Khi Tôi Xem Trộm Nhật Ký Kim Chủ

Chương 13: Chúng ta làm lành thế nào 2




Sau khi Trương Trạng sảng khoái thì bắt đầu khởi động cái tác phong bạt điểu vô tình* của anh ta, dùng chăn quấn kín cả đầu lẫn đuôi của mình không chịu ló đầu ra, tôi dở khóc dở cười đâm đâm cái cục chăn lớn: "Đi ra, lần nào xong chuyện cũng không để ý đến anh, nhân gia dùng hết □□ còn muốn nạp thêm điện đây này, em bắt nạt anh sướng rồi xong trở mặt đúng không, ra đây, chúng mình lại tới thêm lần nữa."

*Bạt điểu: nghĩa đen là rút chim, nghĩa bóng...cũng thế, đại khái là sau khi xxx xong thì trở mặt không nhận người.

Trương Trạng bao mình lại càng chặt hơn, từ trong chăn truyền đến cái giọng mất tiếng của anh ta: "Em không..."

Tôi nằm úp sấp trên người anh ta, luồn tay vào trong chăn mò: "Nhưng mà anh rất muốn rất rất muốn thêm một lần nữa, em cảm nhận thử đi, cách một lớp chăn mà cũng có thể cảm nhận được độ cứng của anh."



Trương Trạng khó khăn xoay người ló đầu ra dùng đôi mắt đỏ lên của mình để nhìn tôi một cách chân thành: "Em có nguồn lực, nếu không thì anh tự túc đi?"

"Em chính nguồn lực tốt nhất của anh."

Trương Trạng bị tôi quấn đến độ không thể chịu nổi, ấp a ấp úng nói: "Nhưng mà, bên trong em khó chịu lắm, không thì, em khẩu giao cho anh nhé?"

"Thật chứ?" Nghe Trương Trạng nói anh ta khó chịu thì tôi cũng hơi sốt sắng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh ta bị tôi đâm bắn, "Để anh xem một chút, có chảy máu không?"

Trương Trạng trốn trở về: "Không, không đau."

Tôi bắt lấy anh ta, xốc chăn lên: "Đừng nghịch, anh chỉ nhìn chứ không làm đâu."

Tôi kiểm tra tỉ mỉ một phen, không chảy máu, chỉ là có hơi sưng, tôi ngẩng lên hỏi Trương Trạng xem sao lại thấy khó chịu, Trương Trạng đỏ mặt hận không thể biến mất khỏi thế gian: "Cứ không thoải mái, xót..."

Liên quan đến việc này thì thật ra bản thân tôi cũng không hẳn là có kinh nghiệm, tôi nằm xuống ôm Trương Trạng, đấm bóp cho anh ta: "Trước tiên cứ chờ nửa giờ đã, nếu vẫn không thoải mái thì chúng ta đi bệnh viện kiểm tra."

"Em không cần đi," Trương Trạng nói thầm rồi cuộn tròn nằm chia nửa cái giường với tôi, "Ồ, của anh mềm nhũn rồi."

Phí lời, mất lỗ rồi thì tôi lên nòng làm cái quái gì nữa?

Sau một phen vận động dữ dội thì tôi hậu tri hậu giác bắt đầu cảm thấy đói bụng, dù sao lúc này cũng đã qua giờ cơm tối của tôi năm tiếng. Sau khi xác nhận Trương Trạng có chuyển biến tốt thì tôi nhào đến bàn ăn bên cạnh ăn cơm tối, Trương Trạng từ chối lời mời tắm uyên ương cùng tôi, đoạn đóng kín cửa phòng tắm bắt đầu rửa ráy.

Anh ta khoác áo tắm đi ra, sau đó chứng cưỡng bách tái phát bắt đầu dọn dẹp mấy thứ đồ bị tôi ném tán loạn trên mặt đất, tôi vùi đầu vào ăn, trầm mê vào đồ ăn không thể tự kiềm chế, sau khi ăn xong, tôi mới phát hiện phía Trương Trạng đã lâu không có động tĩnh gì, tôi nhìn bóng lưng Trương Trạng quỳ trên thảm trải sàn, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Trương Trạng?"

