó, họ không bao giờ gặp phải chuyện như thế này nữa.

Nghĩ lại, anh chợt nhận ra, nếu mình không bị cô bé kia dẫn đi thì sao?

Liệu anh có bị bắt cóc như những gì người kia nói, rồi bị bỏ lại trong bóng tối suốt đời, đêm đêm không ngủ được?

Viên Tư Ngữ nhìn sắc mặt anh dần trở nên nghiêm túc, ngập ngừng hỏi: "Cậu...nghĩ tới chuyện gì sao?"

Thẩm Gia Hữu từ từ lấy lại tinh thần, hỏi cô: "Cậu còn nhớ, lần đầu chúng ta gặp nhau không?"

"Còn nhớ chứ."

Viên Tư Ngữ không biết tại sao anh lại hỏi điều này, nhưng vẫn nhớ lại, "Năm đó tôi 5 tuổi, ba tôi hy sinh, mẹ tôi dọn đến kế bên nhà cậu, bảo tôi qua mời nhà cậu ăn cơm."

Không đúng.

Thẩm Gia Hữu cau mày. Họ gặp nhau lần đầu khi anh năm tuổi và cô hai tuổi, ở công viên trò chơi.

Nhưng dường như Viên Tư Ngữ không nhớ gì cả.

Là do năm đó quá nhỏ tuổi nên không nhớ được hay là vì lý do khác?

Hơn nữa, tình cảnh khi cô chuyển đến cũng không giống như cô nói, lúc đó cô chuyển đến một mình, ba mẹ anh thấy cô mới đến, lại nhớ đến ơn nghĩa khi ở công viên trò chơi nên cô ý hoãn lại lịch trình để ăn cơm với cô.

Về phần ba mẹ cô, mãi một thời gian sau mới nghe cô nhắc đến.

Nói mới nhớ, lịch trình hôm đó của ba mẹ anh là gì nhỉ?

Hình như là đi công tác ở thành phố kế bên.

Vì sao anh vẫn còn nhớ lại ngày đó? Đúng rồi, bởi vì ngày hôm sau, trên tin tức đã đưa tin về một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra trên tuyến đường mà ba mẹ của anh vốn dự định đi qua.

Đó vốn là ngày ba mẹ anh mất.

Hơn nữa, còn vào năm anh 12 tuổi.

Lúc mới bắt đầu học cấp 2, cô bé nghịch ngợm khóc lóc muốn đưa anh đến trường, rồi khi đi ngang qua phòng giáo viên, không hiểu sao cô bị trượt chân, anh cũng không kịp đỡ cô, nên cửa phòng bị đẩy ngã.

Trong văn phòng chỉ có một cô giáo, kinh ngạc nhìn bọn họ, màn hình máy tính trước mặt, tay chân ôm nhau, tiếng th ở dốc mập mờ vang vọng khắp hành lang.

Đó là cô giáo "yêu trẻ" khiến anh căm thù phụ nữ đến tận xương tủy, khi anh vào nhập học thì cô ấy đã bị sa thải và điều tra.

Sức mạnh của một cô bé có thực sự đủ để phá được một cánh cửa không?

Dường như mọi điều bất hạnh lẽ ra phải xảy ra trong truyện đều vì Viên Tư Ngữ xuất hiện mà không còn nữa.

"Chuyện gì vậy?"

Viên Tư Ngữ cảm thấy cách anh nhìn cô càng kỳ lạ hơn.

"Không có gì."

Thẩm Gia Hữu lấy lại suy nghĩ, hít một hơi, "Tôi chợt nhớ ra điều gì đó, hơi rối loạn, tôi đưa cậu về trước."

Anh cần phải sắp xếp lại trí nhớ của mình.

Tại sao trước hôm nay, dường như ba điều này đều chưa từng tồn tại trong đầu anh?

"Tình trạng của cậu có thể lái xe được không?"

Viên Tư Ngữ thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của anh thì hơi lo lắng, "Sao cậu không gọi tài xế?"

Thẩm Gia Hữu suy nghĩ một chút, gật đầu: "Cũng được."

Khi rời quán cà phê, xe cách đó không xa nên họ đứng bên đường đợi tài xế tới.

Trên đường xe chạy qua chạy lại, người đi lại vội vã, mọi thứ đều bình thường, lặp đi lặp lại.

Thẩm Gia Hữu đang buồn chán đếm chiếc xe màu trắng thứ bảy đi ngang qua, chợt cảm thấy có gì đó liền quay đầu nhìn về phía góc đường.

Một đôi mắt vàng óng ngời bắt gặp ánh mắt anh, chúng sâu thẳm, thần thánh, hơi uy nghiêm đối với vạn vật, nhưng chúng lại lặng lẽ và ngập ngừng bộc lộ ý thiện ý gì đó đối với anh.

Lúc này, một cơn gió thổi qua.

Thẩm Gia Hữu vô thức nheo mắt nhìn lại, nhưng ở hướng đó lại không có người.

Cứ như thể mọi thứ đều là ảo giác của anh.

"Cậu đang nhìn gì vậy?"

Viên Tư Ngữ nhìn thấy người tài xế rồi vỗ nhẹ vào anh, "Đi thôi."