Cũng không phải nghĩ Hiên Viên Hàn bùn nhão không trát nổi tường và chỉ đơn thuần cho rằng dựa vào các phương diện như chỉ số IQ, thủ đoạn, quyết đoán của Hiên Viên Hàn mà nói thì ba năm có lẽ quá ngắn.
Ai cũng không ngờ tới, trong ba năm này, thậm chí trong trường hợp Hiên Viên Ngạo Thiên muốn cùng vợ ân ái không đi làm thì Hiên Viên Hàn có thể một mình xử lý sự vụ công ty mà không xảy ra sai lầm gì quá lớn.
Đối với chuyện này, Dịch Phàm chỉ cười nói, Nhị thiếu đúng là một thiên tài.
Bản thân Hiên Viên Hàn rất rõ ràng, có thể nghịch tập được như vậy, công của Dịch Phàm không thể không nhắc đến.
Vào ngày đó của ba năm sau, Hiên Viên Hàn chủ động mời Dịch Phàm ăn cơm.
Hiên Viên Hàn lái xe, Dịch Phàm ngồi ở vị trí phó lái, xe rẽ trái ngoẹo phải rồi đến ven khu chợ đêm lớn nhất thành phố D.
Hiên Viên Hàn dừng xe ở ven đường rồi bảo Dịch Phàm xuống xe.
Dịch Phàm nhìn hàng quán ăn vặt ven đường rồi quay sang nhìn Hiên Viên Hàn, tự an ủi trong lòng kỳ thực ở mấy quán ăn vặt này cũng có một nhà hàng sa hoa.
Sau đó Hiên Viên Hàn dẫn anh đến một quán nướng ven đường, gọi chủ quán đưa lên hai suất tôm nướng và bốn chai bia.
Khi cậu ngồi vào chỗ đối diện với anh thì Dịch Phàm nhìn lại bộ vest sa hoa trên người mình và Hiên Viên Hàn, rồi lại nhìn mấy người mặc quần đùi áo ba lỗ xung quanh, anh có chút bất đắc dĩ nói với Hiên Viên Hàn: “Anh vẫn cho rằng, chỉ có trong tiểu thuyết não tàn mới xuất hiện tình tiết nữ chính dẫn tổng tài đi ăn quán ven đường thôi.”
Hiên Viên Hàn từ chối cho ý kiến, cậu bảo: “Cho nên anh Phàm, đây là tiết tấu khinh thường quán ven đường à?”
Dịch Phàm lắc đầu nói: “Chỉ là không ngờ em sẽ thích những quán này.”
Hiên Viên Hàn nói: “Trước đây thường xuyên đi cùng đám Sở Ca đến đây, sau này thì hai người họ đều gả ra ngoài cả rồi, cũng ít ra đây nữa.”
Dịch Phàm gật đầu không nói.
Ba năm không phải dài, cũng không quá ngắn. Đối với một thanh niên mà nói thì cũng không thay đổi gì nhiều.
Hiên Viên Hàn vẫn đầu tóc ngắn ngủn như ba năm trước đây, khi cười vẫn tươi sáng và tràn ngập tinh thần. Nếu cứ phải tìm ra một điểm gì khác biệt thì có thể là dáng dấp thành thục hơn trước một chút.
Hai suất tôm và bia lạnh nhanh chóng được chuyển lên bàn.
Hiên Viên Hàn mở hai chai bia, đưa cho Dịch Phàm một chai, mình cầm một chai nói: “Cảm ơn anh Phàm đã giúp em trong ba năm qua, đưa anh đến đây không phải có ý coi thường anh, mà chỉ muốn anh hiểu về những thứ em thích thôi.”
Dịch Phàm gật đầu tỏ ý mình hiểu, cầm chai bia lên và cụng chai với Hiên Viên Hàn. Hai người ngửa đầu làm một hơn hết non nửa bình.
Hiên Viên Hàn thấy Dịch Phàm không có tâm lý mâu thuẫn gì với những quán nướng ven đường này thì bắt đầu tươi cười bảo Dịch Phàm nhanh thưởng thức mỹ vị trong lòng cậu.
Dịch Phàm không thường ăn những thứ như này nhưng cũng không phải chưa từng ăn qua, chỉ là so sánh về độ thuần thục với Hiên Viên Hàn thì quả thực không cùng một đẳng cấp. Anh có chút kinh ngạc nhìn Hiên Viên Hàn nhanh chóng giải quyết mấy con tôm đang co lại và xiên vào que nướng, cảm giác thế giới quan của mình quả thực được đổi mới một phen rồi.
Nhà Hiên Viên rốt cuộc đã làm gì mới có thể trong tình huống hàng nghìn tỷ lại nuôi ra được một đứa con dính sát mặt đất như thế này? (Ý là không phải cao cao tại thượng mà lại gần gũi thân dân :3)
Hiên Viên Hàn đang cố gắng nướng tôm hình như nhìn thấu niềm nghi hoặc trong mắt Dịch Phàm, cậu nói: “Kỳ thực ba mẹ em nghĩ dính sát mặt đất mới đúng là nhân loại. Nếu anh vẫn đứng ở vị trí quá cao, anh sẽ bỏ qua rất nhiều điều đặc sắc.”
