[Tôi quả thực quá ngây thơ rồi, cư nhiên vẫn cho rằng Ngạo Thiên huynh cầm nhầm kịch bản.
Đến ngày hôm nay tôi mới phát hiện ra, cầm nhầm cái lông ấy! Anh ấy căn bản là không có đọc kịch bản đâu!
Tình tiết đại thần, ngài làm vậy thực sự được chứ? Nam chính quên đọc kịch bản thì kịch nên diễn tiếp như thế nào đây!
Đốt một ngọn nến cho nữ chính, cô còn nhớ rõ kịch bản quân năm ấy dùng xe đạp đâm vào Lamborghini rồi ngã xoài trên đất không?
—- trích từ ‘Nhật ký quan sát Hiên Viên Ngạo Thiên’]
Cho đến khi thanh âm êm ái của nữ chính không truyền đến bên tai nữa thì Sở Ca mới vẻ mặt bát quái mở miệng: “Ngạo Thiên đại đại, rốt cuộc anh thấy cô gái kia như thế nào?”
Vấn đề này cậu nghẹn lâu rồi, quan hệ trước đây không đến trình độ được hỏi loại câu hỏi này, hiện tại cậu nghĩ cậu và Hiên Viên Ngạo Thiên đã là đồng bọn rồi, hỏi mấy câu liên quan đến tình cảm hình như vẫn trong phạm vi có thể trả lời được.
Bước chân của Hiên Viên tổng tài dừng một chút, lúc nghĩ đến ‘cô gái’ Sở Ca nói là chỉ ai thì có chút bực mình nhíu mày. Anh nói: “Một con hề mua vui cho mọi người.”
Sở Ca: ⊙▽⊙
Tình huống gì đây! Dù là không có nhất kiến chung tình thì cũng đừng phũ phàng vậy chứ!? Hay là do tình tiết thay đổi nam nữ chính phải từ nhất kiến chung tình chuyển thành yêu càng nhiều hận càng sâu? Không thể a! Coi như là yêu càng nhiều hận càng sâu thì từ miêu tả tối đa dùng ‘đáng ghét’ là được, loại ‘con hề’ này là trực tiếp bị kéo vào sổ đen rồi. Ngạo Thiên đại đại, anh xác định anh không phải ngôn ngữ chết sớm lần hai chứ?
Hiên Viên Ngạo Thiên chờ nửa ngày cũng không thấy Sở Ca nói tiếp, quay đầu lại thì thấy được vẻ mặt nghi ngờ của cậu, giống như đang nói: Cô gái tốt như vậy, sao anh có thể không thích? Cảm giác mình giải mã chính xác, Hiên Viên Ngạo Thiên thấy rất bực bội trong lòng, anh lạnh lùng nói: “Thấy nữ nhân kia tốt?”
Sở Ca không rõ rốt cuộc câu nào của cậu đã đạp phải điểm lôi của Ngạo Thiên đại đại, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tổng tài đại nhân, nếu có thể dùng phép so sánh thì Sở Ca miêu tả không chút nào phóng đại, trong vòng ba thước xung quanh Hiên Viên Ngạo Thiên tuyệt đối có thể bị tuyết rơi mùa hè của anh làm đóng băng. Cậu không hiểu câu hỏi này của Hiên Viên Ngạo Thiên rốt cuộc là có ý gì, chỉ có thể nhún vai thành thật nói. “Em nghĩ em gái kia thật sự rất cao lãnh, làm một người trần em chỉ dám đứng xa nhìn thôi.”
“Cao lãnh?” Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn mặt không cảm xúc, nhưng Sở nhóc con rất nhạy cảm phát hiện ra nhiệt độ xung quanh đã tăng lên một cách rõ rệt.
Sở Ca gật đầu, giải thích cho Hiên Viên Ngạo Thiên nghe: “Chính là một đóa hoa cao ngạo vẻ mặt lãnh diễm người sống chớ gần đấy. Ghét nhất loại người như vậy, cho dù em có là kẻ nghèo thì cũng không muốn bị người khác nhìn mình bằng lỗ mũi, như là kém hơn người ta một bậc vậy.”
Sở Ca chỉ đơn thuần giải nghĩa từ cho Hiên Viên Ngạo Thiên, thuận tiện cũng bày tỏ ý kiến của mình một chút, cậu thực sự không có ý định ám chỉ điều gì. Nhưng những lời nào rơi vào trong tai Hiên Viên Ngạo Thiên lại không giống vậy.
Hiên Viên Ngạo Thiên thật vất vả mới thả lỏng được lông mày lại bắt đầu nhíu trở lại, thậm chí còn nhíu chặt hơn lúc trước. Anh nghĩ câu nói vừa rồi của Sở Ca, hình như có ý ném đá giấu tay, cậu không thích anh.
Sở Ca không phát hiện sự biến hóa của Hiên Viên Ngạo Thiên, hai người vẫn sóng vai bước đi trên con đường nhỏ trống trải mờ tối đang dần cách xa trung tâm thành phố.
Sở Ca luôn cảm giác hình như mình đã quên điều gì đó.
Cho đến khi có một tia sáng xẹt qua trên bầu trời tối đen như mực, Sở Ca mới nhớ ra – chỗ này tình tiết truyện đã an bài là Tổng tài đại đại lôi nữ chính vừa hát ở dưới hầm ngầm đi, trên đường về gặp một trận mưa sao băng. Sau đó là mây trôi nước chảy bày tỏ, hôn môi, ba ba ba.