Tôi đi về phía anh ta: "Em lại làm sao thế?"

Trương Trạng đang cúi đầu xuất thần, tôi nhìn theo tầm mắt của anh ta, chao ôi, đó không phải là hộp nhẫn trước khi tôi ra ngoài nảy lòng tham tiện thể mang theo hay sao? Tôi nhìn vòng xoáy nhỏ trên đỉnh đầu Trương Trạng, nội tâm âm thầm kêu gào ầm ĩ, đây không phải cảnh tượng trao nhẫn lãng mạn trong lòng tôi!

Trước tiên không nói đến núi tuyết ánh nến thả khói pháo hoa thề độc, ngay cả hoa tươi khinh khí cầu hay cầu vồng như trong Mộ Dung biển mây* cũng không có, quãng đời còn lại của tôi biết lấy gì làm hồi ức đây?

*Nguyên văn: 慕容云海 - Phim thần tượng của đài Hồ Nam.

"Cho em?"

Trong lúc đầu tôi đang nổi gió nổi bão thì lại nghe thấy Trương Trạng có chút xấu hổ nói.

Tôi cúi đầu ngồi xuống: "Đúng vậy, chứ chẳng lẽ cho thằng lỏi Tô Tương kia à?"

"Ừm."

Tôi cũng không biết Trương Trạng ừm cái gì, bất quá tôi trái lại nhớ đến lịch sử của câu chuyện này: "Em có biết tại sao anh lại ở bên em không, đừng trả lời, anh phải nói chuyện rõ ràng với em một chút."

Tôi đứng lên lấy chăn đắp cho Trương Trạng rồi rót thêm hai cốc nước sôi, ngồi xuống bắt đầu tìm kiếm lời mở đầu để thao thao bất tuyệt.

"Lúc mới kí hợp đồng là bởi vì trông em như xã hội đen, hơn nữa đãi ngộ anh rất hậu đãi, nhưng sau này anh ở lại bên em bởi vì chính con người em."

"Trước khi bắn pháo, anh thật sự không nghĩ tới sau này anh sẽ yêu thích em đến vậy, em nghĩ lại em khi đó mà xem, như một nhân viên bán hàng mệt mỏi, ngày nào cũng cố gắng nâng cao tinh thần của mình gấp một trăm lần, nhưng anh lại tình cờ nhìn thấy em đứng ngoài ban công hút thuốc, khi đó anh cảm tưởng em hệt như một bông hoa quỳnh héo khô..."

Trương Trạng cười nhẹ bứt lông chân của tôi: "Sao anh lại văn nghệ thế chứ, còn nữa hoa quỳnh sẽ không héo khô đâu, nở xong là nó tàn à..."

Một đòn đến từ bách khoa toàn thư...

Tôi giơ chân đạp Trương Trạng một cái: "Đừng có mà bứt, dòng suy nghĩ của anh bị em làm loạn hết rồi. Tại sao lại bảo em là hoa quỳnh, bởi vì trước đây thi thoảng em có cười với anh, đôi mắt của em khiến anh nhớ đến dáng vẻ lặng lẽ nở rộ vào ban đêm của hoa quỳnh trong vườn nhà anh lúc nhỏ. Khi đó anh đại khái đã hơi thấy thích em rồi, cơ mà ngay cả chính bản thân anh cũng không nhận ra đâu. Nói đúng đáp án có thưởng: Em có biết anh đẹp giai Tô Diêm nhận ra mình yêu em từ lúc nào hay không?"

Trương Trạng nâng cằm nỗ lực nhớ lại: "Có phải là cái lần chúng ta đi nhảy dù hay không, em nhớ lúc ấy anh cực kỳ kích động, ôm em không buông tay."

