Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ

Chương 50: C50: Tự Hỏi Mình Đang Suy Nghĩ Gì?





Sau bữa tiệc, nhóm bạn thân của Harry và Draco ở lại Trang viên Malfoy làm khách. Trời tờ mờ sáng, Nathalie theo thói quen thức dậy chạy bộ, chạy được vài vòng quanh khu vườn nhà Malfoy, Nathalie sâu sắc cảm nhận được ác ý của người xây nên khu vườn.

Cô thở hồng hộc lê từng bước nặng nhọc về tới phòng khách, chưa kịp đặt chân vào trong thì cô chợt phát hiện một khung cảnh đẹp đến chói mù mắt chó, một chàng trai rất điển trai mỉm cười ôn nhu xỏ dép cho thiếu niên nhỏ tuổi.

"Lần sau nhớ phải mang dép đấy. Lỡ đạp phải gì thì sao?" Voldemort nói nhưng không có ai trả lời, vừa ngước lên đã thấy ai đó ngủ gà ngủ gật, căn bản không thèm để ý đến lời hắn nói.

"Thật là... Ta bế em về phòng ngủ." Voldemort đầy cam chịu, trong lời nói không chút nào che dấu sự cưng chiều.

"Khát lắm... uống nước..." Harry xấu xa vỗ một cái lên má chàng trai.

"Được được. Ta lấy nước cho em." Voldemort bất đắc dĩ đi rót nước cho Harry.

Nathalie đột nhiên muốn làm một thiếu nữ an tĩnh, cô nàng lùi về sau, ngước mặt lên trời, chỉ: "Trời thì nắng, sân thì rộng, vô nhà thì ăn cơm chó! Ye ye ye!"

Đợi cô tâm sự mỏng với khóm hoa hồng xong thì trong phòng khách đã không còn ai, Nathalie quyết tâm phải hỏi cho ra lẽ xem tên đàn ông nào dám hớt tay trên của V đại.

Đến trưa, cả nhóm chạy đến hồ bơi chơi, Voldemort lại xuất hiện mang nước ép cho Harry. Nathalie vừa định leo lên bờ thì tóc bạch kim đã nhanh hơn cô một bước, cô thấy Draco chạy bạch bạch đến chỗ Harry đang ngồi, sau đó chen vào giữa chàng trai và Harry.

Cái vẻ mặt vô cùng thiếu đánh làm Voldemort tức đến nghiến răng: "Đừng có dính vào em ấy."

"Câu này phải để tôi nói mới đúng. Ông tránh xa Harry ra!!!" Draco híp mắt liếc Voldemort một cái toé lửa.


Hai người cứ không ngừng phóng ra khí lạnh, Harry mím môi nhích ra xa, Nathalie đã nhịn không được bước tới hỏi nhỏ: "Chàng trai đó là ai vậy?"

"Còn là ai nữa. Không phải V đại mà cậu hay nói à." Harry thở dài uống một ngụm nước ép cam.

"What??? Cậu nói thật???" Nathalie trợn mắt nhìn hai người đang chuẩn bị xâu xé nhau ở trước mắt.

Mặt rắn không mũi so kiu của tui đâu? Tin cô đi, cái mũi của Voldemort còn cao hơn cô nữa kìa!!!

SỐC! Cái dáng người đầy tiêu chuẩn này là sao? Đù đù, V đại à, anh có muốn đi làm người mẫu hơm?

"Ơi là Merlin, mình không tin được đó là Voldemort luôn á, cậu không nói mình còn tưởng anh trai nào từ trên trời rơi xuống." Nathalie không khỏi cảm thán.

Harry với vẻ mặt chết lặng nhìn hai người đã rút đũa phép ra chuẩn bị đánh nhau như những lần trước đây, nghiêng đầu sang đáp lời Nathalie: "Tin mình đi, hồi đầu mình cũng tưởng ai đó đánh tráo Voldemort."