Sở Ca dừng bước, trừng lớn đôi mắt to chăm chú nhìn những vệt sao băng liên tiếp xẹt ngang trên bầu trời, cậu càng ngày càng không hiểu tình tiết đại thần rốt cuộc muốn làm gì. Nếu nam chính chưa từng đọc kịch bản, những bối cảnh này dù có xuất hiện đúng hẹn thì còn có ý nghĩa sao?
Đương nhiên, Sở Ca tạm thời không quá lo lắng đến vấn đề tình tiết truyện. Khi chưa xuyên việt, nhà cậu nằm ở trung tâm thành phố, nhờ có những đèn nê ông trắng đêm không ngủ này ban tặng, Sở Ca sống 24 năm ngoại trừ xem trong TV còn lại những thời điểm khác căn bản không gặp được bất cứ một vệt sao băng nào.
Lúc này đây, ở một thế giới khác, hưởng sái hào quang may mắn của diễn viên được nhìn thấy một cơn mưa sao băng mà cậu đã huyễn tưởng rất nhiều lần trong đầu, cậu rất thức thời nghĩ, kỳ thực xuyên việt đến đây có vẻ như cũng không tệ cho lắm.
Sở Ca kéo kéo tay áo của Hiên Viên Ngạo Thiên đứng cạnh, cậu nói: “Em có chút kích động.”
Hiên Viên Ngạo Thiên ừ một tiếng, cũng không giật phần tay áo bị cậu níu lấy về, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh Sở Ca, cùng nhau nhìn những tia sáng rực rỡ đầy trời.
Khung cảnh này rất lãng mạn, chỉ là thiếu một thiếu nữ có thể làm cho nam nhân bị kích thích trong bối cảnh thơ mộng hữu tình này. Sở Ca nghĩ vậy.
Không biết là ai nói nếu ước nguyện trước sao băng thì sẽ thành hiện thực. Sở Ca ở trong lòng liên tục cầu nguyện có thể xuyên về, cũng không biết Sao Băng đại thần có nghe thấy được không.
Chờ những tia sáng như nước đổ xuống phía chân trời bắt đầu thưa thớt dần, chỉ còn lại lác đác vài vệt, Sở Ca mới lấy lại tinh thần. Cậu quay sang nhìn khuôn mặt băng sơn của Hiên Viên Ngạo Thiên đứng bên cạnh, đột nhiên nhớ lại một câu lời thoại rất kinh điển, cậu nói: “Ngạo Thiên đại đại anh biết không đây là trận mưa sao băng xuất phát từ chòm sao Centaurus là chòm sao Bán Nhân Mã 423 năm mới có một lần, đáng tiếc không có cô em nào ở bên cùng ước nguyện để vì sao cách xa hàng tỷ năm ánh sáng có thế làm chứng nhân tình yêu cho chúng em.”
Hiên Viên Ngạo Thiên trầm mặc một chút rồi nói: “Trẻ con nên lấy việc học làm trọng.”
Sở Ca bĩu môi, lại dùng lý do tuổi tác.
“Ngạo Thiên đại đại anh có bạn gái chưa?”
“Không có.” Hiên Viên Ngạo Thiên đáp. Tựa hồ là nghĩ nói vậy có phần ứng phó qua loa cho xong nên anh lại giải thích thêm một câu. “Yêu đương rất phiền phức.”
Sở Ca nhún vai. “Anh thật không thú vị gì hết.”
Hiên Viên Ngạo Thiên từ chối cho ý kiến.
Có một trận mưa sao băng làm nhạc đệm, Sở Ca cảm thấy tâm tình vốn rất tốt hiện đã leo lên một tầm cao mới.
Tiểu khu mà Hiên Viên Ngạo Thiên nói vừa khéo tiện đường đi ngang qua Sở gia. Vì vậy thuận lý thành chương, Sở Ca được Hiên Viên Ngạo Thiên hộ tống đến tận cửa nhà.
Sở Ca đi tới cửa, toe toét cười chào từ biệt Hiên Viên Ngạo Thiên. Cậu vừa vẫy tay vừa nói, “Ngạo Thiên đại đại, chúng ta từ giờ là bạn bè đúng không?”
Hiên Viên Ngạo Thiên đi một đường vẫn chưa làm rõ được Sở Ca rốt cuộc có ghét mình hay không hoàn toàn không nghĩ tới cậu sẽ hỏi như vậy, nhưng chỉ trong nháy mắt anh liền lập tức phản ứng kịp, khẽ gật đầu nói: “Ừ, là bạn bè.”
“Vậy là tốt rồi, Ngạo Thiên đại đại ngủ ngon, chúng ta có duyên sẽ gặp lại ~” Sở Ca vẫy vẫy tay rồi vui vẻ mở cổng tiến vào.
Chờ thân ảnh của Sở Ca hoàn toàn biến mất, Hiên Viên Ngạo Thiên mới nhấc chân bước về phía khu nhà của anh. Anh nghĩ, mình dạo này nên thả lỏng tâm tình một chút. Về phần phương thức thả lỏng? Một nhóc thú vị vừa phát hiện được có lẽ là một lựa chọn tốt.
Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn ngọn đèn tầng hai vừa sáng lên của biệt thự, khóe miệng hơi cong lên dẫn ra một độ cung đẹp mắt.