Dịch Phàm nhìn chằm chằm Hiên Viên Hàn một hồi rồi bất ngờ cười nói: “Nhị thiếu, anh không ngờ em cũng có lúc văn nghệ như vậy.”
Hiên Viên Hàn bị anh nói thế có chút ngại ngùng, thế nhưng loại xấu hổ này duy trì chưa được một giây thì đã bị khí tràng chai mặt trấn áp, cậu nói: “Kỳ thực em vẫn luôn văn nghệ, chỉ là anh không nhận ra mà thôi.”
Dịch Phàm cười cười, không nói tiếp.
Hiên Viên Hàn ăn được vài miếng thì đột nhiên nói: “Mấy hôm trước về nhà, ba mẹ em lại nhắc đến chuyện tìm bạn gái. Còn nói anh em định đi tìm người mang thai hộ sinh 2 đứa con trai, một họ Hiên Viên, một họ Sở.”
Hiên Viên Hàn càng nói càng tịch mịch, giống như một kẻ thấp xấu nghèo chua xót nhìn nữ thần mình thầm mến đang ân ái với người khác, trông rất đáng thương.
Dịch Phàm ngừng tay lại, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Hiên Viên Hàn rồi thản nhiên nói: “Nhị thiếu không có ý định tìm một người yêu lấy kết hôn làm mục tiêu à?”
Hiên Viên Hàn nhún vai nói: “Coi trọng vài người, cuối cùng rồi cũng chia tay.”
Mỗi lần nhắc đến chuyện tìm bạn gái, Hiên Viên Hàn đều rất tích cực tìm một cô gái để yêu đương. Với giá trị con người cùng với tướng mạo cậu, muốn tìm một cô gái đồng ý hẹn hò với cậu thì cũng không mấy khó khăn. Chỉ là yêu đương nhiều lần như vậy, cuối cùng luôn vì các lý do khác nhau rồi chia tay, không một ai có thể cùng cậu dắt tay nhau đi vào điện phủ hôn nhân.
Dịch Phàm dùng khăn ăn lau tay, cầm chai bia bên cạnh tu một hơi dài, buông chai xuống và nói: “Trong lòng Nhị thiếu thực ra đã có thí sinh rồi, sao không thử thổ lộ với người em đã chọn xem? Theo tình hình hiện giờ của em thì sẽ không ai từ chối đâu.”
Hiên Viên Hàn nghe nói vậy, ngẩng đầu nhìn Dịch Phàm thật lâu rồi bật cười, cậu nói: “Quên đi, thổ lộ rồi nếu ngay cả bạn bè cũng không làm nổi thì em sẽ đau khổ lắm.”
Dịch Phàm nhìn cậu một hồi, cuối cùng thở dài nói: “Dạy em ba năm mà em vẫn nhát gan như vậy.”
“Loại chuyện này xảy ra trên người ai thì cũng đều nhát gan thôi.”
“Không nhất định.” Dịch Phàm cười nói, anh cầm chai bia lên và nói với Hiên Viên Hàn: “Uống thêm vài ngụm để cho Nhị thiếu thêm can đảm chứ?”
Hiên Viên Hàn chớp chớp mắt, có cảm giác chút tâm tư nho nhỏ của mình đã bị phát hiện.
Nhị thiếu thầm an ủi mình, nhất định là ảo giác. Bằng không Dịch Phàm biết người mình thích là anh ấy nhất định đã ném cả chai bia vào mặt mình và mắng biến thái rồi.
Hai người lại cụng chai, Hiên Viên Hàn uống hết nửa non bia còn lại trong chai.
“Còn uống nữa không?” Dịch Phàm nhìn bốn chai bia thì hai người họ đã giải quyết xong hai chai rồi thì hỏi.
Hiên Viên Hàn khoát khoát tay nói: “Uống nhiều nữa sẽ say mất.”
Dịch Phàm nhướn mày nói: “Em còn muốn giữ hình tượng với anh?”
Hiên Viên Hàn cúi đầu, đây quả thực là một cố sự đầy chua xót. Cậu một năm một mười kể cho Dịch Phàm nghe kỳ cảnh lúc cậu say mới xuất hiện.
Sau khi cậu nói xong, Dịch Phàm suy tư một hồi rồi hỏi: “Nói cách khác, lúc trước em hứa hẹn với anh ba năm thật ra là uống say rồi mê sảng?”
Hiên Viên Hàn đau khổ gật đầu thừa nhận.
Dịch Phàm có chút rối bời nhìn Hiên Viên Hàn, anh nói: “Nếu em say, vì sao phải kiên trì tiếp?”
Hiên Viên Hàn nói: “Lúc mới đầu là sợ anh tức giận rồi tố cáo với ba em. Về sau thì…”
Cậu nói được một nửa rồi ngừng lại, cuối cùng cúi đầu tiếp tục phấn đấu với mấy xiên nướng. Câu nói kia coi như rơi vào quên lãng, trì trệ không nói tiếp nửa câu sau.
