CHAP 27 – ĐẾM NGƯỢC
- Này Joe, sao dạo này sắc mặt kém quá vậy??
Dương Khôi Thần đặt cốc cà phê xuống, nhéo nhéo đôi má bầu bĩnh của vợ. Hiểu Thuyên không đáp, nằm dài xuống ghế sopha. Phản ứng này thật là lạ quá, Khôi Thần nhíu mày, định nói gì thì tiếng chuông đột nhiên vang lên
- Ơ…mẹ
Phía sau cánh cửa là mama Dương, bà hời hợt nhìn hắn
- Là anh à?
Bà liếc xéo hắn rồi bước vào nhà, Khôi Thần lắc đầu trước tính trẻ con của bà
- Con đã làm gì sai sao?
Hắn hỏi mà mắt dán vào tờ tạp chí, thấy thế, mama Dương càng tức giận hơn
- Mày còn hỏi, tại sao tao lại sinh ra đứa con như mày chứ, đồ bắt cá 2 tay
- Gì cơ?
- Đừng có mà giả vô tội, nói à biết ta không bao giờ chấp nhận cái con …
- Stop
Khôi Thần day day thái dương, thở dài
- Mẹ nghĩ con ngu ngốc đến mức đó sao
- Nghĩa là???
- Chỉ chơi lại cô ta thôi
Trong phút chốc mama Dương như vỡ òa, bà lao đến ôm chặt đứa “con trai cưng”
- Có thế chứ, như vậy mới xứng đáng con trai nhà họ Dương chứ
Hắn cố gỡ tay mẹ ra, lầm bầm mấy tiếng rồi nhìn sang vợ mình, nãy giờ vẫn giữ im lặng, mama Dương cũng cảm thấy lạ, bà sà đến bên nó
- Tiểu Thuyên, con không khỏe sao?
- Dạ…ơ..con không sao
- Lại đây với ta nào
Mama Dương ra hiệu bảo nó đi theo. Ra đến sau vườn, khi chắc chắn Dương Khôi Thần không thể nghe thấy họ nói chuyện, bà mới cất tiếng
- Bác sĩ Văn đã gửi bản báo cáo cho ta
- ….anh ấy nói yêu con mẹ à
- ..ta biết, ta biết chắc chắn nó sẽ yêu con
An Hiểu Thuyên quay sang nhìn người mẹ thứ 2 của mình, người phụ nữ mà nó rất mực kính trọng và yêu thương
- Tại sao..mẹ lại tán thành chuyện này?? Tại sao mẹ có thể cho phép một người sắp chết như con tiếp cận con trai mẹ…
Mama Dương dịu dàng xoa mái tóc của nó, cười hiền từ
- Con yêu, ta chẳng làm gì ngoài việc để mọi chuyện diễn ra tự nhiên. Ta không quan tâm đến ngày mai, ta chỉ lo lắng về hôm nay, khi con trai ta vì sự buồn bã của người vợ nó yêu thương mà lo lắng
An Hiểu Thuyên ngẩn người, rồi nó nhẹ mỉm cười
- Con hiểu rồi thưa mẹ
Dương Khôi Thần thở phào nhẹ nhõm sau khi tiễn được mẹ về. Vừa định quay người bước vào nhà thì
Phụt
…lưng áo hắn ướt đẫm, còn Hiểu Thuyên thì cầm súng nước cười khoái chí
- Làm trò gì vậy?
- Tắm cho anh
- Em nghĩ anh là Bảo Bảo chắc
- Ồ không, Bảo Bảo còn sạch hơn anh
- Gruuu, em dám..
Phụt
- Haha..sợ quá đi mất
Khôi Thần đưa tay lên vuốt khuôn mặt ướt nhem của mình, rồi nhanh như chớp với lấy cái vòi trả lễ lại
- Hình như hôm qua em cũng chưa tắm phải không?
- Aaa, em xịt anh có chút xíu thôi mà
Hắn mặc kệ, cứ nhắm nó mà “nã” liên tục. Trời sắp sang đông rồi mà hai đứa rãnh rỗi này bày trò thiệt là thông minh hết sức
- Ách xì….
An Hiểu Thuyên hắt hơi lần thứ n, cuộn tấm chăn mỏng vào người, nó với tay lấy tờ khăn giấy trên bàn
- Đồ tồi
- Khơi mào không có quyền ý kiến
- Anh không tỏ ra đàn ông chút được à?? Có nghĩ lúc đó em đang cầm cái gì (súng nước) còn anh đang cầm cái gì không (vòi nước)
Nó nhăn nhó nhìn hắn nhưng chưa kịp nói hết thì chợt hắn chồm người qua, ghé sát mặt nó
- Này anh..làm gì vậy??????
- Tỏ ra đàn ông
- Cái…gì??? Không ý em là..
