Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ

Chương 43: C43: Là Hộp Thư Sai Hay Tương Lai Chính Là Như Vậy?





Ngồi trong nhà chung với tất cả mọi người, Harry nhìn đồng hồ với vẻ mong chờ, Theodore cũng ngồi cạnh cậu đầy trông ngóng. Khi thời gian đã đến, có một cô gái năm sáu nhận được thư, nhóm rắn con dừng lại mọi hoạt động, lén lén lút lút nhìn nhất cử nhất động của cô, trong đôi mắt không che dấu nỗi sự tò mò.

Draco bắt đầu hồi họp, nó liếc nhìn Harry một cái rồi âm thầm lẩm bẩm, Blaise tự giác nhích ra xa tránh đụng phải tên tóc bạch kim không biết lên cơn lúc nào.

Một phong thư đẹp mắt đến tay Theodore, nó cười tủm tỉm chạy sang một góc mở thư xem. Chẳng mấy chốc, Harry cũng nhận được thư của mình nhưng nó vô cùng đặc biệt và khác người. Để mọi người không biết được, Harry đã phải tỏ ra vô cùng bình tĩnh và lủi một mạch về phòng ngủ.

Đợi khoá cửa xong xuôi, cậu mới lấy từ trong túi áo ra ba bức thư. Đúng vậy, không lầm đâu, cậu có tới ba phong thư. Merlin trên cao, không lẽ cậu có tới ba người bạn đời???

Harry hít sâu một hơi rồi quyết định mở từng cái xem.

Phong thư đầu tiên mang đến hơi thở cổ điển, nền màu nâu nhạt, tờ giấy ghi thư cũng được tỉ mỉ chọn loại tốt nhất.

"Em như một bông hoa
Thật diễm kiều, đẹp xinh, thanh khiết;
Tôi nhìn em và nỗi buồn da diết
Đến nhẹ nhàng xâm chiếm hồn tôi.

Tôi muốn đặt bàn tay
Lên mái đầu em,
Cầu nguyện Chúa giữ cho em mãi mãi
Được diễm kiều, thanh khiết, đẹp xinh." (1)

Nhìn nét chữ này khiến Harry cảm giác mình đã từng gặp nó ở đâu rồi nhưng nghĩ mãi lại không nhớ ra. Mà nội dung thư làm Harry có ảo giác người viết chính là đang nói đến cậu chứ không phải ai khác. Cậu bị chính suy nghĩ của mình doạ rồi!!!

Harry tạm thời đặt bức thư sang một bên và mở phong thư tiếp theo, lần này màu sắc chủ đạo đã chuyển sang màu xanh lục, giấy ghi thư toả ra một hương thơm dịu nhẹ, Harry kê mũi lại gần hít một hơi, mùi hương này chỉ có thể là của Hoa Ngàn Sao (Hoa Lobularia Maritima).


"Gửi người anh yêu nhất trong tương lai... Chúng ta đều không biết nhau ở hiện tại... Chẳng hiểu được thế nào là hạnh phúc, vị ngọt của những nụ hôn hay những cái ôm ấm áp khi ta dành cho nhau. Ta chẳng biết được cảm giác khi ở bên nhau là loại mật ngọt gì? Nhưng em à, em chớ vội sầu bi, chính anh đây sẽ tuyên thề rằng, anh nhất định sẽ tìm thấy em. Để ta cảm nhận được tư vị khi có nhau trong đời. Hãy ở yên đấy nhé, anh sẽ đến vào một ngày không xa... Thương em!"

Hai má Harry đỏ ửng lên, cậu có chút mong chờ được gặp người này rồi, thật là không ổn chút nào!!!

Cậu vội vàng xoa xoa má, tiếp tục hít sâu một hơi rồi mới dám mở bức thư cuối cùng, màu bạch kim mà phong thư sở hữu làm cậu liên tưởng đến Draco.

