Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ

Chương 7: C7: Khúc Biệt Ly





Một năm sau, tại phủ Malfoy, Harry như thường lệ nằm trong nôi... ngủ. Cũng hết cách rồi, từ lúc biết bản thân xuyên vào trong truyện tới giờ cậu không thể làm gì khác ngoài ngủ, à ngoài trừ việc ngày nào cũng phải mắt to trừng mắt nhỏ với tên điên nào đó và tránh né cái ôm "thân ái" của rắn Nagini.

Khoảng vài phút sau, Harry bé nhỏ có dấu hiệu tỉnh giấc, cậu hé mắt nhìn quanh. Cuối cùng lại phải thất vọng thu hồi tầm mắt, đã mấy ngày liền Voldemort không đến rồi. Cậu sẽ không thừa nhận là mình vì người ta không đến thăm mà ủ rũ đâu.

Suy nghĩ miên man một lúc nên cậu không biết có người đã tiến vào. Đợi lúc cậu nhận ra, hắn đã đứng kế bên chiếc nôi của cậu. Vẫn nụ cười dịu dàng trên môi, vẫn ánh mắt nhu hoà nhìn cậu nhưng hôm nay cậu lại đột nhiên cảm thấy lo lắng.


Voldemort vươn tay bế bé con đang ngẩn tò te, hắn cho cái đầu nho nhỏ tựa lên vai mình, hắn cứ thế bế Harry đến trước khung cửa sổ. Thời tiết hôm nay khá tốt, các tia nắng nhè nhẹ chiếu rọi qua những  tán lá, những bông hoa sau vườn đang đua nhau khoe sắc. Một lớn một nhỏ cứ vậy kề bên nhau. Thật lâu sau, tưởng như Harry sắp ngủ đến nơi thì bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc của Voldemort: "Mấy hôm trước Severus đã mang đến cho ta một lời tiên tri về một đứa trẻ có thể đánh bại ta... Bọn ta đã tìm thấy nó."

Cậu bỗng hoảng hốt, những lời tiếp theo của hắn cậu không nghe lọt chữ nào, chẳng lẽ đứa bé kia vẫn sẽ như cậu ư? Mất cha mất mẹ, phải chịu một tuổi thơ bất hạnh. Và hắn cũng sẽ biến mất rồi lại tái sinh...

Voldemort bế bé con về lại nôi, đã một năm trôi qua, hắn có đôi phần phát hiện bản thân đối với người con đỡ đầu này có sự yêu thích đặc biệt. Ở bên cạnh bé con hắn lại có thể tìm thấy một phần yên bình vốn đã mất đi. Mỗi ngày lại yêu nhiều thêm một chút, đến khi hắn phát hiện ra thì bản thân đã bị kìm hãm trong ánh mắt xanh lá xinh đẹp và nét cười ngây ngô của đứa nhỏ trước mắt. Thật không muốn xa rời bé con quá lâu, phải nhanh chóng diệt trừ mầm mống tai hoạ kia thôi. Nghĩ đến đó đôi mắt đỏ chợt loé lên tia tàn độc.

Rất nhanh ánh mắt lại dịu dàng nhìn Harry, hắn hôn lên mu bàn tay nhỏ bé kia, "Đợi ta. Ta sẽ trở về bên em."

Tiếp đó, hắn yêu thương hôn lên khoé môi đang mím chặt. Đôi môi mát lạnh mềm mại rời đi, Harry bất giác níu chặt lấy góc áo choàng của hắn, nước mắt lã chả rơi, đầu lắc ngoày ngoạy, {Đừng đi!}

Tiếng rít lạnh lẽo từ khoé miệng nho nhỏ khiến Voldemort sửng sốt, Harry không hề để ý đến sự thay đổi của hắn, những giọt nước long lanh không ngừng rơi xuống, hai gò má đỏ ửng lên.


Voldemort đột nhiên cười lớn, hắn lau vội nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn, hắn nói với giọng ôn nhu: "Đợi ta. Ta hứa sẽ trở về sớm thôi." Nhẹ nhàng kéo bàn tay đang níu áo hắn xuống, Voldemort cười thật vui vẻ, hắn vẫy tay chào cậu rồi đi mất.

Harry không kìm được khóc rống lên, đã bảo đừng đi tại sao lại không nghe cậu. Khoảng thời gian trôi qua, hắn chẳng phải là một ba đỡ đầu tốt nhưng dù gì cũng chăm sóc cậu, vả lại cậu cũng không muốn bi kịch lại xảy ra dù cho gia đình ba người kia đã không còn quan hệ với cậu. Chỉ là biết trước nhưng vẫn không thay đổi được gì...

Bầu trời rõ ràng đang tốt đẹp biết bao bỗng mây đen kéo đến, đêm nay phủ Malfoy đốt đèn suốt đêm, những nhà khác đều cùng nhau chơi đùa ngày Halloween, chỉ riêng một mình nhà cậu ai nấy đều thần sắc u ám. Khuya muộn, Harry chưa hề ngủ, ngoài cửa sổ sấm sét chớp nhoáng chia cắt bầu trời thành hai nơi, một giọt nước mắt lại rơi xuống, đột nhiên một bàn tay nhỏ bé trắng nõn vươn ra hứng lấy từng giọt nước mắt. Harry ngạc nhiên nhìn sang người anh trai vừa được đưa vào phòng cậu hôm nay, từ ngày kết thúc nghi lễ ba đỡ đầu hai người đã lâu không còn ngủ cùng nôi với nhau. Draco vụng về lau nước mắt cho em trai, nó chỉ biết em ấy đang đói bụng vì những lúc đói nó cũng hay khóc như vậy. Chỉ là em trai khóc thật ngoan, không một tiếng động luôn.


Tại thung lũng Godric...
Voldemort bước qua thi thể của James Potter, hắn từng bước đi về phía phòng ngủ, cửa vừa mở ra một người phụ nữ đã quỳ trước chân hắn khóc thê lương, "Đừng giết thằng bé... Hãy giết tôi... Xin ngài hãy tha cho nó..."

"Tránh ra!" Hắn chán ghét đá người phụ nữ sang một bên, Lily lại ôm lấy chân hắn van xin: "Tha cho con tôi... tôi sẽ làm những gì ngài muốn... Xin hã-"

Tiếng nức nở im bật, ngoài cửa sấm sét lại ầm ầm vang dội, đứa trẻ trong nôi bắt đầu khóc lên, hắn vươn đũa phép chỉ về phía nó, nó bỗng hé mắt ra, đôi mắt xanh bích y hệt với bé con trong lòng khiến câu thần chú bị giảm đi uy lực. Một tấm chắn hiện ra khiến lời nguyền chết chóc bắn ngược về phía hắn. Giây phút ánh sáng xanh dương lạnh lẽo xuyên qua cơ thể, trong đầu bỗng hiện lên vẻ mặt giận dỗi của Harry. Chết thật, không thể quay về sớm, bé con có giận hắn không? Hắn còn chưa kịp nhìn thấy tình yêu của hắn lớn lên sẽ thành cái dạng gì mà... Hắn không thể chết được... Nhất định không!