"Ổng bị OOC rồi! Không đúng! Cả thế giới này đều bị OOC rồi!!!" Nathalie ôm tim, sau đó như nghĩ đến gì đó cô lại cười hố hố, vỗ vai Harry, "Cậu nói coi hai đứa mình có phải quá trời tài hôn, xuyên một phát, đứa làm nhân vật chính, đứa làm phản diện, hợp tác xong, cốt truyện bay màu luôn!"

"Tự hào ghê cơ." Harry liếc nhìn Nathalie một cái rồi thở dài một lần nữa.

Vào một buổi trưa của ba ngày sau, nhân lúc mọi người đều đi ngủ trưa, Nathalie lôi kéo Harry đến một tiệm sách nhỏ ở London, cô vừa bước vào trong, một giọng nói nữ tính liền cất lên: "Nathalie đó à?"

"Vâng em đến rồi ạ." Nathalie mỉm cười lễ phép chào hỏi cô gái ở quầy tính tiền, cô gái gật đầu rồi lấy từ ngăn kéo ra một phong bì dày đẩy đến chỗ Nathalie, cô nháy mắt ẩn ý: "Lượng tiêu thụ lần này khá cao. Em cũng biết đó, nếu có ra tác phẩm mới thì..."

Nathalie cười hiểu rõ đáp lời: "Chị yên tâm. Khi nào có em sẽ đưa đến chỗ chị."


Hai người trò chuyện vài câu thì dừng, Nathalie không định giới thiệu Harry cho cô gái nên lấy được tiền xong cô liền dẫn Harry đi dạo phố.

Harry nghiêng đầu tò mò, nhỏ giọng hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

"Kiếm thêm thu nhập. Nữ chính người ta có cái không gian tuỳ thân bá đạo tuỳ tiện đem một thứ ở trong đó ra cũng có thể thành đại gia, còn mình không gian gì đâu đen thùi lùi không có một miếng giá trị. Mình trắng tay đến đây, cũng may là trong nhà Nữ chính còn tiền để mình tiêu xài nếu không chắc mình khóc tiếng Ý cho cậu nghe luôn đó. Sau này mình có viết ít sách mang đến tiệm này bán. Bán cũng chạy, đây là lần thứ hai mình nhận tiền rồi nè. Mình sẽ dẫn cậu đi dạo phố, muốn ăn gì mình trả tiền."

"Khoan đã cậu viết sách thể loại gì thế? Mình có thể mua ủng hộ cậu."

"Đâu cần. Mình đã tặng cho cậu rồi còn gì." Nathalie trưng nụ cười tươi tắn cho Harry, thấy cậu ngơ ngác thì hơi buồn bực: "Cậu không xem sách của mình đúng không? Chính là quyển Cách để trở thành một mỹ thụ- Ưm cậu..."

Harry vội vàng bịch miệng Nathalie lại, cậu dáo dác nhìn xung quanh, không ai để ý đến chỗ bọn họ, lúc này cậu mới thở phào, cậu liếc Nathalie một cái rồi nói: "Chị hai ơi, chị xem chị bao nhiêu tuổi mà dám đứng giữa lộ đọc cái tên sách đó hả?"

"Có gì đâu. Chỉ là cách gợi tình khiến chồng yêu say đắm thôi mà. Mình còn chưa nói đến quyển 2 đâu." Nathalie bĩu môi.

Harry một bộ mặt cạn lời đi theo phía sau Nathalie, đến hội chợ bán đồ cô nàng liền bỏ mặc Harry mà chạy vào các dãy hàng với đôi mắt sáng rực. Harry đứng một mình trước cổng, khoé miệng không khỏi giật một cái, rốt cuộc ai đã nói muốn ăn gì mình trả tiền nhỉ?

Trong hội chợ có vài ba người mang mặc nạ kiểu cọ trông rất đẹp mắt, Harry cảm thấy vô cùng mới mẻ, các quầy hàng có đủ mọi trang sức, thức uống, đồ ăn xếp sát sát nhau. Đâu đó vang lên tiếng nhạc sôi động hoà với tiếng nói cười, Harry thích thú ngắm nghía một người thợ đang vẽ vẽ tô tô lên gương mặt của một cô gái trẻ, rất nhanh trên nền da trắng tuyết xuất hiện một vài đám mây hồng.