Bức thư vừa mở ra, Harry ngạc nhiên đến mức đánh rơi lá thư tay, nét chữ hoa mĩ, đẹp mà dứt khoát cậu đã gặp qua không dưới mười lần, quen thuộc đến mức chỉ cần lướt qua cũng biết là ai...
...
Ngoài nhà chung, Draco cũng nhận được thư của riêng mình, thế nhưng vợ tương lai của nó lại không có một miếng thành ý gì hết. Vợ nó nghèo đến mức ngay cả một tờ giấy cũng không có ư? Tại sao lại chỉ là một mảnh giấy nhỏ thế này, đã vậy còn có vết tích bị xé rách...

Được rồi, một lá thư không trọn vẹn, nó chỉ thấy được chữ "Chúng ta hãy cùng..."

Thở dài, nó đặt mảnh giấy vào trong hộp nhung có trong túi tuỳ thân của mình, lia mắt xung quanh kiếm tìm bóng hình em trai nhỏ, không thấy người đâu, nỗi niềm trông ngóng của Draco lại trỗi dậy, nó không xác định được bức thư của nó có đến tay Harry không. Nghĩ đến mảnh giấy vừa rồi, tâm tình của Draco liền chùng xuống, Harry sẽ viết thư bằng một mảnh giấy vụn ư?

Nó đã dùng những câu văn hoa mĩ nhất có thể mà nó nghĩ ra lúc đó để viết bức thư ấy, chỉ mong nó được trao đến tay người mà nó thích. Nghe có vẻ điên rồ nhưng người nó thích lại chính là em trai mình. Đối với nó, việc cùng huyết thống chẳng là vấn đề nó thật sự quan tâm cái nó để ý chính là cảm nhận của Harry.

Trong thư nó đã viết: "Gửi em yêu dấu, tương lai sau này, dù nghèo hèn hay giàu có tôi nhất quyết cũng không buông tay em. Tôi xin thề với nắng sẽ là nguồn sáng chiếu soi đời em. Tôi xin thề với biển sẽ là dòng nước chở che cho em. Tôi xin thề với gió sẽ đem em đi khắp thế gian này. Tôi xin thề với đất sẽ là bức tường thành cứng cỏi bảo vệ em khỏi bão tố cuộc đời. Hỡi Innamorata, tôi yêu người say đắm."

Hai tay nó đưa lên che mặt, ngay lúc nó đang trầm mặt thì bên cạnh xuất hiện thêm một người. Không cần nhìn Draco cũng biết là ai.

"Ái chà chà, có chàng trai si tình đang bi luỵ vì tình yêu..."

"Cậu muốn nói gì?"

"Mình muốn nói gì hả..." Tiếng quạt cầm tay được mở ra kèm theo đó là tiếng cười khúc khích đặc trưng của Pansy, "Harry là một người khá hoàn hảo, đối nhân xử thế lại hơn hẳn mấy đứa trẻ bọn mình, tình tính thì dịu dàng ấm áp, đối với ai cũng hoà nhã, chân thành. Người như vậy đặt vào Slytherin vừa thích hợp lại vừa không thích hợp. Nhưng chính vì thế, mà cậu ấy thu hút nhiều ánh nhìn. Một Slytherin chưa từng có trước đây."


Lúc này, Draco đã buông hai tay xuống, nghiêm túc nhìn Pansy, cô nàng lại cười, nhẹ giọng nói: "Thích cậu ấy, cậu phải chấp nhận bản thân có nhiều tình địch. Hễ là những người dám đem lòng yêu cậu ấy đều không phải dạng bình thường đâu. Còn nữa, Harry đối với tình yêu còn đơn thuần lắm. Đừng doạ cậu ấy bỏ chạy nha, anh bạn."

...

Ngày hôm sau, mặt trời còn chưa xuất hiện Harry đã chạy khỏi phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, cậu rơi vào thế giới riêng của mình mà không chú ý đường đi phía trước thế nên đi chưa được bao lâu cậu liền va vào một bức tường thịt. Cú va chạm khá mạnh khiến người kia giật mình đánh rơi luôn cuốn sách trong tay còn nhân vật gây ra "tai nạn giao thông" cũng chẳng may mắn gì, Harry choáng váng ngồi hẳn xuống đất.

"Harry! Em không sao chứ?" Người kia vội vã quỳ xuống bên cạnh Harry, ân cần hỏi.