Cho đến khi hai người trở lại xe, Dịch Phàm bất ngờ mở miệng nói: “Năm nay anh 30 rồi, em thì 23. Còn muốn anh đợi bao lâu nữa em mới thông suốt?”
Hiên Viên Hàn càng thêm hoảng sợ, cậu cười trừ giả bộ như không hiểu Dịch Phàm đang nói gì: “Anh Phàm, anh đang nói gì vậy, em không hiểu.”
“Không hiểu thì thôi.” Dịch Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói bình thản giống như đang nói tối nay ăn gì vậy.
Hiên Viên Hàn tự nhiên có chút thất vọng bi thương đầy lạc lõng.
Định khởi động xe thì bất ngờ bị người đè vào chỗ lái. Dịch Phàm một tay chống lên ghế ngồi, một tay kéo cổ áo của Hiên Viên Hàn, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không để lại cho cậu mà trực tiếp hôn lên môi cậu.
Hiên Viên Hàn trợn tròn mắt, lại không có ý đẩy ra.
Nụ hôn của Dịch Phàm cùng với tính cách anh không giống nhau, Hiên Viên Hàn quả thực bị áp chế gắt gao, chỉ có thể di dịch theo mỗi cử động dây dưa của anh. Cho đến khi trong miệng bị Dịch Phàm chạm đến từng ngóc ngách rồi thì anh mới thỏa mãn liếm môi và buông cậu ra.
Hiên Viên Hàn kinh ngạc nhìn anh, bộ dạng đáng thương chỉ kém phần che ngực.
Dịch Phàm nhướn mày nhìn cậu, khóe miệng cong lên: “Vẻ mặt em như kiểu sắp bị anh QJ (cưỡng gian) này là thế nào?”
Hiên Viên Hàn lẩm bẩm: “Này không phải là QJ sao?” Nhưng một chút tức giận cũng không có.
Dịch Phàm tựa vào vị trí phó lái, tùy ý hỏi: “Em thích anh bao lâu rồi?”
Hiên Viên Hàn nhỏ giọng trả lời: “Em cũng không biết, đại khái là hơn một năm nay? Dù sao thì cũng chưa đến hai năm.”
Dịch Phàm gật đầu nói: “Chúng ta không khác biệt cho lắm.”
Hiên Viên Hàn quay đầu nhìn anh, vẻ mặt không thể tin nổi.
Dịch Phàm không để ý đến cậu, anh nói tiếp: “Em là Nhị thiếu nhà Hiên Viên, anh còn nhân viên dưới quyền em. Từ thân phận mà nói, hai ta không thích hợp.”
Hiên Viên Hàn nhíu mày: “Sở Ca và anh em khi kết hôn thì cậu ấy còn chưa cả tốt nghiệp đại học.”
“Chuyện này không giống.” Dịch Phàm lắc đầu, anh nói: “Anh định từ chức rồi tự mình đi phát triển, dùng thực lực của chính anh khi nào đứng ở cùng một độ cao với em rồi mới thổ lộ. Thế nhưng lại sợ trong lúc anh đi cố gắng thì em thích người khác rồi.”
Hiên Viên Hàn cau mày nói: “Chúng ta như bây giờ không tốt sao? Không có xung đột lợi ích, cũng có thể gặp mặt mỗi ngày.”
Dịch Phàm trầm mặc hồi lâu rồi bất ngờ nở nụ cười, anh nói: “Anh cũng hiểu kỳ thực như bây giờ rất tốt. Cho nên Nhị thiếu, em tiếp nhận lời thổ lộ của anh rồi?”
“Rõ ràng anh chưa thổ lộ!” Hiên Viên Hàn ai oán nói, sau đó lại thầm mắng mình vì sao lại uốn éo như thế.
“Nhị thiếu anh thích em, chúng ta hẹn hò được chứ?” Dịch Phàm nhưng lại rất biết nghe lời, cười nói, một chút rối rắm như Hiên Viên Hàn cũng không có.
Hiên Viên Hàn lập tức gật đầu, sau đó lại thấy bộ dạng mình như vậy quả thực giống như mèo thấy mỡ. Rụt rè đã định sẵn biến mất đâu rồi hả?
Tôi là Hiên Viên Hàn, tôi vẫn cho rằng dù tôi có cong thì tôi cũng là một công bá đạo đến khó tin.
Vạn vạn không ngờ tới, tôi không những bị tiến công, hơn nữa đối phương ngay cả một cơ hội phản kích cũng không để lại cho tôi.
Nhưng mà…
Hiên Viên Hàn nhìn người đàn ông đang đeo nhẫn cưới cho cậu trước mặt, nghĩ rằng thật ra đôi khi buông tha cho ý tưởng trở thành một công bá đạo, bình thản nhẹ nhàng làm thụ hình như cũng không có gì bất ổn. Không phải sao?
END.