Thợ trang điểm vừa makeup xong cho cô gái thì phát hiện có một cậu bé trai xinh đẹp đang đầy tò mò nhìn mình thì không khỏi buồn cười, cô ngoắc tay với Harry, "Em trai, có muốn thử không?"

"Thử ạ." Harry phấn khích lên ghế ngồi, ngước mặt về phía thợ trang điểm.


Cô gái đánh giá gương mặt cậu một phen rồi bắt đầu vẽ lên gương mặt cậu, những đường nét của hoa Lưu Ly dần hiện lên trên hai gò má mịn màng, sau khi hoạ tiết cuối cùng kết thúc, cô thở hắt ra đầy hạnh phúc, một kiệt tác mới đã hoàn thành.

Thợ trang điểm mang chiếc gương đồng cầm tay cho Harry xem, cô xoa cằm nghiền ngẫm rồi bỗng nảy ra một ý định. Cô để lại một câu rồi chạy đi: "Ở đây chờ chị."

Khi chở về cô cầm trong tay một bó hoa lưu ly xanh dương nhạt, Harry tò mò nhìn hành động tiếp theo của cô gái chỉ thấy bàn tay cô vô cùng điêu luyện, không lâu sau đã cho ra một cái vòng hoa, cô đội vòng hoa ấy lên đầu Harry, sau đó lại ngọt ngào cười: "Em trai à, em đẹp lắm luôn đó. Biết tại sao chị lại vẽ Lưu ly cho em không?"

"Tại sao ạ?"

"Loài hoa này ngoài ý nghĩa Xin đừng quên tôi ra còn tượng trưng cho tình yêu bất diệt. Chị mong rằng em sẽ tìm được Lưu ly của đời mình."

Rời khỏi quầy hàng, Harry thu hút không ít ánh mắt, cậu ngó xung quanh tìm kiếm bóng dáng của cô bạn Nathalie mà không thấy người đâu. Đi đến bãi cỏ xanh mướt cách hội chợ không xa thì Harry dừng lại, cậu ngước mắt nhìn về phía táng cây ở trước mắt.

Đồng dạng, cậu bé đang đứng ở táng cây kia cũng đang ngơ ngác nhìn cậu, gương mặt xinh đẹp chiếu vào trong con ngươi nó khiến nó cảm giác xung quanh quá đỗi yên tĩnh, mọi cảnh vật như ngừng lại, khoảng cách của nó với người tưởng chừng chỉ có vài bước chân nhưng lại xa xôi lạ kì.

Harry ngạc nhiên khi thấy Fleamont xuất hiện ở đây, đã lâu cả hai không nói chuyện với nhau từ cái lần ở Phòng chứa. Kết thúc trong không vui, trở mặt thành thù. 

Đối với Cứu thế chủ trước mắt, Harry không biết nên diễn tả thế nào những cảm xúc ngổn ngang trong lòng. Mỗi khi Fleamont nhìn Harry làm cậu như có ảo giác mình chính là duy nhất của nó. Nhưng bây giờ ánh mắt đó càng thêm rõ ràng, đôi mắt ấy chất chứa sự trìu mến và trân trọng.

Nó vẫn như vậy dẫu cho cậu đã đẩy nó ra xa... Cứu thế chủ ngốc nghếch vô cùng...

Harry mấp máy môi muốn nói lại thôi, mọi sự cứng rắn chẳng thể cầm cự được, vai phản diện này cậu kham không nổi. Quyết định xoay người rời đi.

Đôi khi bản thân thật quá đáng, người quyết tuyệt muốn đuổi người ta đi là mình, người cảm thấy áy náy, muốn quan tâm người ta cũng là mình. Tự hỏi mình đang suy nghĩ gì?