Harry xoa xoa trán, mặt mũi nhăn lại, rồi bàn tay đang xoa trán của cậu bị kéo ra, một đôi tay mát lạnh khác nhẹ nhàng chạm vào trán cậu. Dần dần Harry hé mắt ra, từ hình bóng mờ nhạt gương mặt người kia càng trở nên rõ nét.

"Cedric..."

"Ừ anh đây." Cedric mỉm cười, vừa xoa vừa thổi lên chỗ đau của cậu, Harry nhìn động tác dịu dàng mà Cedric dành cho mình bèn có chút ngượng ngùng.

Thấy cậu hết đau, Cedric dìu Harry đến bệ đá gần đó cho cậu ngồi xuống. Anh lấy ra một viên kẹo đưa cho Harry, cười tươi tắn nói: "Em ăn đi."

"Cảm ơn anh, Cedric."

"Em đấy, lần sau đi đường cẩn thận một chút. Không biết em suy nghĩ gì mà thất thần đến thế?"

Mặt Harry liền kéo đầy tâm trạng, Cedric nhìn cậu một lúc rồi nói ra suy đoán: "Em để ý vụ hộp thư tình hả? Theo anh nghĩ, hộp thư đó có lẽ không đáng tin cho lắm. Hồi nãy, lúc qua Sảnh đường anh thấy có mấy giáo sư đứng xung quanh hộp thư, anh nghe được tin tức vào đêm qua hộp thư tình bị bóc khói, động cơ bên trong đã bị hư hỏng nặng."

"Thật ư?" Nhận được cái gật đầu chắc chắn của Cedric, Harry thở phào nhẹ nhõm, bức thư cuối cùng mà cậu mở ra hôm qua chính là của Draco. Nhưng nghĩ đến ba bức thư được gửi đến mình có thể do bị lỗi, một sự hụt hẫng len lỏi trong tim, trước suy nghĩ vừa sợ vừa vui của bản thân đêm qua, Harry bắt đầu cảm thấy hoang mang.

"Em biết không, đêm qua anh nhận được một mảnh giấy bị xé rách." Nói đến đây, Cedric chỉ lắc đầu bày tỏ sự khó tin.


Harry ngạc nhiên nói: "Không ai lại gửi thư cho người khác mà xé thư cả."

"Anh cũng nghĩ giống em. Cho nên lỗi cũng chỉ ở hộp thư mà thôi." Cedric nhún vai.

Cả hai nói chuyện một lúc thì cùng nhau đến Sảnh đường. Trên đường đi, họ gặp Nathalie, Harry mỉm cười phất tay chào cô. Nathalie nghe tiếng của bạn thân liền phấn chấn hơn một chút, miệng vừa cong lên chuẩn bị cười thì thấy Cedric đứng phía sau Harry. Ngay lập tức, gương mặt hoá lạnh căm, Harry thấy bất thường liền lên tiếng hỏi: "Cậu có sao không, Nathalie?"

"Mình chỉ thấy hơi mệt thôi. Mình đi trước đây, gặp lại sau nha Harry." Dứt lời, Nathalie xoay người đi hướng khác, bước chân có xu hướng nhanh dần, bỏ mặc tiếng gọi từ phía sau của Harry.

Ôm một bụng khó hiểu đến Sảnh đường, Harry và Cedric tách ra mỗi người một hướng, trước khi về chỗ Cedric còn không quên xoa đầu Harry, dịu dàng chỉnh lại cổ áo cho cậu rồi nói: "Học ngoan nhé, Harry."

"Biết rồi mà. Em có phải con nít đâu." Harry bĩu môi, mày nhíu lại biểu lộ sự không vui của chủ nhân chúng, tay đưa lên đẩy hung thủ làm rối tóc cậu sang một bên.

Cedric bỗng sửng người, nháy mắt đã trở lại bình thường, anh vội chào cậu và đi về dãy bàn Hufflepuff. Ngồi xuống vị trí của mình, chưa được vài giây đã buông tiếng thở dài khiến người bạn kế bên chú ý, "Này, cậu thở dài cái gì thế?"