Khôi Thần nhẹ nhàng ôm chặt vợ vào lòng, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều khi thấy nó cuối cùng cũng bình thường lại. Thuyên hơi ngỡ ngàng, được hắn đối xử như vậy nhất thời nó vẫn chưa quen, nhưng cảm giác…thật không tệ
Chiều
- Ra ngoài một chút. Ngoan ngoãn ở nhà, biết chưa
Khôi Thần nhấn mạnh bốn chữ “ngoan ngoãn ở nhà” cả chục lần, Thuyên đều tươi cười gật gật đầu ý bảo “cứ yên tâm”
Sau khi thấy Dương Khôi Thần ra khỏi nhà rồi, An Hiểu Thuyên nhanh chóng thay đồ rồi bắt xe buýt tiến vào trung tâm thành phố
Trước cửa một quán bar nổi tiếng nhất nhì thành phố, Won và Gim không ngừng đi qua đi lại, lo lắng nhìn quanh
- Này, làm gì như ăn trộm vậy??
- Tiểu Thuyên/ Chị Thuyên
Cả 2 đồng thanh nhào đến chỗ nó
- Sao lại hẹn ở đây??
- Phải đó, khu này phức tạp lắm
Hiểu Thuyên mỉm cười lắc lắc vai cả 2
- Hôm nay chính là buổi thực hành đầu tiên. Nào
- Hả??
Mặc kệ 2 tên đang ngoác miệng ra ngạc nhiên, nó cười xuề xòa rồi kéo Won và Gim vào trong
- Trời ơi chị đừng có giỡn trong này toàn băng đảng không đó
- Yên tâm đi chị tính toán hết rồi. Thấy con nhóc kia không, đó cái con nhỏ ngồi một mình trên quầy ấy, là đàn ông thì đến tán đi
- Sao?? Nhưng em đâu có thích con nhỏ dim dúa đó
- Lắm lời quá chị nói gì thì làm theo đi, nhanh
Won mặt méo xệ, cố sức năn nỉ lần cuối nhưng chỉ nhận được cái lừ mắt đe dọa của nó. Thằng nhóc tội nghiệp lê từng bước nặng nề đến bên cô gái tóc đỏ đang nhịp mình theo điệu nhạc xầm xập. Won rụt rè đưa tay ra, nhưng chưa kịp chạm vào cô gái thì
Bặp
- Làm gì vậy??
Một bàn tay to lớn đầy lông lá từ đâu bỗng nhiên tóm chặt lấy tay Won. Cậu nhóc nhăn mặt, muốn rụt tay lại nhưng không được. Gim mặt mày lo lắng nhìn sang Thuyên, nó thì cười thích thú, chắc hẳn đã đoán trước trường hợp này
- Tôi..tôi có làm gì đâu
- Còn chối, tay mày định làm gì, sàm sỡ bạn gái tao à??
Tay bặm trợn kia mồm rộng giọng to khiến cho cả bar đều chú ý. Won mặt đỏ bừng bừng cúi gằm xuống chẳng dám ngước lên. Cậu liếc liếc về phía Hiểu Thuyên thì thấy nó trừng mắt. Won nuốt ực một phát, khó khăn lắm mới ngẩng đầu thẳng dậy
- Mày nhìn tao như vậy là bất mãn à thẳng nhãi??
Gã kia lại tiếp tục hét lên, đồng thời
Bốp
…đấm ngay mặt Won một phát. Quán bar rộn lên vài tiếng hò reo thích thú. Won đưa tay quệt máu trên khóe miệng, vẫn tiếp tục nhìn gã. 2, 3 rồi 4 phát
- Thằng khốn, để xem mày ngoan cố đến mức nào, mau quỳ xuống xin lỗi tao
Sau vài cú đấm không xi nhê, gã cầm một chai rượu lên, nhắm thẳng đầu Won mà lao đến
- Đủ rồi đấy
Hiểu Thuyên đã đứng chặn trước mặt Won từ bào giờ, nhẹ nhàng cất tiếng nói
- Mày có quyền gì lên tiếng ở đây? Muốn chết sao??
Gã trừng mắt nhìn nó, nụ cười trên môi Thuyên vụt tắt
- Chai rượu này đáng giá hơn mạng sống của mày đấy thằng ch*
Rầm
An Hiểu Thuyên không kiêng nể gì lấy ghế phang thẳng vào mặt gã. Tiềng hò reo nín bặt, thay vào đó là tiếng kêu thét và những cái nhìn ghê sợ vào người con gái nhỏ bé kia. Nó thì rất thản nhiên, thảy chiếc ghế xuống, lấy giấy lau sơ qua mấy vệt máu rồi ném vào “nạn nhân”
- Mất vài cc máu cho thông não
Xong rồi thì quay người bỏ đi. Mãi lúc sau khi gã đáng thương kia hét lên mới có một đám người rần rần chạy đuổi theo, nhưng đã chẳng còn thấy bóng dáng chúng nó đâu
- Hahaha
An Hiểu Thuyên phá ra cười sau khi chạy thục mạng, Gim và Won ôm lấy ngực thở hồng hộc, phần vì mệt nhưng chủ yếu là sợ
- Trải nghiệm lần đầu thế nào??