"Bảo bối, hồi đó anh vui sướng là bởi vì chúng ta sống sót qua đại nạn đấy, còn nữa, anh không bao giờ muốn đi nhảy dù nữa..." Tôi đến gần gặm mặt Trương Trạng: "Trả lời sai rồi, cho em một phần thưởng an ủi này. Thật ra là trước khi chúng ta đi nhảy dù rất lâu rồi cơ, em có nhớ cái hồi trước khi chúng ta ở chung, có một buổi tối sau khi chúng ta thân thiết, em nói rằng buổi tối em chưa ăn gì nên giờ muốn ăn mì, mà nói thật, khẩu vị của em kỳ thật, đã thế còn muốn đặc biệt muốn theo đuổi cuộc sống chất lượng, nói mì thịt bò kho ăn ngán, muốn đi siêu thị mua đồ mới...Anh thật sự phục em luôn rồi, trên đường về từ siêu thị chẳng phải có một đoạn đường đi bộ sao, bây giờ anh nghĩ lại mà vẫn thấy hoảng, tài xế xe máy đó cũng không biết đã nốc bao nhiêu rượu, ngu ngốc phi đến chỗ chúng ta, sau đó em đánh gục anh rồi chạy chắn trước người anh, em không biết đúng không, cái bánh xe gắn máy chỉ xẹt qua trước mắt anh có một chút mà chẳng khác gì pha quay chậm trong phim ảnh, nói nghiêm chỉnh thì, chúng ta cùng sống cùng chết chứ tuyệt đối không được người này bỏ người kia, hiểu chưa, Trương Trạng."

"Ừ," Trương Trạng gật gật đầu, "Nói nghiêm túc thì em là anh hùng cứu con gấu chứ gì."

Tôi nghe lời nói: "Cho nên anh muốn lấy thân báo đáp, muốn có được em, nói không chắc lắm thì anh đã bán thân bất toại. Nói chung em em khi đó thật sự đẹp trai đến tỏa sáng, anh còn đang đờ người ra thì em đã gọi cả 120, 110 hết rồi, sau đó còn vô cùng dịu dàng hỏi anh xem có bị làm sao không, mẹ nó Tô Trạng, lần cuối cùng anh thấy một người đẹp trai như vậy chính là Triệu Thiên Thiên* đấy."

*Nguyên văn: 赵日天 

"Triệu Thiên Thiên là ai? Bạn trai cũ của anh à?"

Sự bất đồng này không thể vượt qua...

Tôi vung tay: "Một nhân vật trong tiểu thuyết, bạn trai cũ của anh đều không đẹp trai không tốt bằng em, anh yêu em nhất."

Trương Trạng hừ một tiếng, bình dấm chua cuối cùng cũng trở về chỗ cũ.

Tôi uống một hớp nước, tiếp tục bộc bạch: "Sau đó càng sống chung cùng em anh lại càng thấy em tốt. Em không can thiệp vào sở thích của anh, thi thoảng sẽ mua quà tặng anh, quan tâm đến cuộc sống thường ngày của anh, số lần em cười với anh càng ngày càng nhiều lên, lúc anh hôn em thì em trang trọng hôn lại anh, anh rất thích nhìn em sáng sáng vội vàng đến công ty, buổi tối mang theo thức ăn phong phú trở về, không còn giả lả cả ngày mệt bở hơi tai nữa, anh còn thích nhìn ánh mắt của em mỗi khi em nghiêm túc, thích gò má em ửng lên dưới nắng sớm, còn nữa, gần đây em rên càng ngày càng hấp dẫn, mông cũng đã biết xoay..." 

"Được rồi, anh đừng nói nữa..." Trương Trạng nhào lên vả cho tôi một cái để tôi im miệng, ôm trở lại anh ta, nắm tay anh ta hôn một cái: "Anh yêu em, bởi vì em là tất cả ước mơ của anh."

___________

Zô: Nói thật mình chưa bao giờ edit bộ nào mà tác giả lại không biết đến sự tồn tại của dấu chấm như bộ này hết á. Cũng không biết là do ẩn ý hay đơn giản là không thích xài mà bả cứ viết một câu dài bằng một đoạn văn, mình không dám ngắt câu bừa nhưng thi thoảng cũng nhắm mắt đưa tay thêm vào một hai dấu chấm dấu phẩy, với cả 赵日天 là gì mình search ra nhưng đọc không hiểu, ai biết báo lại mình nhé.