"Em ấy dễ thương quá!" Cedric than thở.

"Hả? Cậu nói gì cơ? Mình chưa nghe thấy." Người kế bên nghe chưa rõ liền kê sát lại gần Cedric muốn anh lặp lại lời vừa nói.

"Mình sẽ không lặp lại đâu, Jonathan. Rất tiếc vì cậu đã bỏ qua cơ hội đáng giá." Cedric bắt đầu tập trung sự chú ý vào phần ăn sáng ngon miệng, Jonathan liếc xéo Cedric, miệng lẩm bẩm: "Học của ai cái tính khó ưa vậy không biết."

Bên Slytherin, cậu vừa đi được mấy bước, Draco đã hăng hái đứng dậy đón cậu vào chỗ ngồi, thân sĩ kéo đồ ăn cho cậu còn ân cần hỏi han: "Em thức dậy sớm thế? Có phải ngủ không ngon? Em ra ngoài dạo sao không mang theo khăn choàng?"

Mấy câu hỏi ập đến như mưa sa khiến Harry đỡ không kịp, tránh cho miệng của ai kia tạo ra thêm câu hỏi, cậu nhanh chóng lấy muỗng múc một phần thịt bò đưa đến trước miệng Draco. Đang hăng say hỏi thì bị đút thức ăn vào miệng, nó hơi không vui nhưng ngay sau đó lại thấy cậu dùng chung cái muỗng với mình. Tâm trạng một phát leo lên cả mây, nó không thèm nhắc nhở Harry, mà cứ để cậu tiếp tục thưởng thức bữa ăn.

"Ăn ngon miệng không hử?" Tay nó không ăn phận bắt đầu xoay xoay lọn tóc của Harry.

"Ngon lắm ạ!" Harry ngoan ngoãn trả lời.

"Tất nhiên là phải ngon rồi." Draco nở nụ cười mãn nguyện, tiếp đó, còn kêu Harry: "Súp ngô ngon lắm, anh đút cho em."


"Được ạ."

Ở đối diện, Pansy đặt mạnh cái nĩa xuống bàn, mặt kéo đầy mây đen, trong lòng thầm mắng: "Moá! Ăn cơm chó no thấy hoàng hôn luôn rồi!!!"

Không riêng gì Pansy, Theodore và Blaise cũng thấy hơi chướng bụng, họ nhìn nhau rồi đồng thời lắc đầu, Blaise buồn bực đẩy dĩa thịt sang một bên, "Chúng ta chưa ăn gì mà đã thấy ăn không vô nữa rồi."

"Có khi nào chúng ta bị bệnh biếng ăn không?" Theodore nghiêng đầu nhìn Blaise, mang vẻ mặt lo lắng.

"Như vậy đi. Chúng ta hãy cùng ăn chung dĩa này đi. Nếu ăn không hết chúng ta xác định là bị bệnh biếng ăn rồi!" Blaise đưa ra ý kiến còn Theodore vui vẻ làm theo. Pansy nhìn sang cặp đôi mới nhú liền âm thầm nghiến răng: "Tất của Merlin, xạo vừa thôi cha, muốn ăn chung với Theodore thì nói đại, còn bài đặt bày trò. Đừng tưởng chị không thấy vẻ mặt âm mưu của cưng!!!"

"Đời khốn nạn! Sao cho tôi chơi chung với đám người này vậy!!!" Pansy lần đầu tiên ngửa mặt tự vấn chuyện nhân sinh.


________________
(1) Đây là bài thơ "Em như một bông hoa" của Heinrich Heine . Bản dịch thơ của Quang Chiến.

Nguyên tác:
"Du bist wie eine Blume"
Du bist wie eine Blume,
So hold und schön und rein;
Ich schau dich an, und Wehmut
Schleicht mir ins Herz hinein.

Mir ist, als ob ich die Hände
Aufs Haupt dir legen sollt,
Betend, daß Gott dich erhalte
So rein und schön und hold.


[Góc của tác giả: Nhìn từ nội dung thư và các chi tiết thì ta cũng đoán được ai là người viết thư rồi đúng không mọi người😆]