- Quá tệ
Won méo mặt trả lời, các cơ trên mặt đau nhức kinh khủng khiến cậu phát âm cũng không chuẩn. Hiểu Thuyên lại cười, nhìn sang Gim
- Lần sau đến cậu
- Gì..cơ?? Mình…vẫn thích quan sát hơn
- Gì chứ..ý chị là muốn nhìn em ăn đấm nữa sao????
Nhóc Won nhảy dựng lên, khiến Gim và Thuyên không nhịn được cười, sau đó cả cậu cũng cười theo
- Khá lắm nhóc
Hiểu Thuyên đấm nhẹ vào vai Won
- Nhưng em có đánh trả được cái nào đâu
- Vấn đề không phải là đánh hay bị đánh, mà là em đã dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào đối thủ, cần rất nhiều dũng khí mới có thể làm được điều đó đấy nhóc
Nghe nó nói, nhóc Won như được khai sáng, ánh mắt rạng rỡ hẳn lên, Gim cũng mắt tròn xoe như vừa ngộ ra chân lý mới. An Hiểu Thuyên mỉm cười, chợt nó cảm thấy chóng mặt, mọi thứ xung quanh như đang xoay chuyển, một chất lành lạnh ướt ướt khiến nó vô thức đưa tay lên mũi quệt. Là máu
- Tiểu Thuyên, cậu sao vậy???
Mặc cho nhưng câu hỏi tới tấp của Gim và Won, Thuyên thấy cơ thể như bị rút cạn sức lực, nó đổ người xuống nền đất lạnh
Không gõ cửa, Dương Khôi Thần chạy thẳng vào phòng, đã thấy Gim và Won đứng đó, còn vợ mình thì nằm trên giường
- Đã xảy ra chuyện gì??
Khôi Thần nhìn nó rồi nhìn Won với khuôn mặt đầy vết thương
- Ẩu đả thôi mà
An Hiểu Thuyên nhanh chóng trả lời và ra hiệu cho hai tên kia đừng nói gì
- Sao chẳng bao giờ biết nghe lời hết vậy?
- Đến Bảo Bảo còn biết cãi lại mà
Khôi Thần đanh mặt lại giận dữ nói
- Nếu sau này còn làm những chuyện vô bổ như vậy thì đừng gọi cho tôi nữa
Nó đâu biết rằng khi vừa nhận được điện thoại của Gim hắn đã lo lắng đến như thế nào, phóng xe như bay trên đường, xém chút đã gây ra tai nạn. Hiểu Thuyên cúi mặt lí nhí
- Xin lỗi
Khôi Thần đã bình tĩnh được đôi chút, hắn bước đến gần nó, dịu giọng
- Yêu thương bản thân một chút đi, không thì nghĩ đến anh được không, người ta sẽ nói gì khi anh liên tục để vợ mình nhập viện chứ
- Người ta không nói gì đâu, chỉ bắt anh bỏ tù thôi chồng à
Hiểu Thuyên nhe răng cười, hắn lắc đầu bó tay
- Tại sao lúc nãy lại nói dối???
Sau khi Khôi Thần ra ngoài mua đồ ăn rồi, Won lập tức hỏi nó
- Nói dối??? Chúng ta ẩu đả thiệt mà
- Tôi mới là người bị ẩu đả nè bà chị, chị có bị gì đâu???
Thuyên cười làm hòa
- Thôi giữ bí mật giúp chị đi, chẳng là dạo này chị nhịn ăn giảm béo, cơ thể không đủ chất dinh dưỡng nên mới chảy máu cam, để hắn ta biết được thế nào cũng cười chị
Won nhìn nó đầy ngờ vực, nhưng sau một thôi một hồi bị nó thuyết phục cũng chịu để yên
- Bác sĩ, tại sao lại có những triệu chứng này chứ??
Hiểu Thuyên cầm bản bệnh án, ngỡ ngàng
- Lúc đầu quả thật là mọi thứ đều bình thường, thú thật, ta không nghĩ là con sẽ…qua được 16 năm. Vào năm cuối cùng, tim con bắt đầu có những biểu hiện suy yếu rõ rệt, ảnh hường rất lớn đến những cơ quan khác, nên..
- Nên từ giờ cho đến lúc chết con sẽ lần lượt trải qua từng cơn ác mộng sao??
Bác sĩ Văn không biết trả lời thế nào, chỉ bất lực gật đầu. Những triệu chứng ban đầu chỉ mới là bề nổi, sau này, các triệu chứng sẽ càng trầm trọng hơn, phá hủy từng phần sống trong An Hiểu Thuyên
Reng reng reng
- Có về ăn cơm không??
Tiếng Dương Khôi Thần vang lên lẫn trong tiếng xèo xèo của thịt đang chiên. Hiểu Thuyên mỉm cười, một giọt nước mắt không kìm được rơi xuống khuôn mặt xanh xao, không cần sau này, ngay bây giờ đây, trong lòng nó cũng đã vô cùng đau đớn
- Về chứ