Harry đặt tay lên tim, mím môi không nói thành lời. Từ bao giờ cậu thành người day dưa không rõ như vậy? Hết mối quan hệ này đến mối quan hệ khác. Không thể nào vô tư nhận lấy tất thảy sự quan tâm mà còn xem đó là hiển nhiên được. Bản thân cần tìm câu trả lời thích đáng cho tất cả mối quan hệ.


Fleamont vẫn còn ngây người đứng ở táng cây, bóng dáng Harry đã khuất dạng, nó ủ rũ ngồi bệch xuống đất, lúc này một con chó đen lớn tiến từng bước tới, nằm xuống bên cạnh chân nó.

"Black, ước gì ánh trăng sáng có thể hiểu lòng tôi." Fleamont cười khổ, trong con ngươi tối đi vài phần. Cảnh tượng này khiến con chó lớn lo lắng không thôi. Ánh mắt Black liếc về hướng đứa trẻ rời đi, cảm xúc đan xen.

Quay lại với Harry, cậu đã trở về hội chợ huyên náo, hít sâu một hơi cậu quyết định ra ngoài cổng đợi Nathalie, cô nàng sau khi càn quét các quầy hàng mới thoả mãn đi ra. Nhìn gương mặt của Harry, cô còn mở miệng khen không dứt lời.

Cả hai về tới nhà đã là chiều, trong phòng khách Draco mang gương mặt đầy sương lạnh chờ đợi hai người. Người vừa vào cửa, Draco đã bùng nổ: "Siwgan! Ai cho cậu mang em ấy đến Mug..." Lời tiếp theo bị nghẹn lại cổ họng khi thấy gương mặt của Harry, nhìn một lúc lâu nó mới bật thốt ra được: "Cậu làm gì mặt em ấy vậy hả?"

"Quê mùa. Đây người ta gọi là nghệ thuật đấy anh bạn trẻ." Nathalie tặc lưỡi còn không quên làm mặt quỷ với Draco.

Đến phiên những người khác cũng bị Harry làm cho giật mình, cậu nghiêng đầu hơi ngại ngùng hỏi: "Em thấy nó cũng đẹp mà mọi người."

Pansy giận dỗi phất quạt lia lịa, "Các cậu thật là đáng giận. Đi chơi cũng không rủ mình. Còn đi làm đẹp một mình nữa cơ."

Nathalie bắt đầu sán lại gần an ủi vài câu đã chọc cho Pansy cười vui vẻ, sau đó cô nàng chạy lên phòng lấy một chiếc máy ảnh trong cặp của mình rồi nói: "Mình vừa mua máy chụp hình không lâu, hôm nay cho mình khai trương nó nha."

Mọi người đồng ý ngay tấp lự, Draco có vẻ cau có nhưng vẫn yên lặng ngồi kế bên Harry, hàng loạt bức hình xuất hiện, có động có tĩnh, Theodore và Blaise có được mấy tấm chụp riêng, trên môi mỗi người là nụ cười tươi tắn của thời niên thiếu.

"Merlin ơi, cậu xem, cái ánh mắt ôn nhu muốn chảy ra nước của Blaise kìa, còn Theodore nữa, dịu dàng quá chừng." Nathalie vừa nhìn bức hình vừa liếc hai người kia, tiếp đó lại quay sang bàn luận với Pansy.

"Đây không phải là cơm chó mà cậu vẫn hay nói sao. Từ khi đi học cho đến giờ mình thường ăn phải những bữa cơm như vậy. Khổ không kể hết."

"Cậu đúng là tội nghiệp. Còn mình thì sầu muốn mốc, Ravenclaw mặc dù có nữ thần thân ái nhưng ai ở trong đó đều thẳng như cái cột. Không có hint, không có chị em. Bức bối! Hic..."

Bốn người khác đang xem hình thì nghe thấy tiếng động nên quay sang chỗ hai người, nhìn hai người đột nhiên nắm tay nhau thắm thiết, chỉ kém một bước liếc mắt đưa tình, Pansy và Nathalie chưa đợi bọn họ rợn người xong đã mở miệng gọi nhau  hai tiếng tình yêu, honey ngọt xớt.